Công Chúa Vô Ưu
Chương 46: Chùa Lâm Quang
Thời gian gần đây Dạ Mặc Cảnh thường xuyên đến thăm tỷ tỷ nhiều hơn, cậu không nỡ xa tỷ tỷ một chút nào cả nhưng trước mătn mẫu hậu cậu lại không dám thể hiện ra.
Mặc Cảnh tự trách bản thân mình vô dụng, đã hứa sẽ bảo vệ tỷ tỷ vậy mà chưa được bao lâu tỷ tỷ lại vì Nam Phong quốc, vì sự an toàn của mọi người trong đó có bản thân cậu mà chấp nhận thành thân ở một nơi xa.
Cậu thầm hứa sau này sẽ cố gắng trở thành một hoàng đế tốt, cố gắng để Nam Phong quốc lớn mạng, dù sao mẫu tộc mạnh thì tỷ tỷ của cậu có thể ngẩng cao đầu hơn.
Vô Ưu biết tâm sự của đệ đệ, biết vì chuyện này mà đệ đệ cảm thấy ray rứt nhưng nàng lại chẳng biết động viên như thế nào.
Thời gian này cứ rảnh rỗi là Mặc Cảnh lại cùng tỷ tỷ xuất cung dạo chơi.
Lúc đầu hoàng thượng và hoàng hậu không đồng ý sợ rằng sẽ có kẻ gây bất lợi cho hai tỷ muội.
Nhưng cuối cùng lại mềm lòng vì ánh mắt của Mặc Cảnh nên đành phải đồng ý nhưng ông cử rất nhiều ám vệ đi theo.
Vô Ưu mới trở lại kinh thành không bao lâu nên chưa đi được nhiều nơi, Mặc Cảnh hồ hởi vui vẻ dẫn tỷ tỷ của mình đi.
Theo như thư của Nam Cung Viễn gửi sang thì đồ sính lễ đang chuẩn bị trên đường tới Nam Phong quốc do đích thân Sa tướng quân hộ tống đến.
Có thể để Sa tướng quân trực tiếp hộ tống sính lễ và đưa dâu thì biết được hoàng đế Sở quốc coi trọng cuộc hôn nhân này như thế nào.
Nếu tính thời gian thì có lẽ Vô Ưu chỉ có thể ở lại Nam Phong quốc ba tháng nữa thôi.
Hôm nay theo lịch trình thì hoàng hậu muốn cùng Vô Ưu đến chùa Lâm Quang để xin lá bùa bình an, từ khi sinh ra nàng đã trải qua thất lạc do đó hoàng hậu muốn thay đổi một chút vận mệnh cho nàng.
Nghe nói bùa bình an ở chùa Lâm Quang rất linh ứng nên có rất nhiều cô nương đến tuổi cập kê đều đến xin bùa bình an.
Dạ Mặc Cảnh nào chịu ở yên trong cung liền xin đi cùng với danh nghĩa là bảo vệ mẫu hậu cùng tỷ tỷ.
Đoàn người xuất phát từ sớm để kịp về trong ngày, chùa Lâm Quang khá xa kinh thành phải đi mất mấy canh giờ mới có thể đến.
Trên đường Vô Ưu vô cùng thích thú ngắm nhìn cảnh vật, mấy ngày gần đây biết tâm trạng của mẫu thân cũng giống như mẫu hậu nên Vô Ưu cứ tranh thủ ra khỏi cung là đến Hạ gia thăm mẫu thân luôn.
Cũng may thời gian này mẫu thân đã dần quen cuộc sống kinh thành và kết thân được với một số phu nhân các quan đại thần khác, thường xuyên qua lại nên cũng bớt buồn phiền hơn.
Điều này cũng giúp Vô Ưu phần nào yên lòng, dù sao thì tình cảm mẫu tử mười lăm năm vô cùng thắm thiết khó có thể nói buông là buông được.
Mọi người đến được chùa Lâm Quang khá thuận lợi, hoàng thượng cử rất nhiều binh sĩ đi theo để bảo vệ an toàn cho nàng và mẫu hậu.
Đi từ sáng sớm mất hai canh giờ đoàn người mới đến được chùa, Vô Ưu đỡ mẫu hậu vào nghỉ ngơi tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị trai giới ăn chay.
Trước khi đi hoàng thượng đã cho người đến chùa Lâm Quang trước để sắp xếp cho nên binh sĩ đứng canh gác xung quanh chùa để đảm bảo an toàn.
Phòng ốc đã được quét dọn sạch sẽ, khung cảnh thật yên tĩnh, không khí trong lành.
Lưu Ý Lan từ sau khi bị lạc mất nữ nhi bà đã vô cùng tin vào phật pháp, cứ thỉnh thoảng bà lại đi đến chùa Lâm Quang để cầu phúc cho nên trụ trì cùng các tăng ni phật tử đều đã quen thuộc.
Vô Ưu rất nghiêm túc ngồi bên cạnh mẫu hậu, chỉ có Mặc Cảnh là không chịu ngồi yên, cứ ngó trước ngó sau.
Ý Lan nhìn biểu cảm của nhi tử mà bật cười liền quay sang nói:
“Cảnh nhi con có thể ra ngoài kia đi dạo để mẫu hậu cùng tỷ tỷ con ở lại cũng được “.
Mặc Cảnh quay sang nhìn Vô Ưu, thấy nàng gật đầu mới nhanh nhẹn đứng lên nói:
“Vậy mẫu hậu cùng tỷ tỷ cứ ngồi đây nhé, nhi tử sẽ ở bên ngoài trông trừng cho hai người “.
Rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Vô Ưu cùng mẫu hậu ngồi bên trong cầu phúc một lúc lâu rồi mới đi ra, lúc ra bà vui mừng cầm trên tay một lá bùa rồi đưa cho nàng và nói:
“Vô Ưu hãy giữ kỹ nó, mẫu hậu tin rằng nó sẽ mang lại bình an cho con, hãy nhớ mẫu hậu cùng phụ hoàng và đệ đệ luôn ở bên con “.
Vô Ưu ôm chầm lấy bà rồi nghẹn ngào nói:
“Mẫu hậu yên tâm nữ nhi sẽ luôn giữ bên mình, mẫu hậu cũng phải giữ gìn sức khỏe, người yên tâm nhất định nữ nhi sẽ trở về thăm người “.
Mặc Cảnh vừa đến thì nhìn thấy cảnh tượng trên, cậu tuy là nam nhi cũng không kiềm lòng nổi, cứ nghĩ rằng sau khi tìm được tỷ tỷ cậu sẽ có thể bù đắp những thiệt thòi cho nàng từ trước đến giờ vậy mà.
Vừa đúng lúc tăng ni trong chùa đến mời mọi người dùng bữa ăn chay, cả ba cùng mỉm cười bước vào, thời gian bây giờ vô cùng quý trọng một phút giây nào cũng vô cùng đáng quý.
Mặc Cảnh tự trách bản thân mình vô dụng, đã hứa sẽ bảo vệ tỷ tỷ vậy mà chưa được bao lâu tỷ tỷ lại vì Nam Phong quốc, vì sự an toàn của mọi người trong đó có bản thân cậu mà chấp nhận thành thân ở một nơi xa.
Cậu thầm hứa sau này sẽ cố gắng trở thành một hoàng đế tốt, cố gắng để Nam Phong quốc lớn mạng, dù sao mẫu tộc mạnh thì tỷ tỷ của cậu có thể ngẩng cao đầu hơn.
Vô Ưu biết tâm sự của đệ đệ, biết vì chuyện này mà đệ đệ cảm thấy ray rứt nhưng nàng lại chẳng biết động viên như thế nào.
Thời gian này cứ rảnh rỗi là Mặc Cảnh lại cùng tỷ tỷ xuất cung dạo chơi.
Lúc đầu hoàng thượng và hoàng hậu không đồng ý sợ rằng sẽ có kẻ gây bất lợi cho hai tỷ muội.
Nhưng cuối cùng lại mềm lòng vì ánh mắt của Mặc Cảnh nên đành phải đồng ý nhưng ông cử rất nhiều ám vệ đi theo.
Vô Ưu mới trở lại kinh thành không bao lâu nên chưa đi được nhiều nơi, Mặc Cảnh hồ hởi vui vẻ dẫn tỷ tỷ của mình đi.
Theo như thư của Nam Cung Viễn gửi sang thì đồ sính lễ đang chuẩn bị trên đường tới Nam Phong quốc do đích thân Sa tướng quân hộ tống đến.
Có thể để Sa tướng quân trực tiếp hộ tống sính lễ và đưa dâu thì biết được hoàng đế Sở quốc coi trọng cuộc hôn nhân này như thế nào.
Nếu tính thời gian thì có lẽ Vô Ưu chỉ có thể ở lại Nam Phong quốc ba tháng nữa thôi.
Hôm nay theo lịch trình thì hoàng hậu muốn cùng Vô Ưu đến chùa Lâm Quang để xin lá bùa bình an, từ khi sinh ra nàng đã trải qua thất lạc do đó hoàng hậu muốn thay đổi một chút vận mệnh cho nàng.
Nghe nói bùa bình an ở chùa Lâm Quang rất linh ứng nên có rất nhiều cô nương đến tuổi cập kê đều đến xin bùa bình an.
Dạ Mặc Cảnh nào chịu ở yên trong cung liền xin đi cùng với danh nghĩa là bảo vệ mẫu hậu cùng tỷ tỷ.
Đoàn người xuất phát từ sớm để kịp về trong ngày, chùa Lâm Quang khá xa kinh thành phải đi mất mấy canh giờ mới có thể đến.
Trên đường Vô Ưu vô cùng thích thú ngắm nhìn cảnh vật, mấy ngày gần đây biết tâm trạng của mẫu thân cũng giống như mẫu hậu nên Vô Ưu cứ tranh thủ ra khỏi cung là đến Hạ gia thăm mẫu thân luôn.
Cũng may thời gian này mẫu thân đã dần quen cuộc sống kinh thành và kết thân được với một số phu nhân các quan đại thần khác, thường xuyên qua lại nên cũng bớt buồn phiền hơn.
Điều này cũng giúp Vô Ưu phần nào yên lòng, dù sao thì tình cảm mẫu tử mười lăm năm vô cùng thắm thiết khó có thể nói buông là buông được.
Mọi người đến được chùa Lâm Quang khá thuận lợi, hoàng thượng cử rất nhiều binh sĩ đi theo để bảo vệ an toàn cho nàng và mẫu hậu.
Đi từ sáng sớm mất hai canh giờ đoàn người mới đến được chùa, Vô Ưu đỡ mẫu hậu vào nghỉ ngơi tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị trai giới ăn chay.
Trước khi đi hoàng thượng đã cho người đến chùa Lâm Quang trước để sắp xếp cho nên binh sĩ đứng canh gác xung quanh chùa để đảm bảo an toàn.
Phòng ốc đã được quét dọn sạch sẽ, khung cảnh thật yên tĩnh, không khí trong lành.
Lưu Ý Lan từ sau khi bị lạc mất nữ nhi bà đã vô cùng tin vào phật pháp, cứ thỉnh thoảng bà lại đi đến chùa Lâm Quang để cầu phúc cho nên trụ trì cùng các tăng ni phật tử đều đã quen thuộc.
Vô Ưu rất nghiêm túc ngồi bên cạnh mẫu hậu, chỉ có Mặc Cảnh là không chịu ngồi yên, cứ ngó trước ngó sau.
Ý Lan nhìn biểu cảm của nhi tử mà bật cười liền quay sang nói:
“Cảnh nhi con có thể ra ngoài kia đi dạo để mẫu hậu cùng tỷ tỷ con ở lại cũng được “.
Mặc Cảnh quay sang nhìn Vô Ưu, thấy nàng gật đầu mới nhanh nhẹn đứng lên nói:
“Vậy mẫu hậu cùng tỷ tỷ cứ ngồi đây nhé, nhi tử sẽ ở bên ngoài trông trừng cho hai người “.
Rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Vô Ưu cùng mẫu hậu ngồi bên trong cầu phúc một lúc lâu rồi mới đi ra, lúc ra bà vui mừng cầm trên tay một lá bùa rồi đưa cho nàng và nói:
“Vô Ưu hãy giữ kỹ nó, mẫu hậu tin rằng nó sẽ mang lại bình an cho con, hãy nhớ mẫu hậu cùng phụ hoàng và đệ đệ luôn ở bên con “.
Vô Ưu ôm chầm lấy bà rồi nghẹn ngào nói:
“Mẫu hậu yên tâm nữ nhi sẽ luôn giữ bên mình, mẫu hậu cũng phải giữ gìn sức khỏe, người yên tâm nhất định nữ nhi sẽ trở về thăm người “.
Mặc Cảnh vừa đến thì nhìn thấy cảnh tượng trên, cậu tuy là nam nhi cũng không kiềm lòng nổi, cứ nghĩ rằng sau khi tìm được tỷ tỷ cậu sẽ có thể bù đắp những thiệt thòi cho nàng từ trước đến giờ vậy mà.
Vừa đúng lúc tăng ni trong chùa đến mời mọi người dùng bữa ăn chay, cả ba cùng mỉm cười bước vào, thời gian bây giờ vô cùng quý trọng một phút giây nào cũng vô cùng đáng quý.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương