Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày
Chương 19: Chương 19
Cố Nhiễm cũng không còn cách nào khác, cầm lấy bột vỏ quýt, cẩn thận đắp lên từng ngón chân một.
Có khi động vào chỗ da tróc, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nước mắt ròng ròng.
Chờ đắp xong, nàng liền đặt hai chân lên lồng lửa hơ cho khô, sau đó mới xỏ vớ, đi giày vải, rồi lại tiếp tục nướng miếng vỏ quýt thứ hai, bôi lên hai bàn tay bị nứt nẻ.
Theo kinh nghiệm của nàng, đại khái đắp khoảng bốn, năm ngày là khỏi.
May mà bây giờ nàng là nữ tù nhân duy nhất bị bệnh ở Thanh Dịch, bị nhốt trong phòng giam, không được đi đâu, cũng không cần làm việc.
Vì vậy, mỗi ngày ngoài Đậu bà tử đưa cơm sáng, cơm tối vào cho nàng, nói chuyện vài câu ra, thời gian còn lại nàng đều nằm sưởi ấm, mượn mấy ngày dưỡng thương này, ngoại trừ mỗi ngày ba lần tự bôi hỗn hợp vỏ quýt trị nứt nẻ, nàng còn đang suy nghĩ về hệ thống không gian kia của mình.
Thật ra, lúc này, đối với Cố Nhiễm, hệ thống không gian này có chút vô dụng.
Công dụng lớn nhất của hệ thống không gian là cất giữ đồ đạc, nếu như biết trước bản thân sẽ bị sét đánh chết, sau đó xuyên không mà có được hệ thống này thì tốt rồi, nàng còn có thể lập tức tích trữ đủ bạc và vật tư.
Nhưng nàng không biết trước, cho nên không gian thì có, nhưng lại chẳng tích trữ được bao nhiêu vật dụng dự phòng.
Hơn nữa, nàng là phạm nhân, dựa theo tình hình bị lưu đày suốt đường của nguyên chủ, nàng luôn bị nha dịch giám sát, không có tự do thân thể, tự nhiên cũng không thể tìm chỗ mua sắm vật tư, không gian này cũng không phát huy được tác dụng.
Dùng để cất giữ đồ quý giá sao?
Lại không phải lúc vừa xảy ra chuyện, trước khi bị tịch biên gia sản, lúc xuyên qua có thể nhân cơ hội giấu thêm chút vàng bạc châu báu, trong tay nải mà Cố tam nương chuẩn bị cho nàng cũng không có một đồng nào, cho dù có, phỏng chừng lúc lên đường bị nha dịch kiểm tra hành lý đã bị lục soát đi rồi, đến bây giờ, bản thân nàng cũng chẳng đáng một xu, căn bản không có bao nhiêu tiền bạc và điều kiện tích trữ vật tư.
Vậy thì, cho một phạm nhân ốm yếu như nàng hệ thống không gian, có tác dụng gì chứ?
Chi bằng cho nàng hệ thống y thuật hoặc mỹ thực còn thiết thực hơn.
Cố Nhiễm chỉ có thể tự an ủi mình, bây giờ không dùng được, không có nghĩa là về sau cũng không dùng được, hơn nữa, nàng suy nghĩ, cái hệ thống không gian mà nàng được phân phối này, có lẽ có liên quan đến lá bùa giữ ấm mà nàng đã lấy ra trái quy định.
Sau khi thử tất cả bùa chú ở thế giới này đều vô dụng, Cố Nhiễm vốn định lấy thêm một lá bùa giữ ấm thử xem sao, ai ngờ trong phòng làm việc có nhiều bùa chú như vậy, vậy mà lại không tìm ra lá bùa giữ ấm thứ hai.
Sau đó Cố Nhiễm mới nhớ ra, bản thân nàng là tu sĩ, không cần dùng bùa giữ ấm này, lúc trước đều là vẽ cho cha và nương dùng, còn có bán cho người phàm để sưởi ấm vào mùa đông, cho nên lá bùa trong phòng làm việc này, hẳn là do nàng bán còn dư lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương