Dã Tâm Không Tịnh
Chương 33: Thân phận mới
Yến Vân Hà trở lại quán điểm tâm, chưởng quầy báo Phương Tri Châu đã đưa Trần Thanh và Lương Âm Nhi về nhà.
Sau khi làm quan, vì để thuận tiện mà Phương Tri Châu đã thuê một căn hai gian có sân trong một ngõ nhỏ gần Hàn Lâm Viện.
Lương Âm Nhi được thu xếp ở phòng cho khách, một bà lão đang chăm sóc nàng. Trần Thanh đang bị Phương Tri Châu thẩm vấn chi tiết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ về các vụ vận chuyển hàng hóa của Thanh Y Bang, khiến gã mồ hôi đầy đầu.
Yến Vân Hà phát hiện trong phủ Phương Tri Châu cũng rất ít người hầu, chỉ có vài lão bộc giống như Ngu phủ. Vị mở cửa nghênh tiếp hắn vào phủ đi đường còn run run rẩy rẩy. Yến Vân Hà đi phía sau nhìn còn lo lắng, luôn trong tư thế chuẩn bị đỡ người.
Vào đại sảnh, Trần Thanh nhìn thấy hắn tới giống như được cứu trợ, lập tức đứng dậy định đi đến đứng cạnh Yến Vân Hà.
Rốt cuộc vừa mới đứng lên, còn chưa bước nửa bước chân, Phương Tri Châu trước mặt đã mỉm cười, dùng quạt xếp gõ lên vai gã một cái: “Còn chưa hỏi xong, muốn đi đâu?”
Trần Thanh không am hiểu cách ứng phó với loại người này. Nhìn như điềm đạm lễ độ, không hề gây hại, thật ra bụng chứa một bồ dao găm. Nói dễ hiểu là, có khi bị Phương Tri Châu bán đi còn muốn đếm tiền thay anh.
Yến Vân Hà cũng không cứu được Trần Thanh. Hồi còn ở thư viện Đông Lâm hắn và Du Lương đã bị Phương Trị Châu nghiêm trị, huống chi hiện giờ Phương Tri Châu còn là đề cử quan ở Hoàng Thành Tư.
Sau khi vứt cho Trần Thanh ánh mắt 'ta có lòng nhưng không có sức', Yến Vân Hà vào phòng thăm Lương Âm Nhi. Hắn xuống tay khá nặng, chỉ nghĩ nhanh chóng đem Lương Âm Nhi đi nên quên mất đối phương chỉ là một cô gái mềm yếu, sợ là không chịu nổi một cú này của hắn. Nếu để lâu còn chưa tỉnh, phải gọi đại phu đến xem ngay.
Cũng may sau khi hắn vào, Lương Âm Nhi đã tỉnh. Nàng bồn chồn nhìn bà lão trước mặt, tới khi trông thấy Yến Vân Hà mới bình tĩnh lại.
Yến Vân Hà để bà lão lui xuống, tự mình kéo một cái ghế gỗ đến ngồi trước giường: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Lương Âm Nhi lắc đầu: “Là nô làm hỏng việc, còn khiến đại nhân phải lo lắng cứu ta.” Nàng không phải không biết điều, đương nhiên biết vì sao Yến Vân Hà muốn cứu mình.
Triệu Tường giao cho nàng đồ vật quan trọng như vậy, nếu nàng thật sự bị Cẩm Y Vệ bắt đi rồi bị tra thẩm ra sự tồn tại của nó, đây mới là chết muôn lần cũng không hết tội.
Yến Vân Hà an ủi khuyên nhủ: “Triệu đại nhân chuộc ngươi từ Vạn Hoa Lâu ra, hẳn là không muốn ngươi đâm đầu chịu chết như hôm nay.”
Lương Âm Nhi tuy xuất thân phàm tục nhưng rất có khí khái, có thể ẩn nấp một thời gian dài dưới sự truy lùng của nhiều thế lực như vậy cũng đủ chứng minh sự nhạy bén của nàng. Chết thì có chút đáng tiếc, huống hồ hắn cũng cần Lương Âm Nhi. Nàng và Trần Thanh đều là nhân chứng, phải bảo vệ thật tốt là điều tất yếu.
Bước ra từ phòng Lương Âm Nhi, Yến Vân Hà tìm Phương Tri Châu, Trần Thanh đã không còn ở trong sảnh.
Phương Tri Châu hóm hỉnh nhìn hắn: “Bộ đồ này nhìn không vừa người lắm.”
Yến Vân Hà tự mình rót trà, một ngụm uống cạn: “Dịch dung sư đâu, để hắn biến ta trở lại như cũ đi.”
Phương Tri Châu mở quạt ra phe phẩy: “Hắn bị ta phái ra ngoài thành rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về đâu.”
Yến Vân Hà kinh ngạc: “Ý của ngươi là, ta buộc phải trông như thế này một thời gian?”
“Bộ dạng này có gì không tốt à, đến quần áo của chỉ huy sứ đại nhân cũng mặc được, không phải khá tốt sao?” Phương Tri Châu ý tứ sâu xa nói.
Yến Vân Hà suýt nữa bị sặc nước trà: “Gì cơ?”
“Chiều nay lúc rời đi không phải mặc bộ đồ này, kích cỡ không vừa vặn. Hơn nữa loại gấm này là vật trong cung, lại là màu tím.” Phương Tri Châu vươn hai ngón tay kẹp một mảnh góc áo của Yến Vân Hà lên: “Áo trong hôm nay của chỉ huy sứ đại nhân hình như cũng là màu tím.”
Yến Vân Hà giật lấy mảnh vải nhỏ từ tay Phương Tri Châu: “Ngươi rảnh quá nhỉ?”
Phương Tri Châu than thở: “Từ lúc thu được tin tức ngươi đưa về đã không còn được nhàn rỗi nữa rồi.”
Yến Vân Hà lấy món đồ Lương Âm Nhi đưa cho hắn ra, trao cho Phương Tri Châu: “Sổ sách buôn lậu của Triệu Tường.”
Quả nhiên Triệu Tường có lưu lại, ghi chép rõ ràng từng hướng đi, số lượng và thời gian của từng lần chuyển thuốc súng. Cái của Lương Âm Nhi là bản sao, nguyên bản được Triệu Tường mang theo bên người, đã biến mất không chút tăm hơi vào ngày Triệu thị lang 'tự sát'.
Sau khi chuộc Lương Âm Nhi ra, Triệu Tường liền giấu nàng đi, giao số sách cho nàng. Cũng lệnh nàng, trừ phi nhìn thấy lệnh bài của Hoàng Thành Tư, bằng không, không được đưa cho ai khác. Triệu Tường đoán được việc mình trộm đổi hỏa súng sẽ khiến triều đình chú ý.
Hỏa súng liên quan đến Thần Cơ Doanh, đề đốc Thần Cơ Doanh hiện giờ lại là tâm phúc của bệ hạ, Yến Vân Hà. Thành Cảnh Đế tất nhiên sẽ phái người xuống truy xét. Mà Triệu Tường đúng là muốn giao sổ sách này cho bệ hạ, trừ Hoàng Thành Tư, Đại Lý Tự hay Cẩm Y Vệ đều không thể tin.
Phương Tri Châu lập tức lật sổ kiểm tra, số lượng bên trên có điều khả nghi đã sớm được Triệu Tường dùng bút son khoanh lại.
Yến Vân Hà càng cảm thấy đáng tiếc: “Nếu không nhờ Triệu Tường, chuyện này không thể tra ra manh mối nhanh như vậy được. Nếu còn sống, nói không chừng cũng có thể lập công chuộc tội.”
Phương Tri Châu xem vài trang nữa, sắc mặt dần khó coi. Anh lập tức đứng dậy: “Ta muốn vào cung diện thánh.”
Mới đi được vài bước, Phương Tri Châu lại vòng về: “Thời gian này ngươi kín đáo một chút, Vân Châu đã truyền tin ngươi mất tích, chưa có xác minh ngươi đã chết.”
“Bên phía mẹ ngươi ta đã cho người đưa tin tức qua, bà ấy đã nhiều ngày lấy lí do bị bệnh, đóng cửa từ chối tiếp khách rồi.” Phương Tri Châu nhanh chóng nói: “Trước khi tra ra manh mối, ngươi không thể còn sống.”
Yến Vân Hà gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Phương Tri Châu 'ừ' một tiếng: “Ngày mai ngươi đến quán điểm tâm lấy thân phận mới.” Sau khi Phương Tri Châu vội vàng rời đi, Yến Vân Hà mới tìm thấy Trần Thanh.
Hóa ra Phương Tri Châu cho người dẫn gã tới thư phòng, bắt gã viết ra những lời vừa rồi. Việc này dính líu quá rộng, càng ít người biết càng tốt nên mới xuất hiện tình huống này, để Trần Thanh tự tay viết khẩu cung.
Trần Thanh vốn không viết giỏi, vừa thấy Yến Vân Hà tiến vào liền bày ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Đại nhân, không phải lúc trước ta đã cho ngài một bản khẩu cung rồi sao? Tại sao giờ còn phải viết vậy!?”
Khi đó Trần Thanh hàng phục Yến Vân Hà để bảo vệ toàn bộ Thanh Y Bang, Yến Vân Hà cũng bắt gã viết một bản khẩu cung, ký tên ấn dấu tay, còn có phó bang chủ Chu Nhiên nhớ kỹ sổ sách xem qua.
Tiếc rằng Thanh Y Bang là trung gian, chỉ phụ trách cướp bóc và chuyển hàng. Trừ thời gian địa điểm, phía trên là người nơi nào, tuyến dưới là nơi nào đều không nắm được rõ ràng.
Yến Vân Hà đã đưa bản khẩu cung kia cùng thư từ liên quan về kinh thành bằng quạ đen của Ẩn Nương.
Hiển nhiên, Thành Cảnh Đế cũng không vừa lòng với bản khẩu cung này.
Yến Vân Hà nhận bút từ Trần Thanh: “Ngươi nói đi, ta giúp ngươi trau chuốt lại.”
Trần Thanh tự nhân là một người lỗ mãng, thấy Yến Vân Hà thế mà viết chữ trông thật đẹp, không chỉ lộ ra ánh mắt bội phục: “Đại nhân, chữ của ngài đẹp quá. Không khác gì tranh chữ Chu Nhiên mua về treo tường.”
Yến Vân Hà cười cười: “Chữ của ta không đẹp, ta biết một người chữ còn đẹp hơn. Là người đó dạy ta viết.” Sau khi nói xong, nụ cười của Yến Vân Hà nhạt đi đôi chút, không nói tiếp nữa.
Trần Thanh không nhận ra, còn đang khen: “Có thể dạy ngài vậy người kia hẳn rất lợi hại. Có phải bây giờ cũng đang làm quan lớn không?”
Yến Vân Hà cười buồn: “Quan lớn? Cũng coi như là vậy.”
Khi đó ở Đông Lâm thư viện, ai mà không cảm thấy tương lai của Ngu Khâm đáng mong chờ đâu, là kỳ tài trăm năm khó gặp.
Nhưng hết thảy đều ở mùa đông kia, theo việc tiên thái tử tự sát trong nhà lao, đột nhiên im bặt.
Thành Cảnh Đế hiện giờ thi hành rất nhiều chính sách đều là cơ sở mà tiên thái tử năm đó liều mạng gây dựng.
Tiên thái tử Hữu Nghi, là một người khoan dung, Ngu Trường Ân là thầy. Ngài trải nghiệm và quan sát dân tình, việc ngài làm hoàn toàn là vì giang sơn bách tính.
Năm đó bình định loạn phiên vương, Ngu Trường Ân trấn thủ kinh đô, khi đó Hữu Nghi vẫn còn là thế tử đã tự mình xuất binh kháng địch, giết địch vô số.
Thành Cảnh Đế hiện nay, mẫu phi mất sớm khi tuổi còn nhỏ, cung nhân lơ là, suýt nữa chết vì thương hàn. Cũng là Thái Tử Hữu Nghi âm thầm chăm sóc, sau này lại giao Thành Cảnh Đế cho Đức phi nuôi nấng bên người.
Đương nhiên đây đều là những gì sau này Yến Vân Hà biết được từ Thành Cảnh Đế. Cũng là vì trong lúc vô ý Yến Vân Hà phát hiện Ngự Thư Phòng giấu bức họa của tiên thái tử, mới biết được sự việc năm đó.
Khi Thành Cảnh Đế nhắc tới vị huynh trưởng này, bên môi luôn hiện một nụ cười nhẹ. Đến nay Yến Vân Hà vẫn nhớ rõ bản thân đã giật mình bao nhiêu khi nhìn thấy bức vẽ kia. Cũng không phải bởi vì Thành Cảnh Đế giấu riêng bức vẽ tiên thái tử khi còn trẻ, mà là vì hắn phát hiện tiên thái tử có đến bảy phần giống Ngu Khâm.
Yến Vân Hà đã từng gặp tiên thái tử nhưng khi đó Thái Tử cách Ngu Khâm mười mấy tuổi, gần một giáp. Thêm lúc sau tiên thái tử đã bắt đầu để râu, hắn vẫn luôn không cảm thấy Ngu Khâm có bao nhiêu phần tương tự Thái Tử. Hiện giờ đột nhiên vừa thấy bức vẽ thời trẻ của Thái Tử mới kinh ngạc phát hiện ra diện mạo của hai người quả thật giống nhau.
Việc thế gian, luôn có sự trùng hợp. Người giống người, cũng không hiếm thấy. Chỉ là Ngu Khâm va vào tiên thái tử, thật khiến người ta mê mang bất định.
Cũng may Thành Cảnh Đế lập tức phát giác suy nghĩ của hắn, hiếm thấy mà giải thích một câu.
Phu nhân Vương thị của Ngu Trường Ân có quan hệ với tiên hoàng hậu. Một người là đích nữ trực hệ, một người là thứ nữ chi thứ. Chi thứ Vương thị đã rời kinh nhiều năm, ít lui tới với dòng chính. Vương thị mất sớm, Ngu Trường Ân tới kinh thành nhận chức cũng rất ít khi nhắc tới việc này, vì thế nên không mấy ai biết.
Yến Vân Hà nhìn bức họa, nghe Thành Cảnh Đế hiếm thấy nói nhiều như vậy, không khỏi nói: “Xem ra lúc trước bệ hạ cũng rất tò mò, mới có thể tra ra rõ ràng như thế nhỉ.”
Nụ cười trên mặt Thành Cảnh Đế không thay đổi. Hôm sau, Yến Vân Hà phải ở lại Thần Cơ Doanh vất vả luyện binh, trả giá bằng máu và nước mắt vì lời nói của mình.
......
Hôm sau, Yến Vân Hà đến hàng điểm tâm nhận thân phận mới. Trừng mắt nhìn những chữ trên giấy, hắn cứ mãi xác nhận lại với chưởng quầy: “Ngươi xác định đây là thân phận mới quan trên của các ngươi cho ta?”
Chưởng quầy vô cảm gật đầu.
Yến Vân Hà cầm tờ giấy trong tay dùng nội lực nghiền thành bột phấn, xoay người ra cửa.
Ngang qua đường lớn, còn chưa đi được mấy bước đã bị người quen chặn lại. Mấy gương mặt kia Yến Vân Hà đều biết. Lúc hắn nhậm chức đề đốc Thần Cơ Doanh, gây khó dễ với Cẩm Y Vệ không ít. Thế nên tuy những người này mặc thường phục, hắn cũng nhận ra được đây là người của Ngu Khâm.
Bọn họ 'khách khí' mời hắn tới một quán trà gần đó. Ngu Khâm tay ủ lò sưởi, áo lông cừu khép kín bên má, vẻ bệnh tật trên mặt chưa phai. Nghe thấy tiếng y liền quay mặt qua, nhìn Yến Vân Hà đang bị mấy vị đại hán vây quanh cạnh cửa.
Yến Vân Hà mới vừa bước vào, mấy người kia lập tức đóng cửa lại. Điều này làm Yến Vân Hà có ảo giác như dê vào miệng cọp. Rõ ràng Ngu Khâm trước mặt bệnh dở sống dở chết, thoạt nhìn căn bản không thể làm gì được hắn.
Ngu Khâm cầm quyển sách trong tay, đọc chậm rãi: “Du Tri Hà, năm nay mười sáu, theo cô mẫu* đến nương nhờ Du gia. Trên danh nghĩa là bà con của Du Lương nhưng thật ra là con rơi của Du đại học sĩ?”
Suýt chút nữa Yến Vân Hà đã không khống chế được biểu cảm của mình, Du Lương mà biết việc này, hẳn là sẽ giết luôn Phương Tri Châu.
Ngu Khâm khép sách lại, điềm đạm nói: “Vậy nên con vợ lẽ của Du đại học sĩ, vì sao ngày ấy lại xuất hiện ở phố Thần Miếu, Lương Âm Nhi có quan hệ gì với ngươi?”
Yến Vân Hà vô tội chớp mắt: “Lương Âm Nhi là ai, ta không quen.”
Ngu Khâm hiếm thấy tốt tính, nói: “Nếu không quen biết, sao ngươi phải trốn, còn ám toán ta ở nam phong quán?”
Yến Vân Hà nhanh chóng động não: “Ta đến nam phong quán chơi chơi, ai biết các ngài vừa vào liền bắt người. Ta sợ trưởng bối trong nhà biết nên mới ra hạ sách này.”
Ngu Khâm nghe lời giải thích trăm ngàn chỗ hở của hắn, không nói gì.
Yến Vân Hà cũng hiểu vì sao Phương Tri Châu lại sắp đặt thân phận này cho hắn. Du đại học sĩ rất có danh vọng trong giới thanh lưu, mà quan hệ giữa thanh lưu và Cẩm Y Vệ vốn luôn căng thẳng. Nếu không cần thiết, Ngu Khâm sẽ không dám bắt hắn.
Ngón tay Ngu Khâm nhẹ nhàng gõ trên bàn, một tiếng lại một tiếng, vô hình trung tạo một áp lực lớn lên Yến Vân Hà. Nếu Yến Vân Hà thật sự mới mười sáu tuổi, sợ là sẽ không chống đỡ được sự im lặng này.
Hắn cố ý lớn tiếng thở dài, nhún vai: “Vị đại nhân này, không cần tiếp tục lãng phí thời gian với ta đâu.”
Cơ thể Ngu Khâm dựa lại gần Yến Vân Hà, một mùi hương thoang thoảng thoáng qua: “Hôm ấy tiểu công tử cởi quần áo làm bản quan thấy được một thứ rất thú vị.”
Yến Vân Hà tựa như không để tâm hỏi: “Thật không?”
Ngu Khâm vươn tay, cầm lấy một cái ngọc bội đang treo bên hông Yến Vân Hà, kéo người về phía mình vài bước: “Tiểu công tử, trưởng bối trong nhà không dạy ngươi ra ngoài phải thật cẩn thận à?”
Yến Vân Hà nhìn đầu ngón tay trắng nõn đang nắm ngọc bội của Ngu Khâm: “Cẩn thận cái gì, không được tùy tiện cởi đồ?”
“Vết thương cũ trên người tiểu công tử trông rất giống một vị cố nhân của ta.” Ngu Khâm thấp giọng nói.
Yến Vân Hà cười: “Đại nhân, ngài không phải kiểu ta thích, chớ có dây dưa. Còn làm phiền đeo bám, ta sẽ về nhà nói cha ta đấy.”
Ngu Khâm nhướng mày: “Tiểu công tử thích kiểu người gì?”
Yến Vân Hà giơ tay, cách không chạm lên mặt Ngu Khâm: “Kiểu ta thích so với gương mặt này của ngài... hoàn toàn tương phản.”
__________________________________________
!From wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!
*cô mẫu: người cô là em hoặc chị gái của cha.
Sau khi làm quan, vì để thuận tiện mà Phương Tri Châu đã thuê một căn hai gian có sân trong một ngõ nhỏ gần Hàn Lâm Viện.
Lương Âm Nhi được thu xếp ở phòng cho khách, một bà lão đang chăm sóc nàng. Trần Thanh đang bị Phương Tri Châu thẩm vấn chi tiết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ về các vụ vận chuyển hàng hóa của Thanh Y Bang, khiến gã mồ hôi đầy đầu.
Yến Vân Hà phát hiện trong phủ Phương Tri Châu cũng rất ít người hầu, chỉ có vài lão bộc giống như Ngu phủ. Vị mở cửa nghênh tiếp hắn vào phủ đi đường còn run run rẩy rẩy. Yến Vân Hà đi phía sau nhìn còn lo lắng, luôn trong tư thế chuẩn bị đỡ người.
Vào đại sảnh, Trần Thanh nhìn thấy hắn tới giống như được cứu trợ, lập tức đứng dậy định đi đến đứng cạnh Yến Vân Hà.
Rốt cuộc vừa mới đứng lên, còn chưa bước nửa bước chân, Phương Tri Châu trước mặt đã mỉm cười, dùng quạt xếp gõ lên vai gã một cái: “Còn chưa hỏi xong, muốn đi đâu?”
Trần Thanh không am hiểu cách ứng phó với loại người này. Nhìn như điềm đạm lễ độ, không hề gây hại, thật ra bụng chứa một bồ dao găm. Nói dễ hiểu là, có khi bị Phương Tri Châu bán đi còn muốn đếm tiền thay anh.
Yến Vân Hà cũng không cứu được Trần Thanh. Hồi còn ở thư viện Đông Lâm hắn và Du Lương đã bị Phương Trị Châu nghiêm trị, huống chi hiện giờ Phương Tri Châu còn là đề cử quan ở Hoàng Thành Tư.
Sau khi vứt cho Trần Thanh ánh mắt 'ta có lòng nhưng không có sức', Yến Vân Hà vào phòng thăm Lương Âm Nhi. Hắn xuống tay khá nặng, chỉ nghĩ nhanh chóng đem Lương Âm Nhi đi nên quên mất đối phương chỉ là một cô gái mềm yếu, sợ là không chịu nổi một cú này của hắn. Nếu để lâu còn chưa tỉnh, phải gọi đại phu đến xem ngay.
Cũng may sau khi hắn vào, Lương Âm Nhi đã tỉnh. Nàng bồn chồn nhìn bà lão trước mặt, tới khi trông thấy Yến Vân Hà mới bình tĩnh lại.
Yến Vân Hà để bà lão lui xuống, tự mình kéo một cái ghế gỗ đến ngồi trước giường: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Lương Âm Nhi lắc đầu: “Là nô làm hỏng việc, còn khiến đại nhân phải lo lắng cứu ta.” Nàng không phải không biết điều, đương nhiên biết vì sao Yến Vân Hà muốn cứu mình.
Triệu Tường giao cho nàng đồ vật quan trọng như vậy, nếu nàng thật sự bị Cẩm Y Vệ bắt đi rồi bị tra thẩm ra sự tồn tại của nó, đây mới là chết muôn lần cũng không hết tội.
Yến Vân Hà an ủi khuyên nhủ: “Triệu đại nhân chuộc ngươi từ Vạn Hoa Lâu ra, hẳn là không muốn ngươi đâm đầu chịu chết như hôm nay.”
Lương Âm Nhi tuy xuất thân phàm tục nhưng rất có khí khái, có thể ẩn nấp một thời gian dài dưới sự truy lùng của nhiều thế lực như vậy cũng đủ chứng minh sự nhạy bén của nàng. Chết thì có chút đáng tiếc, huống hồ hắn cũng cần Lương Âm Nhi. Nàng và Trần Thanh đều là nhân chứng, phải bảo vệ thật tốt là điều tất yếu.
Bước ra từ phòng Lương Âm Nhi, Yến Vân Hà tìm Phương Tri Châu, Trần Thanh đã không còn ở trong sảnh.
Phương Tri Châu hóm hỉnh nhìn hắn: “Bộ đồ này nhìn không vừa người lắm.”
Yến Vân Hà tự mình rót trà, một ngụm uống cạn: “Dịch dung sư đâu, để hắn biến ta trở lại như cũ đi.”
Phương Tri Châu mở quạt ra phe phẩy: “Hắn bị ta phái ra ngoài thành rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về đâu.”
Yến Vân Hà kinh ngạc: “Ý của ngươi là, ta buộc phải trông như thế này một thời gian?”
“Bộ dạng này có gì không tốt à, đến quần áo của chỉ huy sứ đại nhân cũng mặc được, không phải khá tốt sao?” Phương Tri Châu ý tứ sâu xa nói.
Yến Vân Hà suýt nữa bị sặc nước trà: “Gì cơ?”
“Chiều nay lúc rời đi không phải mặc bộ đồ này, kích cỡ không vừa vặn. Hơn nữa loại gấm này là vật trong cung, lại là màu tím.” Phương Tri Châu vươn hai ngón tay kẹp một mảnh góc áo của Yến Vân Hà lên: “Áo trong hôm nay của chỉ huy sứ đại nhân hình như cũng là màu tím.”
Yến Vân Hà giật lấy mảnh vải nhỏ từ tay Phương Tri Châu: “Ngươi rảnh quá nhỉ?”
Phương Tri Châu than thở: “Từ lúc thu được tin tức ngươi đưa về đã không còn được nhàn rỗi nữa rồi.”
Yến Vân Hà lấy món đồ Lương Âm Nhi đưa cho hắn ra, trao cho Phương Tri Châu: “Sổ sách buôn lậu của Triệu Tường.”
Quả nhiên Triệu Tường có lưu lại, ghi chép rõ ràng từng hướng đi, số lượng và thời gian của từng lần chuyển thuốc súng. Cái của Lương Âm Nhi là bản sao, nguyên bản được Triệu Tường mang theo bên người, đã biến mất không chút tăm hơi vào ngày Triệu thị lang 'tự sát'.
Sau khi chuộc Lương Âm Nhi ra, Triệu Tường liền giấu nàng đi, giao số sách cho nàng. Cũng lệnh nàng, trừ phi nhìn thấy lệnh bài của Hoàng Thành Tư, bằng không, không được đưa cho ai khác. Triệu Tường đoán được việc mình trộm đổi hỏa súng sẽ khiến triều đình chú ý.
Hỏa súng liên quan đến Thần Cơ Doanh, đề đốc Thần Cơ Doanh hiện giờ lại là tâm phúc của bệ hạ, Yến Vân Hà. Thành Cảnh Đế tất nhiên sẽ phái người xuống truy xét. Mà Triệu Tường đúng là muốn giao sổ sách này cho bệ hạ, trừ Hoàng Thành Tư, Đại Lý Tự hay Cẩm Y Vệ đều không thể tin.
Phương Tri Châu lập tức lật sổ kiểm tra, số lượng bên trên có điều khả nghi đã sớm được Triệu Tường dùng bút son khoanh lại.
Yến Vân Hà càng cảm thấy đáng tiếc: “Nếu không nhờ Triệu Tường, chuyện này không thể tra ra manh mối nhanh như vậy được. Nếu còn sống, nói không chừng cũng có thể lập công chuộc tội.”
Phương Tri Châu xem vài trang nữa, sắc mặt dần khó coi. Anh lập tức đứng dậy: “Ta muốn vào cung diện thánh.”
Mới đi được vài bước, Phương Tri Châu lại vòng về: “Thời gian này ngươi kín đáo một chút, Vân Châu đã truyền tin ngươi mất tích, chưa có xác minh ngươi đã chết.”
“Bên phía mẹ ngươi ta đã cho người đưa tin tức qua, bà ấy đã nhiều ngày lấy lí do bị bệnh, đóng cửa từ chối tiếp khách rồi.” Phương Tri Châu nhanh chóng nói: “Trước khi tra ra manh mối, ngươi không thể còn sống.”
Yến Vân Hà gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Phương Tri Châu 'ừ' một tiếng: “Ngày mai ngươi đến quán điểm tâm lấy thân phận mới.” Sau khi Phương Tri Châu vội vàng rời đi, Yến Vân Hà mới tìm thấy Trần Thanh.
Hóa ra Phương Tri Châu cho người dẫn gã tới thư phòng, bắt gã viết ra những lời vừa rồi. Việc này dính líu quá rộng, càng ít người biết càng tốt nên mới xuất hiện tình huống này, để Trần Thanh tự tay viết khẩu cung.
Trần Thanh vốn không viết giỏi, vừa thấy Yến Vân Hà tiến vào liền bày ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Đại nhân, không phải lúc trước ta đã cho ngài một bản khẩu cung rồi sao? Tại sao giờ còn phải viết vậy!?”
Khi đó Trần Thanh hàng phục Yến Vân Hà để bảo vệ toàn bộ Thanh Y Bang, Yến Vân Hà cũng bắt gã viết một bản khẩu cung, ký tên ấn dấu tay, còn có phó bang chủ Chu Nhiên nhớ kỹ sổ sách xem qua.
Tiếc rằng Thanh Y Bang là trung gian, chỉ phụ trách cướp bóc và chuyển hàng. Trừ thời gian địa điểm, phía trên là người nơi nào, tuyến dưới là nơi nào đều không nắm được rõ ràng.
Yến Vân Hà đã đưa bản khẩu cung kia cùng thư từ liên quan về kinh thành bằng quạ đen của Ẩn Nương.
Hiển nhiên, Thành Cảnh Đế cũng không vừa lòng với bản khẩu cung này.
Yến Vân Hà nhận bút từ Trần Thanh: “Ngươi nói đi, ta giúp ngươi trau chuốt lại.”
Trần Thanh tự nhân là một người lỗ mãng, thấy Yến Vân Hà thế mà viết chữ trông thật đẹp, không chỉ lộ ra ánh mắt bội phục: “Đại nhân, chữ của ngài đẹp quá. Không khác gì tranh chữ Chu Nhiên mua về treo tường.”
Yến Vân Hà cười cười: “Chữ của ta không đẹp, ta biết một người chữ còn đẹp hơn. Là người đó dạy ta viết.” Sau khi nói xong, nụ cười của Yến Vân Hà nhạt đi đôi chút, không nói tiếp nữa.
Trần Thanh không nhận ra, còn đang khen: “Có thể dạy ngài vậy người kia hẳn rất lợi hại. Có phải bây giờ cũng đang làm quan lớn không?”
Yến Vân Hà cười buồn: “Quan lớn? Cũng coi như là vậy.”
Khi đó ở Đông Lâm thư viện, ai mà không cảm thấy tương lai của Ngu Khâm đáng mong chờ đâu, là kỳ tài trăm năm khó gặp.
Nhưng hết thảy đều ở mùa đông kia, theo việc tiên thái tử tự sát trong nhà lao, đột nhiên im bặt.
Thành Cảnh Đế hiện giờ thi hành rất nhiều chính sách đều là cơ sở mà tiên thái tử năm đó liều mạng gây dựng.
Tiên thái tử Hữu Nghi, là một người khoan dung, Ngu Trường Ân là thầy. Ngài trải nghiệm và quan sát dân tình, việc ngài làm hoàn toàn là vì giang sơn bách tính.
Năm đó bình định loạn phiên vương, Ngu Trường Ân trấn thủ kinh đô, khi đó Hữu Nghi vẫn còn là thế tử đã tự mình xuất binh kháng địch, giết địch vô số.
Thành Cảnh Đế hiện nay, mẫu phi mất sớm khi tuổi còn nhỏ, cung nhân lơ là, suýt nữa chết vì thương hàn. Cũng là Thái Tử Hữu Nghi âm thầm chăm sóc, sau này lại giao Thành Cảnh Đế cho Đức phi nuôi nấng bên người.
Đương nhiên đây đều là những gì sau này Yến Vân Hà biết được từ Thành Cảnh Đế. Cũng là vì trong lúc vô ý Yến Vân Hà phát hiện Ngự Thư Phòng giấu bức họa của tiên thái tử, mới biết được sự việc năm đó.
Khi Thành Cảnh Đế nhắc tới vị huynh trưởng này, bên môi luôn hiện một nụ cười nhẹ. Đến nay Yến Vân Hà vẫn nhớ rõ bản thân đã giật mình bao nhiêu khi nhìn thấy bức vẽ kia. Cũng không phải bởi vì Thành Cảnh Đế giấu riêng bức vẽ tiên thái tử khi còn trẻ, mà là vì hắn phát hiện tiên thái tử có đến bảy phần giống Ngu Khâm.
Yến Vân Hà đã từng gặp tiên thái tử nhưng khi đó Thái Tử cách Ngu Khâm mười mấy tuổi, gần một giáp. Thêm lúc sau tiên thái tử đã bắt đầu để râu, hắn vẫn luôn không cảm thấy Ngu Khâm có bao nhiêu phần tương tự Thái Tử. Hiện giờ đột nhiên vừa thấy bức vẽ thời trẻ của Thái Tử mới kinh ngạc phát hiện ra diện mạo của hai người quả thật giống nhau.
Việc thế gian, luôn có sự trùng hợp. Người giống người, cũng không hiếm thấy. Chỉ là Ngu Khâm va vào tiên thái tử, thật khiến người ta mê mang bất định.
Cũng may Thành Cảnh Đế lập tức phát giác suy nghĩ của hắn, hiếm thấy mà giải thích một câu.
Phu nhân Vương thị của Ngu Trường Ân có quan hệ với tiên hoàng hậu. Một người là đích nữ trực hệ, một người là thứ nữ chi thứ. Chi thứ Vương thị đã rời kinh nhiều năm, ít lui tới với dòng chính. Vương thị mất sớm, Ngu Trường Ân tới kinh thành nhận chức cũng rất ít khi nhắc tới việc này, vì thế nên không mấy ai biết.
Yến Vân Hà nhìn bức họa, nghe Thành Cảnh Đế hiếm thấy nói nhiều như vậy, không khỏi nói: “Xem ra lúc trước bệ hạ cũng rất tò mò, mới có thể tra ra rõ ràng như thế nhỉ.”
Nụ cười trên mặt Thành Cảnh Đế không thay đổi. Hôm sau, Yến Vân Hà phải ở lại Thần Cơ Doanh vất vả luyện binh, trả giá bằng máu và nước mắt vì lời nói của mình.
......
Hôm sau, Yến Vân Hà đến hàng điểm tâm nhận thân phận mới. Trừng mắt nhìn những chữ trên giấy, hắn cứ mãi xác nhận lại với chưởng quầy: “Ngươi xác định đây là thân phận mới quan trên của các ngươi cho ta?”
Chưởng quầy vô cảm gật đầu.
Yến Vân Hà cầm tờ giấy trong tay dùng nội lực nghiền thành bột phấn, xoay người ra cửa.
Ngang qua đường lớn, còn chưa đi được mấy bước đã bị người quen chặn lại. Mấy gương mặt kia Yến Vân Hà đều biết. Lúc hắn nhậm chức đề đốc Thần Cơ Doanh, gây khó dễ với Cẩm Y Vệ không ít. Thế nên tuy những người này mặc thường phục, hắn cũng nhận ra được đây là người của Ngu Khâm.
Bọn họ 'khách khí' mời hắn tới một quán trà gần đó. Ngu Khâm tay ủ lò sưởi, áo lông cừu khép kín bên má, vẻ bệnh tật trên mặt chưa phai. Nghe thấy tiếng y liền quay mặt qua, nhìn Yến Vân Hà đang bị mấy vị đại hán vây quanh cạnh cửa.
Yến Vân Hà mới vừa bước vào, mấy người kia lập tức đóng cửa lại. Điều này làm Yến Vân Hà có ảo giác như dê vào miệng cọp. Rõ ràng Ngu Khâm trước mặt bệnh dở sống dở chết, thoạt nhìn căn bản không thể làm gì được hắn.
Ngu Khâm cầm quyển sách trong tay, đọc chậm rãi: “Du Tri Hà, năm nay mười sáu, theo cô mẫu* đến nương nhờ Du gia. Trên danh nghĩa là bà con của Du Lương nhưng thật ra là con rơi của Du đại học sĩ?”
Suýt chút nữa Yến Vân Hà đã không khống chế được biểu cảm của mình, Du Lương mà biết việc này, hẳn là sẽ giết luôn Phương Tri Châu.
Ngu Khâm khép sách lại, điềm đạm nói: “Vậy nên con vợ lẽ của Du đại học sĩ, vì sao ngày ấy lại xuất hiện ở phố Thần Miếu, Lương Âm Nhi có quan hệ gì với ngươi?”
Yến Vân Hà vô tội chớp mắt: “Lương Âm Nhi là ai, ta không quen.”
Ngu Khâm hiếm thấy tốt tính, nói: “Nếu không quen biết, sao ngươi phải trốn, còn ám toán ta ở nam phong quán?”
Yến Vân Hà nhanh chóng động não: “Ta đến nam phong quán chơi chơi, ai biết các ngài vừa vào liền bắt người. Ta sợ trưởng bối trong nhà biết nên mới ra hạ sách này.”
Ngu Khâm nghe lời giải thích trăm ngàn chỗ hở của hắn, không nói gì.
Yến Vân Hà cũng hiểu vì sao Phương Tri Châu lại sắp đặt thân phận này cho hắn. Du đại học sĩ rất có danh vọng trong giới thanh lưu, mà quan hệ giữa thanh lưu và Cẩm Y Vệ vốn luôn căng thẳng. Nếu không cần thiết, Ngu Khâm sẽ không dám bắt hắn.
Ngón tay Ngu Khâm nhẹ nhàng gõ trên bàn, một tiếng lại một tiếng, vô hình trung tạo một áp lực lớn lên Yến Vân Hà. Nếu Yến Vân Hà thật sự mới mười sáu tuổi, sợ là sẽ không chống đỡ được sự im lặng này.
Hắn cố ý lớn tiếng thở dài, nhún vai: “Vị đại nhân này, không cần tiếp tục lãng phí thời gian với ta đâu.”
Cơ thể Ngu Khâm dựa lại gần Yến Vân Hà, một mùi hương thoang thoảng thoáng qua: “Hôm ấy tiểu công tử cởi quần áo làm bản quan thấy được một thứ rất thú vị.”
Yến Vân Hà tựa như không để tâm hỏi: “Thật không?”
Ngu Khâm vươn tay, cầm lấy một cái ngọc bội đang treo bên hông Yến Vân Hà, kéo người về phía mình vài bước: “Tiểu công tử, trưởng bối trong nhà không dạy ngươi ra ngoài phải thật cẩn thận à?”
Yến Vân Hà nhìn đầu ngón tay trắng nõn đang nắm ngọc bội của Ngu Khâm: “Cẩn thận cái gì, không được tùy tiện cởi đồ?”
“Vết thương cũ trên người tiểu công tử trông rất giống một vị cố nhân của ta.” Ngu Khâm thấp giọng nói.
Yến Vân Hà cười: “Đại nhân, ngài không phải kiểu ta thích, chớ có dây dưa. Còn làm phiền đeo bám, ta sẽ về nhà nói cha ta đấy.”
Ngu Khâm nhướng mày: “Tiểu công tử thích kiểu người gì?”
Yến Vân Hà giơ tay, cách không chạm lên mặt Ngu Khâm: “Kiểu ta thích so với gương mặt này của ngài... hoàn toàn tương phản.”
__________________________________________
!From wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!
*cô mẫu: người cô là em hoặc chị gái của cha.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương