Cưng Chiều Em
Chương 71
Bữa tiệc kéo dài tới tận khuya, nhưng gia đình nào đó đã về trước từ lúc nào rồi.
Mạn Di được Giang Soái nhận nhiệm vụ đưa về tận cổng nhà. Không biết hai người nói gì với nhau trên đường mà khi xuống xe, thấy khuôn mặt Mạn Di đỏ ửng, chạy vội vào trong nhà, còn không quay đầu nhìn lại một cái.
Về nhà Đàm Khưu thì hai mẹ con Viên Nguyệt đã sớm ôm nhau ngủ. Đàm Khưu ngồi bên cạnh khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình, cô là thứ anh ta trân quý hơn tất cả.
Chỉnh lại chăn cho vợ con mình, Đàm Khưu mới rời khỏi căn phòng. Anh ta mặc áo khoác, rời khỏi nhà sau khi nhận được cuộc gọi của Tống Kinh về việc đã đưa được Đàm Trác và vợ về căn hầm bí mật.
Việc tìm được những văn kiện liên quan đến vụ cháy năm xưa và vụ tai nạn của anh và Viên Nguyệt cũng đã được tập hợp đầy đủ. Đã được gửi tới cho công an, chỉ cần tới sáng mai thôi, cặp vợ chồng này sẽ được dắt tay nhau vào tù dưỡng lão.
Rất nhanh, Đàm Khưu đã tới được căn hầm bí mật, cũng không phải nơi xa lạ gì, chính là căn hầm ở xây kín ở bên dưới căn nhà ngoại ô của anh.
Ngồi chẽm trệ trước mặt hai con người đang bất tỉnh nhân sự bị trói chặt trên ghế. Đàm Khưu phẩy tay ra lệnh gọi họ dậy.
Mấy tên đàn em liền cầm xô nước lạnh đã chuẩn bị sẵn, hất mạnh vào mặt của đôi vợ chồng kia.
Đàm Trác và Lưu Linh bị hắt nước liền choàng tỉnh. Bị ngợp bởi khung cảnh trước mắt, nhiều năm như vậy cứ ngỡ bọn họ sẽ không còn nhớ đứa cháu của mình. Nhưng không, sao họ có thể không nhớ cho được, suốt từng ấy thời gian bọn họ đều phải theo dõi nhất cử nhất động của cậu ta cơ mà.
Híp mắt nhìn về phía Đàm Khưu một lúc lâu, Đàm Trác mới nói "Cháu trai lâu ngày không gặp, lại đón tiếp chú thím như này sao?"
Đàm Khưu cười khẩy một cái " Tôi thấy đón tiếp các người như vậy đã rất long trọng rồi"
Giọng ngoa ngoắt của Lưu Linh cất lên " Tên tiểu tử nhà ngươi, dám đối xử với trưởng bối như vậy?"
Một tên áo đen đứng cạnh Lưu Linh liền giáng thẳng một cái tát xuống khuôn mặt bà ta " Không đến lượt bà lên giọng"
Xoa xoa bàn tay của mình, cái tát kia rất giòn, nhất định anh sẽ thưởng cho tên này "Đừng có vuốt mặt bà ấy như vậy chứ"
Người kia biết ý mà đứng lại về đúng chỗ.
Đàm Khưu nhìn người đàn bà rũ rưỡi kia " Trưởng bối? Mấy người xứng sao? Đừng nghĩ không ai đào được những tội lỗi của ông bà đã gây ra cho cả nhà họ Đàm"
Đàm Trác lúc này vẫn sống chết cãi " Đàm Khưu, con nói gì vậy? Vụ cháy năm đó, chú thím cũng nhờ phước tổ tiên mà chạy thoát được"
Vợ ông ta cũng đệm theo " Đúng vậy, còn chuyện tai nạn xe gì đó của chú thím không có liên quan"
Ô lên một tiếng, Đàm Khưu dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hai người đối diện "Ồ? Tôi có nhắc đến vụ tai nạn xe nào sao?
Lúc này, Lưu Linh mới phát hiện ra mình đã lỡ miệng, liền bị cứng họng. Đàm Trác phải vội nói " Bà ấy do tuổi tác cao, đã lẩm cẩm rồi"
Lưu Linh lúc này gật như gà một thóc " Đúng.... Đúng vậy, do lẩm cẩm"
"Kẻ tung người hứng, thật nhịp nhàng" Nói rồi Đàm Khưu ném ra những bức ảnh là bằng chứng liên quan đến vụ cháy năm đó, từ phù hiệu nhà Lưu còn lưu lại, ảnh được khôi phục từ camera năm đó ghi cảnh bọn họ âm thầm đặt những viên cồn nén, hay những chiếc khăn được tẩm xăng dầu ở nơi dễ cháy trong căn biệt thự.
Có cả những bức ảnh trước khi vụ tai nạn xe năm đó xảy ra, cũng đã được tập hợp. Nhìn những bức ảnh nằm ngổn ngang dưới đất, Lưu Linh như điên dại lên, bây giờ nếu hả bà ta ra chắc bà ta sẽ cắn người luôn mất
"Nhưng chuyện này, đều xứng đáng lắm. Tao chỉ hận năm đó không thiêu chết được cả mày và nhà thằng anh trai mày, báo hại nhà tao phải trốn chui trốn nhủi bao nhiêu năm nay"
Lúc này Đàm Trác cũng không còn giữ kẽ gì nữa, đều xả vai người chú tốt của mình ra " Số mày cũng lớn thật đấy, hai lần đều không chết. Mày với tên Đàm Phồn mà chết, có phải giờ này gia sản nhà họ Đàm không phải sẽ của chúng tao sao? Lão già Đàm Tốn đó nếu không phải muốn chia hơn một nửa gia sản cho chúng mày, thì bọn tao đâu phải đi tới bước đường này"
Cuối cùng cũng chịu lộ bản chất thật ra rồi, chứ cứ như vừa nãy, thật chối tai. Mấy người áo đen phía sau thấy hai người Đàm Trác và Lưu Linh bắt đầu phát điên rồi liền giữ chặt lại.
Đàm Khưu nói với giọng lạnh băng, chất giọng mà ai nấy nghe đề phải rùng mình "Vì chút gia sản đó, mà các người thiêu rụi cả một gia tộc biết bao nhiêu con người. Ông nội chia cho các người còn ít sao? Tham lam ích kỉ"
Ngưng một lúc, Đàm Khưu lại phun ra những lời trấn an " Nhưng đừng lo, tôi đã liên hệ với cảnh sát Giang Thành.
Họ sẽ tặng cơ hội dưỡng lão miễn phí cho hai người. À con nữa, đứa con trai quý tử của hai người cũng được đi chung đấy. Mẹ nhà ba người cùng dắt tay nhau vào tù để dưỡng lão"
Nghe nhắc đến con trai của mình, Lưu Linh liền cô dãy dựa để thoát ra, không ngừng cay nghiệt "Mày. mày làm gì Đàm Thuy của tao rồi"
Đàm Khưu vuỗi hai tay vào nhau rồi đứng dậy " Cho hắn đi phụng dưỡng hai ông bà đấy"
Anh ta quay lưng rời khỏi căn phòng, Đàm Trác như rời xuống đáy, ngồi thần thời còn Lưu Linh đang không ngừng chửi rủa phía sau.
Đàm Khưu thấy bà ta nói quá nhiều rồi, liền ra lệnh "Mau, làm bà ta ngậm miệng lại. Thật điếc tai"
Tên đang giữ Lưu Linh liền đánh thẳng vào gáy bà ta, làm bà ta trực tiếp gục xuống. Cuối cùng cũng im lặng một chút. Đàm Trác lúc này như cái xác không hồn, luôn miệng nói " Vậy là hết rồi.... Hết thật rồi"
Tự lái xe đến nhà cũng đã 3h sáng. Tự cảm thấy trên người từ chỗ đó về thật bẩn, liền đi tắm rửa còn bộ quần áo trên người liền bị vứt vào sọt rác. Xử lý xong được việc này Đàm Khưu như đã nhẹ đi được rất nhiều. Bây giờ chỉ còn chuyện chăm sóc Viên Nguyệt và tổ chức cho cô một đám cưới thật hoành tráng nữa thôi.
Tắm rửa xong, còn cẩn thận mang bộ quần áo kia vứt ra bên ngoài, tránh Viên Nguyệt thấy lại mang vào. Anh ta mệt mỏi leo lên giường. Vòng tay qua ôm lấy eo Viên Nguyệt kéo cô vào trong lòng mình, cảm giác này đối với anh cũng là yên bình nhất.
Mạn Di được Giang Soái nhận nhiệm vụ đưa về tận cổng nhà. Không biết hai người nói gì với nhau trên đường mà khi xuống xe, thấy khuôn mặt Mạn Di đỏ ửng, chạy vội vào trong nhà, còn không quay đầu nhìn lại một cái.
Về nhà Đàm Khưu thì hai mẹ con Viên Nguyệt đã sớm ôm nhau ngủ. Đàm Khưu ngồi bên cạnh khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình, cô là thứ anh ta trân quý hơn tất cả.
Chỉnh lại chăn cho vợ con mình, Đàm Khưu mới rời khỏi căn phòng. Anh ta mặc áo khoác, rời khỏi nhà sau khi nhận được cuộc gọi của Tống Kinh về việc đã đưa được Đàm Trác và vợ về căn hầm bí mật.
Việc tìm được những văn kiện liên quan đến vụ cháy năm xưa và vụ tai nạn của anh và Viên Nguyệt cũng đã được tập hợp đầy đủ. Đã được gửi tới cho công an, chỉ cần tới sáng mai thôi, cặp vợ chồng này sẽ được dắt tay nhau vào tù dưỡng lão.
Rất nhanh, Đàm Khưu đã tới được căn hầm bí mật, cũng không phải nơi xa lạ gì, chính là căn hầm ở xây kín ở bên dưới căn nhà ngoại ô của anh.
Ngồi chẽm trệ trước mặt hai con người đang bất tỉnh nhân sự bị trói chặt trên ghế. Đàm Khưu phẩy tay ra lệnh gọi họ dậy.
Mấy tên đàn em liền cầm xô nước lạnh đã chuẩn bị sẵn, hất mạnh vào mặt của đôi vợ chồng kia.
Đàm Trác và Lưu Linh bị hắt nước liền choàng tỉnh. Bị ngợp bởi khung cảnh trước mắt, nhiều năm như vậy cứ ngỡ bọn họ sẽ không còn nhớ đứa cháu của mình. Nhưng không, sao họ có thể không nhớ cho được, suốt từng ấy thời gian bọn họ đều phải theo dõi nhất cử nhất động của cậu ta cơ mà.
Híp mắt nhìn về phía Đàm Khưu một lúc lâu, Đàm Trác mới nói "Cháu trai lâu ngày không gặp, lại đón tiếp chú thím như này sao?"
Đàm Khưu cười khẩy một cái " Tôi thấy đón tiếp các người như vậy đã rất long trọng rồi"
Giọng ngoa ngoắt của Lưu Linh cất lên " Tên tiểu tử nhà ngươi, dám đối xử với trưởng bối như vậy?"
Một tên áo đen đứng cạnh Lưu Linh liền giáng thẳng một cái tát xuống khuôn mặt bà ta " Không đến lượt bà lên giọng"
Xoa xoa bàn tay của mình, cái tát kia rất giòn, nhất định anh sẽ thưởng cho tên này "Đừng có vuốt mặt bà ấy như vậy chứ"
Người kia biết ý mà đứng lại về đúng chỗ.
Đàm Khưu nhìn người đàn bà rũ rưỡi kia " Trưởng bối? Mấy người xứng sao? Đừng nghĩ không ai đào được những tội lỗi của ông bà đã gây ra cho cả nhà họ Đàm"
Đàm Trác lúc này vẫn sống chết cãi " Đàm Khưu, con nói gì vậy? Vụ cháy năm đó, chú thím cũng nhờ phước tổ tiên mà chạy thoát được"
Vợ ông ta cũng đệm theo " Đúng vậy, còn chuyện tai nạn xe gì đó của chú thím không có liên quan"
Ô lên một tiếng, Đàm Khưu dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hai người đối diện "Ồ? Tôi có nhắc đến vụ tai nạn xe nào sao?
Lúc này, Lưu Linh mới phát hiện ra mình đã lỡ miệng, liền bị cứng họng. Đàm Trác phải vội nói " Bà ấy do tuổi tác cao, đã lẩm cẩm rồi"
Lưu Linh lúc này gật như gà một thóc " Đúng.... Đúng vậy, do lẩm cẩm"
"Kẻ tung người hứng, thật nhịp nhàng" Nói rồi Đàm Khưu ném ra những bức ảnh là bằng chứng liên quan đến vụ cháy năm đó, từ phù hiệu nhà Lưu còn lưu lại, ảnh được khôi phục từ camera năm đó ghi cảnh bọn họ âm thầm đặt những viên cồn nén, hay những chiếc khăn được tẩm xăng dầu ở nơi dễ cháy trong căn biệt thự.
Có cả những bức ảnh trước khi vụ tai nạn xe năm đó xảy ra, cũng đã được tập hợp. Nhìn những bức ảnh nằm ngổn ngang dưới đất, Lưu Linh như điên dại lên, bây giờ nếu hả bà ta ra chắc bà ta sẽ cắn người luôn mất
"Nhưng chuyện này, đều xứng đáng lắm. Tao chỉ hận năm đó không thiêu chết được cả mày và nhà thằng anh trai mày, báo hại nhà tao phải trốn chui trốn nhủi bao nhiêu năm nay"
Lúc này Đàm Trác cũng không còn giữ kẽ gì nữa, đều xả vai người chú tốt của mình ra " Số mày cũng lớn thật đấy, hai lần đều không chết. Mày với tên Đàm Phồn mà chết, có phải giờ này gia sản nhà họ Đàm không phải sẽ của chúng tao sao? Lão già Đàm Tốn đó nếu không phải muốn chia hơn một nửa gia sản cho chúng mày, thì bọn tao đâu phải đi tới bước đường này"
Cuối cùng cũng chịu lộ bản chất thật ra rồi, chứ cứ như vừa nãy, thật chối tai. Mấy người áo đen phía sau thấy hai người Đàm Trác và Lưu Linh bắt đầu phát điên rồi liền giữ chặt lại.
Đàm Khưu nói với giọng lạnh băng, chất giọng mà ai nấy nghe đề phải rùng mình "Vì chút gia sản đó, mà các người thiêu rụi cả một gia tộc biết bao nhiêu con người. Ông nội chia cho các người còn ít sao? Tham lam ích kỉ"
Ngưng một lúc, Đàm Khưu lại phun ra những lời trấn an " Nhưng đừng lo, tôi đã liên hệ với cảnh sát Giang Thành.
Họ sẽ tặng cơ hội dưỡng lão miễn phí cho hai người. À con nữa, đứa con trai quý tử của hai người cũng được đi chung đấy. Mẹ nhà ba người cùng dắt tay nhau vào tù để dưỡng lão"
Nghe nhắc đến con trai của mình, Lưu Linh liền cô dãy dựa để thoát ra, không ngừng cay nghiệt "Mày. mày làm gì Đàm Thuy của tao rồi"
Đàm Khưu vuỗi hai tay vào nhau rồi đứng dậy " Cho hắn đi phụng dưỡng hai ông bà đấy"
Anh ta quay lưng rời khỏi căn phòng, Đàm Trác như rời xuống đáy, ngồi thần thời còn Lưu Linh đang không ngừng chửi rủa phía sau.
Đàm Khưu thấy bà ta nói quá nhiều rồi, liền ra lệnh "Mau, làm bà ta ngậm miệng lại. Thật điếc tai"
Tên đang giữ Lưu Linh liền đánh thẳng vào gáy bà ta, làm bà ta trực tiếp gục xuống. Cuối cùng cũng im lặng một chút. Đàm Trác lúc này như cái xác không hồn, luôn miệng nói " Vậy là hết rồi.... Hết thật rồi"
Tự lái xe đến nhà cũng đã 3h sáng. Tự cảm thấy trên người từ chỗ đó về thật bẩn, liền đi tắm rửa còn bộ quần áo trên người liền bị vứt vào sọt rác. Xử lý xong được việc này Đàm Khưu như đã nhẹ đi được rất nhiều. Bây giờ chỉ còn chuyện chăm sóc Viên Nguyệt và tổ chức cho cô một đám cưới thật hoành tráng nữa thôi.
Tắm rửa xong, còn cẩn thận mang bộ quần áo kia vứt ra bên ngoài, tránh Viên Nguyệt thấy lại mang vào. Anh ta mệt mỏi leo lên giường. Vòng tay qua ôm lấy eo Viên Nguyệt kéo cô vào trong lòng mình, cảm giác này đối với anh cũng là yên bình nhất.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương