Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày
Chương 18: Chương 18
Đặt lò sưởi lên bàn, Cố Nhiễm lục lọi ngăn kéo, lại tìm kiếm trong tủ đồ, tìm được cối xay và chày thường dùng để nghiền bột vẽ bùa, lúc này mới cầm lấy vỏ quýt để bên cạnh.
Kiếp trước, vào mùa đông vì giữ ấm không tốt nên Cố Nhiễm thường bị nứt nẻ da tay, vì vậy học được một phương thuốc dân gian trị nứt nẻ nhanh chóng, nguyên liệu chính là vỏ quýt thường thấy ở phương Nam.
Cố Nhiễm cầm vỏ quýt đã bóc, đặt lên cối và giã, có nước nhưng không nhiều, đợi đến khi không còn nước nữa, nàng mở nắp lò sưởi, lấy một cục than chưa cháy bên cạnh, tách ra, để lộ vòng than đỏ rực bên trong, sau đó úp mặt ngoài vỏ quýt lên nướng.
Mùi quýt nhanh chóng bay ra, tràn ngập trong phòng làm việc.
Nướng đến khi chảy dầu, Cố Nhiễm đổi tay mấy lần, không lãng phí chút nào bôi dầu dính trên tay lên vùng da lộ ra ngoài.
Dầu quýt có thể dưỡng ẩm, không nên lãng phí.
Đợi đến khi vỏ quýt không còn ra dầu nữa, cũng nướng đến khô cứng, Cố Nhiễm xé nhỏ vỏ quýt, cho vào cối, sau đó dùng chày từ từ nghiền nát.
Sau khi nghiền thành bột, đáng lẽ phải thêm chút dầu thầu dầu hoặc dầu ô liu, nhưng bây giờ không có, chỉ có thể dùng tạm, vì vậy nàng hái mấy lá quýt, cũng giã nhuyễn, miễn cưỡng có thể dùng để đắp.
Cố Nhiễm nhìn hai tay, lại cảm nhận cơn ngứa ngáy truyền đến từ bàn chân, không chút do dự quyết định đắp chân trước.
Giày nàng đang mang là đôi giày vải duy nhất mà nguyên chủ cất trong bọc hành lý vào đầu thu.
Tuy người của phủ Ninh Viễn Hầu không ra gì, nhưng cũng có một người coi như đối xử thật lòng với nguyên chủ, đó chính là Cố Tam Nương.
Cố Tam Nương là muội muội cùng cha khác mẹ của nguyên chủ - không, không nên nói là muội muội cùng cha khác mẹ, nguyên chủ ngay cả thứ nữ phủ Ninh Viễn Hầu cũng không bằng, vị Cố gia Tam Nương kia mới là thứ nữ, là huyết mạch chân chính của phủ Ninh Viễn Hầu.
Trước khi xảy ra sóng gió thật giả thiên kim, lúc nguyên chủ còn là đích nữ phủ Ninh Viễn Hầu, quan hệ với vị Cố Tam Nương này rất tốt, bởi vì sau khi Cố Tam Nương mất mẹ từng được nguyên chủ che chở một thời gian.
Có lẽ là vì cảm kích, cho nên khi tất cả mọi người ở phủ Ninh Viễn Hầu đều tránh xa nàng, thậm chí đến ngày bị lưu đày cũng không có ai thu dọn hành lý cho nàng, chỉ có Cố Tam Nương tuy không tiện ra mặt, lại âm thầm nhờ người nhà của di nương giúp nàng ấy thu dọn một bọc hành lý.
Bên trong có mấy bộ quần áo đơn giản để thay, kim chỉ túi thuốc và những vật dụng thường ngày khác, đương nhiên, hôm nay lúc người Tần gia bỏ mặc nàng đã lấy hết đồ trong bọc hành lý này, bây giờ ngoại trừ bộ đồ trên người, nàng không còn gì khác.
May mắn là trong ngục không có quy định cởi giày khi ngủ, nếu không e là đôi giày vải này cũng bị người ta lục soát mất.
Cởi giày vải, cởi tất, liền nhìn thấy lòng bàn chân vì đi bộ lâu ngày mà mọc đầy da cứng chai sạn, còn các ngón chân, ba bốn ngón trên mỗi bàn chân đều sưng đỏ, cứng ngắc, còn có mấy chỗ vì nguyên chủ nhịn không được mà gãi trầy da.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương