Cược Yêu
Chương 54: Ngoại truyện: Thời niên thiếu (1)
Nhậm gia phá sản, Nhậm Kiều Hạ phải đi làm thêm.
Trình Thâm khi nhìn thấy Nhậm Kiều Hạ làm việc trong quán bar, hắn căn bản là biết cô vì thiếu tiền nên phải làm.
Chỉ là không nghĩ nhìn cô mặc chiếc váy hở hang đi phục vụ, trong lòng hắn khi đó thật sự rất khó chịu.
Nhất là khi dáng vẻ nhỏ nhắn bưng ly rượu phục vụ, dưới cái ánh nhìn gian tà của những lão già nơi đây, Nhậm Kiều Hạ vẫn chẳng ý thức được sự nguy hiểm khi làm việc ở nơi đây.
Trong đầu Trình Thâm hiện lên suy nghĩ, hắn muốn giúp đỡ cô. Chỉ là sự kiêu ngạo và trước đó khẳng định ghét
Nhậm Kiều Hạ, hiển nhiên sẽ không đơn thuần là giúp cô như thế, vẫn cần thể hiện một ít.
Vì thế, khi đó Trình Thâm mới kiêu ngạo ngẩng mặt, hống hách yêu cầu cô phục vụ ngay bàn rượu của hắn.
Nhậm Kiều Hạ bưng ly rượu, gương mặt cô khi đó ngây ngô đơn thuần, phủ lên màu son đỏ quyến rũ, nhìn kiểu gì cũng không hợp với một cô gái nhỏ. Trong lòng hắn cảm thấy thật sự rất khó chịu.
Chắc chắn đã bị cô gái này bỏ bùa rồi!
Trình Thâm nghĩ muốn trêu đùa cô, ném tấm thẻ đen lên bàn, chẳng qua là trêu chọc, hắn từng thấy cô là một học sinh xuất sắc, sẽ không vì vài hành động trêu chọc mà thật sự thực hiện.
Vì thế, khi hắn đưa yêu cầu.
"Hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cô một tỷ."
Thực chất, chỉ là nói đùa. Hắn nghĩ vẫn còn cách khác để yêu cầu đưa tiền giúp đỡ cô.
Chỉ là không nghĩ cô đáp lại.
"Chắc chắn giữ lời?"
Nhậm Kiều Hạ nói xong, Trình Thâm mong đợi nụ hôn đó. Hắn bỗng chốc muốn nếm thử.
Nụ hôn của cô cho hắn, thật sự ngây ngô đơn thuần, khác với một tên thiếu niên ngông cuồng đã từng thử hôn khá nhiều người trước đó.
Thật ra, Nhậm Kiều Hạ trước giờ vẫn không phải mẫu người của hắn.
Ít nhất gu của hắn đều là những thiếu nữ trưởng thành một chút, quyến rũ xinh đẹp, không phải ngây ngô như cô.
Vì thế, hắn muốn thử lại nụ hôn, cũng không ngần ngại chi tiền để yêu cầu cô hôn.
Một phần là quăng tiền cho cô, một phần là muốn nếm thử lại.
Cô thật sự rất ngọt.
Đến khi hôn xong, nhìn bộ dạng bị đè xuống hôn có phần ngây ngô, bộ đồ nhăn nhó để lộ làn da mềm mại, ánh mắt long lanh nhìn hắn, gương mặt ngây ngô đơn thuần dễ dàng khiến bao nhiêu kẻ ham muốn.
Hắn mới nhận ra, hắn không muốn dáng vẻ và gương mặt này của cô xuất hiện ở nơi đây, để lũ người kia nhìn bằng một ánh mắt ham muốn.
Vì thế hắn mới yêu cầu cô nghỉ việc.
Dẫu sau hắn là một tên thiếu gia ăn chơi, được nuông chiều rất nhiều, hắn cũng không thiếu số tiền ít ỏi kia.
Khi Nhậm Kiều Hạ rời đi, vài người bạn không tò mò lại hỏi hắn, bằng một giọng điệu phán xét lăng loàn của lũ trai hư.
"Sao, mùi vị như nào, chẳng phải mày ghét con ngốc này lắm à?"
"Hay là mày muốn chơi đùa với nó?"
Trình Thâm nghĩ đi nghĩ lại, thấy không tệ, cũng không thích việc mấy từ con ngốc từ mấy người này thốt ra.
Nhưng vì tính kiêu ngạo, vẫn cứ tiếp tục thách thức.
"Ừ, muốn xem thử, có thể khiến con ngốc đó biết yêu không."
Đám bạn khẽ ổ lên.
"Làm thử ván cược xem, xem đại thiếu gia họ Trình có thể khiến cô gái đó yêu hay không?"
Trong vô thức, khóe môi hắn nở một nụ cười.
Vì thế, ngày hôm sau, Trình Thâm không ngần ngại gọi điện thẳng cho cô, trực tiếp yêu cầu làm bạn gái của hắn.
Nhưng cô gái này thật sự rất ngốc, đồng ý chấp thuận yêu cầu của hắn, đồng ý làm bạn gái, vậy mà liên lạc với hắn một tin cũng không thấy, để hắn phải chờ đợi mỏi mòn.
Khi đó Trình Thâm thật sự rất tức giận, đường đường là một đại thiếu gia như hắn, tại sao lại phải chờ đợi cô nhắn.
Bản tính thiếu gia nổi dậy, Trình Thâm cũng mặc kệ, không đoái hoài.
Ứ thì... nói cũng chỉ là nói, Trình Thâm kỳ thực không thể mặc kệ được.
Người đàn ông trực tiếp đi kiếm Nhậm Kiều Hạ, phát giác ra cô gái nhỏ này khi nào kết thúc việc học cũng đều đi làm thêm, lần nào trở về cũng đến tận khuya. Không một chút thời gian rảnh.
Nhìn bóng dáng nhỏ cật lực đi làm, kiếm từng đồng, hắn bỗng chốc nhìn lại bản thân, suốt ngày chỉ biết ăn chơi trong đám bạn tồi tệ.
Xung quanh hắn, có tiền, có gia thế, người bên cạnh hắn rất nhiều, cũng sung sướng chứ không phải như cô.
Nhưng mà, bên cạnh hắn cũng chỉ vì mấy thứ đó.
Nhậm Kiều Hạ cho dù có bị hắn sỉ nhục đi chăng nữa, cô cũng không hận hay oán thoán, vẫn sống cuộc đời của riêng cô.
Ít nhất, lúc đó trong suy nghĩ, tư tưởng của hắn dần được thay đổi.
Ngay hôm sau, Trình Thâm liền gửi tin nhắn cho cô.
Nhưng Nhậm Kiều Hạ chỉ xem, cũng không đáp.
Trình Thâm chợt nhận ra, hắn mới là người bị chơi đùa chứ không phải là cô.
Trình Thâm khi nhìn thấy Nhậm Kiều Hạ làm việc trong quán bar, hắn căn bản là biết cô vì thiếu tiền nên phải làm.
Chỉ là không nghĩ nhìn cô mặc chiếc váy hở hang đi phục vụ, trong lòng hắn khi đó thật sự rất khó chịu.
Nhất là khi dáng vẻ nhỏ nhắn bưng ly rượu phục vụ, dưới cái ánh nhìn gian tà của những lão già nơi đây, Nhậm Kiều Hạ vẫn chẳng ý thức được sự nguy hiểm khi làm việc ở nơi đây.
Trong đầu Trình Thâm hiện lên suy nghĩ, hắn muốn giúp đỡ cô. Chỉ là sự kiêu ngạo và trước đó khẳng định ghét
Nhậm Kiều Hạ, hiển nhiên sẽ không đơn thuần là giúp cô như thế, vẫn cần thể hiện một ít.
Vì thế, khi đó Trình Thâm mới kiêu ngạo ngẩng mặt, hống hách yêu cầu cô phục vụ ngay bàn rượu của hắn.
Nhậm Kiều Hạ bưng ly rượu, gương mặt cô khi đó ngây ngô đơn thuần, phủ lên màu son đỏ quyến rũ, nhìn kiểu gì cũng không hợp với một cô gái nhỏ. Trong lòng hắn cảm thấy thật sự rất khó chịu.
Chắc chắn đã bị cô gái này bỏ bùa rồi!
Trình Thâm nghĩ muốn trêu đùa cô, ném tấm thẻ đen lên bàn, chẳng qua là trêu chọc, hắn từng thấy cô là một học sinh xuất sắc, sẽ không vì vài hành động trêu chọc mà thật sự thực hiện.
Vì thế, khi hắn đưa yêu cầu.
"Hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cô một tỷ."
Thực chất, chỉ là nói đùa. Hắn nghĩ vẫn còn cách khác để yêu cầu đưa tiền giúp đỡ cô.
Chỉ là không nghĩ cô đáp lại.
"Chắc chắn giữ lời?"
Nhậm Kiều Hạ nói xong, Trình Thâm mong đợi nụ hôn đó. Hắn bỗng chốc muốn nếm thử.
Nụ hôn của cô cho hắn, thật sự ngây ngô đơn thuần, khác với một tên thiếu niên ngông cuồng đã từng thử hôn khá nhiều người trước đó.
Thật ra, Nhậm Kiều Hạ trước giờ vẫn không phải mẫu người của hắn.
Ít nhất gu của hắn đều là những thiếu nữ trưởng thành một chút, quyến rũ xinh đẹp, không phải ngây ngô như cô.
Vì thế, hắn muốn thử lại nụ hôn, cũng không ngần ngại chi tiền để yêu cầu cô hôn.
Một phần là quăng tiền cho cô, một phần là muốn nếm thử lại.
Cô thật sự rất ngọt.
Đến khi hôn xong, nhìn bộ dạng bị đè xuống hôn có phần ngây ngô, bộ đồ nhăn nhó để lộ làn da mềm mại, ánh mắt long lanh nhìn hắn, gương mặt ngây ngô đơn thuần dễ dàng khiến bao nhiêu kẻ ham muốn.
Hắn mới nhận ra, hắn không muốn dáng vẻ và gương mặt này của cô xuất hiện ở nơi đây, để lũ người kia nhìn bằng một ánh mắt ham muốn.
Vì thế hắn mới yêu cầu cô nghỉ việc.
Dẫu sau hắn là một tên thiếu gia ăn chơi, được nuông chiều rất nhiều, hắn cũng không thiếu số tiền ít ỏi kia.
Khi Nhậm Kiều Hạ rời đi, vài người bạn không tò mò lại hỏi hắn, bằng một giọng điệu phán xét lăng loàn của lũ trai hư.
"Sao, mùi vị như nào, chẳng phải mày ghét con ngốc này lắm à?"
"Hay là mày muốn chơi đùa với nó?"
Trình Thâm nghĩ đi nghĩ lại, thấy không tệ, cũng không thích việc mấy từ con ngốc từ mấy người này thốt ra.
Nhưng vì tính kiêu ngạo, vẫn cứ tiếp tục thách thức.
"Ừ, muốn xem thử, có thể khiến con ngốc đó biết yêu không."
Đám bạn khẽ ổ lên.
"Làm thử ván cược xem, xem đại thiếu gia họ Trình có thể khiến cô gái đó yêu hay không?"
Trong vô thức, khóe môi hắn nở một nụ cười.
Vì thế, ngày hôm sau, Trình Thâm không ngần ngại gọi điện thẳng cho cô, trực tiếp yêu cầu làm bạn gái của hắn.
Nhưng cô gái này thật sự rất ngốc, đồng ý chấp thuận yêu cầu của hắn, đồng ý làm bạn gái, vậy mà liên lạc với hắn một tin cũng không thấy, để hắn phải chờ đợi mỏi mòn.
Khi đó Trình Thâm thật sự rất tức giận, đường đường là một đại thiếu gia như hắn, tại sao lại phải chờ đợi cô nhắn.
Bản tính thiếu gia nổi dậy, Trình Thâm cũng mặc kệ, không đoái hoài.
Ứ thì... nói cũng chỉ là nói, Trình Thâm kỳ thực không thể mặc kệ được.
Người đàn ông trực tiếp đi kiếm Nhậm Kiều Hạ, phát giác ra cô gái nhỏ này khi nào kết thúc việc học cũng đều đi làm thêm, lần nào trở về cũng đến tận khuya. Không một chút thời gian rảnh.
Nhìn bóng dáng nhỏ cật lực đi làm, kiếm từng đồng, hắn bỗng chốc nhìn lại bản thân, suốt ngày chỉ biết ăn chơi trong đám bạn tồi tệ.
Xung quanh hắn, có tiền, có gia thế, người bên cạnh hắn rất nhiều, cũng sung sướng chứ không phải như cô.
Nhưng mà, bên cạnh hắn cũng chỉ vì mấy thứ đó.
Nhậm Kiều Hạ cho dù có bị hắn sỉ nhục đi chăng nữa, cô cũng không hận hay oán thoán, vẫn sống cuộc đời của riêng cô.
Ít nhất, lúc đó trong suy nghĩ, tư tưởng của hắn dần được thay đổi.
Ngay hôm sau, Trình Thâm liền gửi tin nhắn cho cô.
Nhưng Nhậm Kiều Hạ chỉ xem, cũng không đáp.
Trình Thâm chợt nhận ra, hắn mới là người bị chơi đùa chứ không phải là cô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương