Công Chúa Vô Ưu
Chương 45: Tin Chiến thắng
“ Chuyện này là như thế nào, tại sao tin tức này ta lại không được biết, công chúa đó là ai, một người tính tình quái gở như hoàng đế Sở quốc mà lại đích thân cầu hôn “.
Lục Thanh Hy tức giận quát lớn, tên thuộc hạ run lập cập hắn vội vàng nói:
“ Thuộc hạ cũng vừa mới được biết, nghe đâu vị công chúa này mới hồi cung vì được nuôi ở bên ngoài do phu thê Hạ Uy Tuấn ở thành Giang Tây nuôi dưỡng ạ!“.
Lục Thanh Hy trợn mắt lẩm nhẩm:
“Là nàng, là nàng sao, không ta không tin, nàng phải thuộc về ta “.
Ánh mắt hắn long lên sòng sọc khiến cho tên thuộc hạ vô cùng sợ hãi vội vàng lui xuống dưới.
Lục Thanh Hy bần thần một lúc lâu rồi ra hiệu cho ám vệ, ngay lập tức hai thân ảnh vội quỳ xuống đồng thanh nói:
“Chủ nhân có gì sai bảo ạ!”.
Hắn liếc nhìn hai người rồi nhanh chóng nói:
“A Phi, A Sử trở về nói với Hoa tướng quân bỏ thành tập trung lực lượng trở về đây chúng ta cùng đối phó Lưu tướng quân trước khi quân chi viện của Sở quốc tới, nhất định phải chiếm biên thành cho bằng được nếu không chúng ta khó ăn nói với phụ hoàng “.
Hai ám vệ nhận lệnh liền vội vã rời đi, ánh mắt Lục Thanh Hy sắc lạnh, con mồi mà Y đã nhắm đến lại bị tên Nam Cung Viễn kia nhìn chúng, hắn không thể nuốt trôi cơn giận này.
Dù sao thì nàng cũng chưa gả cho Nam Cung Viễn hắn còn có cơ hội nhưng trước mắt phải chiếm được biên thành đã lúc đó hắn mới tính bước tiếp theo.
Biên Thành là nơi kết nối giữa Nam Phong quốc và Tây Vũ quốc là thành trì quan trọng nên chính vì thế hắn mới muốn chiếm đóng.
Tối hôm đó, lực lượng quân đội ở hai tòa thành kia nhận được chỉ thị vội bỏ thành Ô Long và Hải Nam để trở về tập hợp theo lệnh.
Ngay trong đêm hôm đó Lục Thanh Hy bất ngờ tấn công biên thành, thế tấn công như vũ bão, lần này Tây Vũ quốc muốn ăn cả, ngã về không.
Nhưng Lục Thanh Hy quá coi thường Lưu tướng quân, cho dù Tây Vũ quốc có tấn công như thế nào thì biên thành vẫn sừng sững không ngã, cổng thành không có dấu hiệu bị phá vỡ khiến cho LụcThanh Hy vô cùng tức giận.
Trong lúc hai quân đang giao chiến bỗng tiếng hò hét vang dội, bất ngờ từ phía sau một đoàn binh lính tấn công Tây Vũ quốc.
Bị bất ngờ kẹp ở giữa quân Tây Vũ quốc bị rơi vào thế yếu, một quân lính hô to:
“Thái tử, thái tử không ổn rồi quân Sở quốc đã đến chi viện, kia là cờ của Sở quốc chúng ta đã bị kẹp ở giữa xin thái tử chỉ huy “.
Lục Thanh Hy nghiến răng kèn kẹt, tại sao quân chi viện lại đến nhanh như thế, nhìn quân lính của mình ngã xuống Lục Thanh Hy biết tình thế không ổn.
Hắn là người thông minh,biết cái gì nên và không nên liền quay ra hạ lệnh:
“Toàn bộ quân Tây Vũ quốc rút trở về để tránh thương vong “.
Lục Thanh Hy dẫn đầu đoàn người để lui ra, phía trước đã có quân lính mở đường máu cho hắn thoát thân.
Vì bị kẹp ở giữa cho nên khi hắn thành công thoát ra ngoài thì binh sĩ Tây Vũ quốc đã thiệt mạng quá nhiều.
Nhìn lại thấy truy binh đuổi đằng sau, Lục Thanh Hy không có thời gian chỉnh đốn liền gấp rút hướng Tây Vũ quốc tháo chạy.
Nhờ có sự giúp sức của Sở quốc chỉ mất hai ngày Nam Phong quốc đã lấy được hai thành trì,trợ giúp Lưu tướng quân đuổi quân địch bỏ chạy tán loạn, thương vong vô số không sao đếm được.
Tin chiến thắng báo về khiến cho bá tánh vô cùng vui mừng,hơn ai cả Hoàng thượng cùng thái tử là người vui mừng nhất, tưởng chừng như Nam Phong quốc không còn cứu vãn được nữa vậy mà.
Vô Ưu đang đánh đàn trong phòng thì Thanh Ngọc hớt hải đi vào rối rít nói:
“Công chúa, công chúa thành công rồi hoàng đế Sở quốc đã thực hiện đúng lời hứa, hai tòa thành trì của ta đã giành lại từ trong tay quân địch, quân Tây Vũ quốc đã tháo chạy khỏi Nam phong quốc ta rồi “.
Vô Ưu ngước nhìn lên rồi mỉm cười:
“Cuối cùng thì phụ hoàng cùng đệ đệ đã có thể yên giấc ngủ không phải phiền lòng nữa “.
Thanh Ngọc ngẩn ngơ nhìn nàng cảm thán!
Công chúa của bọn họ thật là đẹp, rồi như nhớ ra Thanh Ngọc vội nói:
“Công chúa vậy người sẽ phải sang Sở quốc thành thân hay sao?, nô tỳ có thể đi theo người được không, nô tỳ không muốn rời xa người “.
Vô Ưu mỉm cười nói:
“Yên tâm tất cả mọi người sẽ theo ta, ngươi cùng Thanh Hoa theo ta lâu nhất làm sao có thể thiếu hai người được chứ, hoàng đế Sở quốc đã thực hiện đúng lời hứa vậy có lý do gì chúng ta thất hứa chứ “.
Thanh Hoa vẻ mặt vui vẻ, đối với nàng đi đâu cũng được miễn là đi theo công chúa, hai người bọn họ được Hạ thành chủ huấn luyện và đã đi theo công chúa từ nhỏ nên dù sao cũng có tình cảm.
Vô Ưu ngước nhìn ra bên ngoài, trong lòng nàng cũng có phần lo lắng, cũng có phần luyến tiếc không nỡ rời xa mọi người.
Nhưng trước mặt mậu hậu và mọi người nàng phải tỏ ra cứng cỏi mạnh mẽ nếu không nàng sợ mọi người sẽ thương cảm hơn.
Lục Thanh Hy tức giận quát lớn, tên thuộc hạ run lập cập hắn vội vàng nói:
“ Thuộc hạ cũng vừa mới được biết, nghe đâu vị công chúa này mới hồi cung vì được nuôi ở bên ngoài do phu thê Hạ Uy Tuấn ở thành Giang Tây nuôi dưỡng ạ!“.
Lục Thanh Hy trợn mắt lẩm nhẩm:
“Là nàng, là nàng sao, không ta không tin, nàng phải thuộc về ta “.
Ánh mắt hắn long lên sòng sọc khiến cho tên thuộc hạ vô cùng sợ hãi vội vàng lui xuống dưới.
Lục Thanh Hy bần thần một lúc lâu rồi ra hiệu cho ám vệ, ngay lập tức hai thân ảnh vội quỳ xuống đồng thanh nói:
“Chủ nhân có gì sai bảo ạ!”.
Hắn liếc nhìn hai người rồi nhanh chóng nói:
“A Phi, A Sử trở về nói với Hoa tướng quân bỏ thành tập trung lực lượng trở về đây chúng ta cùng đối phó Lưu tướng quân trước khi quân chi viện của Sở quốc tới, nhất định phải chiếm biên thành cho bằng được nếu không chúng ta khó ăn nói với phụ hoàng “.
Hai ám vệ nhận lệnh liền vội vã rời đi, ánh mắt Lục Thanh Hy sắc lạnh, con mồi mà Y đã nhắm đến lại bị tên Nam Cung Viễn kia nhìn chúng, hắn không thể nuốt trôi cơn giận này.
Dù sao thì nàng cũng chưa gả cho Nam Cung Viễn hắn còn có cơ hội nhưng trước mắt phải chiếm được biên thành đã lúc đó hắn mới tính bước tiếp theo.
Biên Thành là nơi kết nối giữa Nam Phong quốc và Tây Vũ quốc là thành trì quan trọng nên chính vì thế hắn mới muốn chiếm đóng.
Tối hôm đó, lực lượng quân đội ở hai tòa thành kia nhận được chỉ thị vội bỏ thành Ô Long và Hải Nam để trở về tập hợp theo lệnh.
Ngay trong đêm hôm đó Lục Thanh Hy bất ngờ tấn công biên thành, thế tấn công như vũ bão, lần này Tây Vũ quốc muốn ăn cả, ngã về không.
Nhưng Lục Thanh Hy quá coi thường Lưu tướng quân, cho dù Tây Vũ quốc có tấn công như thế nào thì biên thành vẫn sừng sững không ngã, cổng thành không có dấu hiệu bị phá vỡ khiến cho LụcThanh Hy vô cùng tức giận.
Trong lúc hai quân đang giao chiến bỗng tiếng hò hét vang dội, bất ngờ từ phía sau một đoàn binh lính tấn công Tây Vũ quốc.
Bị bất ngờ kẹp ở giữa quân Tây Vũ quốc bị rơi vào thế yếu, một quân lính hô to:
“Thái tử, thái tử không ổn rồi quân Sở quốc đã đến chi viện, kia là cờ của Sở quốc chúng ta đã bị kẹp ở giữa xin thái tử chỉ huy “.
Lục Thanh Hy nghiến răng kèn kẹt, tại sao quân chi viện lại đến nhanh như thế, nhìn quân lính của mình ngã xuống Lục Thanh Hy biết tình thế không ổn.
Hắn là người thông minh,biết cái gì nên và không nên liền quay ra hạ lệnh:
“Toàn bộ quân Tây Vũ quốc rút trở về để tránh thương vong “.
Lục Thanh Hy dẫn đầu đoàn người để lui ra, phía trước đã có quân lính mở đường máu cho hắn thoát thân.
Vì bị kẹp ở giữa cho nên khi hắn thành công thoát ra ngoài thì binh sĩ Tây Vũ quốc đã thiệt mạng quá nhiều.
Nhìn lại thấy truy binh đuổi đằng sau, Lục Thanh Hy không có thời gian chỉnh đốn liền gấp rút hướng Tây Vũ quốc tháo chạy.
Nhờ có sự giúp sức của Sở quốc chỉ mất hai ngày Nam Phong quốc đã lấy được hai thành trì,trợ giúp Lưu tướng quân đuổi quân địch bỏ chạy tán loạn, thương vong vô số không sao đếm được.
Tin chiến thắng báo về khiến cho bá tánh vô cùng vui mừng,hơn ai cả Hoàng thượng cùng thái tử là người vui mừng nhất, tưởng chừng như Nam Phong quốc không còn cứu vãn được nữa vậy mà.
Vô Ưu đang đánh đàn trong phòng thì Thanh Ngọc hớt hải đi vào rối rít nói:
“Công chúa, công chúa thành công rồi hoàng đế Sở quốc đã thực hiện đúng lời hứa, hai tòa thành trì của ta đã giành lại từ trong tay quân địch, quân Tây Vũ quốc đã tháo chạy khỏi Nam phong quốc ta rồi “.
Vô Ưu ngước nhìn lên rồi mỉm cười:
“Cuối cùng thì phụ hoàng cùng đệ đệ đã có thể yên giấc ngủ không phải phiền lòng nữa “.
Thanh Ngọc ngẩn ngơ nhìn nàng cảm thán!
Công chúa của bọn họ thật là đẹp, rồi như nhớ ra Thanh Ngọc vội nói:
“Công chúa vậy người sẽ phải sang Sở quốc thành thân hay sao?, nô tỳ có thể đi theo người được không, nô tỳ không muốn rời xa người “.
Vô Ưu mỉm cười nói:
“Yên tâm tất cả mọi người sẽ theo ta, ngươi cùng Thanh Hoa theo ta lâu nhất làm sao có thể thiếu hai người được chứ, hoàng đế Sở quốc đã thực hiện đúng lời hứa vậy có lý do gì chúng ta thất hứa chứ “.
Thanh Hoa vẻ mặt vui vẻ, đối với nàng đi đâu cũng được miễn là đi theo công chúa, hai người bọn họ được Hạ thành chủ huấn luyện và đã đi theo công chúa từ nhỏ nên dù sao cũng có tình cảm.
Vô Ưu ngước nhìn ra bên ngoài, trong lòng nàng cũng có phần lo lắng, cũng có phần luyến tiếc không nỡ rời xa mọi người.
Nhưng trước mặt mậu hậu và mọi người nàng phải tỏ ra cứng cỏi mạnh mẽ nếu không nàng sợ mọi người sẽ thương cảm hơn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương