Dã Tâm Không Tịnh
Chương 20: Đen ăn đen
Cảm nhận được hô hấp hơi dồn dập của Ngu Khâm trong bóng đêm, không biết là do tức giận hay là do xấu hổ. Yến Vân Hà cười cười, chủ động nói: “Xem ra sổ sách không có ở đây, tên Ngụy Tri Lý này cáo giá, sẽ không để chúng ta dễ dàng tóm được nhược điểm đâu.”
Ngu Khâm lặng thinh, biết Yến Vân Hà nhắc tới chính sự là đang muốn lảng sang chuyện khác, muốn xua đi bầu không khí quá mức ái muội vừa rồi. Yến Vân Hà còn sợ Ngu Khâm không chịu phối hợp nhưng hiển nhiên là hắn đã nghĩ nhiều, Ngu đại nhân so với hắn càng thích thú công việc hơn cả. Ngu Khâm hỏi hắn: “Ngươi định làm gì tiếp theo bây giờ, hay là đi thẳng đến Khai Bình?”
“Thanh Y Bang hẳn không phải là sơn phỉ bình thường, nếu họ chỉ là tham tiền hàng hóa của các thương nhân Vân Châu, Ngụy Tri Lý không cần mất công đi một vòng lớn như vậy.” Yến Vân Hà lắc đầu nói.
Nói khó nghe thì quan gia muốn lấy tiền từ phú thương sẽ có rất nhiều phương pháp đơn giản hơn so với cách này, cần gì phải hợp tác với đám liếm máu trên đao không tiếc mạng.
Thật ra trong lòng Yến Vân Hà đã mơ hồ có một suy nghĩ, nhưng nếu suy đoán của hắn là thật, vậy thì không chỉ việc ở Vân Châu, sự thật che giấu phía sau sẽ làm chấn động toàn bộ kinh thành.
“Nếu không tìm thấy manh mối ở chỗ Ngụy Tri Lý, vậy chỉ có thể bắt đầu tra từ một đầu mối khác.” Yến Vân Hà nói. Hắn mới nhớ ra được giọng nói của người vừa nói chuyện với Ngụy Tri Lý đến tột cùng là hắn đã nghe qua ở đâu.
Yến Vân Hà lặng lẽ mỉm cười: “Đi thôi, đến tìm vị đại ca tốt của chúng ta một chút.”
......
Trần Thanh bước nhanh ra khỏi Ngụy phủ, hắn vốn có diện mạo phúc hậu, thường ngày luôn tươi cười với mọi người, hàng xóm láng giềng đều có ấn tượng tốt với gã. Kể cả là lần đầu tiên gặp cũng cảm thấy gã chỉ là một người thành thật.
Gã trở về chỗ ở, vợ hắn Trương Dung mang cái bụng to ngồi cạnh cửa, nương theo ánh đèn dầu khâu quần áo. Đứa bé cũng sắp sinh rồi, cô muốn tranh thủ chút thời gian may thêm ít đồ cho con.
Trần Thanh bước tới lấy đi kim chỉ trong tay Trương Dung: “Không phải không cho nàng làm việc này sao, người hầu ta mua cho nàng lại đi đâu rồi?”
Trương Dung đoạt lại xiêm y vào tay, trừng mắt liếc gã một cái: “Nha đầu nhỏ kia tay nghề không tốt bằng ta.” Trần Thanh bị Trương Dung trừng, khí thế yếu đi không ít: “Không phải là vì sợ hỏng mắt nàng sao.”
Trương Dung kéo quần áo thấm mồ hôi của gã: “Trong nhà đều dựa vào chàng liều mạng mới tích cóp được chút tiền, ta muốn tiết kiệm cho con thôi.” Trần Thanh bất đắc dĩ cười, từ trước đến nay gã đều chẳng nói lại vợ mình.
Ăn cơm xong, Trần Thanh vội vàng đi gặp đám anh em, chỉ kịp sờ bụng Trương Dung. Đứa bé năm tháng rồi, cũng đã biết đá. Gã vuốt bụng vợ, trong lòng thoáng qua một mảnh mềm mại.
Ra khỏi cửa không bao lâu, Trần Thanh biến sắc, nện bước nhanh hơn.
Cho đến khi đã đi cách nhà rất xa, gã mới dừng lại trong hẻm tối, xoay người nói: “Không biết là vị anh hùng hảo hán nào, hao hết tâm tư mà một đường đi theo tại hạ?”
Trần Thanh hành tẩu giang hồ, đương nhiên có tập võ, chỉ là người đi theo gã hiển nhiên võ công còn cao hơn hắn, từ lúc gã ra vào nhà, lại đi ra khỏi đường lớn mới phát hiện bị người theo dõi. Nghĩ đến việc bị người bám đuôi tới tận nhà, sắc mặt Trần Thanh càng thêm âm trầm.
Có người đi ra từ chỗ tối, lộ ra mặt mày anh tuấn nhiễm chút ý cười bất cần: “Trần đại ca, không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở đây.” Trần Thanh nhìn người trước mắt, bọn họ từng ngẫu nhiên gặp được ở khách điếm Duyên Lai, đối phương nói muốn tới Vân Châu tìm em gái, mà gã biết rõ rằng đây chỉ là kiếm cớ.
Đề đốc Thần Cơ Doanh, khâm sai mà hoàng đế phái tới Vân Châu diệt phỉ, Yến Vân Hà. Vĩnh An hầu độc đinh, lấy đâu ra em gái ở Vân Châu.
“Em trai, ngươi có tìm được em gái không?” Trần Thanh hỏi.
Yến Vân Hà gật đầu nói: “Tìm được rồi, bình an vô sự.”
Trần Thanh nhìn về phía sau hắn: “Vị bằng hữu đi cùng ngươi đâu?”
“Cãi nhau, y muốn đi Khai Bình, ta muốn ở lại Vân Châu.” Yến Vân Hà giang tay: “Hiện nay ta không có chỗ để đi, Trần đại ca có thể cho ta ở nhờ một đêm không?”
Trần Thanh không biết lời hắn nói là thật hay giả, cũng không rõ lắm Yến Vân Hà rốt cuộc biết được bao nhiêu.
Gã nở một nụ cười nhiệt tình, tiến tới bá vai Yến Vân Hà: “Này không phải việc đơn giản à, đại ca đưa ngươi đi ăn thịt uống rượu, không say không về.”
Hai người ghé vào nhau cười đùa, dường như hoàn toàn không phát hiện ra tình hình bây giờ kỳ quái nhường nào.
đọc tiếp tại wattpad Yu1812
Ngu Khâm lặng thinh, biết Yến Vân Hà nhắc tới chính sự là đang muốn lảng sang chuyện khác, muốn xua đi bầu không khí quá mức ái muội vừa rồi. Yến Vân Hà còn sợ Ngu Khâm không chịu phối hợp nhưng hiển nhiên là hắn đã nghĩ nhiều, Ngu đại nhân so với hắn càng thích thú công việc hơn cả. Ngu Khâm hỏi hắn: “Ngươi định làm gì tiếp theo bây giờ, hay là đi thẳng đến Khai Bình?”
“Thanh Y Bang hẳn không phải là sơn phỉ bình thường, nếu họ chỉ là tham tiền hàng hóa của các thương nhân Vân Châu, Ngụy Tri Lý không cần mất công đi một vòng lớn như vậy.” Yến Vân Hà lắc đầu nói.
Nói khó nghe thì quan gia muốn lấy tiền từ phú thương sẽ có rất nhiều phương pháp đơn giản hơn so với cách này, cần gì phải hợp tác với đám liếm máu trên đao không tiếc mạng.
Thật ra trong lòng Yến Vân Hà đã mơ hồ có một suy nghĩ, nhưng nếu suy đoán của hắn là thật, vậy thì không chỉ việc ở Vân Châu, sự thật che giấu phía sau sẽ làm chấn động toàn bộ kinh thành.
“Nếu không tìm thấy manh mối ở chỗ Ngụy Tri Lý, vậy chỉ có thể bắt đầu tra từ một đầu mối khác.” Yến Vân Hà nói. Hắn mới nhớ ra được giọng nói của người vừa nói chuyện với Ngụy Tri Lý đến tột cùng là hắn đã nghe qua ở đâu.
Yến Vân Hà lặng lẽ mỉm cười: “Đi thôi, đến tìm vị đại ca tốt của chúng ta một chút.”
......
Trần Thanh bước nhanh ra khỏi Ngụy phủ, hắn vốn có diện mạo phúc hậu, thường ngày luôn tươi cười với mọi người, hàng xóm láng giềng đều có ấn tượng tốt với gã. Kể cả là lần đầu tiên gặp cũng cảm thấy gã chỉ là một người thành thật.
Gã trở về chỗ ở, vợ hắn Trương Dung mang cái bụng to ngồi cạnh cửa, nương theo ánh đèn dầu khâu quần áo. Đứa bé cũng sắp sinh rồi, cô muốn tranh thủ chút thời gian may thêm ít đồ cho con.
Trần Thanh bước tới lấy đi kim chỉ trong tay Trương Dung: “Không phải không cho nàng làm việc này sao, người hầu ta mua cho nàng lại đi đâu rồi?”
Trương Dung đoạt lại xiêm y vào tay, trừng mắt liếc gã một cái: “Nha đầu nhỏ kia tay nghề không tốt bằng ta.” Trần Thanh bị Trương Dung trừng, khí thế yếu đi không ít: “Không phải là vì sợ hỏng mắt nàng sao.”
Trương Dung kéo quần áo thấm mồ hôi của gã: “Trong nhà đều dựa vào chàng liều mạng mới tích cóp được chút tiền, ta muốn tiết kiệm cho con thôi.” Trần Thanh bất đắc dĩ cười, từ trước đến nay gã đều chẳng nói lại vợ mình.
Ăn cơm xong, Trần Thanh vội vàng đi gặp đám anh em, chỉ kịp sờ bụng Trương Dung. Đứa bé năm tháng rồi, cũng đã biết đá. Gã vuốt bụng vợ, trong lòng thoáng qua một mảnh mềm mại.
Ra khỏi cửa không bao lâu, Trần Thanh biến sắc, nện bước nhanh hơn.
Cho đến khi đã đi cách nhà rất xa, gã mới dừng lại trong hẻm tối, xoay người nói: “Không biết là vị anh hùng hảo hán nào, hao hết tâm tư mà một đường đi theo tại hạ?”
Trần Thanh hành tẩu giang hồ, đương nhiên có tập võ, chỉ là người đi theo gã hiển nhiên võ công còn cao hơn hắn, từ lúc gã ra vào nhà, lại đi ra khỏi đường lớn mới phát hiện bị người theo dõi. Nghĩ đến việc bị người bám đuôi tới tận nhà, sắc mặt Trần Thanh càng thêm âm trầm.
Có người đi ra từ chỗ tối, lộ ra mặt mày anh tuấn nhiễm chút ý cười bất cần: “Trần đại ca, không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở đây.” Trần Thanh nhìn người trước mắt, bọn họ từng ngẫu nhiên gặp được ở khách điếm Duyên Lai, đối phương nói muốn tới Vân Châu tìm em gái, mà gã biết rõ rằng đây chỉ là kiếm cớ.
Đề đốc Thần Cơ Doanh, khâm sai mà hoàng đế phái tới Vân Châu diệt phỉ, Yến Vân Hà. Vĩnh An hầu độc đinh, lấy đâu ra em gái ở Vân Châu.
“Em trai, ngươi có tìm được em gái không?” Trần Thanh hỏi.
Yến Vân Hà gật đầu nói: “Tìm được rồi, bình an vô sự.”
Trần Thanh nhìn về phía sau hắn: “Vị bằng hữu đi cùng ngươi đâu?”
“Cãi nhau, y muốn đi Khai Bình, ta muốn ở lại Vân Châu.” Yến Vân Hà giang tay: “Hiện nay ta không có chỗ để đi, Trần đại ca có thể cho ta ở nhờ một đêm không?”
Trần Thanh không biết lời hắn nói là thật hay giả, cũng không rõ lắm Yến Vân Hà rốt cuộc biết được bao nhiêu.
Gã nở một nụ cười nhiệt tình, tiến tới bá vai Yến Vân Hà: “Này không phải việc đơn giản à, đại ca đưa ngươi đi ăn thịt uống rượu, không say không về.”
Hai người ghé vào nhau cười đùa, dường như hoàn toàn không phát hiện ra tình hình bây giờ kỳ quái nhường nào.
đọc tiếp tại wattpad Yu1812
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương