Cùng Em Phiêu Diêu Với Gió
Chương 7: Chap 7
Vài ngày sau, không biết là vì cớ gì Âu Nhã lại tìm đến Thất Noãn, cô ta hẹn cô ra một quán nước, nói là muốn cùng cô nói chuyện.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ta tìm đến cô, cũng là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt cùng nói chuyện với nhau.
Chỉ là không hiểu sao trong lòng Thất Noãn lại có một loại cảm giác bất an, linh cảm của cô mách bảo cô gái tên Âu Nhã này không phải là loại tầm thường, nếu không tại sao sau khi biết anh đã kết hôn mà cô ta vẫn tiếp tục qua lại, cam chịu làm người tình trong bóng tối?
Chỉ có hai lí do được đưa ra: một là do cô ta thật lòng yêu anh, cam tâm tình nguyện chờ anh; còn hai... chắc chắn cô ta có lòng riêng, muốn lợi dụng tình cảm của anh, để bản thân có một người chống lưng, không cần phải sợ miệng thiên hạ bàn tán về xuất thân của cô ta nữa.
Nhưng Thất Noãn vốn không nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ biết người trong lòng anh chính là cô ta, người mà anh hết lòng bảo vệ cũng là cô ta. Vì vậy khi ngồi đối diện nhau, cô có bản giác bản thân là một người mặt dày, rõ ràng biết anh không yêu mình nhưng vẫn một mực bám theo, không chịu buông tay, đồng thời cô cũng rất ngưỡng mộ cô ta, có được thứ mà cả đời này cô cũng không thể chạm vào dù chỉ một lần - trái tim của anh.
"Cô có muốn uống gì không?" Âu Nhã nhỏ nhẹ nói, giọng của cô ta thật sự rất hay.
Thất Noãn lắc đầu: "Không cần đâu, có gì cô cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo hay câu nệ tiểu tiết làm gì đâu."
Cô ta mỉm cười, đưa tay lên vén gọn mái tóc ra sau tay: "Vậy thì tôi nói thẳng nhé! Cô có thể ly hôn với Tống Ngạo, nhường anh ấy cho tôi không?"
Thất Noãn cả kinh, bờ vai cô run run, cố bấu chặt vào tay mình để giữ bình tĩnh, cổ họng khô khốc đến mức không thể cất tiếng.
Âu Nhã tiếp tục nói: "Chắc cô cũng biết rõ người anh ấy yêu là tôi, chúng tôi vẫn luôn thật lòng yêu nhau, nếu không phải cô xen vào thì anh ấy đã sớm trở thành người đàn ông của tôi, chúng tôi đã có một gia đình hạnh phúc." Vô ta nắm lấy tay cô, đôi mắt long lanh ngấn nước: "Tôi cũng biết là cô khó chấp nhận được chuyện này nhưng mà... chúng tôi là thật sự yêu nhau, xin cô tác thành cho chúng tôi."
Trong trường hợp này, cho dù có là một cô gái hiền lành, tốt bụng đi chăng nữa cũng không thể nào đối mặt một cách bình thản, hơn nữa Thất Noãn vốn yêu anh như vậy, cô thật sự không có cách nào đồng ý, là do cô ích kỷ cũng được, ngu ngốc cũng chẳng sao, cô chỉ muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm.
Thất Noãn rút tay lại, cô trầm giọng: "Nhưng cô cũng nên biết, ba mẹ Tống Ngạo sẽ không bao giờ chấp nhận cô."
"Không sao, chỉ cần cô đồng ý li hôn sau đó chủ động giải thích với ba mẹ anh ấy là được. Hơn nữa anh ấy đã nói rồi, anh ấy nhất định sẽ cho tôi một danh phận. Chủ cần cô đồng ý thì chuyện này sẽ càng kết thúc sớm, không phải sao?"
Hai tay cô bấu chặt vào váy, cô đã sắp không khống chế được nữa rồi, cô có thể cảm nhận rõ rằng trái tim mình đang run lên, cảm giác vô cùng bất lực.
Nếu là những người vợ khác, cô ấy có thể tức giận, có thể thể hiện rõ lập trường của mình, dứt khoát từ chối, hoặc cũng có thể như trong phim ảnh, dạy cho tiểu tam một bài học. Nhưng cô thì khác, cô làm gì có cái quyền để ghen, làm gì có cái quyền giận dữ, thậm chí cô còn không biết phải từ chối như thế nào. Đối mặt với người trong lòng anh, cô không khác nào một mụ phù thủy ác độc, chia cắt tình yêu của hai người, cảm giác vừa tội lỗi lại vừa đau đớn này, quả thật rất khó chịu.
"Thất Noãn, xem như tôi xin cô có được không? Dù gì thì anh ấy cũng đâu yêu cô, tại sao cô cứ một mực níu kéo không chịu buông tay?"
"Nhưng mà... tôi yêu anh ấy." Cô nhỏ giọng như tự nói với chính bản thân, không muốn cho người ta thấy được sự hèn mọn và nhu nhược tận sâu trong linh hồn cô.
...
Sau khi trở về, Thất Noãn vẫn luôn thất thần, cũng không biết là tâm trí đang diêu du nơi nào, chỉ thấy cô mặt mày ủ rũ, cười rồi lại khóc, khó rồi lại cười, không khác gì một kẻ có bệnh.
Tối đó Thất Noãn ngồi bó gối ở sofa, cẩn thận đan chiếc bao tay nhỏ nhắn, đáng yêu dành cho trẻ sơ sinh, chỉ có vậy mới khiến bản thân vui lên được một chút.
Chỉ có điều, những lời nói của Âu Nhã cứ hiện lên trong đầu của cô. Nhưng suy cho cùng cô ta nói không phải là không đúng, đáng lẽ cô không nên níu kéo, không nên ở lại nơi không thuộc về mình, không nên cố chấp mong cầu tình cảm vốn không dành cho cô. Đáng lẽ hôm đó cô nên đi theo ba mẹ, như vậy thì cô sẽ không cô đơn nữa, cũng không cần ở lại thế gian một cách miễn cưỡng như thế này.
Chung quy cũng do cô quá yếu đuối, sống không được mà chết cũng không xong, chỉ giỏi gây phiền phức cho người khác, khiến người khác ghét bỏ.
Nếu được sống lại một lần nữa, cô nhất định sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ làm một cô gái thật dũng cảm, cầm lên được, buông xuống được, chỉ trách bây giờ cô không còn đủ sức để giả vờ nữa rồi, lúc trước cô luôn cố gắng hết sức để tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bây giờ cô đã không thể nào chống cự được nữa. Thứ bóng tối bủa vây cô càng khiến cho cô sợ hãi và nhút nhát, cô sợ bản thân sẽ bị bỏ rơi, cô sợ đứa bé trong bụng sẽ vì cô mà chịu khổ, cô sợ... những năm tháng sau này của cô chỉ còn lại mây mù và sự lạnh lẽo, mãi mãi cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Tuy đau khổ là vậy, vỡ nát là vậy nhưng đối với cô, yêu anh đã là một chấp niệm, sự mù quáng của cô là không có điểm dừng, tha thứ cho cô, chỉ một lần này thôi, chỉ cần đứa bé được an toàn sinh ra, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn... rời khỏi nơi đây, tìm cho mình một chốn bình yên để tự chữa lành cho những vết thương đã hằn sâu trong kí ức, không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh và con nữa.
Nếu hỏi rằng tại sao cô lại có ý định một mình rời đi, cô chỉ có thể trả lời, vì cô muốn bé con lớn lên một cách vui vẻ và khoẻ mạnh trong một gia đình hạnh phúc, có ông bà và ba yêu thương. Còn cô, cô không thể ích kỷ như vậy, cô không thể để bé con sống trong một môi trường thiếu thốn và bị bao vây bởi những suy nghĩ tiêu cực của cô, đó không phải là một môi trường thật sự tốt cho trẻ thơ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ta tìm đến cô, cũng là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt cùng nói chuyện với nhau.
Chỉ là không hiểu sao trong lòng Thất Noãn lại có một loại cảm giác bất an, linh cảm của cô mách bảo cô gái tên Âu Nhã này không phải là loại tầm thường, nếu không tại sao sau khi biết anh đã kết hôn mà cô ta vẫn tiếp tục qua lại, cam chịu làm người tình trong bóng tối?
Chỉ có hai lí do được đưa ra: một là do cô ta thật lòng yêu anh, cam tâm tình nguyện chờ anh; còn hai... chắc chắn cô ta có lòng riêng, muốn lợi dụng tình cảm của anh, để bản thân có một người chống lưng, không cần phải sợ miệng thiên hạ bàn tán về xuất thân của cô ta nữa.
Nhưng Thất Noãn vốn không nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ biết người trong lòng anh chính là cô ta, người mà anh hết lòng bảo vệ cũng là cô ta. Vì vậy khi ngồi đối diện nhau, cô có bản giác bản thân là một người mặt dày, rõ ràng biết anh không yêu mình nhưng vẫn một mực bám theo, không chịu buông tay, đồng thời cô cũng rất ngưỡng mộ cô ta, có được thứ mà cả đời này cô cũng không thể chạm vào dù chỉ một lần - trái tim của anh.
"Cô có muốn uống gì không?" Âu Nhã nhỏ nhẹ nói, giọng của cô ta thật sự rất hay.
Thất Noãn lắc đầu: "Không cần đâu, có gì cô cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo hay câu nệ tiểu tiết làm gì đâu."
Cô ta mỉm cười, đưa tay lên vén gọn mái tóc ra sau tay: "Vậy thì tôi nói thẳng nhé! Cô có thể ly hôn với Tống Ngạo, nhường anh ấy cho tôi không?"
Thất Noãn cả kinh, bờ vai cô run run, cố bấu chặt vào tay mình để giữ bình tĩnh, cổ họng khô khốc đến mức không thể cất tiếng.
Âu Nhã tiếp tục nói: "Chắc cô cũng biết rõ người anh ấy yêu là tôi, chúng tôi vẫn luôn thật lòng yêu nhau, nếu không phải cô xen vào thì anh ấy đã sớm trở thành người đàn ông của tôi, chúng tôi đã có một gia đình hạnh phúc." Vô ta nắm lấy tay cô, đôi mắt long lanh ngấn nước: "Tôi cũng biết là cô khó chấp nhận được chuyện này nhưng mà... chúng tôi là thật sự yêu nhau, xin cô tác thành cho chúng tôi."
Trong trường hợp này, cho dù có là một cô gái hiền lành, tốt bụng đi chăng nữa cũng không thể nào đối mặt một cách bình thản, hơn nữa Thất Noãn vốn yêu anh như vậy, cô thật sự không có cách nào đồng ý, là do cô ích kỷ cũng được, ngu ngốc cũng chẳng sao, cô chỉ muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm.
Thất Noãn rút tay lại, cô trầm giọng: "Nhưng cô cũng nên biết, ba mẹ Tống Ngạo sẽ không bao giờ chấp nhận cô."
"Không sao, chỉ cần cô đồng ý li hôn sau đó chủ động giải thích với ba mẹ anh ấy là được. Hơn nữa anh ấy đã nói rồi, anh ấy nhất định sẽ cho tôi một danh phận. Chủ cần cô đồng ý thì chuyện này sẽ càng kết thúc sớm, không phải sao?"
Hai tay cô bấu chặt vào váy, cô đã sắp không khống chế được nữa rồi, cô có thể cảm nhận rõ rằng trái tim mình đang run lên, cảm giác vô cùng bất lực.
Nếu là những người vợ khác, cô ấy có thể tức giận, có thể thể hiện rõ lập trường của mình, dứt khoát từ chối, hoặc cũng có thể như trong phim ảnh, dạy cho tiểu tam một bài học. Nhưng cô thì khác, cô làm gì có cái quyền để ghen, làm gì có cái quyền giận dữ, thậm chí cô còn không biết phải từ chối như thế nào. Đối mặt với người trong lòng anh, cô không khác nào một mụ phù thủy ác độc, chia cắt tình yêu của hai người, cảm giác vừa tội lỗi lại vừa đau đớn này, quả thật rất khó chịu.
"Thất Noãn, xem như tôi xin cô có được không? Dù gì thì anh ấy cũng đâu yêu cô, tại sao cô cứ một mực níu kéo không chịu buông tay?"
"Nhưng mà... tôi yêu anh ấy." Cô nhỏ giọng như tự nói với chính bản thân, không muốn cho người ta thấy được sự hèn mọn và nhu nhược tận sâu trong linh hồn cô.
...
Sau khi trở về, Thất Noãn vẫn luôn thất thần, cũng không biết là tâm trí đang diêu du nơi nào, chỉ thấy cô mặt mày ủ rũ, cười rồi lại khóc, khó rồi lại cười, không khác gì một kẻ có bệnh.
Tối đó Thất Noãn ngồi bó gối ở sofa, cẩn thận đan chiếc bao tay nhỏ nhắn, đáng yêu dành cho trẻ sơ sinh, chỉ có vậy mới khiến bản thân vui lên được một chút.
Chỉ có điều, những lời nói của Âu Nhã cứ hiện lên trong đầu của cô. Nhưng suy cho cùng cô ta nói không phải là không đúng, đáng lẽ cô không nên níu kéo, không nên ở lại nơi không thuộc về mình, không nên cố chấp mong cầu tình cảm vốn không dành cho cô. Đáng lẽ hôm đó cô nên đi theo ba mẹ, như vậy thì cô sẽ không cô đơn nữa, cũng không cần ở lại thế gian một cách miễn cưỡng như thế này.
Chung quy cũng do cô quá yếu đuối, sống không được mà chết cũng không xong, chỉ giỏi gây phiền phức cho người khác, khiến người khác ghét bỏ.
Nếu được sống lại một lần nữa, cô nhất định sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ làm một cô gái thật dũng cảm, cầm lên được, buông xuống được, chỉ trách bây giờ cô không còn đủ sức để giả vờ nữa rồi, lúc trước cô luôn cố gắng hết sức để tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bây giờ cô đã không thể nào chống cự được nữa. Thứ bóng tối bủa vây cô càng khiến cho cô sợ hãi và nhút nhát, cô sợ bản thân sẽ bị bỏ rơi, cô sợ đứa bé trong bụng sẽ vì cô mà chịu khổ, cô sợ... những năm tháng sau này của cô chỉ còn lại mây mù và sự lạnh lẽo, mãi mãi cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Tuy đau khổ là vậy, vỡ nát là vậy nhưng đối với cô, yêu anh đã là một chấp niệm, sự mù quáng của cô là không có điểm dừng, tha thứ cho cô, chỉ một lần này thôi, chỉ cần đứa bé được an toàn sinh ra, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn... rời khỏi nơi đây, tìm cho mình một chốn bình yên để tự chữa lành cho những vết thương đã hằn sâu trong kí ức, không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh và con nữa.
Nếu hỏi rằng tại sao cô lại có ý định một mình rời đi, cô chỉ có thể trả lời, vì cô muốn bé con lớn lên một cách vui vẻ và khoẻ mạnh trong một gia đình hạnh phúc, có ông bà và ba yêu thương. Còn cô, cô không thể ích kỷ như vậy, cô không thể để bé con sống trong một môi trường thiếu thốn và bị bao vây bởi những suy nghĩ tiêu cực của cô, đó không phải là một môi trường thật sự tốt cho trẻ thơ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương