Cuồng Yêu: Sự Mê Luyến Độc Nhất

Chương 42: Nhớ



Sự rời đi của Trác Mân, đám người hầu trong biệt thự không khỏi ngạc nhiên. Bởi biến mất đột ngột chắc chắn không phải người bình thường có thể. Thế nhưng, chẳng ai là dám đem chuyện này ra bàn tán.

Còn Trác Duẫn, trong thâm tâm suy nghĩ là vậy, hắn che đậy nội tâm giỏi. Ngoại trừ luôn bày ra cái trạng thái u ám. Chẳng hề có bất cứ ai hay.

Thỉnh thoảng, người đàn ông lại tiến đến tòa thành Frazi. Nhưng cũng có đôi lúc, lại tiến đến chợ mua nô lệ. Từ sau vụ việc của Trác Mân, người đàn ông đã sớm ngăn chặn việc mua bán nô lệ lại. Nên hiển nhiên, chẳng hề có bất kì kẻ nào buôn bán.

Hắn lại nhận ra, chỉ vì một người nô lệ nhỏ, mà hắn đã làm tới mức này rồi.

Sự thay đổi đến lạ thường trong thời gian ngắn, chẳng ai đoán được. Nhưng đi làm việc bên Lục Thẩm Ngôn, hiển nhiên anh cũng nhận ra sự khác biệt.

Trác Duẫn trước đây luôn tranh thủ về sớm, tần suất gần đây càng lúc càng muộn. Thậm chí còn đến những quán bar, nơi mà người đàn ông luôn chê là bẩn cùng đầy thứ tạp nham.

Nơi quán bar đèn mập mờ, Trác Duẫn thậm chí còn gọi đến một vài nữ nhân đến phục vụ. Đám nữ phục vụ trông thấy kẻ thân phận cao địa vị, càng ham muốn dâng lên. Chỉ duy Lục Thẩm Ngôn là nhận ra sự khác biệt đó.

Bảo là đến phục vụ, nhưng không lâu sau khi mà bọn họ chạm vào cơ thể. Trác Duẫn liền sinh ra cảm giác chán ghét. Thậm chí còn đuổi đi.

Đây đâu phải là phục vụ.

Trác Duẫn nghiến răng nghiến lợi, hắn chẳng qua chỉ đang qua loa với việc sẽ không để tâm. Nhưng thực chất rõ ràng chẳng thể che giấu. Khi mà bàn tay những kẻ này chạm lên người hắn, trong đầu chính là mường tưởng lại hình ảnh bàn tay nhỏ nhắn của Trác Mân, còn cả đôi mắt ướt át nhìn hắn như thể lấp lánh cả bầu trời sao.

Người đàn ông rơi vào chút trạng thái mê man nơi men say của rượu, đâu đó vang lên giọng nói ngọt ngào của cô bên tai.

“Ông chủ, ngài nhớ tôi không?”

Đêm đó, hắn nghĩ là đơn giản một câu nói. Hắn chẳng hề để tâm, “nhớ” cũng chẳng thể nói ra được gì, hắn cũng nghĩ lại không việc gì phải bày tỏ thứ cảm xúc vô dụng với một kẻ nô lệ. Nhưng mà bây giờ, lại chính hắn rơi vào một vòng luẩn quẩn.

Nhớ, hắn vậy mà nhớ đến một kẻ nô lệ.



Nữ nô lệ bên cạnh, bôi thuốc cho hắn, chăm sóc đến hắn.

Cả thân thể mềm mại, đôi mắt long lanh trong sáng, thứ mà hắn nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại từ những nữ nhân khác. Bởi đó là sự thật.

Trác Duẫn đêm đó, rơi vào trạng thái say bí tỉ.

Cũng trong đêm đó, liền ra lệnh Uy Dật Khiêm cặn kẽ điều tra tỉ mỉ.

Lục Thẩm Ngôn biết chuyện, gặng hỏi, vậy mà không nghĩ người khiến Trác Duẫn trở nên điên cuồng lại là một nữ nhân, hơn thế còn là nữ nô lệ lúc trước. Có những thứ, kẻ trong cuộc chẳng thể nhận định rõ bằng người ngoài cuộc.

Uy Dật Khiêm cũng chỉ giới hạn, thông báo vậy mà không có chút manh mối nào tìm thấy về thông tin Trác Mân. Tới đây, càng khẳng định thân phận Trác Mân là gì.

Rõ ràng cái đêm ở khu rừng, khi mà người trong biệt thự đặt ra bẫy. Bởi vệ sĩ sớm đã biết có gián điệp lẩn vào. Hiển nhiên lần đó, thứ mà bắt được chính là Trác Mân. Ngoài Trác Mân nghi ngờ nhất, còn có thể có kẻ nào lọt vào. Hay đơn giản khi đó, sự xuất hiện của Trác Mân chính là tự bao che cho đồng phạm của cô.

Lần này Lục Thẩm Ngôn cũng thấy nghi ngờ, nếu đã là kẻ được cài vào. Xuất hiện bên cạnh Trác Duẫn hiển nhiên phải có mục đích. Vậy mà đến tận bây giờ, không làm gì, hơn thế còn ngang nhiên rời đi nữa. Điều đó cũng khiến anh lần nữa suy nghĩ lại.

Rõ ràng không hề bình thường chút nào.

Thực chất để mà nói, Trác Duẫn chính là tự tay đưa sói vào nhà, còn tự tay nuôi sói. Nhưng giờ con sói này lại chạy trốn, còn không để lại hành tung. Hiển nhiên đó chính là một vấn đề không hề đơn giản.

Thời gian một tháng, nháy mắt liền trôi qua. Thế nhưng chút tin tức, lại hoàn toàn là bặt vô âm tín.

Càng lúc, Trác Duẫn càng nhận ra rõ ràng sự quan tâm lo lắng đến điên cuồng của chính hắn với Trác Mân. Có những thứ, muốn giấu cũng chẳng được. Phải cần thời gian, cần sự việc để minh chứng.

Đêm tối, người đàn ông vậy mà chẳng thể ngủ được. Hắn nhớ cơ thể mềm mại, cả giọng nói ngọt ngào bên cạnh hắn. Nếu lúc trước đó chính là thứ thuốc giúp hắn an nhàn, thì bây giờ, đó lại chính là thứ thuốc độc dần ngấm vào xương tủy, khiến hắn bị dày vò bởi chính chất độc nó mang lại.
Chương trước Chương tiếp