Công Chúa Vô Ưu
Chương 59: Nỗi lòng Nam Cung Viễn
Lúc này Vô Ưu mới có thời gian rảnh rỗi để quan sát xung quanh, đúng như những gì tổng quản thái giám kia đã nói.
Cung điện này của nàng mới được sửa chữa và kiến thiết lại không lâu, phía bên kia chắc chắn là Dưỡng Tâm điện là nơi ở của hoàng thượng.
Hai cung điện chỉ cách nhau một cái cầu, nói chia ra là hai cung điện nhưng thực chất chỉ là phòng nọ sang phòng kia, giống như là phòng học múa và phòng ngủ của nàng vậy.
Nàng là một người vô cùng náo động, thích sự náo nhiệt và mà cơ duyên lại đưa nàng vào tử cấm thành này, nơi mà khó có thể ra ngoài tự do được.
Tuy nhiên nàng không hối hận vì quyết định này của mình, trước mắt hoàng đế Sở quốc kia khá tốt với nàng.
Còn tình cảm Y giành cho nàng như thế nào thì nàng chưa có thể biết rõ được nên chờ thời gian để trả lời tất cả.
Nàng tính tình rất thẳng thắn, yêu ghét phân biệt rõ ràng, nếu đối phương thật lòng với nàng thì nàng cũng thật lòng mà đối đãi.
Đang suy nghĩ bâng quơ thì Vô Ưu cảm nhận được có ánh mắt nhìn về phía bên này, nàng quay đầu sang thì bóng dáng đó cũng đang bước về phía nàng.
Nam Cung Viễn nhìn nàng đến ngẩn ngơ, nhiều lúc Y tự hiểu không biết vì lý do gì mà một người không gần nữ sắc, chưa rung động với bất kỳ một ai như Y mà chỉ lần đầu tiên nhìn thấy nàng Y đã chấp nhất như thế.
Không biết có phải là vì dung nhan quá đỗi xinh đẹp của nàng hay không, chỉ biết sau lầm gặp gỡ tại thành Giang Tây kia hình bóng nàng đã in đậm trong tâm trí của Y.
Vì thế nên Y mới cố gắng hoàn thành mọi công việc giang giở để đến Nam Phong quốc, Y chỉ biết rằng nàng là định mệnh của Y.
Chỉ nghĩ đến nàng thuộc về người khác Y đã không thể nào chấp nhận nổi, cũng may cuối cùng sau bao nhiêu thời gian nàng cuối cùng đã là thê tử của mình.
Vì trân trọng nàng nên khi đến Nam Phong quốc Y không muốn bắt buộc nàng, không muốn nàng ép mình vào những cuộc liên hôn kia.
Mà Y muốn tất cả mọi người đều biết rằng Nam Cung Viễn vì yêu thương nàng mới cầu thân với nàng chứ không phải là một cuộc hôn nhân đánh đổi.
Y nhìn nàng vô cùng yêu thương nhẹ nhàng hỏi:
“Nàng đã cảm thấy đỡ mệt hơn chưa?, đã cảm thấy quen dần chưa?, mấy ngày nữa có lẽ sẽ khá mệt nên nàng cần nghỉ ngơi nhiều một chút “.
Vô Ưu cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm thật lòng của Y nên cũng nhẹ nhàng trả lời:
“Ngủ qua một giấc thật sự thiếp cũng đã đỡ mệt, người không thấy thiếp đang thong dong ngắm cảnh đó sao, nhưng có lẽ có một chút nhớ nhà thôi “.
Nhìn vẻ mất mát của nàng Nam Cung Viễn mỉm cười nói:
“Không sao, một thời gian nữa ta sẽ đích thân đưa nàng trở về Nam Phong quốc thăm người nhà.”
Như nhớ ra Y liền nói:
“Để khi đệ đệ nàng đăng cơ đi, chúng ta sẽ cùng nhau trở về nàng thấy thế nào?”.
Vô Ưu có chút cảm động, thường là nữ nhi xuất giá như nàng rất ít khi được quay trở lại cố hương mà nhất là với thân phận nhất quốc chi mẫu như nàng.
Nhưng nhận được lời hứa hẹn của Y không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy vô cùng tin tưởng, nàng nghẹn ngào nói:
“Người nói phải giữ lấy lời đó, không được thất hứa “.
Nam cung Viễn nhẹ nhàng đi lên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng rồi nói:
“Yên tâm Nam cung Viễn ta chưa bây giờ thất hứa, mà nhất lại là thê tử của mình “.
Đây là lần thứ hai, hai người mới tiếp xúc gần với nhau, nàng có một chút run run, định rút cánh tay ra thì Nam Cung Viễn kéo tay lại giữ chặt nói:
“Có lẽ nàng chưa quen tiếp xúc thân mật với ta nhưng giữa chúng ta bây giờ đã là phu thê cho nên những chuyện như thế này nàng hãy quen dần đi.
Ta không phải là người hoa mỹ biết ăn nói cho nên nếu có gì không được đúng nàng hãy bỏ qua cho ta, nhưng nàng hãy tin rằng tình cảm ta giành cho nàng là thật.
Từ trước đến giờ các vị vua đều có vô số cung tần mỹ nữ nhưng đến lượt ta thì khác, từ nhỏ ta đã quá chán ghét những chiêu trò, sự giả dối của các nữ nhân trốn hoàng cung rồi.
Ngoài miệng thì nói thế này thế kia nhưng hành động thì lại đi ngược lại, vô cùng giả tạo nên nàng có thể tin rằng đời này ta chỉ có một mình nàng là thê tử quyết không có người thứ hai “.
Vô Ưu ngước ánh mắt lên nhìn Nam Cung Viễn với vẻ vô cùng ngạc nhiên, nàng không tin vào những gì mình vừa mới nghe được.
Nhìn vẻ mặt của nàng Nam Cung Viễn mỉm cười nói:
“Nàng yên tâm, nàng không nghe nhầm đâu, Sở quốc này sẽ chỉ có duy nhất nàng làm hoàng hậu và cũng chỉ có duy nhất nàng mới là thê tử của ta. Những người phi tần trước đây đều là do thái hậu tuyển chọn và đưa vào, bản thân ta còn chưa nhìn mặt họ lần nào cả.
Nhưng vì nể thái hậu nên cứ để ở trong cung thôi, bây giờ nàng đã đến, trung cung đã có chủ nhân mới nên toàn bộ sự vụ sẽ giao lại cho nàng dù sao thái hậu cũng đã có tuổi rồi. “
Cung điện này của nàng mới được sửa chữa và kiến thiết lại không lâu, phía bên kia chắc chắn là Dưỡng Tâm điện là nơi ở của hoàng thượng.
Hai cung điện chỉ cách nhau một cái cầu, nói chia ra là hai cung điện nhưng thực chất chỉ là phòng nọ sang phòng kia, giống như là phòng học múa và phòng ngủ của nàng vậy.
Nàng là một người vô cùng náo động, thích sự náo nhiệt và mà cơ duyên lại đưa nàng vào tử cấm thành này, nơi mà khó có thể ra ngoài tự do được.
Tuy nhiên nàng không hối hận vì quyết định này của mình, trước mắt hoàng đế Sở quốc kia khá tốt với nàng.
Còn tình cảm Y giành cho nàng như thế nào thì nàng chưa có thể biết rõ được nên chờ thời gian để trả lời tất cả.
Nàng tính tình rất thẳng thắn, yêu ghét phân biệt rõ ràng, nếu đối phương thật lòng với nàng thì nàng cũng thật lòng mà đối đãi.
Đang suy nghĩ bâng quơ thì Vô Ưu cảm nhận được có ánh mắt nhìn về phía bên này, nàng quay đầu sang thì bóng dáng đó cũng đang bước về phía nàng.
Nam Cung Viễn nhìn nàng đến ngẩn ngơ, nhiều lúc Y tự hiểu không biết vì lý do gì mà một người không gần nữ sắc, chưa rung động với bất kỳ một ai như Y mà chỉ lần đầu tiên nhìn thấy nàng Y đã chấp nhất như thế.
Không biết có phải là vì dung nhan quá đỗi xinh đẹp của nàng hay không, chỉ biết sau lầm gặp gỡ tại thành Giang Tây kia hình bóng nàng đã in đậm trong tâm trí của Y.
Vì thế nên Y mới cố gắng hoàn thành mọi công việc giang giở để đến Nam Phong quốc, Y chỉ biết rằng nàng là định mệnh của Y.
Chỉ nghĩ đến nàng thuộc về người khác Y đã không thể nào chấp nhận nổi, cũng may cuối cùng sau bao nhiêu thời gian nàng cuối cùng đã là thê tử của mình.
Vì trân trọng nàng nên khi đến Nam Phong quốc Y không muốn bắt buộc nàng, không muốn nàng ép mình vào những cuộc liên hôn kia.
Mà Y muốn tất cả mọi người đều biết rằng Nam Cung Viễn vì yêu thương nàng mới cầu thân với nàng chứ không phải là một cuộc hôn nhân đánh đổi.
Y nhìn nàng vô cùng yêu thương nhẹ nhàng hỏi:
“Nàng đã cảm thấy đỡ mệt hơn chưa?, đã cảm thấy quen dần chưa?, mấy ngày nữa có lẽ sẽ khá mệt nên nàng cần nghỉ ngơi nhiều một chút “.
Vô Ưu cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm thật lòng của Y nên cũng nhẹ nhàng trả lời:
“Ngủ qua một giấc thật sự thiếp cũng đã đỡ mệt, người không thấy thiếp đang thong dong ngắm cảnh đó sao, nhưng có lẽ có một chút nhớ nhà thôi “.
Nhìn vẻ mất mát của nàng Nam Cung Viễn mỉm cười nói:
“Không sao, một thời gian nữa ta sẽ đích thân đưa nàng trở về Nam Phong quốc thăm người nhà.”
Như nhớ ra Y liền nói:
“Để khi đệ đệ nàng đăng cơ đi, chúng ta sẽ cùng nhau trở về nàng thấy thế nào?”.
Vô Ưu có chút cảm động, thường là nữ nhi xuất giá như nàng rất ít khi được quay trở lại cố hương mà nhất là với thân phận nhất quốc chi mẫu như nàng.
Nhưng nhận được lời hứa hẹn của Y không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy vô cùng tin tưởng, nàng nghẹn ngào nói:
“Người nói phải giữ lấy lời đó, không được thất hứa “.
Nam cung Viễn nhẹ nhàng đi lên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng rồi nói:
“Yên tâm Nam cung Viễn ta chưa bây giờ thất hứa, mà nhất lại là thê tử của mình “.
Đây là lần thứ hai, hai người mới tiếp xúc gần với nhau, nàng có một chút run run, định rút cánh tay ra thì Nam Cung Viễn kéo tay lại giữ chặt nói:
“Có lẽ nàng chưa quen tiếp xúc thân mật với ta nhưng giữa chúng ta bây giờ đã là phu thê cho nên những chuyện như thế này nàng hãy quen dần đi.
Ta không phải là người hoa mỹ biết ăn nói cho nên nếu có gì không được đúng nàng hãy bỏ qua cho ta, nhưng nàng hãy tin rằng tình cảm ta giành cho nàng là thật.
Từ trước đến giờ các vị vua đều có vô số cung tần mỹ nữ nhưng đến lượt ta thì khác, từ nhỏ ta đã quá chán ghét những chiêu trò, sự giả dối của các nữ nhân trốn hoàng cung rồi.
Ngoài miệng thì nói thế này thế kia nhưng hành động thì lại đi ngược lại, vô cùng giả tạo nên nàng có thể tin rằng đời này ta chỉ có một mình nàng là thê tử quyết không có người thứ hai “.
Vô Ưu ngước ánh mắt lên nhìn Nam Cung Viễn với vẻ vô cùng ngạc nhiên, nàng không tin vào những gì mình vừa mới nghe được.
Nhìn vẻ mặt của nàng Nam Cung Viễn mỉm cười nói:
“Nàng yên tâm, nàng không nghe nhầm đâu, Sở quốc này sẽ chỉ có duy nhất nàng làm hoàng hậu và cũng chỉ có duy nhất nàng mới là thê tử của ta. Những người phi tần trước đây đều là do thái hậu tuyển chọn và đưa vào, bản thân ta còn chưa nhìn mặt họ lần nào cả.
Nhưng vì nể thái hậu nên cứ để ở trong cung thôi, bây giờ nàng đã đến, trung cung đã có chủ nhân mới nên toàn bộ sự vụ sẽ giao lại cho nàng dù sao thái hậu cũng đã có tuổi rồi. “
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương