Cp Tui Đu Luôn Be

Chương 48



Các cô gái trong super topic, hoàn toàn không biết super topic mình vừa làm xong đã bị chính chủ phát hiện luôn, bọn họ hăng máu đu CP, nhiệt tình bàn luận không biết điểm dừng trong đó.

[Người mới thấy hotsearch đến đây, nhị thiếu với bé Tiểu Lê thật xứng đôi!]

[Hoan nghênh chị em!]

[Hint phỏng vấn ngọt ngào quá trời, tôi bị đá thẳng vào hố luôn.]

[Tui cũng vậy, nhất là khi so sánh với bài phỏng vấn nhóm trước đó, thái độ của nhị thiếu với bé Tiểu Lê đúng là khác hoàn toàn!]

[Lúc phỏng vấn nhóm lạnh lùng bao nhiêu, thì lúc nhìn thấy bé Tiểu Lê lại dịu dàng bấy nhiêu.]

[Câu nói thích kia của nhị thiếu, thực ra là đang nói với bé Tiểu Lê nhỉ!]

[Đúng thế, ái muội thiệt á, một câu nói thích không đầu không cuối, không nghĩ nhiều không được mà!]

[Tôi bị chính câu nói thích ấy đá vào đây đấy, tìm được tổ chức trên hotsearch nhưng mà tên này của mọi người bí ẩn thật đấy!]

[Cái tên này gặp nhiều chắc trở lắm, từ tốt đẹp có thể ghép vào tên hai người họ không nhiều lắm.]

[Đúng thế, Mật Lê, Mịch Ly Điều Du, Thân Mật Bất Ly, Phác Sóc Mịch Ly hay gì đó, chúng tôi cũng đã từng nghĩ đến rồi, đều không phù hợp lắm.]

[Mịch Lê lại hùa theo nhà bên cạnh quá, chắc chắn không thể dùng được.]

[Hồi trước toàn là tên CP có hai chữ, bởi vì tránh bị đụng tên, nên bây giờ đều đã là bốn chữ rồi.]

[..... Vậy xem ra [Vạn Vật Phó Tô] vẫn tốt hơn một chút.]

[Họ gọi là [Vạn Vật Phó Tô] ư, vậy chúng ta gọi là [Tirami-Tô] đi! Nhìn đã thấy ngọt rồi!]

[Ý kiến tốt đó chị em!]

Tô Ly không dám đọc tiếp nữa, run rẩy lấy điện thoại ra, mở [Đưa Lê đi đu đưa] ra, nhắn vào nhóm một tín hiệu cầu cứu.

[Hạch Đào Tô Ly: Cứu với!]

[Hạch Đào Tô Ly: Muốn xóa super topic CP thì phải làm sao? Có bao nhiêu phần trăm thành công?]

[Hạch Đào Tô Ly: Chị Tiểu Dật, chị có biết không?]

Tui làm sao mà biết được!

Tui còn không biết tui phải làm sao đây nè!

Trịnh Thi Dật nhìn Phó Mịch trước mắt, cô mong tất cả những gì mình mới vừa nghe thấy chỉ là một giấc mộng biết bao.

Hai chính chủ của cô ----- Phó Mịch và Lê Hựu Nam không có nói thẳng với cô, bọn họ chỉ là anh em tốt, đối phương hoàn toàn không phải mà hình mẫu lí tưởng của mình, chỉ cần còn sống một ngày, thì chắc chắn không có khả năng kết hôn với người kia.

Họ cũng không chửi bới thề thốt với cô, rằng kể cả thế giới có diệt vong, chỉ còn chừa lại mỗi người kia, thì có chết cũng không chết trong cùng một hố.

"Nếu như như vậy vẫn chưa đủ, vậy chúng tôi sẽ đang weibo." Lê Hựu Nam thấy Trịnh Thi Dật sắp khóc luôn rồi, thì cực kỳ thiện chí mà nói: "Làm rõ hiểu lầm bao nhiêu năm qua."

"Không được!"

Trịnh Thi Dật đột nhiên tỉnh táo lại: "Chị em trong hố sẽ phát điên mất!"

Phó Mịch đã hắc hóa khoanh tay trước ngực, đến suy đoán của hắn cũng đã vỡ ra rồi, còn hơi đâu mà để ý đến suy đoán của người khác nữa.

"Cũng không kém điên lắm, tôi với cậu ta mà các người cũng nhìn ra được có tình ý, hừ! Cũng không phải điên vừa đâu."

Lê Hựu Nam vỗ nhẹ hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng vơ đũa cả nắm, bé Tiểu Ly nhà cậu cũng đang mù quáng chèo thuyền đấy!"

Phó Mịch tức giận mụ cả đầu, nên đã quên đi chuyện này: "Không tính đến cậu ấy, là cậu ấy nhận phúc lợi có độc, đi sai đường lầm lối thôi."

Lê Hựu Nam phục luôn: "Cái thằng khỉ này, đúng là biết biện hộ thật đấy."

"Nhìn đi nhìn đi, còn nói hai người không có tình ý!" Trịnh Thi Dật buồn hận lẫn lộn: "Lại còn tán tỉnh nhau ngay trước mặt tôi nữa!"

Phó Mịch & Lê Hựu Nam: "....."

"Nghe nè công chúa điện hạ, cô không thể coi mấy đoạn nói chuyện bình thường này thành đường được đâu!" Lê Hựu Nam thở dài: "Có một vấn đề tôi muốn hỏi cô từ rất lâu rồi."

Trịnh Thi Dật hỏi: "Gì cơ?"

"Dựa vào đâu mà tôi lại làm thụ hả?" Lê Hựu Nam cuộn kịch bản thành hình micro: "Nói xem, mấy người nhìn chỗ nào mà xác định tôi là người ở dưới? Nhìn tôi có vẻ không thể dựa dẫm được sao?"

Trịnh Thi Dật không ngờ có một ngày sẽ bị chính chủ hỏi vấn đề này ngay trước mặt, nhận thức công thụ ăn sâu vào tiềm thức đã mười năm, CP của tôi không thể bị xé cũng không thể đổi vai, cái này phải phản bác thế nào đây?

Đầu Phó Mịch đầy vệt đen: "Giờ là lúc để bàn đến chuyện này hả?"

"Khó lắm tôi mới bắt được một fans CP sống, hỏi chút không được sao?" Lê Hựu Nam không hài lòng nói: "Nhan sắc của chúng ta không phân cao thấp, chiều cũng gần bằng nhau, dựa vào đâu mà mười năm nay luôn nhận định cậu là công chứ?"

Trịnh Thi Dật: "....Bởi vì thông thường cũng chỉ có thụ mới thắc mắc vấn đề này."

Lê Hựu Nam: "....."

Sau khi bị làm phiền một trận như vậy, tâm trạng đau xót của Trịnh Thi Dật cũng được giải tỏa, mặc dù cô vẫn cần thời gian để tiêu hóa chuyện CP đổ vỡ.

Phó Mịch chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này, bây giờ hắn chỉ quan tâm có duy nhất một việc.

"Ban nãy là Tô Ly gửi tin nhắn cho cô sao?"

Trịnh Thi Dật liếc nhìn điện thoại, gật gật đầu.

Phó Mịch vô cùng bất lực với hành vi mới tỉnh dậy mà người đầu tiên cậu tìm không phải là mình của Tô Ly.

"Cậu ấy nói gì?"

Trịnh Thi Dật thoải mái đưa điện thoại cho Phó Mịch: "Anh tự xem đi."

Phó Mịch mở ra nhìn, trong nhóm ba người, toàn bộ chỉ có mình Tô Ly spam tin nhắn.

[Hạch Đào Tô Ly: làm sao đây, càng ngày càng nhiều fans rồi nè! Em bảo công ty chúng ta xóa hotsearch của em trước đã!]

[Hạch Đào Tô Ly: Đợi chút, fans CP Mịch Kính đang làm trò gì đây?]

"Mịch Kính lại là cái gì nữa?" Phó Mịch nhìn tên đã cảm thấy chắc chắn có liên uan đến mình, nghĩ một chút đã đoán ra được đáp án chính xác: "Tôi với Lương Kính Thuần?"

Trịnh Thi Dật gật gật đầu: "Đối thủ hàng đầu của nhà chúng tôi!"

"Đối thủ cái gì chứ!" Lê Hựu Nam cười lạnh: "Phó Mịch đã nể mặt cậu ta bao giờ chưa?"

"Vậy cũng không thể ngăn Lương Kính Thuần ké fame được!" Trịnh Thi Dật lấy lại điện thoại của mình, mở super topic CP Mịch Kính ra, "Nhìn số người nè, nhìn lượng tương tác, dạo này nổi cực kỳ luôn có biết không?" Trịnh Thi Dật liếc nhìn: "Phỏng vấn hôm qua mà còn nhặt được ra hint, thì còn cái gì mà họ không dám nghĩ nữa!"

Phó Mịch cũng đã nhìn thấy, hỏi: "Tô Ly cũng biết chuyện này?"

"Đương nhiên là biết, cùng chung kẻ thù mà!"

Chẳng trách Tô Ly lại đề phòng Lương Kính Thuần như vậy, đến cả hôm qua đến mời rượu cậu, nhóc con cũng chống như chống trộm ấy.

Nhưng rốt cuộc thì giả cũng không thể thành thật được.

"Cậu tính làm thế nào?" Lê Hựu Nam hỏi.

Phó Mịch nói: "Đương nhiên là nói thẳng sự thật với cậu ấy."

Lê Hựu Nam không đồng ý cũng không phản đối, quay đầu nhìn Trịnh Thi Dật: "Cô thấy sao?"

"Gì cơ?"

"Đem những lời vừa nói trước mặt cô, nói lại một lần nữa trước mặt Tô Ly, cậu ấy sẽ phản ứng thế nào?"

"Cậu ấy sẽ cảm thấy như trời sập đó!" Trịnh Thi Dật đau lòng đứt ruột nói: "Cậu ấy đã tiếp nhận tận hai CP đổ vỡ rồi, lại thêm một cái nữa, chắc chắn sẽ nghi ngờ cuộc đời luôn!"

Phó Mịch nắm được trọng điểm này: "Hai cái? Trừ Lâm Tiêu Văn thì còn ai nữa?"

Trịnh Thi Dật chết lặng: "Anh lại còn biết cậu ấy đã từng đu Mịch Văn!"

"Cái này không khó đoán lắm."

Nhóc con đó viết hết cảm xúc lên mặt, chỉ cần nhớ lại một chút là có thể nghĩ ra.

Lần đầu tiên Lê Hựu Nam nghe thấy, đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Chẳng lẽ ban đầu thái độ của nhóc con đối với cậu không tốt như vậy, chắc chắn là vì cảm thấy CP của cậu quá nhiều, bỏ bê Lâm Tiêu Văn hả!" sau đó cực kỳ tò mò hỏi: "Còn một thuyền nữa là ai vậy?"

Trịnh Thi Dật đột nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi luôn bên cạnh hai người để hít hint, kết cục là cậu ấy tưởng tôi thích nhị thiếu, vậy nên...."

Phó Mịch & Lê Hựu Nam: "....."

"Nhóc này đúng là không có mắt đu CP." Lê Hựu Nam tặc lưỡi nói: "Cả một đường không đu được CP real nào."

Phó Mịch cũng rất đau đầu: "Vậy nên cứ là nói thẳng với cậu ấy đi, đau dài không bằng đau ngắn."

Lê Hựu Nam không đồng ý lắm: "Bé Tiểu Lê đu CP mụ cả đầu rồi, nếu cậu nói thẳng với cậu ấy, có khi nào cậu ấy sẽ cảm thấy mình xé CP của chính mình, làm không tốt lại chữa lợn lành thành lợn què đó."

Trịnh Thi Dật nghi ngờ liếc nhìn Lê Hựu Nam, sau đó lại nhìn về hướng Phó Mịch, cô cảm thấy mình đã bỏ lỡ đi một điểm rất quan trọng, kết hợp với những thứ nhìn thấy trên bàn tiệc tối qua, thêm cả Tô Ly ban nãy họ nhắc đi nhắc lại.

Có một suy đoán táo bạo hình thành trong đầu cô.

"Chẳng lẽ nhị thiếu thích.... Tô Ly?"

Sau khi Trịnh Thi Dật thấy Phó Mịch gật đầu, chỉ cảm thấy sau gáy ập tới một trận choáng váng.

Thế giợi diệu kỳ gì đây!

Fan CP này đu CP một thời gian kết quả lại tự tay xé luôn CP!

"Anh nghiêm túc hay là...."

"Trong hai mươi chín năm cuộc đời, từ trước đến này chưa bao giờ nghiêm túc đến thế." Phó Mịch nhìn Trịnh Thi Dật, cười nói: "Không thì cô đổi đu CP khác đi, kiểu chắc chắn sẽ kết hôn ấy."

Trịnh Thi Dật ngạc nhiên trợn tròn mắt, cô hoàn toàn không ngờ, Phó Mịch thật sự thích Tô Ly như vậy, là kiểu yêu thích đến muốn đi đến kết hôn!

"Đúng thế, đổi đi." Lê Hựu Nam bên cạnh cũng thêm mắm dặm muối: "Tôi ngồi bên cạnh quan sát rất lâu rồi, bé Tiểu Lê cũng không phải là hoàn toàn không có cảm tình với Phó Mịch, chỉ là có lẽ không nhận thức được loại yêu thích đó là gì thôi."

Liên quan đến chuyện này, Phó Mịch cũng có tự tin.

Ít nhất nhóc con đó cũng đã tận miệng thừa nhận, là cậu thích hắn.

"Tôi không xin cô giúp tôi, chỉ muốn nhờ cô tạm thời đừng cho em ấy biết." Phó Mịch nói với Trịnh Thi Dật: "Mật Dữu luôn luôn là giả, không có bất kỳ quan hệ gì với chuyện tôi thích em ấy, tôi không mong nhóc đó suy nghĩ lung tung."

Trịnh Thi Dật im lặng một lát, thành thật nói: "Chắc tôi cần một thời gian để tiếp nhận, lượng thông tin này hơi lớn quá."

Cô cảm thấy chuyện này thật sự quá thần kỳ.

Thuyền mình chèo mười năm chìm rồi, một chính chủ còn thích một fan CP.

Hơn nữa fan CP đó còn là người mình kéo vào hố nữa!

QAQ cuộc đời đau khổ thật đấy!

Phó Mịch liếc nhìn Lê Hựu Nam, nói: "Được, khoảng thời gian này, trừ quay phim, hai người chúng tôi sẽ không ở gần nhau nữa, tránh cho cô thấy cảnh mà đau lòng."

"Đợi chút!" Lê Hựu Nam phản ứng lại: "Không muốn tôi đến ăn trực cơm của cậu thì cứ nói."

"Chính là ý này, đi làm hay tan ca cũng đừng đi nhờ xe nữa." Phó Mịch nói: "Thân có xe bảo mẫu không dùng, ai bảo câu tiết kiệm tiền cho công ty hả? Nuôi ra cả đống fans CP, cậu phải chịu trách nhiệm lớn lắm đấy."

Lê Hựu Nam cảm thấy vừa oan vừa thiệt thòi vô cùng!

Sau này không thể đi nhờ xe với cả ăn trực nữa rồi, đây đúng thực là tổn thất nghìn tỉ!

Trịnh Thi Dật nhìn hai người trước mặt kẻ tung người hứng, thật sự rất khó tin hai người họ không phải một đôi.

Nhưng Phó Mịch cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô tự lừa dối bản thân thêm cũng chẳng có ích gì.

Giả là giả thôi, có thật hơn nữa cũng chẳng có kết quả gì.

Huống hồ Phó Mịch đã có người mình thích.

Bây giờ nghĩ lại, thái độ của Phó Mịch đối với Tô Ly thật sự không bình thường.

Giúp Tô Ly phân tích nhân vật phân tích lời thoại, thậm chí còn để cậu viết bài hát chủ đề, nghe nói buổi sáng hôm ấy Tô Ly đối diễn với thầy Triệu Hàng, Phó Mịch cũng đến từ sáng sớm để xem.

Điều này đã vượt xa những gì mà một người bạn tốt nên làm, chỉ là trước đó cô không để ý đến chuyện bên này, nên mới không phát hiện ra từ đầu.

Nhưng mà đu thuyền Phó Mịch với Tô Ly chắc chắn sẽ thành công hả?

Trịnh Thi Dật nhìn điện thoại, toàn màn hình đều là tin nhắn spam của Tô Ly, đến tận bây giờ vẫn chưa dừng.

Muốn nhóc ngốc này mở lòng, Phó Mịch phải cố gắng lắm đây!
Chương trước Chương tiếp