Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 6: Chap 6
Sáng hôm sau khi thức dậy, Thất Noãn nhìn thấy một bình thủy tinh rỗng ở trên tủ đầu giường, cô không biết tại sao nó lại nằm ở đó, nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng bản thân đã để ở đó nhưng không nhớ.
Sau đó Thất Noãn bước khập khiễng xuống dưới lầu, bình thường thì giờ này anh đã đến công ty nên cô cũng không để ý quá nhiều, cô đi vào bếp muốn tìm gì đó ăn.
"Thiếu phu nhân có muốn ăn sáng bây giờ luôn không?" Một người hầu hỏi cô.
Cô suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy ly sữa, định trả lời là không muốn ăn, vì dạo này khẩu vị của cô không tốt lắm, ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo, hơn nữa tối qua cô đã ở bên ngoài cả đêm bên cảm thấy không khoẻ, muốn lên lầu nghỉ ngơi thêm một lúc.
Nhưng từ phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm lạnh lẽo: "Cứ chuẩn bị đi, tôi ăn xong rồi mới đến công ty."
Thất Noãn kinh ngạc xoay người lại, trước mặt cô là một người đàn ông với bộ âu phục chỉnh tề, ánh mắt sắc bén đặt lên người cô đầy chán ghét.
Cô siết chặt ly sữa trong tay, vội vàng cúi đầu.
Tống Ngạo hừ lạnh một tiếng sau đó ngồi vào bàn ăn, chỉ một lúc sau, bữa ăn sáng đã được dọn lên hai phần.
Thất Noãn là một người biết điều, cô đương nhiên biết anh sẽ không bao giờ cùng mình ăn sáng, chỉ sợ nếu cô còn đứng ở đây chỉ tổ khiến anh chướng mắt, ăn không ngon mà thôi.
Thất Noãn bước trên đôi chân khập khiễng của mình, vội vàng đi lên lầu như đang chạy trốn, chỉ là được nửa đường, anh đột nhiên lại gọi tên cô: "Thất Noãn! Tôi đã cho cô đi chưa?"
Cả người cô khựng lại, cảm giác như các cơ đều bị căng cứng, không thể di chuyển, phải hít vào một hơi thật sâu cô mới có thể lấy lại bình tĩnh, chậm rãi bước đến trước mặt anh.
"Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?" Cô cúi đầu, hai tay vẫn siết chặt lấy ly sữa, cô sợ nếu mình ngẩng đầu lên thì sẽ bị ánh mắt đó làm cho run rẩy, không thể khống chế.
Tống Ngạo không trả lời, anh liếc nhìn đầu gối bị thương của cô và vết trầy xước trên khủy tay, mày hơi cau lại: "Ăn sáng đi, thức ăn nguội cả rồi."
Cô không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, trong lòng lo sợ: "Em không đói."
"Đừng để tôi phải nhắc lại lần hai." Anh trầm giọng.
Lúc này Thất Noãn mới ngoan ngoãn ngồi vào bàn, chỉ là... bầu không khí này có chút khiến cô không thở nổi. Rõ ràng trước đây cô đã từng ao ước muốn được cùng anh ăn sáng, nói chuyện vui vẻ, nhưng hiện tại giữa anh và cô như có một bức tường dày, anh khiến cô sợ hãi, khiến cô đau đến chết đi sống lại, cuối cùng... vẫn là yêu nhưng lại không dám chạm vào, không dám đến gần, thậm chí anh chỉ cần đi ngang qua cũng khiến cho cô run rẩy, cảm nhận được sự giá buốt.
Tống Ngạo ăn rất nhanh, anh đặt đũa xuống sau đó lau miệng rồi nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ làm theo lời dặn của mẹ thôi, hôm qua cô cũng nghe rồi đó, bà ấy muốn tôi quan tâm cô nhiều hơn. Vì vậy sau này đừng giở trò bỏ bữa với tôi, rồi khiến bà ấy càu nhàu tôi suốt. Thật sự... rất phiền!" Lời anh nói như đang muốn cảnh cáo cô, để cô biết khó mà lui, đừng gây ảnh hưởng đến anh nữa.
Nói xong anh đứng dậy bước đi, nhưng sau đó lại đột nhiên dừng bước: "Phải rồi, cho dù cô có tự ngược đãi bản thân để lấy lòng mẹ tôi, để bà ấy thương xót cô thì cũng không có tác dụng gì đâu. Bởi vì tôi không phải là bà ấy, tôi sẽ không mắc bẫy của cô, điều đó chỉ khiến cho tôi thêm căm phẫn đối với cô mà thôi. Tốt nhất, vẫn là nên tự mình biết thân biết phận, đừng đụng đến giới hạn của tôi."
Một lúc sau, khi anh đã rời đi, Thất Noãn vẫn còn ngồi thẫn thờ ở đó, sữa và thức ăn cũng đã nguội lạnh hết nhưng cô vẫn chưa từng động đũa.
Chợt, cô lại mỉm cười một cách ngờ nghệch, ngu ngốc, cô cười vì anh quá "thông minh", "thông minh" đến mức có thể nhìn ra hết tâm tư của cô.
Nếu đó là một cái bẫy mà cô giăng ra để câu dẫn anh thì tốt rồi, còn đằng này cô lại tự rơi vào lưới tình do chính mình sắp xếp, lạc lối trong bóng đêm vô tận không tìm thấy đường ra.
Nếu như cô chỉ cần một chỗ dung thân, chỉ cần cái hư danh Tống thiếu phu nhân này như anh nghĩ thì có lẽ cuộc sống của cô đã không khổ sở như bây giờ. Vì như thế cô sẽ không cần tình yêu của anh mà chỉ cần tiền của anh, chỉ cần có tiền trong tay là cô đã có thể vui vẻ, không cần bận tâm bất cứ điều gì. Thế nhưng thật đáng tiếc, cô không phải là loại người đó. Anh cho rằng cô từ nhỏ đã là Thất tiểu thư, sống trong vinh hoa phú quý thì sẽ sợ cực khổ, sợ không được ăn ngon mặc đẹp, không nỡ rời xa cuộc sống giàu có sao? Anh cho rằng cô mượn danh nghĩa tình yêu để che đậy cho sự hèn mọn của mình? Đúng vậy, tình yêu của cô vô cùng hèn mọn, vô cùng thấp kém và không đáng được anh để ý đến, nhưng ít nhất đó là một loại tình cảm trong sạch và thanh khiết mà cô dùng cả trái tim để ấp ủ chứ không phải là một thứ đáng ghê tởm như anh nhìn thấy.
Anh đã từng chạm vào nó chưa? Từng cảm nhận chưa? Vậy thì anh có cái quyền gì nói nó dơ bẩn chứ?
Anh... rõ ràng anh chưa từng hiểu cô, một chút cũng không.
Sau đó Thất Noãn bước khập khiễng xuống dưới lầu, bình thường thì giờ này anh đã đến công ty nên cô cũng không để ý quá nhiều, cô đi vào bếp muốn tìm gì đó ăn.
"Thiếu phu nhân có muốn ăn sáng bây giờ luôn không?" Một người hầu hỏi cô.
Cô suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy ly sữa, định trả lời là không muốn ăn, vì dạo này khẩu vị của cô không tốt lắm, ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo, hơn nữa tối qua cô đã ở bên ngoài cả đêm bên cảm thấy không khoẻ, muốn lên lầu nghỉ ngơi thêm một lúc.
Nhưng từ phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm lạnh lẽo: "Cứ chuẩn bị đi, tôi ăn xong rồi mới đến công ty."
Thất Noãn kinh ngạc xoay người lại, trước mặt cô là một người đàn ông với bộ âu phục chỉnh tề, ánh mắt sắc bén đặt lên người cô đầy chán ghét.
Cô siết chặt ly sữa trong tay, vội vàng cúi đầu.
Tống Ngạo hừ lạnh một tiếng sau đó ngồi vào bàn ăn, chỉ một lúc sau, bữa ăn sáng đã được dọn lên hai phần.
Thất Noãn là một người biết điều, cô đương nhiên biết anh sẽ không bao giờ cùng mình ăn sáng, chỉ sợ nếu cô còn đứng ở đây chỉ tổ khiến anh chướng mắt, ăn không ngon mà thôi.
Thất Noãn bước trên đôi chân khập khiễng của mình, vội vàng đi lên lầu như đang chạy trốn, chỉ là được nửa đường, anh đột nhiên lại gọi tên cô: "Thất Noãn! Tôi đã cho cô đi chưa?"
Cả người cô khựng lại, cảm giác như các cơ đều bị căng cứng, không thể di chuyển, phải hít vào một hơi thật sâu cô mới có thể lấy lại bình tĩnh, chậm rãi bước đến trước mặt anh.
"Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?" Cô cúi đầu, hai tay vẫn siết chặt lấy ly sữa, cô sợ nếu mình ngẩng đầu lên thì sẽ bị ánh mắt đó làm cho run rẩy, không thể khống chế.
Tống Ngạo không trả lời, anh liếc nhìn đầu gối bị thương của cô và vết trầy xước trên khủy tay, mày hơi cau lại: "Ăn sáng đi, thức ăn nguội cả rồi."
Cô không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, trong lòng lo sợ: "Em không đói."
"Đừng để tôi phải nhắc lại lần hai." Anh trầm giọng.
Lúc này Thất Noãn mới ngoan ngoãn ngồi vào bàn, chỉ là... bầu không khí này có chút khiến cô không thở nổi. Rõ ràng trước đây cô đã từng ao ước muốn được cùng anh ăn sáng, nói chuyện vui vẻ, nhưng hiện tại giữa anh và cô như có một bức tường dày, anh khiến cô sợ hãi, khiến cô đau đến chết đi sống lại, cuối cùng... vẫn là yêu nhưng lại không dám chạm vào, không dám đến gần, thậm chí anh chỉ cần đi ngang qua cũng khiến cho cô run rẩy, cảm nhận được sự giá buốt.
Tống Ngạo ăn rất nhanh, anh đặt đũa xuống sau đó lau miệng rồi nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ làm theo lời dặn của mẹ thôi, hôm qua cô cũng nghe rồi đó, bà ấy muốn tôi quan tâm cô nhiều hơn. Vì vậy sau này đừng giở trò bỏ bữa với tôi, rồi khiến bà ấy càu nhàu tôi suốt. Thật sự... rất phiền!" Lời anh nói như đang muốn cảnh cáo cô, để cô biết khó mà lui, đừng gây ảnh hưởng đến anh nữa.
Nói xong anh đứng dậy bước đi, nhưng sau đó lại đột nhiên dừng bước: "Phải rồi, cho dù cô có tự ngược đãi bản thân để lấy lòng mẹ tôi, để bà ấy thương xót cô thì cũng không có tác dụng gì đâu. Bởi vì tôi không phải là bà ấy, tôi sẽ không mắc bẫy của cô, điều đó chỉ khiến cho tôi thêm căm phẫn đối với cô mà thôi. Tốt nhất, vẫn là nên tự mình biết thân biết phận, đừng đụng đến giới hạn của tôi."
Một lúc sau, khi anh đã rời đi, Thất Noãn vẫn còn ngồi thẫn thờ ở đó, sữa và thức ăn cũng đã nguội lạnh hết nhưng cô vẫn chưa từng động đũa.
Chợt, cô lại mỉm cười một cách ngờ nghệch, ngu ngốc, cô cười vì anh quá "thông minh", "thông minh" đến mức có thể nhìn ra hết tâm tư của cô.
Nếu đó là một cái bẫy mà cô giăng ra để câu dẫn anh thì tốt rồi, còn đằng này cô lại tự rơi vào lưới tình do chính mình sắp xếp, lạc lối trong bóng đêm vô tận không tìm thấy đường ra.
Nếu như cô chỉ cần một chỗ dung thân, chỉ cần cái hư danh Tống thiếu phu nhân này như anh nghĩ thì có lẽ cuộc sống của cô đã không khổ sở như bây giờ. Vì như thế cô sẽ không cần tình yêu của anh mà chỉ cần tiền của anh, chỉ cần có tiền trong tay là cô đã có thể vui vẻ, không cần bận tâm bất cứ điều gì. Thế nhưng thật đáng tiếc, cô không phải là loại người đó. Anh cho rằng cô từ nhỏ đã là Thất tiểu thư, sống trong vinh hoa phú quý thì sẽ sợ cực khổ, sợ không được ăn ngon mặc đẹp, không nỡ rời xa cuộc sống giàu có sao? Anh cho rằng cô mượn danh nghĩa tình yêu để che đậy cho sự hèn mọn của mình? Đúng vậy, tình yêu của cô vô cùng hèn mọn, vô cùng thấp kém và không đáng được anh để ý đến, nhưng ít nhất đó là một loại tình cảm trong sạch và thanh khiết mà cô dùng cả trái tim để ấp ủ chứ không phải là một thứ đáng ghê tởm như anh nhìn thấy.
Anh đã từng chạm vào nó chưa? Từng cảm nhận chưa? Vậy thì anh có cái quyền gì nói nó dơ bẩn chứ?
Anh... rõ ràng anh chưa từng hiểu cô, một chút cũng không.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương