Dã Tâm Không Tịnh
Chương 19
Hôm sau, khi Ngu Khâm đưa hai tấm mặt nạ da cho hắn, Yến Vân Hà mới biết vì sao Ngu Khâm không sợ bị người khác vạch trần. Hắn quét mắt nhìn cái tên trên tấm thiệp, đoán chừng là một đôi anh em, tên Chu Vân và Chu Hành. Sau đó âm thầm ghi nhớ tên, định để nội tuyến tra một chút. Nếu Ngu Khâm không giết người diệt khẩu, tức là Ngu Khâm có liên hệ với cặp anh em này.
Nào biết hắn chỉ nhìn thiệp mời vài lần, Ngu Khâm đứng bên đã nói: “Không cần lãng phí thời gian điều tra, đơn giản là vì hai người kia không tồn tại.”
Yến Vân Hà bị vạch trần còn muốn mạnh miệng: “Ta có nói gì sao?” Đồng thời hắn còn sinh ra cảnh giác trong lòng, chỉ vì Ngu Khâm quá lợi hại. Chỉ trong khoảng thời gian ở chung đã có thể thông qua thay đổi rất nhỏ từ biểu cảm của hắn mà nghiền ngẫm ra tâm tư của hắn.
Khó trách nhanh như vậy đã có thể bò lên vị trí đô chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Thái Hậu dám dùng y ở vị trí quan trọng như vậy đã tương đương với việc tuyên cáo với bên ngoài Ngu Khâm là thân tín của bà.
Thái Hậu Khương Định có thể sừng sững trong triều đình lâu như vậy, ngoại trừ phía sau bà là cây đại thụ thâm căn cố đế* thì con người bà cũng không đơn giản. Năm đó sau án mưu nghịch, Ngu Trường Ân tự sát trong ngục, triều dã** chấn động, bá tánh bi thương không thôi. Trong lúc nhất thời triều đình thanh danh hỗn độn, ngay lúc ấy đương là Hoàng Hậu, Khương Định cũng bị mắng là yêu hậu.
Để lấp miệng dân chúng, cũng là vì cứu vãn thanh danh mà Khương ra tay bảo hộ Ngu Khâm.
Diệt cỏ phải trừ tận gốc, dù là hiện tại Ngu Khâm còn sống, vài năm sau chờ sự tình bình ổn trở lại rồi xử lý y thì hiệu quả vẫn như nhau. Mọi người đều suy đoán như vậy, sao có thể nghĩ đến lúc Ngu Khâm xuất hiện trở lại đã nhậm chức Cẩm Y Vệ, dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn nghe rợn cả người mà nhanh chóng thăng chức chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo, đứng càng cao, rơi càng thảm. Yến Vân Hà chỉ cảm thấy Khương thái hậu đang tự mình hại mình thôi. Dù bảo hộ Ngu Khâm mấy năm rồi giết sau thì cũng không ngừa được khả năng có người dựa vào việc này mà làm ầm ĩ.
Hậu cung không được tham chính***, hiện giờ Thành Cảnh Đế đã lớn nên càng ngày càng khó khống chế. Nếu truyền ra lời đồn Thái Hậu tàn hại hậu nhân của trung thần, nói không chừng Thành Cảnh Đế sẽ lập tức lấy việc này ra để bức ép bà giao lại quyền lực trong tay.
Nhưng nhược điểm của việc này vẫn nằm ở việc Ngu Khâm là hậu nhân của trung thần. Nếu là loại hậu nhân này, còn không phải ô danh rõ ràng, tội ác chồng chất sao? Nếu y chết, văn võ toàn triều và bá tánh đều vỗ tay tỏ ý vui mừng còn không kịp.
Yến Vân Hà có thể nhìn ra được toàn cục, hắn không tin Ngu Khâm không nhìn ra. Hiện tại Ngu Khâm chính là bước đi trên mũi đao, từng bước như đi trên lớp băng mỏng, một khi không cẩn thận rớt xuống, đấy là vạn kiếp bất phục. Ngu Khâm nhìn thì thông minh nhưng thực tế vô cùng ngu ngốc, Yến Vân Hà nhìn chính mình mang mặt nạ da trong gương, nghĩ thầm nói.
Chu Vân và Chu Hành là một đôi thương nhân tới từ Long Môn, có dính chút quan hệ thông gia từ thời tổ tiên với tri huyện nên tới đây tham gia tiệc đại thọ. Chu Vân là anh cả, đưa thiệp mời và tiền biếu ở cửa đều là anh cả làm trước.
Khi Yến Vân Hà đưa tiền biếu hào phóng cho người hầu ở cửa, vẻ tươi vui hiện trên mặt nhưng thật ra là đang nói khẽ với Ngu Khâm: “Số tiền này sẽ được ghi nợ lại nhỉ?'
Sau khi Ngu Khâm mang mặt nạ lên, bề ngoài đã trở nên tầm thường vô vị, nhưng tròng mắt đẹp lại sâu hun hút vẫn cứ thế mà làm khuôn mặt nhạt nhẽo rạng rỡ lên không ít. “Tiền tài trong nhà hoàn toàn do anh cả quản lý, khoảng tiền biếu này đương nhiên là anh cả chi trả.” Ngu Khâm nói.
Yến Vân Hà ngạc nhiên nói: “Hiền đệ thế mà rất biết cách tiêu tiền của vi huynh, xem ra trong khoảng thời gian này chúng ta thật sự thân cận hơn không ít.” Một bên trêu ghẹo, ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua kết cấu của phủ tri huyện, trong đầu so sánh từng chỗ với bản đồ phân bố phòng ốc sáng nay Ngu Khâm đưa cho hắn.
“Anh trai giàu có hào sảng, ăn mặc đều chọn thứ tốt, cùng đồng nghiệp uống rượu cũng phải chọn Đêm Xuân Các mà vung tiền như rác.” Ngu Khâm đi tuần tra số lượng hộ vệ trong phủ, loại trừ khả năng có cao thủ ẩn nấp: “Phần tiền biếu này đem so với tiêu dùng hằng ngày của anh cả, chỉ như muối bỏ bể thôi****.”
Yến Vân Hà nghe xong mỉm cười thần bí: “Các kỹ nữ ở Đêm Xuân Các tuy tốt nhưng đều không bằng người bên gối vi huynh đêm qua.”
Ngu Khâm thong thả mà thu lại ánh mắt: “Trên đầu chữ sắc có một thanh đao, anh cả phải chú ý đấy.” (chữ sắc: 色 trên đầu là chữ đao: 刀)
Người hầu dẫn đường phía trước chỉ cảm thấy đôi anh em này quan hệ không tốt, hy vọng chốc nữa đừng náo loạn trong yến hội làm ảnh hưởng tiệc mừng thọ.
Tri huyện Vân Châu Ngụy Tri Lý danh vọng không tồi, khách khứa đầy nhà, chỉ mỗi việc ứng phó quan khách kính rượu cũng không xuể, càng sẽ không chú ý tới loại nhân vật nhỏ như bọn họ.
Yến hội diễn ra phân nửa, Yến Vân Hà cùng Ngu Khâm liếc nhìn nhau xong, Yến Vân Hà giơ tay gọi tôi tớ tới, lệnh người này dẫn mình ra ngoài. Nửa đường, hắn đánh ngất tên hầu sau đó giấu sau hòn non bộ, mặc quần áo của đối phương rồi nhanh chóng chuồn đến thư phòng. Đợi tới khi đến nơi, đã thấy Ngu Khâm đứng đó, vẫn mặc quần áo như cũ.
Y quét mắt nhìn bộ quần áo không vừa vặn trên người Yến Vân Hà, cái áo chật chội bị kéo ra bởi bộ ngực căng phồng. Trong nháy mắt cảm nhận được sự trầm mặc của đối phương, Yến Vân Hà liền cảm thấy hành vi đổi trang phục của mình có phần ngu ngốc.
Thời gian gấp rút, hai người không nhiều lời nữa, cùng lẻn vào thư phòng. Trước khi tới đây, hắn cũng không ôm hy vọng gì nhiều, cứ cho là Ngụy Tri Lý thực sự có sổ sách, sẽ không để ở nơi ai cũng tìm được.
Quả nhiên lục lọi hồi lâu không thu hoạch được gì.
Yến Vân Hà cẩn thận sờ soạng dọc theo vách tường, vẫn không tìm ra có vách ngăn bí mật nào tồn tại. Đúng lúc này có người tiến vào thư phòng, lỗ tai Yến Vân Hà nhanh nhạy, ngay khi phát hiện liền một tay túm Ngu Khâm vào góc khuất bên hông kệ sách.
Chỗ đó vốn nhỏ hẹp, huống hồ vóc dáng hai người đàn ông trưởng thành đều không nhỏ, trong lúc nhất thời khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, còn nghe được hơi thở của nhau. Lúc này Yến Vân Hà mới phát hiện, Ngu Khâm tuy nhìn yếu đuối mong manh thật ra không thấp hơn hắn, thậm chí còn hơi cao hơn một chút.
Yến đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo với tấm thân cao ngất, trong lúc nhất thời giữa mày cau lại, chịu một cú đả kích lớn. Nhưng mà sắc mặt của hắn lại truyền đạt một ý tứ khác với những gì hắn nghĩ, Ngu Khâm nghiêng mặt đi, tránh khỏi chóp mũi gần như sắp đụng vào mặt y của Yến Vân Hà. Yến Vân Hà cảm nhận được sự né tránh của đối phương, không vui nghĩ, người này có ý gì, ghét bỏ hắn à?
Yến đại nhân có phản cốt*****, hắn cố ý ngả về phía Ngu Khâm, vốn dĩ lưng Ngu Khâm đã dựa lên tường, muốn lùi cũng không còn chỗ để lùi lại. Yến Vân Hà tiến lên một bước, ngực hai người liền dính sát vào nhau. Bây giờ chỉ cần hít thở lên xuống, từ ngực đến eo, thông qua bộ phận dán vào nhau mà cảm thụ rõ rệt.
Yến Vân Hà có thể cảm nhận được thân thể Ngu Khâm cứng đờ, hắn nhìn ánh mắt lộ ra một tia kinh hoảng của đối phương, ý đồ quấy phá trong lòng càng thêm sinh động. Hắn càng dựa gần, cố ý thổi khí bên tai Ngu Khâm.
Hành vi ngả ngớn làm thân thể Ngu Khâm chấm động mạnh mẽ, Yến Vân Hà không nói lời nào, chỉ nhẹ cắn răng làm phát ra một tiếng vang nhỏ bên tai y, tựa như muốn cắn. Ngu Khâm nhìn Yến Vân Hà cảnh cáo, hắn không chút chùn bước nhìn lại.
Trong lúc hai người trong chỗ tối giương cung bạt kiếm, người vừa đi vào thư phòng mở miệng: “Ý đại nhân đây là gì, báo lên triều đình để họ cử khâm sai tới, ngài không sợ việc chúng ta làm bại lộ thì ngài cũng không thể chỉ lo cho thân mình chứ?”
Động tác của Yến Vân Hà dừng lại, hắn không dám cắn thật lên vành tai Ngu Khâm.
Giọng Ngụy Tri Lý vang lên: “Việc Thanh Y Bang các người làm có liên quan gì đến ta đâu.”
Người nọ đáp: “Thu nhiều vàng bạc của chúng ta như vậy mà giờ phủi đến sạch sẽ, trên đời nào có chuyện tốt như vậy!”
“Chớ có dính líu lung tung, bản quan làm quan thanh liêm, nào từng có giao dịch với các ngươi.” Ngụy Tri Lý nói.
Người đàn ông cười lạnh, nói: “Đúng vậy, ngươi không tự mình giao dịch cùng chúng ta nhưng trên đời làm gì có chuyện thiên y vô phùng******, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.” Người nọ muốn rời đi ngay sau khi dứt lời, Ngụy Tri Lý lại không nhanh không chậm nói: “Khuyên ngươi không cần làm chuyện xằng bậy, ta nhớ rõ có không ít người trong bang của ngươi cưới vợ sinh con ở Vân Châu, hiện tại người có thể bảo vệ bọn họ chỉ có ta. Nếu ngươi ngoan ngoãn chết trong tay khâm sai, bọn họ sẽ còn một con đường sống.”
Tiếng hít thở của người kia đột nhiên trở nên nặng nề, hiển nhiên là bị Ngụy Tri Lý nắm trúng điểm yếu. Không bao lâu sau khi người đó đẩy mạnh cửa rời đi, Ngụy Tri Lý cũng rời khỏi thư phòng.
đọc tiếp tại wattpad @Yu1812
Nào biết hắn chỉ nhìn thiệp mời vài lần, Ngu Khâm đứng bên đã nói: “Không cần lãng phí thời gian điều tra, đơn giản là vì hai người kia không tồn tại.”
Yến Vân Hà bị vạch trần còn muốn mạnh miệng: “Ta có nói gì sao?” Đồng thời hắn còn sinh ra cảnh giác trong lòng, chỉ vì Ngu Khâm quá lợi hại. Chỉ trong khoảng thời gian ở chung đã có thể thông qua thay đổi rất nhỏ từ biểu cảm của hắn mà nghiền ngẫm ra tâm tư của hắn.
Khó trách nhanh như vậy đã có thể bò lên vị trí đô chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Thái Hậu dám dùng y ở vị trí quan trọng như vậy đã tương đương với việc tuyên cáo với bên ngoài Ngu Khâm là thân tín của bà.
Thái Hậu Khương Định có thể sừng sững trong triều đình lâu như vậy, ngoại trừ phía sau bà là cây đại thụ thâm căn cố đế* thì con người bà cũng không đơn giản. Năm đó sau án mưu nghịch, Ngu Trường Ân tự sát trong ngục, triều dã** chấn động, bá tánh bi thương không thôi. Trong lúc nhất thời triều đình thanh danh hỗn độn, ngay lúc ấy đương là Hoàng Hậu, Khương Định cũng bị mắng là yêu hậu.
Để lấp miệng dân chúng, cũng là vì cứu vãn thanh danh mà Khương ra tay bảo hộ Ngu Khâm.
Diệt cỏ phải trừ tận gốc, dù là hiện tại Ngu Khâm còn sống, vài năm sau chờ sự tình bình ổn trở lại rồi xử lý y thì hiệu quả vẫn như nhau. Mọi người đều suy đoán như vậy, sao có thể nghĩ đến lúc Ngu Khâm xuất hiện trở lại đã nhậm chức Cẩm Y Vệ, dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn nghe rợn cả người mà nhanh chóng thăng chức chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Chỗ cao không tránh khỏi lạnh lẽo, đứng càng cao, rơi càng thảm. Yến Vân Hà chỉ cảm thấy Khương thái hậu đang tự mình hại mình thôi. Dù bảo hộ Ngu Khâm mấy năm rồi giết sau thì cũng không ngừa được khả năng có người dựa vào việc này mà làm ầm ĩ.
Hậu cung không được tham chính***, hiện giờ Thành Cảnh Đế đã lớn nên càng ngày càng khó khống chế. Nếu truyền ra lời đồn Thái Hậu tàn hại hậu nhân của trung thần, nói không chừng Thành Cảnh Đế sẽ lập tức lấy việc này ra để bức ép bà giao lại quyền lực trong tay.
Nhưng nhược điểm của việc này vẫn nằm ở việc Ngu Khâm là hậu nhân của trung thần. Nếu là loại hậu nhân này, còn không phải ô danh rõ ràng, tội ác chồng chất sao? Nếu y chết, văn võ toàn triều và bá tánh đều vỗ tay tỏ ý vui mừng còn không kịp.
Yến Vân Hà có thể nhìn ra được toàn cục, hắn không tin Ngu Khâm không nhìn ra. Hiện tại Ngu Khâm chính là bước đi trên mũi đao, từng bước như đi trên lớp băng mỏng, một khi không cẩn thận rớt xuống, đấy là vạn kiếp bất phục. Ngu Khâm nhìn thì thông minh nhưng thực tế vô cùng ngu ngốc, Yến Vân Hà nhìn chính mình mang mặt nạ da trong gương, nghĩ thầm nói.
Chu Vân và Chu Hành là một đôi thương nhân tới từ Long Môn, có dính chút quan hệ thông gia từ thời tổ tiên với tri huyện nên tới đây tham gia tiệc đại thọ. Chu Vân là anh cả, đưa thiệp mời và tiền biếu ở cửa đều là anh cả làm trước.
Khi Yến Vân Hà đưa tiền biếu hào phóng cho người hầu ở cửa, vẻ tươi vui hiện trên mặt nhưng thật ra là đang nói khẽ với Ngu Khâm: “Số tiền này sẽ được ghi nợ lại nhỉ?'
Sau khi Ngu Khâm mang mặt nạ lên, bề ngoài đã trở nên tầm thường vô vị, nhưng tròng mắt đẹp lại sâu hun hút vẫn cứ thế mà làm khuôn mặt nhạt nhẽo rạng rỡ lên không ít. “Tiền tài trong nhà hoàn toàn do anh cả quản lý, khoảng tiền biếu này đương nhiên là anh cả chi trả.” Ngu Khâm nói.
Yến Vân Hà ngạc nhiên nói: “Hiền đệ thế mà rất biết cách tiêu tiền của vi huynh, xem ra trong khoảng thời gian này chúng ta thật sự thân cận hơn không ít.” Một bên trêu ghẹo, ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua kết cấu của phủ tri huyện, trong đầu so sánh từng chỗ với bản đồ phân bố phòng ốc sáng nay Ngu Khâm đưa cho hắn.
“Anh trai giàu có hào sảng, ăn mặc đều chọn thứ tốt, cùng đồng nghiệp uống rượu cũng phải chọn Đêm Xuân Các mà vung tiền như rác.” Ngu Khâm đi tuần tra số lượng hộ vệ trong phủ, loại trừ khả năng có cao thủ ẩn nấp: “Phần tiền biếu này đem so với tiêu dùng hằng ngày của anh cả, chỉ như muối bỏ bể thôi****.”
Yến Vân Hà nghe xong mỉm cười thần bí: “Các kỹ nữ ở Đêm Xuân Các tuy tốt nhưng đều không bằng người bên gối vi huynh đêm qua.”
Ngu Khâm thong thả mà thu lại ánh mắt: “Trên đầu chữ sắc có một thanh đao, anh cả phải chú ý đấy.” (chữ sắc: 色 trên đầu là chữ đao: 刀)
Người hầu dẫn đường phía trước chỉ cảm thấy đôi anh em này quan hệ không tốt, hy vọng chốc nữa đừng náo loạn trong yến hội làm ảnh hưởng tiệc mừng thọ.
Tri huyện Vân Châu Ngụy Tri Lý danh vọng không tồi, khách khứa đầy nhà, chỉ mỗi việc ứng phó quan khách kính rượu cũng không xuể, càng sẽ không chú ý tới loại nhân vật nhỏ như bọn họ.
Yến hội diễn ra phân nửa, Yến Vân Hà cùng Ngu Khâm liếc nhìn nhau xong, Yến Vân Hà giơ tay gọi tôi tớ tới, lệnh người này dẫn mình ra ngoài. Nửa đường, hắn đánh ngất tên hầu sau đó giấu sau hòn non bộ, mặc quần áo của đối phương rồi nhanh chóng chuồn đến thư phòng. Đợi tới khi đến nơi, đã thấy Ngu Khâm đứng đó, vẫn mặc quần áo như cũ.
Y quét mắt nhìn bộ quần áo không vừa vặn trên người Yến Vân Hà, cái áo chật chội bị kéo ra bởi bộ ngực căng phồng. Trong nháy mắt cảm nhận được sự trầm mặc của đối phương, Yến Vân Hà liền cảm thấy hành vi đổi trang phục của mình có phần ngu ngốc.
Thời gian gấp rút, hai người không nhiều lời nữa, cùng lẻn vào thư phòng. Trước khi tới đây, hắn cũng không ôm hy vọng gì nhiều, cứ cho là Ngụy Tri Lý thực sự có sổ sách, sẽ không để ở nơi ai cũng tìm được.
Quả nhiên lục lọi hồi lâu không thu hoạch được gì.
Yến Vân Hà cẩn thận sờ soạng dọc theo vách tường, vẫn không tìm ra có vách ngăn bí mật nào tồn tại. Đúng lúc này có người tiến vào thư phòng, lỗ tai Yến Vân Hà nhanh nhạy, ngay khi phát hiện liền một tay túm Ngu Khâm vào góc khuất bên hông kệ sách.
Chỗ đó vốn nhỏ hẹp, huống hồ vóc dáng hai người đàn ông trưởng thành đều không nhỏ, trong lúc nhất thời khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, còn nghe được hơi thở của nhau. Lúc này Yến Vân Hà mới phát hiện, Ngu Khâm tuy nhìn yếu đuối mong manh thật ra không thấp hơn hắn, thậm chí còn hơi cao hơn một chút.
Yến đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo với tấm thân cao ngất, trong lúc nhất thời giữa mày cau lại, chịu một cú đả kích lớn. Nhưng mà sắc mặt của hắn lại truyền đạt một ý tứ khác với những gì hắn nghĩ, Ngu Khâm nghiêng mặt đi, tránh khỏi chóp mũi gần như sắp đụng vào mặt y của Yến Vân Hà. Yến Vân Hà cảm nhận được sự né tránh của đối phương, không vui nghĩ, người này có ý gì, ghét bỏ hắn à?
Yến đại nhân có phản cốt*****, hắn cố ý ngả về phía Ngu Khâm, vốn dĩ lưng Ngu Khâm đã dựa lên tường, muốn lùi cũng không còn chỗ để lùi lại. Yến Vân Hà tiến lên một bước, ngực hai người liền dính sát vào nhau. Bây giờ chỉ cần hít thở lên xuống, từ ngực đến eo, thông qua bộ phận dán vào nhau mà cảm thụ rõ rệt.
Yến Vân Hà có thể cảm nhận được thân thể Ngu Khâm cứng đờ, hắn nhìn ánh mắt lộ ra một tia kinh hoảng của đối phương, ý đồ quấy phá trong lòng càng thêm sinh động. Hắn càng dựa gần, cố ý thổi khí bên tai Ngu Khâm.
Hành vi ngả ngớn làm thân thể Ngu Khâm chấm động mạnh mẽ, Yến Vân Hà không nói lời nào, chỉ nhẹ cắn răng làm phát ra một tiếng vang nhỏ bên tai y, tựa như muốn cắn. Ngu Khâm nhìn Yến Vân Hà cảnh cáo, hắn không chút chùn bước nhìn lại.
Trong lúc hai người trong chỗ tối giương cung bạt kiếm, người vừa đi vào thư phòng mở miệng: “Ý đại nhân đây là gì, báo lên triều đình để họ cử khâm sai tới, ngài không sợ việc chúng ta làm bại lộ thì ngài cũng không thể chỉ lo cho thân mình chứ?”
Động tác của Yến Vân Hà dừng lại, hắn không dám cắn thật lên vành tai Ngu Khâm.
Giọng Ngụy Tri Lý vang lên: “Việc Thanh Y Bang các người làm có liên quan gì đến ta đâu.”
Người nọ đáp: “Thu nhiều vàng bạc của chúng ta như vậy mà giờ phủi đến sạch sẽ, trên đời nào có chuyện tốt như vậy!”
“Chớ có dính líu lung tung, bản quan làm quan thanh liêm, nào từng có giao dịch với các ngươi.” Ngụy Tri Lý nói.
Người đàn ông cười lạnh, nói: “Đúng vậy, ngươi không tự mình giao dịch cùng chúng ta nhưng trên đời làm gì có chuyện thiên y vô phùng******, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.” Người nọ muốn rời đi ngay sau khi dứt lời, Ngụy Tri Lý lại không nhanh không chậm nói: “Khuyên ngươi không cần làm chuyện xằng bậy, ta nhớ rõ có không ít người trong bang của ngươi cưới vợ sinh con ở Vân Châu, hiện tại người có thể bảo vệ bọn họ chỉ có ta. Nếu ngươi ngoan ngoãn chết trong tay khâm sai, bọn họ sẽ còn một con đường sống.”
Tiếng hít thở của người kia đột nhiên trở nên nặng nề, hiển nhiên là bị Ngụy Tri Lý nắm trúng điểm yếu. Không bao lâu sau khi người đó đẩy mạnh cửa rời đi, Ngụy Tri Lý cũng rời khỏi thư phòng.
đọc tiếp tại wattpad @Yu1812
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương