Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 17: Chap 17
Màn đêm dần buông xuống, Thất Noãn vẫn ở đó, linh hồn lạnh lẽo của cô ngồi trên chiếc sofa trong văn phòng của anh, cô tự ôm lấy cơ thể mờ nhạt của bản thân, nhìn anh làm việc, nhìn đến thất thần.
Đã rất lâu rồi cô không được ngắm nhìn anh lâu như vậy, mà cũng có thể nói, khi còn sống cô vốn dĩ không có cơ hội đó, bởi vì anh ghét cô, hận cô, anh không cho cô đến gần anh. Không hiểu vì sao con người chết rồi, không còn bất kì nỗi sợ nào nữa, trong lòng như một có một dòng nước yên ả, bình yên và hạnh phúc đến lạ.
Giống như khi bản thân gánh chịu nổi đau quá lớn, rơi vào đường cùng, thì lúc đó, cũng chỉ còn lại hai lựa chọn, vui vẻ chấp nhận hoặc rửa mặt bằng nước mắt.
Mà một linh hồn như cô có dù có khóc lóc cũng chả có tác dụng gì, chỉ cần như hiện tại, không thù, không oán, bình bình yên yên chờ đến ngày tan biến, không phải rất tốt sao?
Hơn nữa, những điều lúc sống không thực hiện được, bây giờ không phải thực hiện được rồi sao?
Chẳng hạn như... đến công ti của anh, chạy lung tung trong văn phòng của anh.
Chợt, Tống Ngạo gập máy tính lại, anh không làm việc nữa mà tựa lưng và ghế, anh hơi ngửa đầu về sau, trầm mặc nhìn lên trần nhà.
Sau một lúc, anh lấy trong túi áo ra một tấm ảnh, ánh mắt có chút ôn nhu, vô cùng nâng niu.
Thất Noãn cảm thấy tò mò, cô bay đến chỗ của anh xem thử đó rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến anh lộ ra ánh mắt dịu dàng đến vậy.
Không ngờ... đó lại là ảnh cưới của anh và cô, linh hồn cô run lên, nụ cười trên môi chốc lát bị dập tắt.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình đang mân mê gương mặt người con gái trong ảnh, bất giác cảm thấy vô cùng nực cười, cô nói: "Tống Ngạo, em chết rồi! Có phải khi em chết anh mới thương xót, mới biết đau lòng không? Có phải... bây giờ anh mới nhận ra, thì ra từ trước giờ anh chưa từng xem em là vợ không?"
Tống Ngạo không thể nghe thấy lời cô nói, anh gục mặt xuống bàn, chìm đắm trong cảm giác khó chịu của bản thân. Anh thừa nhận, cái chết có cô, khiến anh đau lòng muốn phát điên, chỉ là... anh không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng anh rất ghét cô.
Thế nên, anh rất ghét bản thân của bây giờ, anh chỉ muốn hận cô, loại bỏ cô ra khỏi tâm trí, xoá bỏ mọi kí ức có liên quan đến cô.
Lòng anh rối bời, Thất Noãn cô cũng không thể vui, thậm chí còn khó chịu, đau đớn hơn cả anh. Cô cho rằng cô lại tự mình đa tình rồi, sao anh có thể vì một người vốn đã thành tro bụi mà đau buồn? Hơn nữa người đó còn là cô - người con gái mà anh chán ghét, khinh thường đến cùng cực?
Thất Noãn lơ lửng trước mặt anh, cô cúi người xuống, muốn vuốt ve mái tóc của anh nhưng lại không thể, bởi vì cô hoàn toàn không thể chạm vào anh, bàn tay cô xuyên qua người anh như một làn gió nhẹ, không thấy bóng hình.
Cô thở dài, từ bỏ việc chạm vào anh, cô chỉ đứng ở đó cùng anh, ánh mắt dịu dàng, làm một con na nữ si ngốc ở cạnh người mà mình yêu nhất.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, bên ngoài ánh trăng cũng đã lên cao, buông một bức rèm màu đen huyền ảo, tuy đẹp đẽ nhưng trong mắt nhiều người lại là bóng tối vô tận, gợi lên nỗi cô độc.
Thất Noãn đặt bàn tay cô lên mu bàn tay anh, vờ như có thể chạm vào được, khoé môi nở nụ cười ngọt ngào mãn nguyện: "Em vốn là một kẻ ích kỷ, em muốn cái chết của em có thể đổi lấy tình yêu của anh, khiến anh dằn vặt, đau khổ, mãi mãi nhớ đến em. Nhưng đáng tiếc, một kẻ ích kỷ như em lại yêu anh sâu đậm, em không đành lòng nhìn anh buồn bực vì một người không đáng. Người chết rồi chỉ như mây khói, nếu được... em mong anh có thể giữ lại những khoảnh khắc tươi đẹp của chúng ta, đừng quên hết."
Cô cũng không biết khoảnh khắc tươi đẹp mà cô nói đó là gì, có thể là lần đầu tiên anh và cô gặp gỡ, khi đó ánh mắt cô và anh chạm nhau, chỉ vỏn vẹn ba giây nhưng đã kéo dài cả cuộc đời. Đối với cô, đó là khoảnh khắc rung động của thanh xuân, cũng là khoảnh khắc đẹp nhất, hạnh phúc nhất, nhưng đối với anh, có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt, biết đâu anh đã quên từ lâu.
Bỗng, Tống Ngạo bất thình lình ngẩng đầu dậy, anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt có chút mơ hồ, sau đó là điềm tĩnh, lạnh nhạt, chân mày nhíu lại đầy vẻ hoài nghi.
Thất Noãn siết chặt hai tay, linh hồn cô cô run rẩy, nhưng sau đó cô đã tự trấn an bản thân, sao anh có thể nhìn thấy cô được chứ.
Cũng vì vậy mà cô đã thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười tinh nghịch, còn quơ tay qua lại trước mặt anh: "Anh nhìn gì mà chăm chú vậy?"
Tống Ngạo thật sự trả lời, giọng lạnh như băng: "Sao cô lại có thể vào đây?"
Thất Noãn lặng người, bàn tay cô dừng lại ở không trung, chớp chớp mắt nhìn anh rồi xoay người lại nhìn về phía cánh cửa nhưng cánh cửa văn phòng vẫn còn đang đóng kín.
"Hốt hoảng gì chứ? Cô tưởng tôi không nhìn thấy cô sao? Tôi nói rồi, cô yêu tôi như vậy, sao có thể rời xa tôi được, có phải cô đã bắt tay cùng Diệp Trung Chấn để lừa gạt tôi không?" Đáy mắt anh ẩn hiện một cơn sóng ngầm, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Thất Noãn sợ hãi lùi về sau, cô liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào, làm sao có thể như vậy được?"
Đã rất lâu rồi cô không được ngắm nhìn anh lâu như vậy, mà cũng có thể nói, khi còn sống cô vốn dĩ không có cơ hội đó, bởi vì anh ghét cô, hận cô, anh không cho cô đến gần anh. Không hiểu vì sao con người chết rồi, không còn bất kì nỗi sợ nào nữa, trong lòng như một có một dòng nước yên ả, bình yên và hạnh phúc đến lạ.
Giống như khi bản thân gánh chịu nổi đau quá lớn, rơi vào đường cùng, thì lúc đó, cũng chỉ còn lại hai lựa chọn, vui vẻ chấp nhận hoặc rửa mặt bằng nước mắt.
Mà một linh hồn như cô có dù có khóc lóc cũng chả có tác dụng gì, chỉ cần như hiện tại, không thù, không oán, bình bình yên yên chờ đến ngày tan biến, không phải rất tốt sao?
Hơn nữa, những điều lúc sống không thực hiện được, bây giờ không phải thực hiện được rồi sao?
Chẳng hạn như... đến công ti của anh, chạy lung tung trong văn phòng của anh.
Chợt, Tống Ngạo gập máy tính lại, anh không làm việc nữa mà tựa lưng và ghế, anh hơi ngửa đầu về sau, trầm mặc nhìn lên trần nhà.
Sau một lúc, anh lấy trong túi áo ra một tấm ảnh, ánh mắt có chút ôn nhu, vô cùng nâng niu.
Thất Noãn cảm thấy tò mò, cô bay đến chỗ của anh xem thử đó rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến anh lộ ra ánh mắt dịu dàng đến vậy.
Không ngờ... đó lại là ảnh cưới của anh và cô, linh hồn cô run lên, nụ cười trên môi chốc lát bị dập tắt.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình đang mân mê gương mặt người con gái trong ảnh, bất giác cảm thấy vô cùng nực cười, cô nói: "Tống Ngạo, em chết rồi! Có phải khi em chết anh mới thương xót, mới biết đau lòng không? Có phải... bây giờ anh mới nhận ra, thì ra từ trước giờ anh chưa từng xem em là vợ không?"
Tống Ngạo không thể nghe thấy lời cô nói, anh gục mặt xuống bàn, chìm đắm trong cảm giác khó chịu của bản thân. Anh thừa nhận, cái chết có cô, khiến anh đau lòng muốn phát điên, chỉ là... anh không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng anh rất ghét cô.
Thế nên, anh rất ghét bản thân của bây giờ, anh chỉ muốn hận cô, loại bỏ cô ra khỏi tâm trí, xoá bỏ mọi kí ức có liên quan đến cô.
Lòng anh rối bời, Thất Noãn cô cũng không thể vui, thậm chí còn khó chịu, đau đớn hơn cả anh. Cô cho rằng cô lại tự mình đa tình rồi, sao anh có thể vì một người vốn đã thành tro bụi mà đau buồn? Hơn nữa người đó còn là cô - người con gái mà anh chán ghét, khinh thường đến cùng cực?
Thất Noãn lơ lửng trước mặt anh, cô cúi người xuống, muốn vuốt ve mái tóc của anh nhưng lại không thể, bởi vì cô hoàn toàn không thể chạm vào anh, bàn tay cô xuyên qua người anh như một làn gió nhẹ, không thấy bóng hình.
Cô thở dài, từ bỏ việc chạm vào anh, cô chỉ đứng ở đó cùng anh, ánh mắt dịu dàng, làm một con na nữ si ngốc ở cạnh người mà mình yêu nhất.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, bên ngoài ánh trăng cũng đã lên cao, buông một bức rèm màu đen huyền ảo, tuy đẹp đẽ nhưng trong mắt nhiều người lại là bóng tối vô tận, gợi lên nỗi cô độc.
Thất Noãn đặt bàn tay cô lên mu bàn tay anh, vờ như có thể chạm vào được, khoé môi nở nụ cười ngọt ngào mãn nguyện: "Em vốn là một kẻ ích kỷ, em muốn cái chết của em có thể đổi lấy tình yêu của anh, khiến anh dằn vặt, đau khổ, mãi mãi nhớ đến em. Nhưng đáng tiếc, một kẻ ích kỷ như em lại yêu anh sâu đậm, em không đành lòng nhìn anh buồn bực vì một người không đáng. Người chết rồi chỉ như mây khói, nếu được... em mong anh có thể giữ lại những khoảnh khắc tươi đẹp của chúng ta, đừng quên hết."
Cô cũng không biết khoảnh khắc tươi đẹp mà cô nói đó là gì, có thể là lần đầu tiên anh và cô gặp gỡ, khi đó ánh mắt cô và anh chạm nhau, chỉ vỏn vẹn ba giây nhưng đã kéo dài cả cuộc đời. Đối với cô, đó là khoảnh khắc rung động của thanh xuân, cũng là khoảnh khắc đẹp nhất, hạnh phúc nhất, nhưng đối với anh, có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt, biết đâu anh đã quên từ lâu.
Bỗng, Tống Ngạo bất thình lình ngẩng đầu dậy, anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt có chút mơ hồ, sau đó là điềm tĩnh, lạnh nhạt, chân mày nhíu lại đầy vẻ hoài nghi.
Thất Noãn siết chặt hai tay, linh hồn cô cô run rẩy, nhưng sau đó cô đã tự trấn an bản thân, sao anh có thể nhìn thấy cô được chứ.
Cũng vì vậy mà cô đã thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười tinh nghịch, còn quơ tay qua lại trước mặt anh: "Anh nhìn gì mà chăm chú vậy?"
Tống Ngạo thật sự trả lời, giọng lạnh như băng: "Sao cô lại có thể vào đây?"
Thất Noãn lặng người, bàn tay cô dừng lại ở không trung, chớp chớp mắt nhìn anh rồi xoay người lại nhìn về phía cánh cửa nhưng cánh cửa văn phòng vẫn còn đang đóng kín.
"Hốt hoảng gì chứ? Cô tưởng tôi không nhìn thấy cô sao? Tôi nói rồi, cô yêu tôi như vậy, sao có thể rời xa tôi được, có phải cô đã bắt tay cùng Diệp Trung Chấn để lừa gạt tôi không?" Đáy mắt anh ẩn hiện một cơn sóng ngầm, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Thất Noãn sợ hãi lùi về sau, cô liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào, làm sao có thể như vậy được?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương