Cược Yêu
Chương 47: Ôn nhu
Khi bước lên xe, Nhậm Kiều Hạ vẫn chưa thể thoát ra dòng hồi ức, ánh mắt dừng trên ngôi nhà trọ nhỏ từ xa.
Vốn dĩ trở về, chỉ là không nghĩ người đàn ông xoay chuyển hướng đi, thẳng đến bệnh viện.
"Anh dẫn đi đâu?"
Trình Thâm nhìn cô, vươn bàn tay khẽ xoa đầu, giọng nói hàm chứa bao nhiêu sự lo lắng.
"Ban nãy em uống sữa hết hạn, anh sợ em không ổn."
"Tại sao anh lại không dục đi?"
Người đàn ông nhìn cô, thoáng hơi im lặng.
"Anh tự tay làm mất em rồi, anh cũng không muốn những đồ vật đó rời đi. Ít nhất còn những thứ đó, cũng đủ biết em từng hiện diện."
Lúc đến bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra qua một lượt nhưng không có gì bất ổn, sau cùng để lại một gói thuốc, đề phòng nửa đêm cô có triệu chứng lạ.
Cũng may, đêm đó thật sự không có việc gì xảy ra. Trình Thâm hiện tại biết tiết chế, cũng không làm gì hơn.
Nghỉ một ngày, hôm sau khi đến tòà soạn, mọi thứ dần trở về trạng thái bình lặng.
Treo trong phòng làm việc, vẫn là tấm poster lớn của bài báo tuần san dẫn đầu liên quan đến Doãn phu nhân và tiểu thư Doãn gia.
Bên trong phòng, thực tập sinh Hàn Minh khi này cũng không dám đá động gì đến cô nữa. Khí chất người đàn ông hôm trước, quả thật dư âm đến hiện tại vẫn khiến cậu ta không tránh khỏi sợ hãi.
Lúc kết thúc công việc đã hơn sáu giờ. Nhậm Kiều Hạ vừa bước xuống bên dưới đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu lại, vốn còn cho rằng Trình Thâm, chỉ là đến khi trợ lý bước ra, gương mặt xuất hiện sự hụt hẫng.
Trợ lý tinh ý thấy gương mặt Nhậm Kiều Hạ buồn rầu, vội vàng bồi thêm vài câu.
"Chủ tịch sai dặn đón cô đến tập đoàn."
Chiếc xe di chuyển, nhanh chóng dừng trước khu tòà nhà lớn cao vời vợi. Trái ngược với toà soạn thời điểm này nhân viên đã về gần hết, hiện tại nơi đây vẫn sáng đèn, trang trọng và quyền lực, đúng với uy danh của tập đoàn đứng đầu vươn tầm quốc tế.
Nhậm Kiều Hạ đi theo phía sau trợ lý, hàng người liên tục ra vào, người nào người nấy cũng đều trịnh trọng một dáng vẻ khí chất riêng biệt.
Trợ lý dẫn thẳng Nhậm Kiều Hạ đến văn phòng chủ tịch. Bóng hồng đột nhiên xuất hiện, khiến vài người xung quanh không khỏi đảo mắt tò mò.
Trước kia uy danh chủ tịch tập đoàn rất lớn, bên cạnh thỉnh thoảng cũng xuất hiện nữ nhân, có một ít danh tiếng là bạn gái. Chỉ là hầu hết danh tiếng trên các tờ báo lớn nhỏ, vài hôm sau sẽ lặn xuống.
Có thể nói, người con gái hiện tại là đầu tiên đến nơi đây.
Không ít tiếng bàn tán vang lên, cũng vừa vặn lọt vào tai Nhậm Kiều Hạ.
"Có lẽ là bạn gái của chủ tịch."
"Người có thể bước thẳng vào phòng, còn được chính tay trợ lý dẫn thì chắc chắn rất quan trọng."
"Trông cô ấy xinh đẹp như thế mà."
Nơi đồng nghiệp bàn tán, chỉ có một nữ thư ký ngồi bàn làm việc ngước nhìn Nhậm Kiều Hạ, ánh mắt rõ ràng không hề vui, thậm chí ghen ghét ra mặt, son môi đỏ bóng, hàng mi cong vút.
Cô ả tự ngước nhìn bản thân rồi đem so sánh với Nhậm Kiều Hạ, nhìn kiểu gì cũng hơn cô.
Cô ta đứng dậy, bộ đồ công sở vừa vặn ôm lấy đường cong cơ thể, cho dù kín kẽ những vẫn mơ hồ tưởng tượng được sự quyến rũ, ngữ điệu trên gương mặt rõ ràng là không vui.
Đồng nghiệp bàn tán khen Nhậm Kiều Hạ, cô ta không vui tiến lại gần, tức giận đập mạnh trên bàn, ngăn chặn cuộc bàn tán của đồng nghiệp, lên giọng cảnh cáo.
"Tập trung làm việc đi, nơi đây là chỗ làm chứ không phải nơi để mọi người tán dóc!"
Nói xong, cô ta xoay người rời đi, dáng vẻ điệu nghệ vô cùng.
Vài đồng nghiệp lên tiếng bàn tán, rõ ràng là dè bỉu.
"Thư ký Hinh nghe bảo có tâm ý với chủ tich."
"Chả thế còn gì, cô ta đợt vừa rồi phấn đấu dự án, chính là muốn làm thư ký tiếp xúc rõ với lịch trình của chủ tịch tìm cách gần gũi. Tiếc là mọi thông tin của cô ta, đều là thông qua tay trợ lý thân cận."
"Mãi cũng không với được."
Thư ký Hinh rời đi, vốn cũng không mang ý định tốt đẹp gì.
Hôm nay chủ tịch có một buổi gặp gỡ lớn tại buổi tiệc kinh doanh. Cô ta được trợ lý căn dặn lấy phần bộ âu phục đắt tiền được đặt may riêng trước đó giao bên khâu quản lý để đem đến văn phòng Trình Thâm.
Thư ký Hinh trở xuống, nhận lấy một tệp áo âu phục được gói trong chiếc bọc sang trọng, vuông góc đẹp mắt. Cứ thế cầm đi thẳng đến văn phòng chủ tịch, trước khi đi qua nơi hàng đồng nghiệp vẫn bàn tán, cô ta tạo dáng vẻ hiên ngang, mang theo ý chỉ, cô ta được giao nhiệm vụ trọng trách lớn.
Vốn dĩ trở về, chỉ là không nghĩ người đàn ông xoay chuyển hướng đi, thẳng đến bệnh viện.
"Anh dẫn đi đâu?"
Trình Thâm nhìn cô, vươn bàn tay khẽ xoa đầu, giọng nói hàm chứa bao nhiêu sự lo lắng.
"Ban nãy em uống sữa hết hạn, anh sợ em không ổn."
"Tại sao anh lại không dục đi?"
Người đàn ông nhìn cô, thoáng hơi im lặng.
"Anh tự tay làm mất em rồi, anh cũng không muốn những đồ vật đó rời đi. Ít nhất còn những thứ đó, cũng đủ biết em từng hiện diện."
Lúc đến bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra qua một lượt nhưng không có gì bất ổn, sau cùng để lại một gói thuốc, đề phòng nửa đêm cô có triệu chứng lạ.
Cũng may, đêm đó thật sự không có việc gì xảy ra. Trình Thâm hiện tại biết tiết chế, cũng không làm gì hơn.
Nghỉ một ngày, hôm sau khi đến tòà soạn, mọi thứ dần trở về trạng thái bình lặng.
Treo trong phòng làm việc, vẫn là tấm poster lớn của bài báo tuần san dẫn đầu liên quan đến Doãn phu nhân và tiểu thư Doãn gia.
Bên trong phòng, thực tập sinh Hàn Minh khi này cũng không dám đá động gì đến cô nữa. Khí chất người đàn ông hôm trước, quả thật dư âm đến hiện tại vẫn khiến cậu ta không tránh khỏi sợ hãi.
Lúc kết thúc công việc đã hơn sáu giờ. Nhậm Kiều Hạ vừa bước xuống bên dưới đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu lại, vốn còn cho rằng Trình Thâm, chỉ là đến khi trợ lý bước ra, gương mặt xuất hiện sự hụt hẫng.
Trợ lý tinh ý thấy gương mặt Nhậm Kiều Hạ buồn rầu, vội vàng bồi thêm vài câu.
"Chủ tịch sai dặn đón cô đến tập đoàn."
Chiếc xe di chuyển, nhanh chóng dừng trước khu tòà nhà lớn cao vời vợi. Trái ngược với toà soạn thời điểm này nhân viên đã về gần hết, hiện tại nơi đây vẫn sáng đèn, trang trọng và quyền lực, đúng với uy danh của tập đoàn đứng đầu vươn tầm quốc tế.
Nhậm Kiều Hạ đi theo phía sau trợ lý, hàng người liên tục ra vào, người nào người nấy cũng đều trịnh trọng một dáng vẻ khí chất riêng biệt.
Trợ lý dẫn thẳng Nhậm Kiều Hạ đến văn phòng chủ tịch. Bóng hồng đột nhiên xuất hiện, khiến vài người xung quanh không khỏi đảo mắt tò mò.
Trước kia uy danh chủ tịch tập đoàn rất lớn, bên cạnh thỉnh thoảng cũng xuất hiện nữ nhân, có một ít danh tiếng là bạn gái. Chỉ là hầu hết danh tiếng trên các tờ báo lớn nhỏ, vài hôm sau sẽ lặn xuống.
Có thể nói, người con gái hiện tại là đầu tiên đến nơi đây.
Không ít tiếng bàn tán vang lên, cũng vừa vặn lọt vào tai Nhậm Kiều Hạ.
"Có lẽ là bạn gái của chủ tịch."
"Người có thể bước thẳng vào phòng, còn được chính tay trợ lý dẫn thì chắc chắn rất quan trọng."
"Trông cô ấy xinh đẹp như thế mà."
Nơi đồng nghiệp bàn tán, chỉ có một nữ thư ký ngồi bàn làm việc ngước nhìn Nhậm Kiều Hạ, ánh mắt rõ ràng không hề vui, thậm chí ghen ghét ra mặt, son môi đỏ bóng, hàng mi cong vút.
Cô ả tự ngước nhìn bản thân rồi đem so sánh với Nhậm Kiều Hạ, nhìn kiểu gì cũng hơn cô.
Cô ta đứng dậy, bộ đồ công sở vừa vặn ôm lấy đường cong cơ thể, cho dù kín kẽ những vẫn mơ hồ tưởng tượng được sự quyến rũ, ngữ điệu trên gương mặt rõ ràng là không vui.
Đồng nghiệp bàn tán khen Nhậm Kiều Hạ, cô ta không vui tiến lại gần, tức giận đập mạnh trên bàn, ngăn chặn cuộc bàn tán của đồng nghiệp, lên giọng cảnh cáo.
"Tập trung làm việc đi, nơi đây là chỗ làm chứ không phải nơi để mọi người tán dóc!"
Nói xong, cô ta xoay người rời đi, dáng vẻ điệu nghệ vô cùng.
Vài đồng nghiệp lên tiếng bàn tán, rõ ràng là dè bỉu.
"Thư ký Hinh nghe bảo có tâm ý với chủ tich."
"Chả thế còn gì, cô ta đợt vừa rồi phấn đấu dự án, chính là muốn làm thư ký tiếp xúc rõ với lịch trình của chủ tịch tìm cách gần gũi. Tiếc là mọi thông tin của cô ta, đều là thông qua tay trợ lý thân cận."
"Mãi cũng không với được."
Thư ký Hinh rời đi, vốn cũng không mang ý định tốt đẹp gì.
Hôm nay chủ tịch có một buổi gặp gỡ lớn tại buổi tiệc kinh doanh. Cô ta được trợ lý căn dặn lấy phần bộ âu phục đắt tiền được đặt may riêng trước đó giao bên khâu quản lý để đem đến văn phòng Trình Thâm.
Thư ký Hinh trở xuống, nhận lấy một tệp áo âu phục được gói trong chiếc bọc sang trọng, vuông góc đẹp mắt. Cứ thế cầm đi thẳng đến văn phòng chủ tịch, trước khi đi qua nơi hàng đồng nghiệp vẫn bàn tán, cô ta tạo dáng vẻ hiên ngang, mang theo ý chỉ, cô ta được giao nhiệm vụ trọng trách lớn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương