Cược Yêu
Chương 35: Bù đắp bao nhiêu cũng không đủ
Thương tổn mười năm, sao có thể vì những câu nói này mà xóa hết được. Sớm thành vết thương, cũng mãi chẳng thấy khỏi.
Nhậm Kiều Hạ đưa tay lau nước mắt, Trình Thâm ở lặng bên cô, cũng không biết làm như thế nào mới phải.
Đêm đó, Nhậm Kiều Hạ khóc đến mắt bị sưng, bao nhiêu ấm ức mấy năm trời đều nói hết thành lời, nhưng vẫn là thấy không đủ. Vì ảnh hưởng của đợt đau dạ dày đêm qua, ngủ không yên giấc, nên hôm nay dồn tới, cô chìm vào mệt mỏi mà ngủ rất sâu.
Chỉ có Trình Thâm không ngủ được, hắn đưa tay vén lọn tóc ướt đẫm dính nơi trán và gò má, nhẹ nhàng mân mê đôi mắt sưng đỏ.
Lúc trước một thời thiếu niên ngông cuồng như thế, vẫn không nghĩ làm tổn thương sâu sắc đến cô như vậy. Hắn nghĩ cho cô, nhưng vẫn chưa bao giờ đặt bản thân vào vị trí của cô để hiểu.
Khi gặp lại, trách mười năm trước Nhậm Kiều Hạ rời đi không nói một tiếng, đổ lỗi cho cô, lại quên mất rằng hắn là nguyên nhân khiến cô tổn thương.
Người đàn ông nhìn cô lặng yên ngủ, bỗng chốc cảm thấy quãng đời còn lại thật sự quá ngắn, làm bao nhiêu cũng không đủ để đền bù những thứ do hắn gây ra.
Mười năm nữa, trăm năm nữa, một kiếp người, vĩnh viễn cùng không đủ bù đắp.
Làm người con gái hắn yêu đau lòng như thế, đều do hắn sai.
Khoảnh khắc nhìn cô khóc, rốt cuộc biện luận cứng rắn đến đâu, cũng đều ngã quy.
Trình Thâm thở dài một hơi, người trong lòng ngủ yên giấc, hàng lông mi ươn ướt. Khi này lực tay ôm cô mỗi lúc càng siết chặt, sợ cô sẽ rời đi một lần nữa.
Đêm tối, Trình Thâm không ngủ, suy tư và lời nói của Nhậm Kiều Hạ lắng lại rất lâu.
Chập sáng, khoảng bốn giờ, trước khi rời giường vẫn lắng lặng đặt lên bả vai cô một nụ hôn nhẹ, cô ngủ rất yên tĩnh, có thể đều do đêm qua khóc đến kiệt sức.
Giọng nói trầm thấp vang lên.
"Xin lỗi em."
Người đàn ông di chuyển xuống bên dưới lầu làm việc, chỉ sợ đánh động đến giấc ngủ của Nhậm Kiều Hạ.
Vừa bật điện thoại lên, thấy vài cuộc gọi nhỡ của Mặc Kỳ Dực cách đây không lâu.
Trước đây Mặc Kỳ Dực nhờ Trình Thâm dùng mạng lưới rộng lớn điều tra đến khu vực rừng hoang sơ Nam Phi.
Không phải Mặc Kỳ Dực không có khả năng, chỉ là nguồn lực của người đàn ông còn ở thế giới ngầm, nếu nhúng tay chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ. Từ đó chỉ có thể nhờ đến Trình Thâm trước đây luôn vững thương trường tiến hành điều tra, như thế mới không lộ sơ hở.
Nhìn cuộc gọi nhỡ kéo dài, đoán không chừng Mặc Kỳ Dực hiện tại đang rất rối rắm. Trình Thâm trực tiếp gọi lại, cũng tiện tay nhấp vào tệp thông tin điều tra từ trợ lý gửi đến về cuộc sống Nhậm Kiều Hạ trong khoảng thời gian ở Paris.
Vừa bắt máy, đã nghe giọng nói quen thuộc vang lên, thoáng thấy giọng nói khàn khàn, như thể đè nặng tâm trạng.
(Đêm nay, giúp tôi dựng mảng người lớn bao vây bến cảng con sông Thương Hạn.)
Trình Thâm ngưng lại, như thể nghe được một việc hơi nực cười.
(Lão đại nay làm việc tỉ mỉ thế? Chẳng phải trước kia ra tay không cần suy xét, hiện tại lại đi bao vây như thế, không trực tiếp đánh úp sao?]
Mặc Kỳ Dực nghe lời cười nhạo, hơi buông lỏng điện thoại, nhìn hàng điện thoại của Lộ Tĩnh và tin nhắn đến từ số lạ. Thực chất, Mặc Kỳ Dực có thể trực tiếp ra tay không cần để tâm đến kẻ khác. Nhưng hiện tại thì khác, người đàn ông không muốn cô gái nhỏ bị thương.
Nhận thấy đầu dây bên kia im lặng, còn có tiếng thở dài khe khế, đoán được tâm trạng Mặc Kỳ Dực không tốt, dường như Trình Thâm cũng đoán được sơ hở ý định.
(Đừng nói với em, anh làm là vì nữ nhân kia?)
Mặc Kỳ Dực bên đầu dây điện thoại ngạc nhiên vài giây, khóe môi nhếch lên khinh bỉ chính mình, giọng điệu nhẹ tênh, ẩn sâu bên đó là hàng vạn mũi nhọn từ chính tay mình đem đâm ngược lại.
[ป๊.]
Trình Thâm ngạc nhiên vài giây, khi này nhìn xuống bức ảnh bên trong tư liệu điều tra về cuộc sống của Nhậm Kiều Hạ, vài bức ảnh đôi chút vô hồn, bộ dáng gầy gò đến đáng thương, tim hắn lần nữa nhói lên.
Mặc Kỳ Dực thua trong tay nữ nhân kia, còn để sự việc kéo dài như thế, rõ ràng là đang dung túng bao che, mặc cho bản thân không có lợi.
Trình Thâm lần này cũng không trách Mặc Kỳ Dực, bởi chính hắn cũng không khác gì.
(Được, tối theo lệnh em sẽ phân phối người qua. Đừng để anh bị thương.)
Mặc Kỳ Dực bên kia, tay gẩy tàn thuốc, rốt cuộc cũng không nhịn được. Người khiến hắn bị thương, căn bản không có bất kỳ ai lớn gan như thế, ở đây chỉ có hắn tự đâm chính mình.
[Cậu nói xem, nữ nhân nhiều như thế không chọn, lại ôm lấy một con nhím nhỏ để khiến nó tấn công chính mình, tôi thật sự ngu rồi.]
Trình Thâm nhàn nhạt đáp lời.
(Đều do tình nguyện.)
Đâu ai có ngờ, một nữ nhân bình thường, lại ngày càng trở thành vị trí quan trọng như thế.
Cuộc hội thoại đi vào ngõ cụt, dường như cả hai đều hiểu thấu được tâm tư nhau.
Trình Thâm ngồi xuống, nhìn loạt tư liệu điều tra về Nhậm Kiều Hạ khoảng thời gian gần đây, bỗng chốc lại cảm thấy, đau đớn hắn chịu đựng so với cô chẳng thể so bì.
Đã từng có một khoảng thời gian Trình Thâm hận vì cô bỏ đi không nói lời nào, hắn chưa chịu thua thiệt vì cô hành hạ tâm trí. Nhưng gặp lại lần nữa, mới biết vĩnh viễn cả đời này cũng không thể quên được cô.
Mười năm trước hay hiện tại, cũng chẳng thể ngừng yêu.
Nhậm Kiều Hạ đưa tay lau nước mắt, Trình Thâm ở lặng bên cô, cũng không biết làm như thế nào mới phải.
Đêm đó, Nhậm Kiều Hạ khóc đến mắt bị sưng, bao nhiêu ấm ức mấy năm trời đều nói hết thành lời, nhưng vẫn là thấy không đủ. Vì ảnh hưởng của đợt đau dạ dày đêm qua, ngủ không yên giấc, nên hôm nay dồn tới, cô chìm vào mệt mỏi mà ngủ rất sâu.
Chỉ có Trình Thâm không ngủ được, hắn đưa tay vén lọn tóc ướt đẫm dính nơi trán và gò má, nhẹ nhàng mân mê đôi mắt sưng đỏ.
Lúc trước một thời thiếu niên ngông cuồng như thế, vẫn không nghĩ làm tổn thương sâu sắc đến cô như vậy. Hắn nghĩ cho cô, nhưng vẫn chưa bao giờ đặt bản thân vào vị trí của cô để hiểu.
Khi gặp lại, trách mười năm trước Nhậm Kiều Hạ rời đi không nói một tiếng, đổ lỗi cho cô, lại quên mất rằng hắn là nguyên nhân khiến cô tổn thương.
Người đàn ông nhìn cô lặng yên ngủ, bỗng chốc cảm thấy quãng đời còn lại thật sự quá ngắn, làm bao nhiêu cũng không đủ để đền bù những thứ do hắn gây ra.
Mười năm nữa, trăm năm nữa, một kiếp người, vĩnh viễn cùng không đủ bù đắp.
Làm người con gái hắn yêu đau lòng như thế, đều do hắn sai.
Khoảnh khắc nhìn cô khóc, rốt cuộc biện luận cứng rắn đến đâu, cũng đều ngã quy.
Trình Thâm thở dài một hơi, người trong lòng ngủ yên giấc, hàng lông mi ươn ướt. Khi này lực tay ôm cô mỗi lúc càng siết chặt, sợ cô sẽ rời đi một lần nữa.
Đêm tối, Trình Thâm không ngủ, suy tư và lời nói của Nhậm Kiều Hạ lắng lại rất lâu.
Chập sáng, khoảng bốn giờ, trước khi rời giường vẫn lắng lặng đặt lên bả vai cô một nụ hôn nhẹ, cô ngủ rất yên tĩnh, có thể đều do đêm qua khóc đến kiệt sức.
Giọng nói trầm thấp vang lên.
"Xin lỗi em."
Người đàn ông di chuyển xuống bên dưới lầu làm việc, chỉ sợ đánh động đến giấc ngủ của Nhậm Kiều Hạ.
Vừa bật điện thoại lên, thấy vài cuộc gọi nhỡ của Mặc Kỳ Dực cách đây không lâu.
Trước đây Mặc Kỳ Dực nhờ Trình Thâm dùng mạng lưới rộng lớn điều tra đến khu vực rừng hoang sơ Nam Phi.
Không phải Mặc Kỳ Dực không có khả năng, chỉ là nguồn lực của người đàn ông còn ở thế giới ngầm, nếu nhúng tay chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ. Từ đó chỉ có thể nhờ đến Trình Thâm trước đây luôn vững thương trường tiến hành điều tra, như thế mới không lộ sơ hở.
Nhìn cuộc gọi nhỡ kéo dài, đoán không chừng Mặc Kỳ Dực hiện tại đang rất rối rắm. Trình Thâm trực tiếp gọi lại, cũng tiện tay nhấp vào tệp thông tin điều tra từ trợ lý gửi đến về cuộc sống Nhậm Kiều Hạ trong khoảng thời gian ở Paris.
Vừa bắt máy, đã nghe giọng nói quen thuộc vang lên, thoáng thấy giọng nói khàn khàn, như thể đè nặng tâm trạng.
(Đêm nay, giúp tôi dựng mảng người lớn bao vây bến cảng con sông Thương Hạn.)
Trình Thâm ngưng lại, như thể nghe được một việc hơi nực cười.
(Lão đại nay làm việc tỉ mỉ thế? Chẳng phải trước kia ra tay không cần suy xét, hiện tại lại đi bao vây như thế, không trực tiếp đánh úp sao?]
Mặc Kỳ Dực nghe lời cười nhạo, hơi buông lỏng điện thoại, nhìn hàng điện thoại của Lộ Tĩnh và tin nhắn đến từ số lạ. Thực chất, Mặc Kỳ Dực có thể trực tiếp ra tay không cần để tâm đến kẻ khác. Nhưng hiện tại thì khác, người đàn ông không muốn cô gái nhỏ bị thương.
Nhận thấy đầu dây bên kia im lặng, còn có tiếng thở dài khe khế, đoán được tâm trạng Mặc Kỳ Dực không tốt, dường như Trình Thâm cũng đoán được sơ hở ý định.
(Đừng nói với em, anh làm là vì nữ nhân kia?)
Mặc Kỳ Dực bên đầu dây điện thoại ngạc nhiên vài giây, khóe môi nhếch lên khinh bỉ chính mình, giọng điệu nhẹ tênh, ẩn sâu bên đó là hàng vạn mũi nhọn từ chính tay mình đem đâm ngược lại.
[ป๊.]
Trình Thâm ngạc nhiên vài giây, khi này nhìn xuống bức ảnh bên trong tư liệu điều tra về cuộc sống của Nhậm Kiều Hạ, vài bức ảnh đôi chút vô hồn, bộ dáng gầy gò đến đáng thương, tim hắn lần nữa nhói lên.
Mặc Kỳ Dực thua trong tay nữ nhân kia, còn để sự việc kéo dài như thế, rõ ràng là đang dung túng bao che, mặc cho bản thân không có lợi.
Trình Thâm lần này cũng không trách Mặc Kỳ Dực, bởi chính hắn cũng không khác gì.
(Được, tối theo lệnh em sẽ phân phối người qua. Đừng để anh bị thương.)
Mặc Kỳ Dực bên kia, tay gẩy tàn thuốc, rốt cuộc cũng không nhịn được. Người khiến hắn bị thương, căn bản không có bất kỳ ai lớn gan như thế, ở đây chỉ có hắn tự đâm chính mình.
[Cậu nói xem, nữ nhân nhiều như thế không chọn, lại ôm lấy một con nhím nhỏ để khiến nó tấn công chính mình, tôi thật sự ngu rồi.]
Trình Thâm nhàn nhạt đáp lời.
(Đều do tình nguyện.)
Đâu ai có ngờ, một nữ nhân bình thường, lại ngày càng trở thành vị trí quan trọng như thế.
Cuộc hội thoại đi vào ngõ cụt, dường như cả hai đều hiểu thấu được tâm tư nhau.
Trình Thâm ngồi xuống, nhìn loạt tư liệu điều tra về Nhậm Kiều Hạ khoảng thời gian gần đây, bỗng chốc lại cảm thấy, đau đớn hắn chịu đựng so với cô chẳng thể so bì.
Đã từng có một khoảng thời gian Trình Thâm hận vì cô bỏ đi không nói lời nào, hắn chưa chịu thua thiệt vì cô hành hạ tâm trí. Nhưng gặp lại lần nữa, mới biết vĩnh viễn cả đời này cũng không thể quên được cô.
Mười năm trước hay hiện tại, cũng chẳng thể ngừng yêu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương