Công Chúa Vô Ưu
Chương 60: Sự bá đạo của Nam Cung Viễn
Vô Ưu lúc này mới dần dần hiểu ra mọi chuyện, tâm trạng nàng vô cùng kích động, có nữ nhân nào mà không muốn phu quân một lòng một dạ với mình chứ.
Có ai muốn phu quân của tam thê tứ thiếp đâu, nàng rất ngưỡng mộ phụ thân của mình, cả đời này chỉ có duy nhất một mình mẫu thân cho nên lúc nào mẫu thân cũng vui vẻ hạnh phúc và tâm hồn giống như một tờ giấy trắng vậy.
Mẫu hậu của nàng không được may mắn như thế, tuy phụ hoàng vô cùng yêu thương bà nhưng vẫn có một vài phi tần không hề có chuyện hậu cung vắng vẻ cả.
Ngay từ khi xác định xuất giá nàng cũng đã lường trước được mọi việc rồi, nhưng ai ngờ đâu người đứng trước mặt là phu quân của nàng vậy mà lại thề thốt cả đời chỉ duy nhất một mình nàng, bảo nàng không xúc động làm sao được.
Cảm xúc qua đi nàng liền hỏi:
“Như thế làm sao mà được, dù sao đi nữa chàng cũng là hoàng thượng của một nước, chỉ vì một mình ta chàng làm sao mà đối mặt và ăn nói với các quan đại thần chứ “.
Nam Cung Viễn cười rất to rồi ôm nàng vào lòng cười nói:
“ Nàng quá coi thường phu quân của nàng rồi, Nam cung Viễn ta là ai cơ chứ, chỉ có các lão già đó nhìn sắc mặt của ta chứ làm sao ta phải nhìn sắc mặt của bọn họ, giang sơn Sở quốc này là một tay ta cùng binh sĩ lấy về, Việc nhà của ta thì chỉ mình ta định đoạt bọn joj làm gì có quyền quyết định, chuyện này nàng cứ yên tâm đi “.
Vô Ưu vô cùng thích thú dáng vẻ bá đạo đó của Y, vô cùng giống với nàng, có lẽ nàng thử tin tưởng chàng lần này xem sao biết đâu chàng làm được thì sao.
Hai người đứng ôm nhau mỗi người một suy nghĩ, tình cảm nhiều khi chỉ đơn giản gắn kết như thế.
Lúc này đồ ăn đã chuẩn bị xong, thái giám và cung nữ vội vàng mời hai người vào bàn.
Vô Ưu nhìn một bàn thức ăn phong phú vô cùng thích thú, nàng rất thích những món ăn ngon và lạ mắt.
Từ sau khi rời Nam Phong quốc nàng đã chưa được ăn bữa nào ngon rồi, trên đường đi tuy Sa tướng quân vẫn chú trọng mọi vấn đề nhưng vẫn không thể chu toàn được.
Nhiều khi là ăn vội vã để lên đường, cũng có khi thức ăn không hợp khẩu vị nên nàng cũng chẳng ăn được là bao.
Cũng đúng thôi từ nhỏ đến lớn tuy sống xa hoàng cung nhưng ở bên phụ mẫu nàng cũng chẳng khác gì công chúa cả.
Nam cung Viễn nhìn dáng vẻ của nàng thì bật cười nói:
“Những đồ ăn này là ta cho đầu bếp làm riêng cho nàng, nàng xem coa hợp khẩu vị không, ta không biết nàng thích ăn gì nên ta đã bảo làm cả món ăn của Sở quốc và Nam Phong quốc cho nàng.
Nhìn nàng vó vẻ gầy hơn so với lúc trước khi ở Nam Phong quốc đó, thời gian này nàng cố gắng ăn uống vào “.
Vô Ưu mỉm cười rồi nhẹ nhàng cầm đũa lên và bắt đầu thử từng món một, nhìn dáng vẻ trẻ con của nàng mà Y bật cười.
Cũng đúng thôi cho dù thân phận của nàng có cao như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mới bước qua tuổi cập kê không lâu chưa trải qua sự đời.
Còn Y dù sao cũng hơn nàng gần mười tuổi, nam chinh bắc chiến cái gì cũng đã trải qua.
Nam Cung Viễn thấy nàng lúc nhăn mặt lúc thì vui vẻ liền hỏi:
“Khẩu vị thế nào có hợp với nàng không, ngự trù này theo ta khá lâu nên đồ ăn ta thấy cũng hợp không biết nàng cảm thấy ra sao?”.
Vô Ưu lúc này mới lau nhẹ miệng rồi nói:
“Chàng không phải lo đâu thiếp cảm thấy khá hợp khẩu vị với thiếp, nhất là mấy món ăn Sở quốc này khá giống với mấy món ăn ở thành Giang Tây mà thiếp sống lúc trước “.
Nam Cung Viễn thấy vậy thì yên tâm, chàng gắp thêm một số thức ăn vào bát cho nàng.
Vô Ưu nhẹ nhàng nói:
“Tuy là thích nhưng lần sau chàng bảo người ta làm ít thôi, cả một bàn đồ ăn thế này ta và chàng làm sao mà ăn hết được, có hơi lãng phí quá hay chăng?”.
Nam Cung Viễn gật đầu nói:
“Ta biết, nàng yên tâm đi, lần nàu chưa biết khẩu vị nàng thế nào thôi, sau này những chuyện này toàn bộ sẽ giao lại cho nàng “.
Lúc này Vô Ưu mới yên tâm rồi bắt đầu ăn hết thức ăn ở trong bát.
Ăn xong hai người liền nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu đi dạo, lúc này trời cũng đã tối.
Ngắm nhìn bầu trời ban đêm Sở quốc không khác gì Nam Phong quốc của nàng, cũng lung linh huyền bí như thế.
Hai người tay trong tay, như đôi tiên đồng ngọc nữ vô cùng đẹp mắt, nàng mặc trang phục Sở quốc vô cùng nổi bật thu hút nhiều ánh nhìn.
Nam Cung Viễn ở lại một lúc rồi trở về cung của mình để phê duyệt tấu sớ, trước khi đi không quên dặn dò nàng về buổi thành hôn ba ngày hôm sau.
Vô Ưu nhìn bóng dáng chàng khuất sau màn đêm có phần chờ mong về buổi thành hôn đó và cuộc sống trong hoàng cung sau này.
Thanh Hoa và Thanh Ngọc vô cùng ngưỡng mộ công chúa nhà mình, cuối cùng sau tất cả công chúa cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Có ai muốn phu quân của tam thê tứ thiếp đâu, nàng rất ngưỡng mộ phụ thân của mình, cả đời này chỉ có duy nhất một mình mẫu thân cho nên lúc nào mẫu thân cũng vui vẻ hạnh phúc và tâm hồn giống như một tờ giấy trắng vậy.
Mẫu hậu của nàng không được may mắn như thế, tuy phụ hoàng vô cùng yêu thương bà nhưng vẫn có một vài phi tần không hề có chuyện hậu cung vắng vẻ cả.
Ngay từ khi xác định xuất giá nàng cũng đã lường trước được mọi việc rồi, nhưng ai ngờ đâu người đứng trước mặt là phu quân của nàng vậy mà lại thề thốt cả đời chỉ duy nhất một mình nàng, bảo nàng không xúc động làm sao được.
Cảm xúc qua đi nàng liền hỏi:
“Như thế làm sao mà được, dù sao đi nữa chàng cũng là hoàng thượng của một nước, chỉ vì một mình ta chàng làm sao mà đối mặt và ăn nói với các quan đại thần chứ “.
Nam Cung Viễn cười rất to rồi ôm nàng vào lòng cười nói:
“ Nàng quá coi thường phu quân của nàng rồi, Nam cung Viễn ta là ai cơ chứ, chỉ có các lão già đó nhìn sắc mặt của ta chứ làm sao ta phải nhìn sắc mặt của bọn họ, giang sơn Sở quốc này là một tay ta cùng binh sĩ lấy về, Việc nhà của ta thì chỉ mình ta định đoạt bọn joj làm gì có quyền quyết định, chuyện này nàng cứ yên tâm đi “.
Vô Ưu vô cùng thích thú dáng vẻ bá đạo đó của Y, vô cùng giống với nàng, có lẽ nàng thử tin tưởng chàng lần này xem sao biết đâu chàng làm được thì sao.
Hai người đứng ôm nhau mỗi người một suy nghĩ, tình cảm nhiều khi chỉ đơn giản gắn kết như thế.
Lúc này đồ ăn đã chuẩn bị xong, thái giám và cung nữ vội vàng mời hai người vào bàn.
Vô Ưu nhìn một bàn thức ăn phong phú vô cùng thích thú, nàng rất thích những món ăn ngon và lạ mắt.
Từ sau khi rời Nam Phong quốc nàng đã chưa được ăn bữa nào ngon rồi, trên đường đi tuy Sa tướng quân vẫn chú trọng mọi vấn đề nhưng vẫn không thể chu toàn được.
Nhiều khi là ăn vội vã để lên đường, cũng có khi thức ăn không hợp khẩu vị nên nàng cũng chẳng ăn được là bao.
Cũng đúng thôi từ nhỏ đến lớn tuy sống xa hoàng cung nhưng ở bên phụ mẫu nàng cũng chẳng khác gì công chúa cả.
Nam cung Viễn nhìn dáng vẻ của nàng thì bật cười nói:
“Những đồ ăn này là ta cho đầu bếp làm riêng cho nàng, nàng xem coa hợp khẩu vị không, ta không biết nàng thích ăn gì nên ta đã bảo làm cả món ăn của Sở quốc và Nam Phong quốc cho nàng.
Nhìn nàng vó vẻ gầy hơn so với lúc trước khi ở Nam Phong quốc đó, thời gian này nàng cố gắng ăn uống vào “.
Vô Ưu mỉm cười rồi nhẹ nhàng cầm đũa lên và bắt đầu thử từng món một, nhìn dáng vẻ trẻ con của nàng mà Y bật cười.
Cũng đúng thôi cho dù thân phận của nàng có cao như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mới bước qua tuổi cập kê không lâu chưa trải qua sự đời.
Còn Y dù sao cũng hơn nàng gần mười tuổi, nam chinh bắc chiến cái gì cũng đã trải qua.
Nam Cung Viễn thấy nàng lúc nhăn mặt lúc thì vui vẻ liền hỏi:
“Khẩu vị thế nào có hợp với nàng không, ngự trù này theo ta khá lâu nên đồ ăn ta thấy cũng hợp không biết nàng cảm thấy ra sao?”.
Vô Ưu lúc này mới lau nhẹ miệng rồi nói:
“Chàng không phải lo đâu thiếp cảm thấy khá hợp khẩu vị với thiếp, nhất là mấy món ăn Sở quốc này khá giống với mấy món ăn ở thành Giang Tây mà thiếp sống lúc trước “.
Nam Cung Viễn thấy vậy thì yên tâm, chàng gắp thêm một số thức ăn vào bát cho nàng.
Vô Ưu nhẹ nhàng nói:
“Tuy là thích nhưng lần sau chàng bảo người ta làm ít thôi, cả một bàn đồ ăn thế này ta và chàng làm sao mà ăn hết được, có hơi lãng phí quá hay chăng?”.
Nam Cung Viễn gật đầu nói:
“Ta biết, nàng yên tâm đi, lần nàu chưa biết khẩu vị nàng thế nào thôi, sau này những chuyện này toàn bộ sẽ giao lại cho nàng “.
Lúc này Vô Ưu mới yên tâm rồi bắt đầu ăn hết thức ăn ở trong bát.
Ăn xong hai người liền nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu đi dạo, lúc này trời cũng đã tối.
Ngắm nhìn bầu trời ban đêm Sở quốc không khác gì Nam Phong quốc của nàng, cũng lung linh huyền bí như thế.
Hai người tay trong tay, như đôi tiên đồng ngọc nữ vô cùng đẹp mắt, nàng mặc trang phục Sở quốc vô cùng nổi bật thu hút nhiều ánh nhìn.
Nam Cung Viễn ở lại một lúc rồi trở về cung của mình để phê duyệt tấu sớ, trước khi đi không quên dặn dò nàng về buổi thành hôn ba ngày hôm sau.
Vô Ưu nhìn bóng dáng chàng khuất sau màn đêm có phần chờ mong về buổi thành hôn đó và cuộc sống trong hoàng cung sau này.
Thanh Hoa và Thanh Ngọc vô cùng ngưỡng mộ công chúa nhà mình, cuối cùng sau tất cả công chúa cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương