Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 18: Chap 18
Tống Ngạo vươn tay ra muốn bắt lấy cổ tay của Thất Noãn, nhưng không ngờ rằng bàn tay anh lại xuyên qua cơ thể của cô, anh đã cố thử lại vài lần những vẫn không thể chạm vào cô dù chỉ một chút.
Anh thất thần nhìn cô, cô gái với gương mặt trắng bệch mặc một chiếc váy màu trắng thanh khiết, đây là chiếc váy mà cô đã mặc khi bỏ trốn, hơn nữa chân cô còn không đi giày, lơ lửng trên không trung.
Tống Ngạo vươn tay ra, muốn thử chạm vào người cô một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả, trước mắt anh cô chỉ là một bóng hình mờ nhạt, một linh hồn lạnh lẽo không có chút huyết sắc hay bất kì dấu hiệu của sự sống.
Thất Noãn lùi về sau, cô khẽ mỉm cười, nụ cười chất chứa tang thương: "Tống Ngạo, em đã chết rồi."
Tuy cô không hiểu vì sao anh có thể nhìn thấy cô, nghe thấy lời cô nói, nhưng suy cho cùng anh và cô đã không còn ở cùng một thế giới, âm dương cách biệt. Nghe được, nhìn được nhưng không thể chạm vào thì có ích gì chứ?
"Cô đừng ở đó mà giả ma giả quỷ nữa." Con ngươi đen láy của anh lay động, anh cười lạnh: "Tôi không tin, cô đừng hòng gạt được tôi."
Anh bước đến bàn làm việc, dùng điện thoại bàn gọi cho trợ lí của mình: "Cậu mau lên đây cho tôi."
Thất Noãn không nói thêm câu nào, cô vẫn lẳng lặng đứng đó nhìn anh. Cô không hiểu rốt cuộc anh đang muốn làm gì, chẳng phải anh rất ghét cô sao, vậy thì cái chết của cô có gì khiến anh không hài lòng?
"Cạch!"
Cánh cửa mở ra, trợ lí vội vàng, hốt hoảng chạy vào, nhưng cậu ấy hoàn toàn không nhìn thấy cô, thậm chí cò đi xuyên qua người của cô một cách dễ dàng.
Tâm trí Tống Ngạo không còn vững vàng như trước, anh bàng hoàng lùi về sau, dựa vào bàn làm việc.
Trợ lí: "Tổng giám đốc, anh gấp gáp như vậy là có gì sao phó cho tôi sao?"
Tống Ngạo nhìn về phía cô, anh hùng hổ nắm lấy cổ áo của trợ lí, chỉ tay về hướng cô đang đứng: "Cậu có nhìn thấy cô gái đó không? Nói cho tôi biết đi! Cậu có nhìn thấy không?"
Cậu trợ lí đó không ngừng run rẩy, đưa mắt nhìn về chỗ cánh cửa, nơi mà anh đang chỉ... nhưng cậu ấy lại không nhìn thấy gì cả, không thể nhìn thấy: "Tổng giám đốc à, trong phòng... chỉ có anh mà tôi thôi."
Tống Ngạo tức giận gào lên: "Ngay cả cậu cũng muốn hùa theo cô ta lừa gạt tôi? Rõ ràng cô ta đang đứng sờ sờ ngay trước mắt, sao có thể không nhìn thấy?"
Cậu ta cảm thấy anh đúng là điên rồi, trong lòng vừa sợ hãi vừa bực bội muốn tát cho anh một cái để anh tỉnh táo lại: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân đã mất rồi. Tôi cũng biết là anh không vui nhưng cũng đừng tự lừa mình dối người chứ!"
"Lừa mình dối người?" Anh lên cơn thịnh nộ, không kiềm chế được mà đẩy cậu trợ lí ngã xuống đất, ánh mắt lưỡi hái chứa đầy sát khí như muốn giết người: "Cút! Cút đi!"
Cậu ấy không muốn tiếp tục ở lại để làm bao cát, nhanh chóng đứng dậy sau đó chạy ra khỏi văn phòng.
"Rầm!"
Cách cửa đóng lại, thế giới của anh cũng sụp đổ, xung quanh chỉ có bóng đêm đang gặm nhấm lấy thân xác anh, trái tim như có một bàn tay vô hình bóp chặt, khó chịu đến cùng cực. Cảm giác này... là tuyệt vọng, hụt hẫng, hay là gì?
Thất Noãn bước đến chỗ của anh, chân không chạm đất, cô cất giọng dịu dàng: "Anh cần gì phải như vậy?"
Anh nhìn cô một cách ảm đạm nhưng bên trong con ngươi đen láy ấy lại không hề xuất hiện hình ảnh của cô, anh khàn giọng, có chút tự giễu, rõ ràng bản thân anh không hề tin tưởng vào thần linh cũng không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng không ngờ rằng, hôm nay anh lại có thể tận mắt chứng kiến một người đã chết đứng sờ sờ ngay trước mặt mình: "Xem ra tôi thật sự gặp ma rồi. Nhưng nếu đã không phải là người, cô còn đến tìm tôi làm gì? Muốn tôi chết chung với cô, cùng cô làm vợ chồng dưới âm tàu địa phủ à?"
Thất Noãn lắc đầu: "Sao anh cứ luôn nghĩ xấu về em như vậy? Trong mắt anh... em xấu xa đến vậy sao?"
Tống Ngạo cười nhạt, anh châm một điếu thuốc, lẳng lặng đi đến bên cửa sổ: "Bây giờ cô chỉ là một oan hồn, tôi nghĩ gì về cô có quan trọng không? Có ngon thì cô sống lại đi, tôi sẽ cho cô biết, trong muốn tôi cô là người như thế nào."
Thất Noãn cười khổ, anh vậy là đang làm khó cô rồi, sao cô có thể sống lại được, đã qua nhiều ngày như vậy, cơ thể cô cũng đã được hoả táng mất rồi còn đâu.
"Thôi bỏ đi, cho dù anh không nói thì em cũng đã tự hiểu rõ từ lâu."
"Lúc nãy cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao cô lại đến tìm tôi? Chết cũng đã chết rồi, còn muốn đeo bám tôi làm gì? Muốn tôi nhớ đến cô sao?" Trong giọng nói của anh có mang thêm chút tức giận nhưng dường như lại không phải. Thay vào đó là một sự trẻ con, như muốn nói "cô muốn tôi nhớ đến tôi sao", "vậy thì cầu xin tôi đi, ít ra tôi còn có thể suy nghĩ lại".
"Em cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây mà không phải ở địa ngục. Có lẽ... thế gian này vẫn còn gì đó khiến em lưu luyến." Cô đứng phía sau anh, tầm mắt đặt lên tấm lưng vững chắc ấy, khoé miệng hơi cong lên, để lộ đôi mắt dịu dàng, ôn như nước, sau đó lẳng lặng cúi đầu.
Tống Ngạo phun ra ngụm khói mờ ảo, giây tiếp theo nó đã chầm chậm biến mất trong đêm đen, mà lòng anh lúc này cũng như làn khói đó, tuy để lại hương nhưng không để lại dấu vết, mờ mịt, trống rỗng nhưng lại nặng trĩu như có tảng đá đè lên.
Anh thất thần nhìn cô, cô gái với gương mặt trắng bệch mặc một chiếc váy màu trắng thanh khiết, đây là chiếc váy mà cô đã mặc khi bỏ trốn, hơn nữa chân cô còn không đi giày, lơ lửng trên không trung.
Tống Ngạo vươn tay ra, muốn thử chạm vào người cô một lần nữa nhưng vẫn không có kết quả, trước mắt anh cô chỉ là một bóng hình mờ nhạt, một linh hồn lạnh lẽo không có chút huyết sắc hay bất kì dấu hiệu của sự sống.
Thất Noãn lùi về sau, cô khẽ mỉm cười, nụ cười chất chứa tang thương: "Tống Ngạo, em đã chết rồi."
Tuy cô không hiểu vì sao anh có thể nhìn thấy cô, nghe thấy lời cô nói, nhưng suy cho cùng anh và cô đã không còn ở cùng một thế giới, âm dương cách biệt. Nghe được, nhìn được nhưng không thể chạm vào thì có ích gì chứ?
"Cô đừng ở đó mà giả ma giả quỷ nữa." Con ngươi đen láy của anh lay động, anh cười lạnh: "Tôi không tin, cô đừng hòng gạt được tôi."
Anh bước đến bàn làm việc, dùng điện thoại bàn gọi cho trợ lí của mình: "Cậu mau lên đây cho tôi."
Thất Noãn không nói thêm câu nào, cô vẫn lẳng lặng đứng đó nhìn anh. Cô không hiểu rốt cuộc anh đang muốn làm gì, chẳng phải anh rất ghét cô sao, vậy thì cái chết của cô có gì khiến anh không hài lòng?
"Cạch!"
Cánh cửa mở ra, trợ lí vội vàng, hốt hoảng chạy vào, nhưng cậu ấy hoàn toàn không nhìn thấy cô, thậm chí cò đi xuyên qua người của cô một cách dễ dàng.
Tâm trí Tống Ngạo không còn vững vàng như trước, anh bàng hoàng lùi về sau, dựa vào bàn làm việc.
Trợ lí: "Tổng giám đốc, anh gấp gáp như vậy là có gì sao phó cho tôi sao?"
Tống Ngạo nhìn về phía cô, anh hùng hổ nắm lấy cổ áo của trợ lí, chỉ tay về hướng cô đang đứng: "Cậu có nhìn thấy cô gái đó không? Nói cho tôi biết đi! Cậu có nhìn thấy không?"
Cậu trợ lí đó không ngừng run rẩy, đưa mắt nhìn về chỗ cánh cửa, nơi mà anh đang chỉ... nhưng cậu ấy lại không nhìn thấy gì cả, không thể nhìn thấy: "Tổng giám đốc à, trong phòng... chỉ có anh mà tôi thôi."
Tống Ngạo tức giận gào lên: "Ngay cả cậu cũng muốn hùa theo cô ta lừa gạt tôi? Rõ ràng cô ta đang đứng sờ sờ ngay trước mắt, sao có thể không nhìn thấy?"
Cậu ta cảm thấy anh đúng là điên rồi, trong lòng vừa sợ hãi vừa bực bội muốn tát cho anh một cái để anh tỉnh táo lại: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân đã mất rồi. Tôi cũng biết là anh không vui nhưng cũng đừng tự lừa mình dối người chứ!"
"Lừa mình dối người?" Anh lên cơn thịnh nộ, không kiềm chế được mà đẩy cậu trợ lí ngã xuống đất, ánh mắt lưỡi hái chứa đầy sát khí như muốn giết người: "Cút! Cút đi!"
Cậu ấy không muốn tiếp tục ở lại để làm bao cát, nhanh chóng đứng dậy sau đó chạy ra khỏi văn phòng.
"Rầm!"
Cách cửa đóng lại, thế giới của anh cũng sụp đổ, xung quanh chỉ có bóng đêm đang gặm nhấm lấy thân xác anh, trái tim như có một bàn tay vô hình bóp chặt, khó chịu đến cùng cực. Cảm giác này... là tuyệt vọng, hụt hẫng, hay là gì?
Thất Noãn bước đến chỗ của anh, chân không chạm đất, cô cất giọng dịu dàng: "Anh cần gì phải như vậy?"
Anh nhìn cô một cách ảm đạm nhưng bên trong con ngươi đen láy ấy lại không hề xuất hiện hình ảnh của cô, anh khàn giọng, có chút tự giễu, rõ ràng bản thân anh không hề tin tưởng vào thần linh cũng không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng không ngờ rằng, hôm nay anh lại có thể tận mắt chứng kiến một người đã chết đứng sờ sờ ngay trước mặt mình: "Xem ra tôi thật sự gặp ma rồi. Nhưng nếu đã không phải là người, cô còn đến tìm tôi làm gì? Muốn tôi chết chung với cô, cùng cô làm vợ chồng dưới âm tàu địa phủ à?"
Thất Noãn lắc đầu: "Sao anh cứ luôn nghĩ xấu về em như vậy? Trong mắt anh... em xấu xa đến vậy sao?"
Tống Ngạo cười nhạt, anh châm một điếu thuốc, lẳng lặng đi đến bên cửa sổ: "Bây giờ cô chỉ là một oan hồn, tôi nghĩ gì về cô có quan trọng không? Có ngon thì cô sống lại đi, tôi sẽ cho cô biết, trong muốn tôi cô là người như thế nào."
Thất Noãn cười khổ, anh vậy là đang làm khó cô rồi, sao cô có thể sống lại được, đã qua nhiều ngày như vậy, cơ thể cô cũng đã được hoả táng mất rồi còn đâu.
"Thôi bỏ đi, cho dù anh không nói thì em cũng đã tự hiểu rõ từ lâu."
"Lúc nãy cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao cô lại đến tìm tôi? Chết cũng đã chết rồi, còn muốn đeo bám tôi làm gì? Muốn tôi nhớ đến cô sao?" Trong giọng nói của anh có mang thêm chút tức giận nhưng dường như lại không phải. Thay vào đó là một sự trẻ con, như muốn nói "cô muốn tôi nhớ đến tôi sao", "vậy thì cầu xin tôi đi, ít ra tôi còn có thể suy nghĩ lại".
"Em cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây mà không phải ở địa ngục. Có lẽ... thế gian này vẫn còn gì đó khiến em lưu luyến." Cô đứng phía sau anh, tầm mắt đặt lên tấm lưng vững chắc ấy, khoé miệng hơi cong lên, để lộ đôi mắt dịu dàng, ôn như nước, sau đó lẳng lặng cúi đầu.
Tống Ngạo phun ra ngụm khói mờ ảo, giây tiếp theo nó đã chầm chậm biến mất trong đêm đen, mà lòng anh lúc này cũng như làn khói đó, tuy để lại hương nhưng không để lại dấu vết, mờ mịt, trống rỗng nhưng lại nặng trĩu như có tảng đá đè lên.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương