Cp Tui Đu Luôn Be
Chương 49
Tô Ly vốn tưởng là công ty mua hotsearch cho mình, nhưng gọi điện thoại hỏi, mới biết là không phải.
Hoàn toàn là nhờ bài phỏng vấn cùng với Phó Mịch kia mang lại độ hot.
Nhưng hotsearch không mất tiền thì không treo được lâu cho lắm, lúc Tô Ly update một lần nữa, đã rơi xuống mười mấy hạng.
Tô Ly nhìn hotsearch vẫn còn treo trên vị trí thứ nhất #Phó Mịch thích#, xếp cùng với vị trí thứ hai #Biển lúa nước#, cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.
Mình bị sao vậy?
Tô Ly vuốt ve ngực, chẳng lẽ uống nhiều rượu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tim phổi sao?
Tô Ly cầm điện thoại lên liếc nhìn, ban nãy sau khi trả lời xong tất cả, điện thoại cậu luôn luôn yên tĩnh.
[Phó Mịch: Trưa có qua đây ăn cơm không? Hôm nay Tiểu Chung chuẩn bị tôm bóc nõn cậu thích đấy.]
[Có!]
Sau khi Tô Ly gửi xong chữ này liền hối hận.
Thật ra hôm nay cậu không hề có lịch làm việc, đi hay không đi cũng được, nếu là trước hôm nay, chắc chắn cậu sẽ không bối rối như vậy, dù sao thì bữa trưa anh Nam chắc cũng sẽ đến ăn cơm chung, cậu sẽ có thể hít hint trên hiện trường!
Nhưng cậu vừa nghĩ đến việc tự nhiên có mấy ngàn người đến đu CP của cậu với Phó Mịch, Tô Ly liền cảm thấy hơi nao núng, như thể giữa họ thật sự có gì đó vậy.
Nhưng căn bản là Phó Mịch không cho cậu cơ hội rút lui.
[Phó Mịch: Được, tôi bảo tài xế hai mươi phút nữa đợi cậu ở dưới lầu.]
Nếu đã vậy, Tô Ly không thể không mau chóng rời giường, lúc này cậu lại nhớ lại một lần nữa, tối qua là Phó Mịch tắm cho cậu.
Không biết có phải vì những phát ngôn nguy hiểm trong super topic [Vạn Vật Phó Tô] hay không, bây giờ Tô Ly cảm thấy toàn thân khó chịu, rõ ràng ban sáng lúc tỉnh dậy chẳng nghĩ điều gì cơ mà!
Tô Ly vùi mình trong chăn bông.
Lần này còn xấu hổ hơn là lần đầu tiên biết Phó Mịch giúp cậu tắm.
Cậu có thể cảm nhận được khuôn mặt mình đỏ đến nhường nào, đỏ như kiểu sờ vào sẽ nóng bỏng cả tay vậy.
Con tim loạn nhịp trong căn phòng yên tĩnh lộ ra đến là rõ ràng.
Như thể một thứ gì đó không thể kiểm soát xuyên thủng mặt đất mà trỗi dậy.
-
Tô Ly không muốn để tài xế của Phó Mịch ở dưới lầu đợi lâu, miễn cưỡng dọn dẹp tâm trạng rồi chuẩn bị xuống lầu, cậu vừa đi đến phía thang máy, vừa nhắn tin cho Trương Thụy Y.
Cậu biết chị họ mình mấy ngày nay đang bận rộn giúp mình xử lý chuyện hợp đồng bài hát chủ đề, may mà đây là nghề chính quen thuộc của Đại Sâm Records, xử lý thì chắc cũng không rắc rối lắm.
Nhưng như vậy, cậu cũng không tiện để Trương Thụy Y đến phim trường với mình nữa, vừa may hai ngày nay cậu cũng không có lịch, hơn nữa dạo này cậu cũng đều đi ăn trực cơm ở chỗ Phó Mịch, giải quyết được chuyện lớn là ăn cơm này, những cái khác đều là chuyện nhỏ.
Nói đến ăn cơm, Tô Ly cũng nghĩ đến việc trả riêng cho Chung Kiến Huân một khoản tiền.
Khả năng làm việc mạnh mẽ, lại vừa có kỹ năng nấu ăn ngon, rốt cuộc Phó Mịch tìm được trợ lý này ở chỗ nào vậy, cậu cũng muốn một người!
Tô Ly nghĩ hai chuyện một lúc cúi đầu đi, đột nhiên thoáng thấy một người đi đến trước mặt, cậu vô thức muốn nhường sang một bên, nhưng cái người đối diện hình như cũng hơi hoảng, cũng trùng hợp nhường sang cùng một hướng với Tô Ly, hai người cứ như vậy mà va vào nhau.
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Tô Ly phản ứng lại xin lỗi ngay lập tức, nhưng hình như đối phương không nghe thấy, lách qua trước mặt Tô Ly rồi chạy mất.
"Ế, bạn..."
Tô Ly con muốn đuổi theo hỏi, nhưng vừa kịp lúc thang máy trước mắt đóng cửa, cậu vô thức chạy lên nhấn dừng lại, sau khi bước vào thang máy càng nghĩ càng thấy không đúng.
Chẳng phải là mấy tầng lầu này đều đã được bọn họ bao trọn rồi sao?
Trí nhớ của Tô Ly rất tốt, không chỉ nhớ lời thoại nhanh, mà những người đã từng gặp đều sẽ có ấn tượng, cậu chắc chắn chưa nhìn thấy người kia trong đoàn phim bao giờ.
Mặc dù ban nãy chỉ là một thoáng qua, nhưng Tô Ly vẫn nhớ được một chút khuôn mặt, đầu quấn gọn thành một búi, chắc là một cô gái.
Vậy thì càng kỳ lạ hơn!
Chỗ bọn họ ở - khách sạn S có thiết kế tháp đôi, đoàn phim vì để tránh hiểu lầm, nên tất cả nam giới, từ diễn viên đến nhân viên đầu được sắp xếp ở tòa A, nữ giới thì sắp xếp ở tòa B, trừ khi có thẻ phòng, nếu không thì sẽ không lên được thang máy.
Chẳng lẽ là nhân viên của ai đó?
Nhưng tầng mười chín trừ mình với thầy Triệu Hàng, thì hình như không còn diễn viên nào nữa nhỉ?
Nhưng mà mùa hè mặc nhiều vậy không thấy nóng hả?
Tô Ly vẫn chưa nghĩ ra đáp án, thang máy đã đến tầng một, lập tức bị những khẩu "đại bác" ngoài cửa khách sạn dọa hết hồn.
"Aaaaaaaa ra rồi ra rồi!"
"Thuần Thuần bọn em yêu anh!!"
"Aaaaaaa Thuần Thuần nhìn bên đây!"
"Ớ, không phải Thuần Thuần à?"
"Vậy là ai?"
"Gì ấy nhỉ, tên là Tô Ly ấy."
Tô Ly đã quen luôn rồi, từ sau khi Lương Kính Thuần vào đoàn, có mấy cô gái cứ như mọc rễ ở cửa khách sạn vậy.
Lúc trước còn sáng sớm hướng lên trên tầng hét to tên Lương Kính Thuần, bị bảo vệ khách sạn ngăn chặn kịp thời, sau đó Lương Kính Thuần đăng một bài weibo, mấy cô gái tạm dừng được mấy ngày, chỉ là không ngờ bây giờ lại nổi lên mạnh mẽ, có thể là sắp nghỉ hè, lượng người không ít đi mà lại càng tăng lên, thận chí đến cả trang bị cũng tăng lên.
Tô Ly lắc lắc đầu, bài tập hè vẫn ít quá nhỉ!
"Cậu với Thuần Thuần của chúng tôi cùng một đoàn phim đúng không? Có thể giúp tôi đưa quà cho cậu ấy được không?"
"Ờ đúng ha, tiểu ca ca giúp chúng tôi chuyển hàng đi mà?"
"Aaaaaaa đây là quà tôi tặng Thuần Thuần!"
Tô Ly không ngờ mấy cô gái này bình thường chỉ đuổi theo vây chặn Lương Kính Thuần, lại có thể nghĩ ra chiêu dử trên đánh dưới để chặn đường mình, đối mặt với đống quà đột nhiên đầy đến trước mắt, Tô Ly hoảng hốt từ chối.
Cậu với Lương Kính Thuần không thân nhau, sao phải mang quà tặng giúp hắn ta chứ?
Nhưng mà mấy cô gái lại chẳng để ý nhiều như thế, có người bắt đầu, sẽ có người thứ hai học theo, thoáng chốc các fans đứng đợi bên cạnh đều vây quanh chỗ Tô Ly.
Hai bảo vệ trước cửa cũng sợ hết hồn, vội vàng đến giúp đỡ, nhưng chỉ có hai người bọn họ, kể cả có cao to lực lưỡng cũng không đọ nổi nhiêu cô gái điên cuồng như vậy, chỉ có thể cố gắng bảo về Tô Ly quay lại vào trong.
Cõi lòng Tô Ly đổ vỡ.
Trong cơn hỗn loạn cậu bị người ta dẫm lên và va vào tận mấy lần, hơn nữa những người không biết chuyện gì càng ngày càng nhiều, những người bên ngoài tưởng cậu là Lương Kính Thuần, lại càng trở lên điên cuồng kích động hơn. (Má!!!)
Nhân viên bảo vệ ở sảnh cũng kéo ra hết, muốn giúp cùng đẩy người ra.
Nhưng rốt cuộc những nhân viên bảo vệ có “gánh nặng” không đọ nổi với vô số fans không biết sợ, một đám người cứ như cá mòi, chặn ngay cửa khách sạn, vào không được mà ra cũng không xong, cực kỳ rối loạn.
Tô Ly cảm thấy đây quả là tai họa từ trên trời rơi xuống!
Tô Ly bị dồn ép trong đám đông cảm thấy, bữa trưa nay không ăn được rồi.
"Anh Tiểu Tô!"
Tô Ly nghe thấy âm thanh này như tìm được cứu tinh!
"Anh Chung, em ở đây!"
Chung Kiến Huân kiễng chân nhìn thấy Tô Ly bị bao vây trong đám đông, vội vàng lao dẫn cả tài xế lao vào, với sự giúp đỡ của bảo vệ khó khăn lắm mới đưa được Tô Ly ra ngoài, vèo cái nhét vào xe rồi đóng cửa lại, tài xế cũng không dám chậm trễ, vội vàng đạp ga, thật sự có thể coi là một cuộc trốn chạy điên cuồng.
Tô Ly nằm rạp trên ghế, đầu óc hỗn loạn, đôi giày trắng cũng biến thành đen, trên người có nhiều chỗ đau đớn, không biết cắt phải cái gì mà trên cánh tay xước rỉ ra máu, lúng túng vô cùng.
Chung Kiến Huân vội lấy hộp cứu thương ra: "Phải khử trùng, có cồn đây, anh Tiểu Tô chịu một đựng một chút."
Dạo này Tô Ly quay phim cũng gặp không ít chấn thương, mặc dù không chảy máu, nhưng vết thương nhỏ này vẫn chưa đến lỗi khóc lóc đi gọi mẹ.
"Làm phiền anh rồi."
Chung Kiến Huân khử trùng cẩn thận từng ly từng tý một, lại bôi thêm một lớp thuốc bột trắng Vân Nam lên miệng vết thương, suy nghĩ một lát, rồi lại lấy thuốc kháng sinh ra bảo Tô Ly uống luôn.
Tô Ly nhìn vết thương không dài hơn 5 cm, miệng vết thương không quá 1mm trên cánh tay.
"Không phải vết thương chảy nhiều máu mới uống cái này sao ạ? Em bị thương có chút xíu, chắc không cần uống đâu nhỉ?"
Chung Kiến Huân vô cùng kiên trì: "Vẫn bị chảy không ít máu, lát nữa anh Phó nhìn thấy chắc chắn sẽ đau lòng đấy."
Tô Ly nghe xong câu này không dám nói nữa, uống thuốc không cần nước.
Cậu cảm thấy thuốc này không chỉ có hiệu quả thúc đẩy lưu thông máu ứ đọng, mà còn có tác dụng bồi bổ cơ thể, lúc này trái tim loạn nhịp, tốc độ lưu thông máu tăng lên chắc chắn phần nhiều là nhờ nó.
Lúc Tô Ly đến, Phó Mịch đang đối diễn với thầy Triệu Hàng, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, khiến người ta xem mà không dám thở mạnh, đạo diễn không hô "cắt", hai người vẫn cứ biểu diễn qua lại, nói xong lời thoại còn phát triển tại chỗ thêm một đoạn.
Tô Ly đứng sau đám đông yên lặng xem, bị diễn xuất xuất sắc của hai người đưa vào trong câu chuyện.
Tể tướng thăm dò thêm một chiêu, Tạ Chiêu lại hóa giải từng chiêu một, mâu thuẫn như súng đã lên nòng, Tô Ly căng thẳng đến quên cả vết thương trên cánh tay.
"Cắt!" Dương Nhạc và Lý Húc vô cùng hài lòng vỗ bảng: "Nghỉ ngơi nửa tiếng, ăn cơm xong quay tiếp."
Phó Mịch vượt qua đám đông, đi đến chỗ Tô Ly.
Tô Ly vô thức giấu cánh tay về đằng sau, thật hối hận sao hôm nay mình không mặc áo dài tay ra ngoài!
Mặt trời tháng bảy nóng nực như thế, mặc áo dài tay để chống nắng, rất hợp lý!
"Làm sao đây?"
Động tác nhỏ nhặt kia của Tô Ly sao mà qua được mắt của Phó Mịch.
Hắn kéo lấy cánh tay đang cố giấu đằng sau ra, lúc Phó Mịch nhìn thấy miệng vết thương kia ánh mắt thay đổi ngay lập tức, giơ tay nhéo cằm Tô Ly, chắc chắn mặt cậu không có vết thương, rồi lại kiểm tra cánh tay còn lại.
Da của Tô Ly quá trắng, mấy chỗ bị va phải ban nãy để lại vệt đỏ, có vài chỗ đã đọng máu xanh tím, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Phó Mịch biết rất rõ lịch của Tô Ly, dạo này cậu không có cảnh võ thuật, hơn nữa tối qua lúc tắm rửa cho nhóc con, vẫn chưa thấy có mấy vết thương này, vậy rõ ràng là hôm nay mới bị thương.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phó Mịch càng nhìn càng thấy đau lòng, da nhóc trắng trắng, quay phim ở Nam Sơn hai tháng cũng không có bị đen, mấy vết thương này lộ ra vô cùng rõ ràng.
Tô Ly biết mình không giấu được, kể cả cậu không nói, Chung Kiến Huân cũng sẽ nói thôi, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện mà cậu làm sai, không có gì phải giấu diếm cả, liền nói qua loa chuyện xảy ra ban nãy.
Phó Mịch càng nghe đầu lông mày nhíu càng chặt, trong lòng nghĩ đến đã thấy sợ.
Nhóc con nói nhẹ như gió thoảng, nhưng nhìn vết thương trên người cậu là biết hiện trường lúc đó hỗn loạn thế nào.
Sáng sớm lúc hắn ra ngoài đã thấy những fans cắm cọc ở cửa khách sạn đó rồi, e rằng bây giờ số lượng còn nhiều hơn chứ không ít đi.
Nếu lúc đó Tô Ly không đứng vững mà ngã xuống, có khả năng sẽ xảy ra chuyện bị giẫm đạp nghiêm trọng, thì lúc đó không chỉ để lại một vết máu.
"Lần sau tôi bảo tài xế xuống hầm để xe đón cậu."
Phó Mịch nói xong lại cảm thấy không đúng, lỡ có người gác ở dưới hầm để xe thì sao?
"Thời gian này cậu ra ngoài cùng với tôi đi, nhưng mà lịch của tôi khá nhiều, phải làm phiền cậu luôn ở phim trường cùng với tôi rồi." Phó Mịch nói: "Người bên cạnh cậu quá ít, một cô gái như Trương Thụy Y không bảo vệ được cậu."
Tô Ly mới nghĩ đến việc ở bên cạnh Phó Mịch cả ngày, không biết sẽ bị chụp bao nhiêu bức ảnh, vậy chẳng phải không phải là tội danh ngồi không tự xé CP của mình sao?
"Thật ra tôi không có lịch, cũng có thể ở lì trong khách sạn không ra ngoài mà." Tô Ly nói: "Dù sao thì khách sạn cũng có đồ ăn."
"Khách sạn cũng không chắc chắn an toàn."
Tô Ly nghi ngờ, khách sạn có chỗ nào không an toàn chứ?
Tô Ly đang chuẩn bị hỏi tiếp, thì nhìn thấy Quách Lễ đưa Lương Kính Thuần đi đến chỗ bọn họ đang đứng.
Đại yêu quái với tiểu yêu tinh thà không ăn cơm cũng phải đến tìm Phó Mịch, loại nghị lực đáng ngạc nhiên gì đây trời!
Nếu đổi lại là cậu chắc chắn không làm được, ăn cơm còn to hơn cả ông giời!
Nhưng mà như vậy lại càng khiến người ta sợ hãi hơn!
Cơm cũng có thể nhịn, thì còn có gì bọn họ không làm được nữa!
Tô Ly ngẩng đầu nhìn Phó Mịch, đột nhiên chẳng vui vẻ chút nào.
Chỉ có một nửa tiếng nghỉ ngơi lại còn phải lãng phí một phần với hai người, Phó Mịch đáng thương quá đi à!
Hoàn toàn là nhờ bài phỏng vấn cùng với Phó Mịch kia mang lại độ hot.
Nhưng hotsearch không mất tiền thì không treo được lâu cho lắm, lúc Tô Ly update một lần nữa, đã rơi xuống mười mấy hạng.
Tô Ly nhìn hotsearch vẫn còn treo trên vị trí thứ nhất #Phó Mịch thích#, xếp cùng với vị trí thứ hai #Biển lúa nước#, cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.
Mình bị sao vậy?
Tô Ly vuốt ve ngực, chẳng lẽ uống nhiều rượu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tim phổi sao?
Tô Ly cầm điện thoại lên liếc nhìn, ban nãy sau khi trả lời xong tất cả, điện thoại cậu luôn luôn yên tĩnh.
[Phó Mịch: Trưa có qua đây ăn cơm không? Hôm nay Tiểu Chung chuẩn bị tôm bóc nõn cậu thích đấy.]
[Có!]
Sau khi Tô Ly gửi xong chữ này liền hối hận.
Thật ra hôm nay cậu không hề có lịch làm việc, đi hay không đi cũng được, nếu là trước hôm nay, chắc chắn cậu sẽ không bối rối như vậy, dù sao thì bữa trưa anh Nam chắc cũng sẽ đến ăn cơm chung, cậu sẽ có thể hít hint trên hiện trường!
Nhưng cậu vừa nghĩ đến việc tự nhiên có mấy ngàn người đến đu CP của cậu với Phó Mịch, Tô Ly liền cảm thấy hơi nao núng, như thể giữa họ thật sự có gì đó vậy.
Nhưng căn bản là Phó Mịch không cho cậu cơ hội rút lui.
[Phó Mịch: Được, tôi bảo tài xế hai mươi phút nữa đợi cậu ở dưới lầu.]
Nếu đã vậy, Tô Ly không thể không mau chóng rời giường, lúc này cậu lại nhớ lại một lần nữa, tối qua là Phó Mịch tắm cho cậu.
Không biết có phải vì những phát ngôn nguy hiểm trong super topic [Vạn Vật Phó Tô] hay không, bây giờ Tô Ly cảm thấy toàn thân khó chịu, rõ ràng ban sáng lúc tỉnh dậy chẳng nghĩ điều gì cơ mà!
Tô Ly vùi mình trong chăn bông.
Lần này còn xấu hổ hơn là lần đầu tiên biết Phó Mịch giúp cậu tắm.
Cậu có thể cảm nhận được khuôn mặt mình đỏ đến nhường nào, đỏ như kiểu sờ vào sẽ nóng bỏng cả tay vậy.
Con tim loạn nhịp trong căn phòng yên tĩnh lộ ra đến là rõ ràng.
Như thể một thứ gì đó không thể kiểm soát xuyên thủng mặt đất mà trỗi dậy.
-
Tô Ly không muốn để tài xế của Phó Mịch ở dưới lầu đợi lâu, miễn cưỡng dọn dẹp tâm trạng rồi chuẩn bị xuống lầu, cậu vừa đi đến phía thang máy, vừa nhắn tin cho Trương Thụy Y.
Cậu biết chị họ mình mấy ngày nay đang bận rộn giúp mình xử lý chuyện hợp đồng bài hát chủ đề, may mà đây là nghề chính quen thuộc của Đại Sâm Records, xử lý thì chắc cũng không rắc rối lắm.
Nhưng như vậy, cậu cũng không tiện để Trương Thụy Y đến phim trường với mình nữa, vừa may hai ngày nay cậu cũng không có lịch, hơn nữa dạo này cậu cũng đều đi ăn trực cơm ở chỗ Phó Mịch, giải quyết được chuyện lớn là ăn cơm này, những cái khác đều là chuyện nhỏ.
Nói đến ăn cơm, Tô Ly cũng nghĩ đến việc trả riêng cho Chung Kiến Huân một khoản tiền.
Khả năng làm việc mạnh mẽ, lại vừa có kỹ năng nấu ăn ngon, rốt cuộc Phó Mịch tìm được trợ lý này ở chỗ nào vậy, cậu cũng muốn một người!
Tô Ly nghĩ hai chuyện một lúc cúi đầu đi, đột nhiên thoáng thấy một người đi đến trước mặt, cậu vô thức muốn nhường sang một bên, nhưng cái người đối diện hình như cũng hơi hoảng, cũng trùng hợp nhường sang cùng một hướng với Tô Ly, hai người cứ như vậy mà va vào nhau.
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Tô Ly phản ứng lại xin lỗi ngay lập tức, nhưng hình như đối phương không nghe thấy, lách qua trước mặt Tô Ly rồi chạy mất.
"Ế, bạn..."
Tô Ly con muốn đuổi theo hỏi, nhưng vừa kịp lúc thang máy trước mắt đóng cửa, cậu vô thức chạy lên nhấn dừng lại, sau khi bước vào thang máy càng nghĩ càng thấy không đúng.
Chẳng phải là mấy tầng lầu này đều đã được bọn họ bao trọn rồi sao?
Trí nhớ của Tô Ly rất tốt, không chỉ nhớ lời thoại nhanh, mà những người đã từng gặp đều sẽ có ấn tượng, cậu chắc chắn chưa nhìn thấy người kia trong đoàn phim bao giờ.
Mặc dù ban nãy chỉ là một thoáng qua, nhưng Tô Ly vẫn nhớ được một chút khuôn mặt, đầu quấn gọn thành một búi, chắc là một cô gái.
Vậy thì càng kỳ lạ hơn!
Chỗ bọn họ ở - khách sạn S có thiết kế tháp đôi, đoàn phim vì để tránh hiểu lầm, nên tất cả nam giới, từ diễn viên đến nhân viên đầu được sắp xếp ở tòa A, nữ giới thì sắp xếp ở tòa B, trừ khi có thẻ phòng, nếu không thì sẽ không lên được thang máy.
Chẳng lẽ là nhân viên của ai đó?
Nhưng tầng mười chín trừ mình với thầy Triệu Hàng, thì hình như không còn diễn viên nào nữa nhỉ?
Nhưng mà mùa hè mặc nhiều vậy không thấy nóng hả?
Tô Ly vẫn chưa nghĩ ra đáp án, thang máy đã đến tầng một, lập tức bị những khẩu "đại bác" ngoài cửa khách sạn dọa hết hồn.
"Aaaaaaaa ra rồi ra rồi!"
"Thuần Thuần bọn em yêu anh!!"
"Aaaaaaa Thuần Thuần nhìn bên đây!"
"Ớ, không phải Thuần Thuần à?"
"Vậy là ai?"
"Gì ấy nhỉ, tên là Tô Ly ấy."
Tô Ly đã quen luôn rồi, từ sau khi Lương Kính Thuần vào đoàn, có mấy cô gái cứ như mọc rễ ở cửa khách sạn vậy.
Lúc trước còn sáng sớm hướng lên trên tầng hét to tên Lương Kính Thuần, bị bảo vệ khách sạn ngăn chặn kịp thời, sau đó Lương Kính Thuần đăng một bài weibo, mấy cô gái tạm dừng được mấy ngày, chỉ là không ngờ bây giờ lại nổi lên mạnh mẽ, có thể là sắp nghỉ hè, lượng người không ít đi mà lại càng tăng lên, thận chí đến cả trang bị cũng tăng lên.
Tô Ly lắc lắc đầu, bài tập hè vẫn ít quá nhỉ!
"Cậu với Thuần Thuần của chúng tôi cùng một đoàn phim đúng không? Có thể giúp tôi đưa quà cho cậu ấy được không?"
"Ờ đúng ha, tiểu ca ca giúp chúng tôi chuyển hàng đi mà?"
"Aaaaaaa đây là quà tôi tặng Thuần Thuần!"
Tô Ly không ngờ mấy cô gái này bình thường chỉ đuổi theo vây chặn Lương Kính Thuần, lại có thể nghĩ ra chiêu dử trên đánh dưới để chặn đường mình, đối mặt với đống quà đột nhiên đầy đến trước mắt, Tô Ly hoảng hốt từ chối.
Cậu với Lương Kính Thuần không thân nhau, sao phải mang quà tặng giúp hắn ta chứ?
Nhưng mà mấy cô gái lại chẳng để ý nhiều như thế, có người bắt đầu, sẽ có người thứ hai học theo, thoáng chốc các fans đứng đợi bên cạnh đều vây quanh chỗ Tô Ly.
Hai bảo vệ trước cửa cũng sợ hết hồn, vội vàng đến giúp đỡ, nhưng chỉ có hai người bọn họ, kể cả có cao to lực lưỡng cũng không đọ nổi nhiêu cô gái điên cuồng như vậy, chỉ có thể cố gắng bảo về Tô Ly quay lại vào trong.
Cõi lòng Tô Ly đổ vỡ.
Trong cơn hỗn loạn cậu bị người ta dẫm lên và va vào tận mấy lần, hơn nữa những người không biết chuyện gì càng ngày càng nhiều, những người bên ngoài tưởng cậu là Lương Kính Thuần, lại càng trở lên điên cuồng kích động hơn. (Má!!!)
Nhân viên bảo vệ ở sảnh cũng kéo ra hết, muốn giúp cùng đẩy người ra.
Nhưng rốt cuộc những nhân viên bảo vệ có “gánh nặng” không đọ nổi với vô số fans không biết sợ, một đám người cứ như cá mòi, chặn ngay cửa khách sạn, vào không được mà ra cũng không xong, cực kỳ rối loạn.
Tô Ly cảm thấy đây quả là tai họa từ trên trời rơi xuống!
Tô Ly bị dồn ép trong đám đông cảm thấy, bữa trưa nay không ăn được rồi.
"Anh Tiểu Tô!"
Tô Ly nghe thấy âm thanh này như tìm được cứu tinh!
"Anh Chung, em ở đây!"
Chung Kiến Huân kiễng chân nhìn thấy Tô Ly bị bao vây trong đám đông, vội vàng lao dẫn cả tài xế lao vào, với sự giúp đỡ của bảo vệ khó khăn lắm mới đưa được Tô Ly ra ngoài, vèo cái nhét vào xe rồi đóng cửa lại, tài xế cũng không dám chậm trễ, vội vàng đạp ga, thật sự có thể coi là một cuộc trốn chạy điên cuồng.
Tô Ly nằm rạp trên ghế, đầu óc hỗn loạn, đôi giày trắng cũng biến thành đen, trên người có nhiều chỗ đau đớn, không biết cắt phải cái gì mà trên cánh tay xước rỉ ra máu, lúng túng vô cùng.
Chung Kiến Huân vội lấy hộp cứu thương ra: "Phải khử trùng, có cồn đây, anh Tiểu Tô chịu một đựng một chút."
Dạo này Tô Ly quay phim cũng gặp không ít chấn thương, mặc dù không chảy máu, nhưng vết thương nhỏ này vẫn chưa đến lỗi khóc lóc đi gọi mẹ.
"Làm phiền anh rồi."
Chung Kiến Huân khử trùng cẩn thận từng ly từng tý một, lại bôi thêm một lớp thuốc bột trắng Vân Nam lên miệng vết thương, suy nghĩ một lát, rồi lại lấy thuốc kháng sinh ra bảo Tô Ly uống luôn.
Tô Ly nhìn vết thương không dài hơn 5 cm, miệng vết thương không quá 1mm trên cánh tay.
"Không phải vết thương chảy nhiều máu mới uống cái này sao ạ? Em bị thương có chút xíu, chắc không cần uống đâu nhỉ?"
Chung Kiến Huân vô cùng kiên trì: "Vẫn bị chảy không ít máu, lát nữa anh Phó nhìn thấy chắc chắn sẽ đau lòng đấy."
Tô Ly nghe xong câu này không dám nói nữa, uống thuốc không cần nước.
Cậu cảm thấy thuốc này không chỉ có hiệu quả thúc đẩy lưu thông máu ứ đọng, mà còn có tác dụng bồi bổ cơ thể, lúc này trái tim loạn nhịp, tốc độ lưu thông máu tăng lên chắc chắn phần nhiều là nhờ nó.
Lúc Tô Ly đến, Phó Mịch đang đối diễn với thầy Triệu Hàng, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, khiến người ta xem mà không dám thở mạnh, đạo diễn không hô "cắt", hai người vẫn cứ biểu diễn qua lại, nói xong lời thoại còn phát triển tại chỗ thêm một đoạn.
Tô Ly đứng sau đám đông yên lặng xem, bị diễn xuất xuất sắc của hai người đưa vào trong câu chuyện.
Tể tướng thăm dò thêm một chiêu, Tạ Chiêu lại hóa giải từng chiêu một, mâu thuẫn như súng đã lên nòng, Tô Ly căng thẳng đến quên cả vết thương trên cánh tay.
"Cắt!" Dương Nhạc và Lý Húc vô cùng hài lòng vỗ bảng: "Nghỉ ngơi nửa tiếng, ăn cơm xong quay tiếp."
Phó Mịch vượt qua đám đông, đi đến chỗ Tô Ly.
Tô Ly vô thức giấu cánh tay về đằng sau, thật hối hận sao hôm nay mình không mặc áo dài tay ra ngoài!
Mặt trời tháng bảy nóng nực như thế, mặc áo dài tay để chống nắng, rất hợp lý!
"Làm sao đây?"
Động tác nhỏ nhặt kia của Tô Ly sao mà qua được mắt của Phó Mịch.
Hắn kéo lấy cánh tay đang cố giấu đằng sau ra, lúc Phó Mịch nhìn thấy miệng vết thương kia ánh mắt thay đổi ngay lập tức, giơ tay nhéo cằm Tô Ly, chắc chắn mặt cậu không có vết thương, rồi lại kiểm tra cánh tay còn lại.
Da của Tô Ly quá trắng, mấy chỗ bị va phải ban nãy để lại vệt đỏ, có vài chỗ đã đọng máu xanh tím, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Phó Mịch biết rất rõ lịch của Tô Ly, dạo này cậu không có cảnh võ thuật, hơn nữa tối qua lúc tắm rửa cho nhóc con, vẫn chưa thấy có mấy vết thương này, vậy rõ ràng là hôm nay mới bị thương.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phó Mịch càng nhìn càng thấy đau lòng, da nhóc trắng trắng, quay phim ở Nam Sơn hai tháng cũng không có bị đen, mấy vết thương này lộ ra vô cùng rõ ràng.
Tô Ly biết mình không giấu được, kể cả cậu không nói, Chung Kiến Huân cũng sẽ nói thôi, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện mà cậu làm sai, không có gì phải giấu diếm cả, liền nói qua loa chuyện xảy ra ban nãy.
Phó Mịch càng nghe đầu lông mày nhíu càng chặt, trong lòng nghĩ đến đã thấy sợ.
Nhóc con nói nhẹ như gió thoảng, nhưng nhìn vết thương trên người cậu là biết hiện trường lúc đó hỗn loạn thế nào.
Sáng sớm lúc hắn ra ngoài đã thấy những fans cắm cọc ở cửa khách sạn đó rồi, e rằng bây giờ số lượng còn nhiều hơn chứ không ít đi.
Nếu lúc đó Tô Ly không đứng vững mà ngã xuống, có khả năng sẽ xảy ra chuyện bị giẫm đạp nghiêm trọng, thì lúc đó không chỉ để lại một vết máu.
"Lần sau tôi bảo tài xế xuống hầm để xe đón cậu."
Phó Mịch nói xong lại cảm thấy không đúng, lỡ có người gác ở dưới hầm để xe thì sao?
"Thời gian này cậu ra ngoài cùng với tôi đi, nhưng mà lịch của tôi khá nhiều, phải làm phiền cậu luôn ở phim trường cùng với tôi rồi." Phó Mịch nói: "Người bên cạnh cậu quá ít, một cô gái như Trương Thụy Y không bảo vệ được cậu."
Tô Ly mới nghĩ đến việc ở bên cạnh Phó Mịch cả ngày, không biết sẽ bị chụp bao nhiêu bức ảnh, vậy chẳng phải không phải là tội danh ngồi không tự xé CP của mình sao?
"Thật ra tôi không có lịch, cũng có thể ở lì trong khách sạn không ra ngoài mà." Tô Ly nói: "Dù sao thì khách sạn cũng có đồ ăn."
"Khách sạn cũng không chắc chắn an toàn."
Tô Ly nghi ngờ, khách sạn có chỗ nào không an toàn chứ?
Tô Ly đang chuẩn bị hỏi tiếp, thì nhìn thấy Quách Lễ đưa Lương Kính Thuần đi đến chỗ bọn họ đang đứng.
Đại yêu quái với tiểu yêu tinh thà không ăn cơm cũng phải đến tìm Phó Mịch, loại nghị lực đáng ngạc nhiên gì đây trời!
Nếu đổi lại là cậu chắc chắn không làm được, ăn cơm còn to hơn cả ông giời!
Nhưng mà như vậy lại càng khiến người ta sợ hãi hơn!
Cơm cũng có thể nhịn, thì còn có gì bọn họ không làm được nữa!
Tô Ly ngẩng đầu nhìn Phó Mịch, đột nhiên chẳng vui vẻ chút nào.
Chỉ có một nửa tiếng nghỉ ngơi lại còn phải lãng phí một phần với hai người, Phó Mịch đáng thương quá đi à!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương