Cuồng Yêu: Sự Mê Luyến Độc Nhất
Chương 43: Giam giữ
Trong ngục tối, song sắt va vào nhau từ các khung cửa bị rỉ sét bẩn thỉu, thanh âm la hét đến đinh tai. Chỉ thấy xung quanh một mùi máu tanh nồng nặc tỏa lên. Khiến kẻ khác phải nhíu mày khi ngửi thấy.
Hàng người canh gác đi qua đi lại, bộ đồ màu đen tối đặc trưng, gương mặt bặm trợn.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Từng xác chết được khiêng, chất đống vào. Sau cùng đem vào lò hoả thiêu, thứ mùi tàn tro đến nồng nặc.
Tên cầm đầu đứng rít điếu thuốc bên ngoài khu. Chậm rãi đi vào sâu phía trong. Gương mặt tên đó quen thuộc với vệt sẹo dài ngang mắt, căn bản chính là kẻ đã thực hiện buôn bán nô lệ, thân phận dưới trướng Kiến Mục. Đồng thời cũng chính là người diễn vở kịch với cả dàn nô lệ đem bán Nguyên Sở đến tay Trác Duẫn.
Thực chất, hắn chính là ngục tù cai quản nơi đây.
Sâu phía trong, khung cảnh đỡ tồi tàn hơn. Nhưng một màu u tối đáng sợ. Chỉ thẳng một đường, hướng đến phía cửa sắt được đậy kín kẽ.
Hắn ta ra lệnh mở cửa, tiếng cửa chói tai vang lên khiến bất kì kẻ canh gác nào cũng nhăn mặt.
Rồi tầm mắt lại nhìn vào người con gái quen mắt phía bên trong, hai cổ tay được khoá bởi xích sắt, treo thẳng lên trần nhà. Chỉ khoát trên người chiếc váy rách nát tồi tàn, khắp nơi vết đòn roi hiện rõ, vệt máu vươn trên người nhiều đến khiến kẻ khác xót xa. Gương mặt bẩn thỉu dấy vệt máu, nhưng ánh mắt kiên cường đến lạ. Dù là thê thảm, vẫn mang nét xinh đẹp đến thê diễm.
Hắn ta nhíu mày, tiếc cho một gương mặt xinh đẹp như thế. Nhưng việc gì làm vẫn phải làm. Sao không trung thành với Kiến Mục, chỉ khi đó cũng ngồi mát hưởng bát vàng. Hà cớ gì phải tự làm khó mình
“Nguyên Sở à, tên Trác Duẫn đó cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì mà đến tận sắp chết, vẫn không chịu khai ra chút thông tin gì thế?”
Cô gái nhỏ cúi gằm mặt, vẫn không nghĩ Kiến Mục không trực tiếp giết mà còn đem tra tấn, lão vẫn cảm thấy cô còn giá trị lợi dụng.
Sau một tháng trước, Nguyên Sở rời khỏi toà biệt thự. Vốn căn bản sẽ mang mong muốn trực tiếp trốn thoát khỏi tay Kiến Mục. Nhưng hiển nhiên chẳng có việc gì là dễ dàng. Hành tung của cô, hoàn toàn lọt vào tay bọn người tổ chức.
Kết quả, liền bị đem bắt ngược lại. Những tưởng đối diện với cái chết, nhưng bởi vì thời gian Nguyên Sở ở bên Trác Duẫn khá lâu. Lượng thông tin chắc chắn không hề ít. Từ đó Kiến Mục liền tha một mạng với điều kiện khai báo toàn bộ thông tin thu thập được từ phía của Trác Duẫn.
Chỉ là, Nguyên Sở khai gian. Không nghĩ tới việc Kiến Mục hoàn toàn biết rồi khiến lão tức giận đến mức điên tiết. Liền đem cô giam vào ngục tối trừng phạt bằng đòi roi, với dự định chính là dùng việc sống không bằng chết khiến cô mở miệng.
Có điều Kiến Mục không ngờ tới, thứ lão huấn luyện chính là một sát thủ với lòng kiên trì trung thành quật cường. Thời gian 8 tháng, đã đem cái lòng trung thành kia vứt xó đi. Từ đó cũng khiến lão ta biết rằng, Nguyên Sở chính là có chết cũng không hề khai ra.
Tới tận thời điểm này, thời gian hành hạ vẫn thực hiện. Một chút ý định buông tha cũng không hề bỏ. Không có cách này, Kiến Mục sẽ dùng đến cách khác.
Thử hỏi, Kiến Mục đem người của hắn đến phía Trác Duẫn, đến giờ Nguyên Sở liền trực tiếp có chết cũng không muốn tổn hại đến người đàn ông đó. Ngoài việc trái tim đã thuộc đến hắn ta, còn có việc gì khác?
Kiến Mục lần nữa phân giữa hai luồng ý kiến, chỉ là ngay lúc này. Không nghĩ đến việc Nguyên Như khai báo, kể toàn bộ việc đêm cô ta lẩn vào biệt thự rồi bị phát hiện. Nhưng Nguyên Sở đã thay thế cô ả đỡ lấy.
Thực chất, Nguyên Như có mối quan hệ mật thiết với Nguyên Sở. Nhìn đồng đội của mình bị hành hạ đến chết dở sống dở, cô ta thật sự không thể chịu được. Đến cuối liều mạng nói ra tin tức với Kiến Mục, chỉ có cách đó mới có xác suất cứu vớt được Nguyên Sở, dù chỉ là một chút.
Trong phòng tối, Kiến Mục lần nữa xâu chuỗi sự việc. Với tính cách Trác Duẫn theo như ông ta biết, hoàn toàn sẽ đem kẻ gian tế mà giết chết. Từ khi nào lại không hề làm gì, còn để Nguyên Sở toàn mạng rời đi.
Sâu trong ánh mắt già nua nhăn nheo, loé lên một tia giảo hoạt. Hình như, Kiến Mục lão vừa nhận ra điều gì đó.
Dạo gần đây như chút tin tức ít ỏi, cũng biết được Trác Duẫn huy động lực lượng không nhỏ để truy tìm người. Nếu đoán không lầm, đối tượng rõ ràng chính là Nguyên Sở.
Hàng người canh gác đi qua đi lại, bộ đồ màu đen tối đặc trưng, gương mặt bặm trợn.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Từng xác chết được khiêng, chất đống vào. Sau cùng đem vào lò hoả thiêu, thứ mùi tàn tro đến nồng nặc.
Tên cầm đầu đứng rít điếu thuốc bên ngoài khu. Chậm rãi đi vào sâu phía trong. Gương mặt tên đó quen thuộc với vệt sẹo dài ngang mắt, căn bản chính là kẻ đã thực hiện buôn bán nô lệ, thân phận dưới trướng Kiến Mục. Đồng thời cũng chính là người diễn vở kịch với cả dàn nô lệ đem bán Nguyên Sở đến tay Trác Duẫn.
Thực chất, hắn chính là ngục tù cai quản nơi đây.
Sâu phía trong, khung cảnh đỡ tồi tàn hơn. Nhưng một màu u tối đáng sợ. Chỉ thẳng một đường, hướng đến phía cửa sắt được đậy kín kẽ.
Hắn ta ra lệnh mở cửa, tiếng cửa chói tai vang lên khiến bất kì kẻ canh gác nào cũng nhăn mặt.
Rồi tầm mắt lại nhìn vào người con gái quen mắt phía bên trong, hai cổ tay được khoá bởi xích sắt, treo thẳng lên trần nhà. Chỉ khoát trên người chiếc váy rách nát tồi tàn, khắp nơi vết đòn roi hiện rõ, vệt máu vươn trên người nhiều đến khiến kẻ khác xót xa. Gương mặt bẩn thỉu dấy vệt máu, nhưng ánh mắt kiên cường đến lạ. Dù là thê thảm, vẫn mang nét xinh đẹp đến thê diễm.
Hắn ta nhíu mày, tiếc cho một gương mặt xinh đẹp như thế. Nhưng việc gì làm vẫn phải làm. Sao không trung thành với Kiến Mục, chỉ khi đó cũng ngồi mát hưởng bát vàng. Hà cớ gì phải tự làm khó mình
“Nguyên Sở à, tên Trác Duẫn đó cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì mà đến tận sắp chết, vẫn không chịu khai ra chút thông tin gì thế?”
Cô gái nhỏ cúi gằm mặt, vẫn không nghĩ Kiến Mục không trực tiếp giết mà còn đem tra tấn, lão vẫn cảm thấy cô còn giá trị lợi dụng.
Sau một tháng trước, Nguyên Sở rời khỏi toà biệt thự. Vốn căn bản sẽ mang mong muốn trực tiếp trốn thoát khỏi tay Kiến Mục. Nhưng hiển nhiên chẳng có việc gì là dễ dàng. Hành tung của cô, hoàn toàn lọt vào tay bọn người tổ chức.
Kết quả, liền bị đem bắt ngược lại. Những tưởng đối diện với cái chết, nhưng bởi vì thời gian Nguyên Sở ở bên Trác Duẫn khá lâu. Lượng thông tin chắc chắn không hề ít. Từ đó Kiến Mục liền tha một mạng với điều kiện khai báo toàn bộ thông tin thu thập được từ phía của Trác Duẫn.
Chỉ là, Nguyên Sở khai gian. Không nghĩ tới việc Kiến Mục hoàn toàn biết rồi khiến lão tức giận đến mức điên tiết. Liền đem cô giam vào ngục tối trừng phạt bằng đòi roi, với dự định chính là dùng việc sống không bằng chết khiến cô mở miệng.
Có điều Kiến Mục không ngờ tới, thứ lão huấn luyện chính là một sát thủ với lòng kiên trì trung thành quật cường. Thời gian 8 tháng, đã đem cái lòng trung thành kia vứt xó đi. Từ đó cũng khiến lão ta biết rằng, Nguyên Sở chính là có chết cũng không hề khai ra.
Tới tận thời điểm này, thời gian hành hạ vẫn thực hiện. Một chút ý định buông tha cũng không hề bỏ. Không có cách này, Kiến Mục sẽ dùng đến cách khác.
Thử hỏi, Kiến Mục đem người của hắn đến phía Trác Duẫn, đến giờ Nguyên Sở liền trực tiếp có chết cũng không muốn tổn hại đến người đàn ông đó. Ngoài việc trái tim đã thuộc đến hắn ta, còn có việc gì khác?
Kiến Mục lần nữa phân giữa hai luồng ý kiến, chỉ là ngay lúc này. Không nghĩ đến việc Nguyên Như khai báo, kể toàn bộ việc đêm cô ta lẩn vào biệt thự rồi bị phát hiện. Nhưng Nguyên Sở đã thay thế cô ả đỡ lấy.
Thực chất, Nguyên Như có mối quan hệ mật thiết với Nguyên Sở. Nhìn đồng đội của mình bị hành hạ đến chết dở sống dở, cô ta thật sự không thể chịu được. Đến cuối liều mạng nói ra tin tức với Kiến Mục, chỉ có cách đó mới có xác suất cứu vớt được Nguyên Sở, dù chỉ là một chút.
Trong phòng tối, Kiến Mục lần nữa xâu chuỗi sự việc. Với tính cách Trác Duẫn theo như ông ta biết, hoàn toàn sẽ đem kẻ gian tế mà giết chết. Từ khi nào lại không hề làm gì, còn để Nguyên Sở toàn mạng rời đi.
Sâu trong ánh mắt già nua nhăn nheo, loé lên một tia giảo hoạt. Hình như, Kiến Mục lão vừa nhận ra điều gì đó.
Dạo gần đây như chút tin tức ít ỏi, cũng biết được Trác Duẫn huy động lực lượng không nhỏ để truy tìm người. Nếu đoán không lầm, đối tượng rõ ràng chính là Nguyên Sở.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương