Cược Yêu
Chương 36: Muốn em
Nhậm Kiều Hạ một đêm ngủ yên tĩnh, sức khỏe cũng dần hồi phục. Khi tỉnh lại đôi mắt hơi nhập nhèm, thoáng còn yếu ớt, đều do đêm qua khóc quá nhiều.
Bên cạnh hiện tại cũng không còn lại ai.
Nhậm Kiều Hạ sửa soạn, trở xuống bên dưới lầu.
Khi này chỉ hơn sáu giờ sáng.
Vừa bước xuống, gian phòng lạnh lẽo. Cô ngó nghiêng lại thấy Trình Thâm đứng trong bếp, thoang thoảng mùi thức ăn thơm nhẹ tỏa ra, nhìn kiểu gì cũng không quen mắt.
Như có linh tính, bỗng chốc Trình Thâm cũng quay đầu nhìn cô, người đàn ông xắn tay áo, đang chăm chú vào món ăn.
Nhậm Kiều Hạ trông vậy liền né tầm nhìn, trở lại bàn ăn. Không lâu sau, đã một bát cơm đặt trước mặt.
"Ăn đi, tôi đưa em đến tòa soạn."
Nhậm Kiều Hạ nhìn bát cơm, lại thấy người đàn ông lấy ra chiếc hộp nhỏ, cẩn thận đặt đồ ăn vào. Nhìn đến đây cô hơi nhíu mày thắc mắc.
"Đây là gì?"
"Cơm trưa, tôi sợ em lại nhịn đói. Đau bao tử không ăn được nhiều dầu mỡ hay quá cay, bên trong đều là món ăn thanh đạm."
Trình Thâm trả lời rất nhanh, như thể quen thuộc. Vốn Nhậm Kiều Hạ định nói gì đó, người đàn ông tiếp tục lên tiêng.
"Tối nay tôi về khuya, đồ ăn đã nấu sẵn bỏ vào tủ lạnh. Khi trở về thì lấy ra hâm nóng rồi ăn."
Nhậm Kiều Hạ lặng người, trong ảo giác vô cùng ngạc nhiên khi tiến triển thay đổi đến mức độ lạ lẫm như này, cô bỏ bát cơm xuống, không nhịn được lên tiếng.
"Trình Thâm."
Vốn định lên lầu, nghe vậy người đàn ông liền ngừng lại đáp lời.
"Ừ, tôi đây."
Nhậm Kiều Hạ cắn môi, mãi sau mới tiếp tục đáp.
"Mười hai năm trước, anh thay tôi trả nợ, cho tôi một số tiền lớn và toàn bộ chi phí đi học. Tôi nghĩ hiện tại, tôi cần làm rõ để trả số nợ đó, giải quyết khuất mắc."
Trình Thâm nhướng mày, đôi hàng mi cương nghị chau lại, tâm tình khó chịu, như thể không tin với những lời nói hiện tại, đôi mắt đen nhánh dần u ám.
Người con gái này đang muốn phân rõ ranh giới với hắn?
Trình Thâm vốn dặn bản thân giữ bình tĩnh, nhưng hắn nghe cô nói tâm tình càng trở nên bực bội.
"Em nghĩ em trả được sao?"
"Một con số mà thôi. Tôi không muốn nợ ai."
Trình Thâm rõ ràng bị chọc đến tức giận, nghĩ lại động thái của cô, hắn không muốn manh động để cô sợ hãi.
Người đàn ông bất lực thở dài.
"Hiện tại em đi theo tôi, tôi cho em tiền, cho em mọi thứ cũng được. Tiền tôi không thiếu."
"Ý anh là muốn thứ khác?"
Trình Thâm thấy cô dần nắm bắt được trọng điểm, người đàn ông nhàn nhạt đáp lời, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô.
"Ừ. Tôi là muốn em."
Muốn em, tinh thần lẫn thể xác, trái tim, mọi thứ của em đều phải là của tôi.
Bản năng ham muốn Trình Thâm rất lớn, nhưng hắn biết được cách kiểm soát đến không gây hại hay sợ hãi đến người con gái trước mặt.
Nói xong, Trình Thâm trở lên lầu, qua bóng lưng thấy được sự bực tức chẳng thể nào mà trút đi được.
Chỉ có Nhậm Kiều Hạ là nghĩ khác.
Cô rũ mi mắt.
Muốn cô?
Là muốn thân thể cô hay sao? Chẳng trách được việc Trình Thâm đem về, lại còn ôm ấp đối xử ôn nhu như thế.
Nhưng rồi nghĩ lại, nếu thật sự có phải cho đi, người mà cô tình nguyện cũng chỉ có thể là Trình Thâm.
Vẫn là nên không ai nợ ai, sau này đối diện hay rời đi cũng không đặt nặng tâm trạng như thế.
Khi đến tòa soạn, Nhậm Kiều Hạ không nghĩ đến hiện tại mọi người đang phỏng vấn Doãn phu nhân lẫn tiểu thư
Doãn gia.
Cô vừa bước vào, đồng nghiệp lập tức kéo tay. Một người nhìn cô, lẳng lặng thủ thỉ cảm thán.
"Kiều Hạ, Doãn phu nhân bảo vài hôm trước ở yến tiệc cô giúp đỡ bà ấy, hiện giờ bà ấy trực tiếp đến tòa soạn dành thời gian lịch hẹn để bày tỏ lòng cảm ơn. Thậm chí còn muốn cảm ơn cô."
Nhậm Kiều Hạ đứng lặng người, nhìn vào bên trong nơi máy quay vẫn đang chiếu rọi lên gương mặt Doãn phu nhân và đại tiểu thư Doãn gia. Cô nhìn đến đây, liền siết lấy chiếc túi xách.
Vừa vặn, tổng biên tập đi ra. Còn vỗ lên vai cô một cái, tỏ ý vô cùng hài lòng.
"Làm tốt lắm."
Phỏng vấn rất lâu, Nhậm Kiều Hạ không có thời gian hay tâm tình ở lại xem. Cô trở về văn phòng, tiếp tục viết bài báo.
Được một lúc, tổng biên tập liền bước tới mà gọi.
"Kiều Hạ, Doãn phu nhân muốn gặp mặt trực tiếp nói lời cảm ơn. Em ra gặp bà ấy một chút."
Nhậm Kiều Hạ biết không thể tránh khỏi, liền trở ra.
Hai người đi đến một gian phòng yên tĩnh, Nhậm Kiều Hạ không muốn nhiều lời, trực tiếp nói lên yêu cầu.
"Muốn gì thì nói, tôi nghĩ tôi không có thời gian tiếp chuyện."
Kiều Thụy nhìn cô, vội lấy trong túi ra một xấp tiền lớn, trực tiếp đặt lên bàn tay cô, nhưng Nhậm Kiều Hạ liền tức giận đẩy ra.
"Bà Doãn muốn làm gì?"
Gương mặt bà lộ vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Số tiền này, mẹ muốn bù đắp cho con khoảng thời gian qua."
Nhậm Kiều Hạ cảm tưởng như đang nghe một câu chuyện vô cùng nực cười, đống tiền này bù đắp, cho dù có bao nhiêu cô cũng cảm thấy không đủ.
"Không cần, từ giờ tôi với bà không gặp nhau nữa là tốt nhất. Bà yên tâm, tôi cũng sẽ không nói hay để lộ với
Doãn gia việc một phu nhân cao quý như bà có con rơi con rớt. Sau này, chúng ta là người dưng được rồi."
Đoạn, Nhậm Kiều Hạ ngẩng nhìn gương mặt người đã từng nuôi nấng mình, cô khẽ nụ cười.
"Doãn phu nhân, đây không phải là những gì bà muốn sao? Đưa cho tôi một số tiền, dặn dò tôi không tiết lộ để bà yên bình tận hưởng cuộc sống. Hiện giờ, sự xuất hiện của tôi không khác gì là đe dọa."
Kiều Thụy lặng người nhìn cô, như thể bị chặn họng.
Đúng thật bà ta có ý định muốn Nhậm Kiều Hạ không tiết lộ mối quan hệ, nhưng sâu bên trong vẫn là muốn duy trì tình cảm giữa hai người.
Chỉ có điều, tổn thương Nhậm Kiều Hạ chịu, không cho phép cô lần nữa tự rước đau đớn vào người như thế.
Bên cạnh hiện tại cũng không còn lại ai.
Nhậm Kiều Hạ sửa soạn, trở xuống bên dưới lầu.
Khi này chỉ hơn sáu giờ sáng.
Vừa bước xuống, gian phòng lạnh lẽo. Cô ngó nghiêng lại thấy Trình Thâm đứng trong bếp, thoang thoảng mùi thức ăn thơm nhẹ tỏa ra, nhìn kiểu gì cũng không quen mắt.
Như có linh tính, bỗng chốc Trình Thâm cũng quay đầu nhìn cô, người đàn ông xắn tay áo, đang chăm chú vào món ăn.
Nhậm Kiều Hạ trông vậy liền né tầm nhìn, trở lại bàn ăn. Không lâu sau, đã một bát cơm đặt trước mặt.
"Ăn đi, tôi đưa em đến tòa soạn."
Nhậm Kiều Hạ nhìn bát cơm, lại thấy người đàn ông lấy ra chiếc hộp nhỏ, cẩn thận đặt đồ ăn vào. Nhìn đến đây cô hơi nhíu mày thắc mắc.
"Đây là gì?"
"Cơm trưa, tôi sợ em lại nhịn đói. Đau bao tử không ăn được nhiều dầu mỡ hay quá cay, bên trong đều là món ăn thanh đạm."
Trình Thâm trả lời rất nhanh, như thể quen thuộc. Vốn Nhậm Kiều Hạ định nói gì đó, người đàn ông tiếp tục lên tiêng.
"Tối nay tôi về khuya, đồ ăn đã nấu sẵn bỏ vào tủ lạnh. Khi trở về thì lấy ra hâm nóng rồi ăn."
Nhậm Kiều Hạ lặng người, trong ảo giác vô cùng ngạc nhiên khi tiến triển thay đổi đến mức độ lạ lẫm như này, cô bỏ bát cơm xuống, không nhịn được lên tiếng.
"Trình Thâm."
Vốn định lên lầu, nghe vậy người đàn ông liền ngừng lại đáp lời.
"Ừ, tôi đây."
Nhậm Kiều Hạ cắn môi, mãi sau mới tiếp tục đáp.
"Mười hai năm trước, anh thay tôi trả nợ, cho tôi một số tiền lớn và toàn bộ chi phí đi học. Tôi nghĩ hiện tại, tôi cần làm rõ để trả số nợ đó, giải quyết khuất mắc."
Trình Thâm nhướng mày, đôi hàng mi cương nghị chau lại, tâm tình khó chịu, như thể không tin với những lời nói hiện tại, đôi mắt đen nhánh dần u ám.
Người con gái này đang muốn phân rõ ranh giới với hắn?
Trình Thâm vốn dặn bản thân giữ bình tĩnh, nhưng hắn nghe cô nói tâm tình càng trở nên bực bội.
"Em nghĩ em trả được sao?"
"Một con số mà thôi. Tôi không muốn nợ ai."
Trình Thâm rõ ràng bị chọc đến tức giận, nghĩ lại động thái của cô, hắn không muốn manh động để cô sợ hãi.
Người đàn ông bất lực thở dài.
"Hiện tại em đi theo tôi, tôi cho em tiền, cho em mọi thứ cũng được. Tiền tôi không thiếu."
"Ý anh là muốn thứ khác?"
Trình Thâm thấy cô dần nắm bắt được trọng điểm, người đàn ông nhàn nhạt đáp lời, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô.
"Ừ. Tôi là muốn em."
Muốn em, tinh thần lẫn thể xác, trái tim, mọi thứ của em đều phải là của tôi.
Bản năng ham muốn Trình Thâm rất lớn, nhưng hắn biết được cách kiểm soát đến không gây hại hay sợ hãi đến người con gái trước mặt.
Nói xong, Trình Thâm trở lên lầu, qua bóng lưng thấy được sự bực tức chẳng thể nào mà trút đi được.
Chỉ có Nhậm Kiều Hạ là nghĩ khác.
Cô rũ mi mắt.
Muốn cô?
Là muốn thân thể cô hay sao? Chẳng trách được việc Trình Thâm đem về, lại còn ôm ấp đối xử ôn nhu như thế.
Nhưng rồi nghĩ lại, nếu thật sự có phải cho đi, người mà cô tình nguyện cũng chỉ có thể là Trình Thâm.
Vẫn là nên không ai nợ ai, sau này đối diện hay rời đi cũng không đặt nặng tâm trạng như thế.
Khi đến tòa soạn, Nhậm Kiều Hạ không nghĩ đến hiện tại mọi người đang phỏng vấn Doãn phu nhân lẫn tiểu thư
Doãn gia.
Cô vừa bước vào, đồng nghiệp lập tức kéo tay. Một người nhìn cô, lẳng lặng thủ thỉ cảm thán.
"Kiều Hạ, Doãn phu nhân bảo vài hôm trước ở yến tiệc cô giúp đỡ bà ấy, hiện giờ bà ấy trực tiếp đến tòa soạn dành thời gian lịch hẹn để bày tỏ lòng cảm ơn. Thậm chí còn muốn cảm ơn cô."
Nhậm Kiều Hạ đứng lặng người, nhìn vào bên trong nơi máy quay vẫn đang chiếu rọi lên gương mặt Doãn phu nhân và đại tiểu thư Doãn gia. Cô nhìn đến đây, liền siết lấy chiếc túi xách.
Vừa vặn, tổng biên tập đi ra. Còn vỗ lên vai cô một cái, tỏ ý vô cùng hài lòng.
"Làm tốt lắm."
Phỏng vấn rất lâu, Nhậm Kiều Hạ không có thời gian hay tâm tình ở lại xem. Cô trở về văn phòng, tiếp tục viết bài báo.
Được một lúc, tổng biên tập liền bước tới mà gọi.
"Kiều Hạ, Doãn phu nhân muốn gặp mặt trực tiếp nói lời cảm ơn. Em ra gặp bà ấy một chút."
Nhậm Kiều Hạ biết không thể tránh khỏi, liền trở ra.
Hai người đi đến một gian phòng yên tĩnh, Nhậm Kiều Hạ không muốn nhiều lời, trực tiếp nói lên yêu cầu.
"Muốn gì thì nói, tôi nghĩ tôi không có thời gian tiếp chuyện."
Kiều Thụy nhìn cô, vội lấy trong túi ra một xấp tiền lớn, trực tiếp đặt lên bàn tay cô, nhưng Nhậm Kiều Hạ liền tức giận đẩy ra.
"Bà Doãn muốn làm gì?"
Gương mặt bà lộ vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Số tiền này, mẹ muốn bù đắp cho con khoảng thời gian qua."
Nhậm Kiều Hạ cảm tưởng như đang nghe một câu chuyện vô cùng nực cười, đống tiền này bù đắp, cho dù có bao nhiêu cô cũng cảm thấy không đủ.
"Không cần, từ giờ tôi với bà không gặp nhau nữa là tốt nhất. Bà yên tâm, tôi cũng sẽ không nói hay để lộ với
Doãn gia việc một phu nhân cao quý như bà có con rơi con rớt. Sau này, chúng ta là người dưng được rồi."
Đoạn, Nhậm Kiều Hạ ngẩng nhìn gương mặt người đã từng nuôi nấng mình, cô khẽ nụ cười.
"Doãn phu nhân, đây không phải là những gì bà muốn sao? Đưa cho tôi một số tiền, dặn dò tôi không tiết lộ để bà yên bình tận hưởng cuộc sống. Hiện giờ, sự xuất hiện của tôi không khác gì là đe dọa."
Kiều Thụy lặng người nhìn cô, như thể bị chặn họng.
Đúng thật bà ta có ý định muốn Nhậm Kiều Hạ không tiết lộ mối quan hệ, nhưng sâu bên trong vẫn là muốn duy trì tình cảm giữa hai người.
Chỉ có điều, tổn thương Nhậm Kiều Hạ chịu, không cho phép cô lần nữa tự rước đau đớn vào người như thế.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương