Công Chúa Vô Ưu
Chương 58: Sự lo lắng cung phi
Nam Cung Viễn biết nàng mệt nên cũng không ở lại lâu, dặn dò cung nữ chăm sóc nàng cẩn thận rồi Y rời đi.
Trước khi đi không quên nhắc nhở nàng nghỉ ngơi, đến tối sẽ đến dùng bữa với nàng.
Vô Ưu cũng ăn qua loa một chút rồi mới đi nghỉ, cả quãng đường dài nói không mệt mới là lạ, tuy ngủ nghỉ cũng đầy đủ nhưng nay đây mai đó nàng cũng không quen.
Y Sư châm cho nàng một ít hương liệu an thần giúp nàng ngủ ngon hơn.
Vô Ưu ngủ một mạch cho đến gần tối mà không biết rằng cả hoàng cung Sở quốc đang xôn xao về nàng.
Các cung nữ truyền tin nhau rằng vị công chúa mới tới xinh đẹp như thế nào, ai cũng tò mò không biết danh phận của vị công chúa này ra làm sao.
Phi tần trong cung đã có hai vị rồi, ai cũng thầm đoán rằng hoàng đế sẽ sắc phong cho nàng hai chức phi còn lại.
Lúc này đây tại Như Ý cung Hiền phi đang nóng lòng như lửa đốt, nàng ta vào cung sớm nhất cũng được phong phi sớm nhất nhưng đến bây giờ chưa được thị tẩm lần nào.
Cơ hội gặp gỡ hoàng thượng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ những lần yến tiệc hay đại lễ gì nàng ta mới có cơ hội diện kiến nhưng chỉ là thoáng qua.
Tuy thế nhưng Nàng ta và Thục Phi mấy năm nay đều vô cùng tự hào bởi thân phận phi tử của mình.
Dù sao thì cả hoàng cung Sở quốc này chỉ có hai người bọn họ là nữ nhân tôn quý sau thái hậu.
Mà thái hậu thì nhắm một mắt mở một mắt với bọn họ cho nên tuy không được sủng hạnh nhưng cũng vô cùng phong quang.
Vậy mà giờ đây từ đâu lại xuất hiện một công chúa của nước nhỏ bé nào đó.
Mà cái đáng sợ nhất lại lạ vị công chúa này không phải liên hôn, không phải hòa thân mà được đích thân hoàng thượng của bọn họ cầu hôn.
Từ sau khi trở về nước đến giờ hoàng đế Sở quốc sai người dọn dẹp thư phòng của mình để làm cung điện cho vị công chúa đó khiến cho nàng ta như ngồi trên đống lửa.
Lúc này đây nha hoàn thân cận của nàng ta thở hổn hển chạy về nói:
“Khởi bẩm Hiền phi nô tỳ nghe ngóng được lúc vị công chúa đó vừa tới thì đã đi thỉnh an thái hậu rồi quay về cung của mình, hoàng thượng chỉ ở đấy một lúc rồi đi ngay “.
Hiền phi lắc đầu cảm thán nói:
“Ngươi có tận mắt nhìn thấy dung mạo của vị công chúa đó hay không?, có xinh đẹp giống như lời đồn hay không?”
Cung nữ lắc đầu nói:
“Nô tỳ chỉ đứng từ xa nên không thể nhìn thấy dung mạo của vị công chúa đó nhưng nô tỳ nghe cung nhân bàn tán vị công chúa đó đúng là mỹ nhân ngàn năm có một ạ!”.
Hiền phi như rụng rời tay chân, nàng ta không biết phải làm gì tiếp theo, gia mẫu nhiều lần viết thư hối thúc giục nàng phải cố gắng mang long tự trước tiên có như thế gia tộc mới có thể nhờ đó mà vinh quang được.
Nhưng nàng đúng như là ăn hoàng liên, đắng mà không thể nói ra được, hoàng thượng đến gặp gỡ còn khó chứ đừng nói là viên phòng.
Nàng quay sang cung nữ lúc nãy rồi nói:
“Mấy ngày tới ngươi hãy quan sát mọi động tĩnh trong cung nàng ta rồi báo lại cho ta “.
Cung nữ quỳ gối rồi cúi đầu lui xuống, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Hiền phi vọng lại.
Mà Vô Ưu lúc này sau một giấc ngủ dài đã lấy lại được tinh thần, lúc này nàng mới có thời gian đi dạo và quan sát căn phòng.
Đúng như những gì cung nữ kia nói trong phòng nàng có biết bao nhiêu là xiêm y, đủ mầu đủ loại, màu sắc từ thanh nhã cho đến sặc sỡ đều có hết, Vô Ưu nhìn một lúc mà cảm thấy hoa mắt.
Nàng từ trước đến giờ về vấn đề ăn mặc không cầu kỳ cho lắm nên cũng không để ý nhiều.
Lúc này nàng mới đi ra ngoài để hít thở không khí một chút, hoa cỏ bên trong giống như là vừa mới được mang đến nên vô cùng rực rỡ.
Lý ma ma thấy công chúa đi ra liền cúi đầu kính cẩn nói:
“Hồi bẩm công chúa lúc người ngủ nội vụ phủ có đưa đến một số cung nữ và nô tài, công chúa có ghé qua để xem một chút không ạ!”
Vô Ưu mỉm cười lắc đầu nói:
“Cái đấy Lý ma ma tự xem mà làm, bà đã ở trong cung lâu cách nhìn người cũng chuẩn hơn ta, đặc biệt bà lại là người mà mẫu hậu tiến cử nên ta tin tưởng bà.
Nhưng trên hết đây không phải là Nam Phong quốc cho nên có nhiều cái ta không nói có lẽ bà cũng hiểu, gian chính chỉ có thể là thân tín của ta được ở lại, tất cả những người khác đều phục vụ ở bên ngoài “.
Lý ma ma mỉm cười đáp:
“Công chúa người yên tâm lão nô hiểu ý của công chúa, hoàng hậu nói rất đúng công chúa vô cùng thông minh nên không cần lo lắng gì nhiều “.
Vô Ưu mỉm cười rồi vẫy tay cho bà đi làm việc, nàng hiểu chốn đấu đá hậu cung, đôi khi rất khó phòng ngừa nên nàng cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, dù gì nàng cũng mới đến, quyền lực còn chưa nắm được tốt hơn hết là đứng ngoài quan sát đã.
Trước khi đi không quên nhắc nhở nàng nghỉ ngơi, đến tối sẽ đến dùng bữa với nàng.
Vô Ưu cũng ăn qua loa một chút rồi mới đi nghỉ, cả quãng đường dài nói không mệt mới là lạ, tuy ngủ nghỉ cũng đầy đủ nhưng nay đây mai đó nàng cũng không quen.
Y Sư châm cho nàng một ít hương liệu an thần giúp nàng ngủ ngon hơn.
Vô Ưu ngủ một mạch cho đến gần tối mà không biết rằng cả hoàng cung Sở quốc đang xôn xao về nàng.
Các cung nữ truyền tin nhau rằng vị công chúa mới tới xinh đẹp như thế nào, ai cũng tò mò không biết danh phận của vị công chúa này ra làm sao.
Phi tần trong cung đã có hai vị rồi, ai cũng thầm đoán rằng hoàng đế sẽ sắc phong cho nàng hai chức phi còn lại.
Lúc này đây tại Như Ý cung Hiền phi đang nóng lòng như lửa đốt, nàng ta vào cung sớm nhất cũng được phong phi sớm nhất nhưng đến bây giờ chưa được thị tẩm lần nào.
Cơ hội gặp gỡ hoàng thượng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ những lần yến tiệc hay đại lễ gì nàng ta mới có cơ hội diện kiến nhưng chỉ là thoáng qua.
Tuy thế nhưng Nàng ta và Thục Phi mấy năm nay đều vô cùng tự hào bởi thân phận phi tử của mình.
Dù sao thì cả hoàng cung Sở quốc này chỉ có hai người bọn họ là nữ nhân tôn quý sau thái hậu.
Mà thái hậu thì nhắm một mắt mở một mắt với bọn họ cho nên tuy không được sủng hạnh nhưng cũng vô cùng phong quang.
Vậy mà giờ đây từ đâu lại xuất hiện một công chúa của nước nhỏ bé nào đó.
Mà cái đáng sợ nhất lại lạ vị công chúa này không phải liên hôn, không phải hòa thân mà được đích thân hoàng thượng của bọn họ cầu hôn.
Từ sau khi trở về nước đến giờ hoàng đế Sở quốc sai người dọn dẹp thư phòng của mình để làm cung điện cho vị công chúa đó khiến cho nàng ta như ngồi trên đống lửa.
Lúc này đây nha hoàn thân cận của nàng ta thở hổn hển chạy về nói:
“Khởi bẩm Hiền phi nô tỳ nghe ngóng được lúc vị công chúa đó vừa tới thì đã đi thỉnh an thái hậu rồi quay về cung của mình, hoàng thượng chỉ ở đấy một lúc rồi đi ngay “.
Hiền phi lắc đầu cảm thán nói:
“Ngươi có tận mắt nhìn thấy dung mạo của vị công chúa đó hay không?, có xinh đẹp giống như lời đồn hay không?”
Cung nữ lắc đầu nói:
“Nô tỳ chỉ đứng từ xa nên không thể nhìn thấy dung mạo của vị công chúa đó nhưng nô tỳ nghe cung nhân bàn tán vị công chúa đó đúng là mỹ nhân ngàn năm có một ạ!”.
Hiền phi như rụng rời tay chân, nàng ta không biết phải làm gì tiếp theo, gia mẫu nhiều lần viết thư hối thúc giục nàng phải cố gắng mang long tự trước tiên có như thế gia tộc mới có thể nhờ đó mà vinh quang được.
Nhưng nàng đúng như là ăn hoàng liên, đắng mà không thể nói ra được, hoàng thượng đến gặp gỡ còn khó chứ đừng nói là viên phòng.
Nàng quay sang cung nữ lúc nãy rồi nói:
“Mấy ngày tới ngươi hãy quan sát mọi động tĩnh trong cung nàng ta rồi báo lại cho ta “.
Cung nữ quỳ gối rồi cúi đầu lui xuống, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Hiền phi vọng lại.
Mà Vô Ưu lúc này sau một giấc ngủ dài đã lấy lại được tinh thần, lúc này nàng mới có thời gian đi dạo và quan sát căn phòng.
Đúng như những gì cung nữ kia nói trong phòng nàng có biết bao nhiêu là xiêm y, đủ mầu đủ loại, màu sắc từ thanh nhã cho đến sặc sỡ đều có hết, Vô Ưu nhìn một lúc mà cảm thấy hoa mắt.
Nàng từ trước đến giờ về vấn đề ăn mặc không cầu kỳ cho lắm nên cũng không để ý nhiều.
Lúc này nàng mới đi ra ngoài để hít thở không khí một chút, hoa cỏ bên trong giống như là vừa mới được mang đến nên vô cùng rực rỡ.
Lý ma ma thấy công chúa đi ra liền cúi đầu kính cẩn nói:
“Hồi bẩm công chúa lúc người ngủ nội vụ phủ có đưa đến một số cung nữ và nô tài, công chúa có ghé qua để xem một chút không ạ!”
Vô Ưu mỉm cười lắc đầu nói:
“Cái đấy Lý ma ma tự xem mà làm, bà đã ở trong cung lâu cách nhìn người cũng chuẩn hơn ta, đặc biệt bà lại là người mà mẫu hậu tiến cử nên ta tin tưởng bà.
Nhưng trên hết đây không phải là Nam Phong quốc cho nên có nhiều cái ta không nói có lẽ bà cũng hiểu, gian chính chỉ có thể là thân tín của ta được ở lại, tất cả những người khác đều phục vụ ở bên ngoài “.
Lý ma ma mỉm cười đáp:
“Công chúa người yên tâm lão nô hiểu ý của công chúa, hoàng hậu nói rất đúng công chúa vô cùng thông minh nên không cần lo lắng gì nhiều “.
Vô Ưu mỉm cười rồi vẫy tay cho bà đi làm việc, nàng hiểu chốn đấu đá hậu cung, đôi khi rất khó phòng ngừa nên nàng cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, dù gì nàng cũng mới đến, quyền lực còn chưa nắm được tốt hơn hết là đứng ngoài quan sát đã.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương