Cược Yêu
Chương 48: Em ghen sao
Nhậm Kiều Hạ được dẫn thẳng vào văn phòng làm việc của chủ tịch. Ánh mắt không giấu được sự tò mò nhìn vào xung quanh. Nơi đây thiết bị và nội thất hầu như đều là loại hàng tân tiến và mới nhất, sự xa hoa phô bày rõ công nghệ hiện đại.
Trợ lý nhìn cô, dường như xong nhiệm vụ khẽ cúi người kính cẩn mà rời đi.
"Cô Hạ ở đây đợi, chủ tịch hiện đang họp, một lát nữa ngài ấy sẽ quay lại sớm."
Nhậm Kiều Hạ khẽ gật đầu, người rời đi, tiếng đóng cửa vang lên.
Nhậm Kiều Hạ đi xung quanh căn phòng, trong vô thức, ánh mắt dừng nơi bàn làm việc nghiêm chỉnh sạch sẽ, nơi góc bàn treo lấy một con gấu nhỏ móc lên.
Nhậm Kiều Hạ chậm rãi tiến đến, không nhịn được cầm lấy.
Con gấu sớm đã ố màu, dấu vết cũ kỹ hiện rõ, khóe môi treo một nụ cười nhẹ.
Cầm được một lúc, cửa lại vang lên tiếng mở, tiếng giày cao gót bước vào, Nhậm Kiều Hạ không nghĩ nhiều liền xoay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ bước vào, trên tay cầm một bộ đồ âu phục được gấp kĩ càng vuông góc.
Thư ký Hinh liếc nhìn cô, không đoái hoài đến ánh mắt tò mò, chỉ khẽ đặt bộ âu phục xuống.
"Xin chào, tôi là thư ký riêng phụ trách bên cạnh chủ tịch đến giao đồ cho ngài ấy."
Một chữ thư ký riêng phụ trách từ thư ký Hinh cất lên, ánh mắt nhìn Nhậm Kiều Hạ như muốn thể hiện rằng cô ta được Trình Thâm coi trọng.
Trông thấy Nhậm Kiều Hạ chạm vào đồ vật trên bàn chủ tịch, cô ta khó chịu lên tiếng.
"Thưa cô, nơi văn phòng chủ tịch, cho dù cô có được vào thì đồ vật của ngài ấy cũng không tùy tiện được chạm đến. Đây từ trước đến giờ đã là lệnh."
Nhậm Kiều Hạ đối với mấy lời nói không thiện chí, chỉ nhẹ gật đầu. Tầm mắt rơi trên bộ âu phục nữ thư ký cầm vào, cô đưa tay muốn xem xét.
Ngay lập tức, thư ký Hinh vội xoay người đi.
"Đồ của chủ tịch được đặt may riêng, không phải người như cô có thể chạm vào. Còn nữa, cho dù hiện tại cô lọt vào mắt chủ tịch, cũng không biết sau này có bị đá đi hay không. Người quyến rũ chủ tịch như cô, tôi đã thấy rất nhiều."
Vừa nói xong, cô ta khẽ vuốt lọn tóc, cẩn thận đặt bộ âu phục lên bàn làm việc.
"Tôi nói ý tứ như nào cũng hiểu chứ? Đều là phụ nữ, đừng nghĩ có một tí sắc liền có thể quyến rũ chủ tịch, nghĩ cách trèo cao."
Nhìn người trước mặt dè bỉu mình, vài giây sau Nhậm Kiều Hạ thích ứng chỉ hơi nhếch môi. Bọn họ, lại nghĩ cô là người dễ chạm vào.
Nhậm Kiều Hạ không đoái hoài, ngồi thẳng xuống chiếc ghế chủ tịch.
Vì hành động này, nét mặt nữ thư ký hiển nhiên khó chịu ra mặt, gương mặt xinh đẹp hiện tại không ngừng nhăn nhó
Khi này, Nhậm Kiều Hạ lớn giọng nhìn nữ thư ký, giọng nói mang theo sự quyền lực.
"Cô thư ký, tôi thấy cô có lòng muốn bên cạnh chủ tịch của cô như thế, chi bằng tìm cách tiếp cận ngài ấy. Đừng rảnh rồi ở đây khẳng định giá trị bản thân như nào với tôi."
Chỉ thấy, gương mặt nữ thư ký nhăn nhó, nhưng chưa phản bác, Nhậm Kiều Hạ tiếp tục lên tiếng.
"Nếu thật sự giỏi, bây giờ có lẽ không phải làm thư ký chịu sự sai vặt. Còn nữa, lệnh trợ lý truyền đến tôi có thể căn dặn phục vụ nếu muốn. Vậy thì phiền nữ thư ký giỏi giang, sau khi kết thúc nhiệm vụ vẫn là nên quay lại làm việc, đừng ở văn phòng chủ tịch gây chướng mắt tôi. Hiện tại tôi là người được mời đến, cô chỉ là kẻ phục vụ tôi mà thôi."
Nữ thư ký Hinh gương mặt biến sắc, đường nét nhăn nhó vô cùng khó coi. Cô ta tức giận xoay người rời đi, chỉ còn vọng lại tiếng đế giày cao gót trên nền sàn.
Nhậm Kiều Hạ nhìn đến đây khẽ thở dài một hơi. Bình thường không hay tiếp xúc với Trình Thâm, hiển nhiên vẫn không để ý đến mấy mối quan hệ bên cạnh người đàn ông này.
Người đàn ông, rõ ràng dù mười năm trước hay hiện tại vẫn rất dễ dụ nữ nhân.
Hơn nửa tiếng sau, lần này Trình Thâm mới quay trở lại.
Nhậm Kiều Hạ ngồi đợi, bộ dạng ngủ quên trên bàn làm việc, người đàn ông lẳng lặng tiến đến, động tĩnh nhỏ khiến cô tỉnh giấc.
"Anh kêu em đến đây làm gì?"
Người đàn ông vươn tay nhìn cô, tầm mắt nhìn qua bộ âu phục trên bàn, tiến lại gần, ôn nhu ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi hắn rồi tham lam dựa vào người cô.
"Đưa em đi dự tiệc."
Nghe đến đây, Nhậm Kiều Hạ hơi nhíu mày, bồng chốc muốn tố trạng.
"Thay vì đưa em đi dự tiệc, sao anh lại không dẫn nữ thư ký của anh đi? Cô ấy ban nãy hùng hổ bước vào, còn bảo em quyến rũ chủ tịch của cô ta, hơn thế dặn dò không được trèo cao."
Trình Thâm nhìn cô, trong đầu suy nghĩ như thể đang cố nghĩ xem là người nào. Dù gì, việc một thư ký dùng lời lẽ như thế lên người con gái của hắn, cũng để lại sự tức giận trong lòng.
Người đàn ông gọi điện thẳng qua bên trợ lý, cứ thế thẳng thừng bật loa ngoài để xuống bàn cho Nhậm Kiều Hạ nghe, cuộc nói chuyện diễn ra rất ngắn liền kết thúc.
Đại loại là về nữ thư ký ban nãy.
Đến khi kết thúc, gương mặt Nhậm Kiều Hạ hơi biến sắc khi nghe người đàn ông nói tiếp với trợ lý.
"Nói với cô ta, trong hôm nay rời đi. Ngày mai cũng không cần đến tập đoàn làm gì nữa."
Trợ lý nhận tin báo, lập tức đáp lại một chữ: "Vâng."
Nhậm Kiều Hạ ngồi ngây ra.
Như vậy là xong rồi?
Trong lúc cô chưa thích ứng, người đàn ông đã cúi thấp xuống, đôi môi nhỏ khẽ cắn lấy vành tai cô trêu chọc.
"Em ghen sao?"
Nhậm Kiều Hạ nghe mấy chữ này thì ngây ra, vội vàng thoát khỏi lồng ngực người đàn ông, một lần nữa khẳng định.
"Không..."
Trình Thâm nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự hài lòng. Người đàn ông đứng dậy, cũng không muốn trêu chọc cô nữa, dù sau đây cũng là lần đầu thấy cô quan tâm như thế.
"Được, vào mục đích chính thôi."
Cứ như thế, Trình Thâm kéo cô rời khỏi. Nhậm Kiều Hạ thắc mắc nhìn bộ âu phục.
"Anh không mang theo à, nữ thư ký bảo chuẩn bị riêng cho anh."
"Không, em không thích thì vứt thôi, chẳng cần giữ làm gì. Lựa một bộ khác, em lựa cho anh."
Trợ lý nhìn cô, dường như xong nhiệm vụ khẽ cúi người kính cẩn mà rời đi.
"Cô Hạ ở đây đợi, chủ tịch hiện đang họp, một lát nữa ngài ấy sẽ quay lại sớm."
Nhậm Kiều Hạ khẽ gật đầu, người rời đi, tiếng đóng cửa vang lên.
Nhậm Kiều Hạ đi xung quanh căn phòng, trong vô thức, ánh mắt dừng nơi bàn làm việc nghiêm chỉnh sạch sẽ, nơi góc bàn treo lấy một con gấu nhỏ móc lên.
Nhậm Kiều Hạ chậm rãi tiến đến, không nhịn được cầm lấy.
Con gấu sớm đã ố màu, dấu vết cũ kỹ hiện rõ, khóe môi treo một nụ cười nhẹ.
Cầm được một lúc, cửa lại vang lên tiếng mở, tiếng giày cao gót bước vào, Nhậm Kiều Hạ không nghĩ nhiều liền xoay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ bước vào, trên tay cầm một bộ đồ âu phục được gấp kĩ càng vuông góc.
Thư ký Hinh liếc nhìn cô, không đoái hoài đến ánh mắt tò mò, chỉ khẽ đặt bộ âu phục xuống.
"Xin chào, tôi là thư ký riêng phụ trách bên cạnh chủ tịch đến giao đồ cho ngài ấy."
Một chữ thư ký riêng phụ trách từ thư ký Hinh cất lên, ánh mắt nhìn Nhậm Kiều Hạ như muốn thể hiện rằng cô ta được Trình Thâm coi trọng.
Trông thấy Nhậm Kiều Hạ chạm vào đồ vật trên bàn chủ tịch, cô ta khó chịu lên tiếng.
"Thưa cô, nơi văn phòng chủ tịch, cho dù cô có được vào thì đồ vật của ngài ấy cũng không tùy tiện được chạm đến. Đây từ trước đến giờ đã là lệnh."
Nhậm Kiều Hạ đối với mấy lời nói không thiện chí, chỉ nhẹ gật đầu. Tầm mắt rơi trên bộ âu phục nữ thư ký cầm vào, cô đưa tay muốn xem xét.
Ngay lập tức, thư ký Hinh vội xoay người đi.
"Đồ của chủ tịch được đặt may riêng, không phải người như cô có thể chạm vào. Còn nữa, cho dù hiện tại cô lọt vào mắt chủ tịch, cũng không biết sau này có bị đá đi hay không. Người quyến rũ chủ tịch như cô, tôi đã thấy rất nhiều."
Vừa nói xong, cô ta khẽ vuốt lọn tóc, cẩn thận đặt bộ âu phục lên bàn làm việc.
"Tôi nói ý tứ như nào cũng hiểu chứ? Đều là phụ nữ, đừng nghĩ có một tí sắc liền có thể quyến rũ chủ tịch, nghĩ cách trèo cao."
Nhìn người trước mặt dè bỉu mình, vài giây sau Nhậm Kiều Hạ thích ứng chỉ hơi nhếch môi. Bọn họ, lại nghĩ cô là người dễ chạm vào.
Nhậm Kiều Hạ không đoái hoài, ngồi thẳng xuống chiếc ghế chủ tịch.
Vì hành động này, nét mặt nữ thư ký hiển nhiên khó chịu ra mặt, gương mặt xinh đẹp hiện tại không ngừng nhăn nhó
Khi này, Nhậm Kiều Hạ lớn giọng nhìn nữ thư ký, giọng nói mang theo sự quyền lực.
"Cô thư ký, tôi thấy cô có lòng muốn bên cạnh chủ tịch của cô như thế, chi bằng tìm cách tiếp cận ngài ấy. Đừng rảnh rồi ở đây khẳng định giá trị bản thân như nào với tôi."
Chỉ thấy, gương mặt nữ thư ký nhăn nhó, nhưng chưa phản bác, Nhậm Kiều Hạ tiếp tục lên tiếng.
"Nếu thật sự giỏi, bây giờ có lẽ không phải làm thư ký chịu sự sai vặt. Còn nữa, lệnh trợ lý truyền đến tôi có thể căn dặn phục vụ nếu muốn. Vậy thì phiền nữ thư ký giỏi giang, sau khi kết thúc nhiệm vụ vẫn là nên quay lại làm việc, đừng ở văn phòng chủ tịch gây chướng mắt tôi. Hiện tại tôi là người được mời đến, cô chỉ là kẻ phục vụ tôi mà thôi."
Nữ thư ký Hinh gương mặt biến sắc, đường nét nhăn nhó vô cùng khó coi. Cô ta tức giận xoay người rời đi, chỉ còn vọng lại tiếng đế giày cao gót trên nền sàn.
Nhậm Kiều Hạ nhìn đến đây khẽ thở dài một hơi. Bình thường không hay tiếp xúc với Trình Thâm, hiển nhiên vẫn không để ý đến mấy mối quan hệ bên cạnh người đàn ông này.
Người đàn ông, rõ ràng dù mười năm trước hay hiện tại vẫn rất dễ dụ nữ nhân.
Hơn nửa tiếng sau, lần này Trình Thâm mới quay trở lại.
Nhậm Kiều Hạ ngồi đợi, bộ dạng ngủ quên trên bàn làm việc, người đàn ông lẳng lặng tiến đến, động tĩnh nhỏ khiến cô tỉnh giấc.
"Anh kêu em đến đây làm gì?"
Người đàn ông vươn tay nhìn cô, tầm mắt nhìn qua bộ âu phục trên bàn, tiến lại gần, ôn nhu ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi hắn rồi tham lam dựa vào người cô.
"Đưa em đi dự tiệc."
Nghe đến đây, Nhậm Kiều Hạ hơi nhíu mày, bồng chốc muốn tố trạng.
"Thay vì đưa em đi dự tiệc, sao anh lại không dẫn nữ thư ký của anh đi? Cô ấy ban nãy hùng hổ bước vào, còn bảo em quyến rũ chủ tịch của cô ta, hơn thế dặn dò không được trèo cao."
Trình Thâm nhìn cô, trong đầu suy nghĩ như thể đang cố nghĩ xem là người nào. Dù gì, việc một thư ký dùng lời lẽ như thế lên người con gái của hắn, cũng để lại sự tức giận trong lòng.
Người đàn ông gọi điện thẳng qua bên trợ lý, cứ thế thẳng thừng bật loa ngoài để xuống bàn cho Nhậm Kiều Hạ nghe, cuộc nói chuyện diễn ra rất ngắn liền kết thúc.
Đại loại là về nữ thư ký ban nãy.
Đến khi kết thúc, gương mặt Nhậm Kiều Hạ hơi biến sắc khi nghe người đàn ông nói tiếp với trợ lý.
"Nói với cô ta, trong hôm nay rời đi. Ngày mai cũng không cần đến tập đoàn làm gì nữa."
Trợ lý nhận tin báo, lập tức đáp lại một chữ: "Vâng."
Nhậm Kiều Hạ ngồi ngây ra.
Như vậy là xong rồi?
Trong lúc cô chưa thích ứng, người đàn ông đã cúi thấp xuống, đôi môi nhỏ khẽ cắn lấy vành tai cô trêu chọc.
"Em ghen sao?"
Nhậm Kiều Hạ nghe mấy chữ này thì ngây ra, vội vàng thoát khỏi lồng ngực người đàn ông, một lần nữa khẳng định.
"Không..."
Trình Thâm nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự hài lòng. Người đàn ông đứng dậy, cũng không muốn trêu chọc cô nữa, dù sau đây cũng là lần đầu thấy cô quan tâm như thế.
"Được, vào mục đích chính thôi."
Cứ như thế, Trình Thâm kéo cô rời khỏi. Nhậm Kiều Hạ thắc mắc nhìn bộ âu phục.
"Anh không mang theo à, nữ thư ký bảo chuẩn bị riêng cho anh."
"Không, em không thích thì vứt thôi, chẳng cần giữ làm gì. Lựa một bộ khác, em lựa cho anh."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương