Công Chúa Vô Ưu
Chương 61: Lễ thành hôn
Ba ngày sau hôn lễ được chính thức diễn ra, tuy thánh chỉ đã được ban ra sắc phong cho Vô Ưu làm hoàng hậu nhưng mọi người trong hoàng cung vẫn không tin vào tai mình.
Vì trước đó rất lâu khi thái hậu có ý lập cháu gái mình làm hoàng hậu cho Nam Cung Viễn thì Y khăng khăng từ chối, lần đó mâu thuẫn giữa thái hậu và hoàng thượng dâng cao.
Nhưng cuối cùng thái hậu đành phải nhún nhường không dám ép hoàng thượng nữa.
Cứ nghĩ rằng ngôi vị hoàng hậu kia phải để trống một thời gian dài, nếu không cũng phải là một người thân phận cao quý.
Tuy Vô Ưu thân phận cao quý thật nhưng lại xuất phát điểm từ Nam Phong quốc chỉ là một nước nhỏ nên mới không ai nghĩ đến.
Tất cả các quan đại thần cùng các phi tần đều có mặt từ rất sớm để tham dự hôn lễ.
Bên phía sân khách thì sứ giả các nước chư thần đã có mặt đông đủ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Từ trên cao Nam Cung Viễn đang ngồi trên quan sát phía dưới chỉ chờ tân nương tử tới, ngoài mặt Y tỏ vẻ lạnh lùng oai nghiêm nhưng trong thâm tâm thì đang vô cùng bối rối.
Nếu không phải những quy củ lằng nhằng kia thì Y đã không phải ngồi đây chờ đã nhanh chóng đi đón tân nương tử của mình.
Lúc này đây ở Vô Ưu cung, Vô Ưu đã được trang điểm vô cùng trang trọng nhìn nàng thật sự khiến cho ai nhìn thấy cũng phải giật mình vì sự xinh đẹp này.
Bờ môi mọng đỏ, đôi mắt hình phượng, lông mi cong vút khiến cho ai nhìn thấy cũng bị đắm chìm.
Lúc này đây Vô Ưu vô cùng buồn ngủ, tối hôm qua thì bị Lý ma ma đưa cho một quyển sách rồi dậy nàng rất nhiều chuyện phòng the khiến cho Vô Ưu xấu hổ mãi đến gần sáng mới ngủ được.
Vừa mới chợp mắt được một chút thì đã bị lôi dậy trang điểm nên tinh thần nàng không tốt một chút nào.
Y nữ thấy thế vội vàng đưa cho nàng một chén nước nhỏ, không biết trong đó có gì mà chỉ một lúc sau tinh thần đã phấn trấn trở lại.
Đã đến giờ lành Vô Ưu được đưa lên kiệu, chỉ đi một lát là đã đến chính điện.
Vô Ưu được Lý ma ma cùng Thanh Hoa đỡ xuống xe, nàng ngẩng cao đầu nhẹ nhàng bước đi.
Khí chất của nàng khó có một ai có thể bì được, nàng đại diện cho toàn bộ Nam phong quốc, tuy chỉ là một quốc gia nhỏ nhưng nàng không thể để ai khinh thường được.
Từ trên đại điện Nam Cung Viễn nhanh chóng bước xuống để tận tay đưa nàng vào bên trong.
Dung nhan diễm lệ của nàng khiến tất cả mọi người ở đây đều bị trấn động, tiếng xuýt xoa xì xào vang lên trên đại điện.
Phía bên trên là ánh mắt ghen tỵ của Hiền Phi và Thục Phi, ngôi vị hoàng hậu là tâm bệnh của bọn họ vậy mà cuối cùng lại rơi vào tay một nữ nhân xa lạ bọn họ không cam lòng.
Dung nhan xinh đẹp của nàng khiến các nàng ta ghen tỵ, sự ân cần, ánh mắt thâm tình của hoàng thượng giành cho nàng mà ngay cả trong mơ các nàng cũng chưa bao giờ được thấy.
Hai người từ từ bước vào đẹp giống như một tranh hoàn mỹ, nam thì tuấn tú vô song, nữ thì hoa giường nguyệt thẹn, không ai có thể tìm ra một khuyết điểm gì.
Nam Cung Viễn dắt tay đưa nàng lên trên cao, ngồi cùng long sàn với mình.
Tất cả các sứ giả cùng các quan đại thần vội quỳ xuống đồng thanh hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!”.
“Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế thiên thiên tuế!”.
Lúc này Nam Cung Viễn mỉm cười rồi cho mọi người đứng lên.
Dần dần sứ giả của các nước lần lượt trình lên quà tặng để tỏ rõ thành ý của nước mình.
Vô Ưu thầm quan sát xung quanh, nàng có chút tò mò vì sao mẫu thân ruột của Nam Cung Viễn lại không có mặt ở đây.
Ba ngày nàng đến đây chưa từng gặp mặt, đáng lý ra thân là mẫu thân ruột thịt thì trong ngày thành hôn của nhi tử không thể vắng mặt, nàng có chút tò mò không hiểu giữa hai người có xích mích gì chăng.
Hoàng cung đại nội xưa nay vô cùng nhiều chuyện bí ẩn nên nhiều khi nàng cũng muốn biêt trước để dễ bề tránh né.
Nam Cung Viễn thấy nàng không tập trung liền cầm nhẹ lấy tay nàng khiến Vô Ưu có chút giật mình.
Lúc bấy giờ nàng mới biết rằng mình đã hơi phân tâm, nhìn xuống bên dưới có quá nhiều lời chúc tự nhiên Vô cũng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Sau tiết mục tặng quà bắt đầu là tiết mục biểu diễn văn nghệ và cung yến.
Theo nghi thức chỉ một lúc sau khi cung yến diễn ra tân nương phải đưa trở về phòng tân hôn.
Vô Ưu được Thanh Hoa và Thanh Ngọc đưa trở về phòng.
Cả gian phòng được treo đèn lồng và giấy hỷ, tâm trang Vô Ưu có một chút bồi hồi khó tả.
Nàng quan sát căn phòng cảm thấy cách trang trí vô cùng ấm cúng, nhìn bộ cung trang đang mặc trên người có phần vướng víu Vô Ưu định đi thay nó thì bị Lý ma ma ngăn cản, bà mỉm cười nói:
“Hoàng hậu nương nương người chưa được thay đồ ra ạ!, đó là quy tắc từ trước đến giờ “.
Vì trước đó rất lâu khi thái hậu có ý lập cháu gái mình làm hoàng hậu cho Nam Cung Viễn thì Y khăng khăng từ chối, lần đó mâu thuẫn giữa thái hậu và hoàng thượng dâng cao.
Nhưng cuối cùng thái hậu đành phải nhún nhường không dám ép hoàng thượng nữa.
Cứ nghĩ rằng ngôi vị hoàng hậu kia phải để trống một thời gian dài, nếu không cũng phải là một người thân phận cao quý.
Tuy Vô Ưu thân phận cao quý thật nhưng lại xuất phát điểm từ Nam Phong quốc chỉ là một nước nhỏ nên mới không ai nghĩ đến.
Tất cả các quan đại thần cùng các phi tần đều có mặt từ rất sớm để tham dự hôn lễ.
Bên phía sân khách thì sứ giả các nước chư thần đã có mặt đông đủ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Từ trên cao Nam Cung Viễn đang ngồi trên quan sát phía dưới chỉ chờ tân nương tử tới, ngoài mặt Y tỏ vẻ lạnh lùng oai nghiêm nhưng trong thâm tâm thì đang vô cùng bối rối.
Nếu không phải những quy củ lằng nhằng kia thì Y đã không phải ngồi đây chờ đã nhanh chóng đi đón tân nương tử của mình.
Lúc này đây ở Vô Ưu cung, Vô Ưu đã được trang điểm vô cùng trang trọng nhìn nàng thật sự khiến cho ai nhìn thấy cũng phải giật mình vì sự xinh đẹp này.
Bờ môi mọng đỏ, đôi mắt hình phượng, lông mi cong vút khiến cho ai nhìn thấy cũng bị đắm chìm.
Lúc này đây Vô Ưu vô cùng buồn ngủ, tối hôm qua thì bị Lý ma ma đưa cho một quyển sách rồi dậy nàng rất nhiều chuyện phòng the khiến cho Vô Ưu xấu hổ mãi đến gần sáng mới ngủ được.
Vừa mới chợp mắt được một chút thì đã bị lôi dậy trang điểm nên tinh thần nàng không tốt một chút nào.
Y nữ thấy thế vội vàng đưa cho nàng một chén nước nhỏ, không biết trong đó có gì mà chỉ một lúc sau tinh thần đã phấn trấn trở lại.
Đã đến giờ lành Vô Ưu được đưa lên kiệu, chỉ đi một lát là đã đến chính điện.
Vô Ưu được Lý ma ma cùng Thanh Hoa đỡ xuống xe, nàng ngẩng cao đầu nhẹ nhàng bước đi.
Khí chất của nàng khó có một ai có thể bì được, nàng đại diện cho toàn bộ Nam phong quốc, tuy chỉ là một quốc gia nhỏ nhưng nàng không thể để ai khinh thường được.
Từ trên đại điện Nam Cung Viễn nhanh chóng bước xuống để tận tay đưa nàng vào bên trong.
Dung nhan diễm lệ của nàng khiến tất cả mọi người ở đây đều bị trấn động, tiếng xuýt xoa xì xào vang lên trên đại điện.
Phía bên trên là ánh mắt ghen tỵ của Hiền Phi và Thục Phi, ngôi vị hoàng hậu là tâm bệnh của bọn họ vậy mà cuối cùng lại rơi vào tay một nữ nhân xa lạ bọn họ không cam lòng.
Dung nhan xinh đẹp của nàng khiến các nàng ta ghen tỵ, sự ân cần, ánh mắt thâm tình của hoàng thượng giành cho nàng mà ngay cả trong mơ các nàng cũng chưa bao giờ được thấy.
Hai người từ từ bước vào đẹp giống như một tranh hoàn mỹ, nam thì tuấn tú vô song, nữ thì hoa giường nguyệt thẹn, không ai có thể tìm ra một khuyết điểm gì.
Nam Cung Viễn dắt tay đưa nàng lên trên cao, ngồi cùng long sàn với mình.
Tất cả các sứ giả cùng các quan đại thần vội quỳ xuống đồng thanh hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!”.
“Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế thiên thiên tuế!”.
Lúc này Nam Cung Viễn mỉm cười rồi cho mọi người đứng lên.
Dần dần sứ giả của các nước lần lượt trình lên quà tặng để tỏ rõ thành ý của nước mình.
Vô Ưu thầm quan sát xung quanh, nàng có chút tò mò vì sao mẫu thân ruột của Nam Cung Viễn lại không có mặt ở đây.
Ba ngày nàng đến đây chưa từng gặp mặt, đáng lý ra thân là mẫu thân ruột thịt thì trong ngày thành hôn của nhi tử không thể vắng mặt, nàng có chút tò mò không hiểu giữa hai người có xích mích gì chăng.
Hoàng cung đại nội xưa nay vô cùng nhiều chuyện bí ẩn nên nhiều khi nàng cũng muốn biêt trước để dễ bề tránh né.
Nam Cung Viễn thấy nàng không tập trung liền cầm nhẹ lấy tay nàng khiến Vô Ưu có chút giật mình.
Lúc bấy giờ nàng mới biết rằng mình đã hơi phân tâm, nhìn xuống bên dưới có quá nhiều lời chúc tự nhiên Vô cũng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Sau tiết mục tặng quà bắt đầu là tiết mục biểu diễn văn nghệ và cung yến.
Theo nghi thức chỉ một lúc sau khi cung yến diễn ra tân nương phải đưa trở về phòng tân hôn.
Vô Ưu được Thanh Hoa và Thanh Ngọc đưa trở về phòng.
Cả gian phòng được treo đèn lồng và giấy hỷ, tâm trang Vô Ưu có một chút bồi hồi khó tả.
Nàng quan sát căn phòng cảm thấy cách trang trí vô cùng ấm cúng, nhìn bộ cung trang đang mặc trên người có phần vướng víu Vô Ưu định đi thay nó thì bị Lý ma ma ngăn cản, bà mỉm cười nói:
“Hoàng hậu nương nương người chưa được thay đồ ra ạ!, đó là quy tắc từ trước đến giờ “.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương