Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 16: Chap 16
Thi thể của Thất Noãn được hoả táng, tang lễ cũng được người nhà họ Tống tổ chức thật long trọng, đó được xem như là sự bù đắp, để cho cõi lòng người ở lại cảm thấy dễ chịu hơn, không phải cắn rứt lương tâm.
Nhưng người đã chết như ngọn đèn đã tắt, có làm rình rang đến mấy, long trọng đến mấy thì cũng chỉ để cho người sống xem, hà cớ gì phải tự lừa mình dối người.
Ngược lại với mẹ anh, Tống Ngạo không khóc cũng không đau buồn, anh đứng lặng thinh trong một góc, nếu không biết, người ta còn tưởng anh chỉ là người qua đường, không có quan hệ hì với cô gái xấu số kia.
Nhưng chỉ có anh mới biết rõ, trong lòng mình đang cảm thấy khó chịu, nặng nề đến nhường nào, anh là đang cố làm lơ nó, cố tỏ ra bản thân vẫn ổn. Không phải chỉ là một người vợ mà anh ghét bỏ thôi sao? Có gì đáng buồn chứ?
Sau khi tang lễ kết thúc, Tống Ngạo lại trở về công ti, vùi đầu vào công việc, anh không muốn suy nghĩ đến cô nữa, cũng không muốn chìm đắm trong những hình ảnh mờ nhạt kia.
Anh quyết tâm xoá bỏ những hình ảnh về Thất Noãn ra khỏi đầu, tự thuyết phục bản thân rằng anh không hề đau buồn, một chút cũng không.
Trợ lí nhìn thấy anh như vậy, thật sự không thể không run rẩy, thế này... có phải là quá đáng sợ rồi không? Tuy trước anh anh vẫn luôn là một kẻ cuồn công việc nhưng không đến nỗi nào, còn bây giờ, anh tự tìm việc cho mình làm, đến mức không ăn không ngủ, điên cuồng như một con thú hoang.
Trợ lí của anh tần ngần do dự, sau đó vẫn lên tiếng khuyên can: "Tổng giám đốc, hay là anh nghỉ ngơi một lát đi, trời cũng đã sắp tối rồi."
Tống Ngạo ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu, đáng sợ còn hơn của ác quỷ, anh gầm gừ: "Cút!"
Cậu ấy sợ hãi, có cho cậu ấy mười cái mạng cậu ấy cũng không dám lại gần, dù sao cậu ấy cũng chỉ là một trợ lí, nhỏ nhoi, cậu ấy vẫn muốn sống để lập gia đình. Nên chỉ trong chưa đầy một giây, cậu ấy đã vội vàng chạy ra ngoài, không dám làm phiền đến anh nữa.
Sau khi trợ lí rời đi, nét mặt anh có chút dịu lại, anh nhìn đồng hồ, đã 17 giờ 30 phút, bầu trời bên ngoài cũng đã ngả sang màu vàng cam rực rỡ.
Lúc này anh mới đặt cây bút xuống, chầm chậm lấy ra từ trong túi gói thuốc, châm lửa một điếu, rít một hơi dài, phả ra làn khói trắng mờ mịt như làn sương mù, mà phía sau làn sương ấy là một gương mặt góc cạnh với ánh mắt u buồn.
Chợt, ở cửa xuất hiện một bóng hình mờ nhạt, cô ấy ấy mặc trên người chiếc váy màu trắng, bay lơ lửng trên không trung.
Đúng, đó là linh hồn của Thất Noãn, cô trở về rồi, nhưng mọi người xung quanh đều không thể nhìn thấy cô, ngay cả anh cũng vậy, một người trần mắt thịt, đương nhiên không thể nhìn thấy người đã chết.
Cô bay đến chỗ của anh, cách anh một khoảng an toàn như lúc cô còn sống, cô khẽ nói: "Sao anh lại hút thuốc nữa rồi? Hút thuốc hại cho sức khoẻ lắm đấy."
Đương nhiên, anh không có phản ứng gì, vì căn bản, anh không thể nghe thấy lời cô nói.
Thật ra, từ khi trái tim cô ngừng đập, không còn hơi thở, linh hồn cô đã lìa khỏi xác, và chính lúc đó cô đã nhận ra, cô thật sự chết, là bị tai nạn mà chết.
Bây giờ khi đã là một linh hồn, cô vẫn còn nhớ như in cái cảm giác đau đớn và tuyệt vọng đó, khi tiếng máy móc của các thiết bị y tế vang lên đinh tai nhức óc, khi cô nhắm mắt lại, một dòng kí ức đã tràn về, cuộc sống của cô trong hai mươi ba năm qua được dựng lại như một thước phim tua chậm, hạnh phúc có, đau khổ cũng có.
Lúc ấy cô nghĩ mình sẽ phải xuống dưới địa ngục, sẽ gặp lại ba mẹ và đứa con chưa thành hình của cô. Nhưng không hiểu vì sao hắc bạch vô thường lại chưa đến đưa linh hồn cô đi, mà lại để cô tự do tự tại trên dương thế.
Cũng có thể là như người ta thường nói, chấp niệm quá lớn, không thể đi vào luôn hồi cũng chẳng thể xuống địa ngục, chỉ có thể ở lại trần gian, tự hoá giải chấp niệm của bản thân, nếu không có dù cô có muốn đầu thai cũng không có cách, mà chấp niệm của cô... có lẽ là anh - người đàn ông đang ở trước mặt cô.
Nhưng cũng nhờ vậy nên cô mới biết được, thì ra đến khi cô chết đi anh vẫn ghét cô như vậy, còn mắng cô là đồ ngốc hết lần này đến lần nọ. Cơ mà một linh hồn như cô đã không có cái quyền đau buồn nữa rồi, vì cô... đã chết rồi, cho dù anh có ghét cô hay không cũng không quan trọng, cho dù anh có quên đi người con gái đã từng yêu anh hết lòng là Thất Noãn cô cũng không sao. Bởi vì cô không phải là quỷ lệ, cô không mang theo oán khí hay là sự thù hằn đến thế gian, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, nhìn thấy anh hạnh phúc bên người mình yêu, như vậy là được rồi.
Ha! Nhưng mà cũng thật nực cười, cho dù cô đã biến thành một linh hồn lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch doạ người, vậy mà cô vẫn không thể ngừng yêu anh. Thậm chí khi chết đi tình yêu này không những không phai nhạt mà còn mãnh liệt hơn, bao dung hơn, dịu dàng hơn, vì vốn dĩ nó đã không còn mang theo vướng bận hay đau khổ nữa, bây giờ cô chỉ là một người ngoài, một oan hồn không có quyền xem vào chuyện của trần thế, chỉ có thể âm thầm yêu anh, dõi theo anh, chúc phúc cho anh, còn bản thân... mãi mãi cũng không còn cơ hội đó.
Nhưng người đã chết như ngọn đèn đã tắt, có làm rình rang đến mấy, long trọng đến mấy thì cũng chỉ để cho người sống xem, hà cớ gì phải tự lừa mình dối người.
Ngược lại với mẹ anh, Tống Ngạo không khóc cũng không đau buồn, anh đứng lặng thinh trong một góc, nếu không biết, người ta còn tưởng anh chỉ là người qua đường, không có quan hệ hì với cô gái xấu số kia.
Nhưng chỉ có anh mới biết rõ, trong lòng mình đang cảm thấy khó chịu, nặng nề đến nhường nào, anh là đang cố làm lơ nó, cố tỏ ra bản thân vẫn ổn. Không phải chỉ là một người vợ mà anh ghét bỏ thôi sao? Có gì đáng buồn chứ?
Sau khi tang lễ kết thúc, Tống Ngạo lại trở về công ti, vùi đầu vào công việc, anh không muốn suy nghĩ đến cô nữa, cũng không muốn chìm đắm trong những hình ảnh mờ nhạt kia.
Anh quyết tâm xoá bỏ những hình ảnh về Thất Noãn ra khỏi đầu, tự thuyết phục bản thân rằng anh không hề đau buồn, một chút cũng không.
Trợ lí nhìn thấy anh như vậy, thật sự không thể không run rẩy, thế này... có phải là quá đáng sợ rồi không? Tuy trước anh anh vẫn luôn là một kẻ cuồn công việc nhưng không đến nỗi nào, còn bây giờ, anh tự tìm việc cho mình làm, đến mức không ăn không ngủ, điên cuồng như một con thú hoang.
Trợ lí của anh tần ngần do dự, sau đó vẫn lên tiếng khuyên can: "Tổng giám đốc, hay là anh nghỉ ngơi một lát đi, trời cũng đã sắp tối rồi."
Tống Ngạo ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu, đáng sợ còn hơn của ác quỷ, anh gầm gừ: "Cút!"
Cậu ấy sợ hãi, có cho cậu ấy mười cái mạng cậu ấy cũng không dám lại gần, dù sao cậu ấy cũng chỉ là một trợ lí, nhỏ nhoi, cậu ấy vẫn muốn sống để lập gia đình. Nên chỉ trong chưa đầy một giây, cậu ấy đã vội vàng chạy ra ngoài, không dám làm phiền đến anh nữa.
Sau khi trợ lí rời đi, nét mặt anh có chút dịu lại, anh nhìn đồng hồ, đã 17 giờ 30 phút, bầu trời bên ngoài cũng đã ngả sang màu vàng cam rực rỡ.
Lúc này anh mới đặt cây bút xuống, chầm chậm lấy ra từ trong túi gói thuốc, châm lửa một điếu, rít một hơi dài, phả ra làn khói trắng mờ mịt như làn sương mù, mà phía sau làn sương ấy là một gương mặt góc cạnh với ánh mắt u buồn.
Chợt, ở cửa xuất hiện một bóng hình mờ nhạt, cô ấy ấy mặc trên người chiếc váy màu trắng, bay lơ lửng trên không trung.
Đúng, đó là linh hồn của Thất Noãn, cô trở về rồi, nhưng mọi người xung quanh đều không thể nhìn thấy cô, ngay cả anh cũng vậy, một người trần mắt thịt, đương nhiên không thể nhìn thấy người đã chết.
Cô bay đến chỗ của anh, cách anh một khoảng an toàn như lúc cô còn sống, cô khẽ nói: "Sao anh lại hút thuốc nữa rồi? Hút thuốc hại cho sức khoẻ lắm đấy."
Đương nhiên, anh không có phản ứng gì, vì căn bản, anh không thể nghe thấy lời cô nói.
Thật ra, từ khi trái tim cô ngừng đập, không còn hơi thở, linh hồn cô đã lìa khỏi xác, và chính lúc đó cô đã nhận ra, cô thật sự chết, là bị tai nạn mà chết.
Bây giờ khi đã là một linh hồn, cô vẫn còn nhớ như in cái cảm giác đau đớn và tuyệt vọng đó, khi tiếng máy móc của các thiết bị y tế vang lên đinh tai nhức óc, khi cô nhắm mắt lại, một dòng kí ức đã tràn về, cuộc sống của cô trong hai mươi ba năm qua được dựng lại như một thước phim tua chậm, hạnh phúc có, đau khổ cũng có.
Lúc ấy cô nghĩ mình sẽ phải xuống dưới địa ngục, sẽ gặp lại ba mẹ và đứa con chưa thành hình của cô. Nhưng không hiểu vì sao hắc bạch vô thường lại chưa đến đưa linh hồn cô đi, mà lại để cô tự do tự tại trên dương thế.
Cũng có thể là như người ta thường nói, chấp niệm quá lớn, không thể đi vào luôn hồi cũng chẳng thể xuống địa ngục, chỉ có thể ở lại trần gian, tự hoá giải chấp niệm của bản thân, nếu không có dù cô có muốn đầu thai cũng không có cách, mà chấp niệm của cô... có lẽ là anh - người đàn ông đang ở trước mặt cô.
Nhưng cũng nhờ vậy nên cô mới biết được, thì ra đến khi cô chết đi anh vẫn ghét cô như vậy, còn mắng cô là đồ ngốc hết lần này đến lần nọ. Cơ mà một linh hồn như cô đã không có cái quyền đau buồn nữa rồi, vì cô... đã chết rồi, cho dù anh có ghét cô hay không cũng không quan trọng, cho dù anh có quên đi người con gái đã từng yêu anh hết lòng là Thất Noãn cô cũng không sao. Bởi vì cô không phải là quỷ lệ, cô không mang theo oán khí hay là sự thù hằn đến thế gian, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, nhìn thấy anh hạnh phúc bên người mình yêu, như vậy là được rồi.
Ha! Nhưng mà cũng thật nực cười, cho dù cô đã biến thành một linh hồn lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch doạ người, vậy mà cô vẫn không thể ngừng yêu anh. Thậm chí khi chết đi tình yêu này không những không phai nhạt mà còn mãnh liệt hơn, bao dung hơn, dịu dàng hơn, vì vốn dĩ nó đã không còn mang theo vướng bận hay đau khổ nữa, bây giờ cô chỉ là một người ngoài, một oan hồn không có quyền xem vào chuyện của trần thế, chỉ có thể âm thầm yêu anh, dõi theo anh, chúc phúc cho anh, còn bản thân... mãi mãi cũng không còn cơ hội đó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương