Dã Tâm Không Tịnh
Chương 34: Thật trùng hợp
Sự chú ý của Ngu Khâm đối với Du Tri Hà vượt xa những gì Yến Vân Hà tưởng. Từ đêm ở nam phong quán, Yến Vân Hà đã phát hiện Ngu Khâm đối xử khác biệt với Du Tri Hà.
Cho dù Du Tri Hà là hắn, nhưng Du Tri Hà chỉ là một người mà từ dung mạo, thân phận, tính cách, thậm chí đến cả tuổi tác đều là giả.
Ngu Khâm vì cái gì mà quan tâm Du Tri Hà đến vậy?
Bỏ qua thời điểm Du Tri Hà xuất hiện quả thật rất khéo, hành vi cũng khả nghi. Nhưng Ngu Khâm đều sẽ cư xử mờ ám với mỗi một người y hoài nghi như vậy sao?
Hỏi hắn thích kiểu người gì, giống như không phải thấm vấn mà là đang tán tỉnh vậy.
Du Tri Hà hợp ý Ngu Khâm như vậy, thậm chí điều duy nhất không hài lòng chỉ có cặp mắt thuộc về Yến Vân Hà. Toàn thân có một nơi chân thật duy nhất, lại không được Ngu Khâm thích.
Người Ngu Khâm yêu thích là một người hoàn toàn không giống hắn.
Chẳng qua dù Ngu Khâm thật sự thích thì sao chứ, chỉ cần chờ dịch dung sư trở về, thân phận Du Tri Hà sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Ai bảo Ngu Khâm để ý một người căn bản không hề tồn tại?
Yến Vân Hà nở nụ cười, miệng nói những lời trái lương tâm. Đây là một trận quyết đấu chỉ có hắn biết, nếu bị Ngu Khâm ra đòn nghiêm trọng, tất nhiên sẽ đánh trả.
Ngu Khâm nghe vậy nhưng không tức giận, đây đại khái là lần đầu y nghe được có người thẳng thắn nói trắng ra rằng người đó ghét vẻ ngoài của y.
“Vậy sao, thật đáng tiếc.” Ngu Khâm đứng lên, cúi đầu nhìn về phía Yến Vân Hà: “Ta thật sự ưng ý tiểu công tử.”
Yến Vân Hà rút ngọc bội từ tay Ngu Khâm: “Loại chuyện này cần đôi bên bằng lòng, nếu đại nhân cứ khăng khăng mơ tưởng sẽ khiến ta buồn lắm đấy.”
Nói xong hắn lùi về sau vài bước, kéo ra khoảng cách: “Những vết sẹo trên người là do gia phụ* nghiêm khắc dùng cành mận gai đánh khi còn bé vì ta không ngoan ngoãn vâng lời.”
Ánh mắt Ngu Khâm dừng lại trên áo ngoài của Yến Vân Hà, phảng phất như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp vải vóc để phác họa ra hình ảnh đã thấy hôm qua: “Chỉ dùng cành mận gai mà có thể để lại vết sẹo sâu như vậy? Du đại học sĩ đối với con trai của mình có phần nhẫn tâm quá mức rồi.”
Yến Vân Hà cho rằng ánh mắt thẳng thắn này của Ngu Khâm có đôi khi thật sự làm người ta không chống đỡ được. Tuy hắn biết đối phương chỉ dựa vào hồi ức mà nghi ngờ vết sẹo đã từng thấy trên người hắn. Lại làm hắn cảm thấy thẹn bởi bị nhìn thấu hết thảy, lỗ tai cũng hơi nóng lên.
“Ai bảo da thịt ta vốn mong manh, vô ý va chạm cũng sẽ để lại sẹo.” Yến Vân Hà lại lùi mấy bước, gần như lùi đến tận cửa: “Đại nhân, chút nữa ta còn có hẹn với người khách. Nếu ngài đã hỏi xong, ta đi trước.”
Lại phải lui nữa là lưng cũng dán lên cửa, ngoài dự đoán, Ngu Khâm không cản hắn mà chỉ cầm lò sưởi tay lên, mặt mày hơn mệt mỏi: “Vậy ta không làm trễ việc của tiểu công tử nữa.”
Yến Vân Hà đẩy cửa ra, mấy Cẩm Y Vệ cao lớn đều đứng một phía, sôi nổi nhìn vào trong phòng, sau khi được người bên trong ra hiệu liền nhường đường.
Yến Vân Hà rời khỏi trà lâu** với tâm tình phức tạp. Hắn không rõ, Ngu Khâm vậy mà nhẹ nhàng buông tha hắn, cũng không rõ thái độ của Khương thái hậu trong cung.
Thái độ của Khương thái hậu đối với việc này cũng cho thấy việc buôn lậu thuốc súng liên lụy rất nhiều đến bà. Buộc bà phải phái Ngu Khâm đến Vân Châu giết người diệt khẩu, vùi lấp tin tức vào thời điểm quan trọng này.
Hiện giờ sao đột nhiên lơi lỏng, đối với việc tra được Lương Âm Nhi cũng chỉ giơ cao đánh khẽ.
Nếu Thái Hậu thật sự cứng rắn, đừng nói hiện tại thân phận của hắn chỉ là con riêng của Du đại học sĩ, hắn có là con riêng của Vĩnh An hầu cũng sẽ bị bắt vào chiếu ngục trong một giây.
Chờ Phương Tri Châu trở về, hắn liền biết vì sao hắn có thể dễ dàng thoát thân từ chỗ Ngu Khâm. Trên mặt Phương Tri Châu không hề có chút vui vẻ nào::Thượng thư bộ Công Khương Thượng lấy chuyện Triệu Tường ra thỉnh tội với Hoàng Thượng trên triều, xin được về quê.”'
Biểu cảm Yến Vân Hà khẽ thay đổi: “Hoang đường!” Sau khi thốt lên, hắn lại gấp gáp hỏi: “Những quan viên khác trên triều có tỏ thái độ gì với việc ông ta từ quan không?”
Phương Tri Châu siết chặt cây quạt trong tay: “Nguyên đảng không cầu tình vì Khương Thượng nhưng cũng không mượn cớ buộc tội Khương Thượng.”
Yến Vân Hà nói: “Trước đây ta đã cảm thấy cấp sự trung Trương Chính buộc tội Nguyên các lão bị Cẩm Y Vệ bắt đi không bình thường. Thái Hậu và Nguyên các lão thân cận như vậy từ bao giờ?”
“Mấy năm gần đây bệ hạ càng ngày càng bành trướng, Thái Hậu liên thủ với các lão áp chế bệ hạ cũng không lạ.” Phương Tri Châu nói.
Yến Vân Hà ngả lưng lên ghế: “Nếu chúng ta tra được chứng cứ sớm hơn, điều tra định tội rõ ràng chuyện mưu nghịch buôn lậu thuốc súng này rồi đề cập đến Công bộ, Khương Thượng sẽ không thoát được tội.”
Phương Tri Châu trầm giọng: “Hiện tại Khương Thượng rút củi đáy nồi***, nhận hết tội lỗi gánh trên người. Mặc dù có thậlt sự tra ra việc buôn lậu có liên quan đến mưu nghịch cũng chỉ đổ lên người ông ta, không ảnh hưởng gì đến Thái Hậu.”
“Thậm chí tội danh của ông ta cùng lắm cũng chỉ là quản kẻ dưới không nghiêm, không kịp thời phát hiện việc tham ô phát sinh trong Công Bộ thôi.” Phương Tri Châu nói: “Bây giờ người bị động đổi thành chúng ta rồi.”
Vốn là một chiêu giết sạch, nếu bọn họ đánh con bài trong tay trước thì có thể thành công hắt bát nước bẩn này lên Thái Hậu. Đương nhiên bọn họ biết, chỉ cần Thái Hậu không mất trí, bà ta sẽ không muốn đổi một hoàng đế khác.
Nhưng Thành Cảnh Đế không suy xét Thái Hậu rốt cuộc có liên quan gì với việc này hay không, bởi ngài yêu cầu việc này buộc phải dính líu đến Thái Hậu.
Bệ hạ đăng cơ năm mười tuổi, Khương thái hậu đã buông rèm chấp chính đến nay. Nếu có thể mượn việc này ép Thái Hậu giao quyền bính, lui về hậu cung, mới không để lãng phí cơ hội tốt hôm nay.
Yến Vân Hà xoa huyệt Thái Dương: “Toàn bộ thời gian chúng ta nỗ lực bỏ ra coi như uổng phí rồi.”
Phương Tri Châu vỗ vai hắn: “Không cần bi quan như vậy đâu, bệ hạ vẫn rất vui vì ngươi có thể tra ra chuyện này. Ngài bảo chỉ cần chờ chuyện này xong xuôi, ngươi có thể trở về Thần Cơ Doanh nhậm lại chức đề đốc của ngươi lần nữa đấy.”
Yến Vân Hà cười khổ: “Ngươi nói xem hiện giờ ta đội mồ sống lại, chạy đến cáo trạng với bệ hạ Ngu Khâm mưu hại mệnh quan triều đình còn có tác dụng không?”
Phương Tri Châu thở dài: “ Án buôn lậu không lay động được vị trí của Thái Hậu, cứ cho ngươi kéo xuống được một trăm Ngu Khâm thì Thái Hậu cũng sẽ tìm được người mới tới thay thế thôi. Nói không chừng Thái Hậu còn muốn tới cảm ơn ngươi vì diệt trừ Ngu Khâm thay bà ta đấy.”
Yến Vân Hà ghé vào bàn, tức giận đến mức đấm bàn: “Ngu Khâm có phải bị ngu không, biết rõ độc phụ đó khiến y làm những chuyện như kia là đào hố cho y nhảy. Y còn sảng khoái nhảy vào!”
Phương Tri Châu sờ đầu hắn, Yến Vân Hà biến thành hình dáng của một thiếu niên làm anh cảm thấy lạ lẫm vô cùng, nhịn không được vươn tay trêu đùa: “Lần này tốt xấu gì cũng kéo xuống được một thượng thư bộ Công, bệ hạ vẫn hài lòng.”
Sau khi bãi triều, Thành Cảnh Đế đã truyền Phương Tri Châu tới Ngự Thư Phòng. Ngài không giận dữ như Phương Tri Châu tưởng, ngược lại còn có sự bình tĩnh như đã sớm đoán trước được. Thậm chí còn có tâm tình nhàn nhã hỏi Phương Tri Châu bức họa ngài vẽ gần đây trông thế nào.
Phương Tri Châu mới vừa nịnh hót vài câu, một con quạ đen nhánh bay ra từ trong phòng, nhẹ nhàng đậu lại trên bả vai Thành Cảnh Đế.
Thành Cảnh Đế vuốt đuôi con quạ: “Bây giờ rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ được mẫu hậu của trẫm chôn bao nhiêu cái đinh trên triều đình.”
“Không vội, tương lai còn dài.” Thành Cảnh Đế khẽ cười nói.
......
Án buôn lậu đã được chuyển giao cho Hoàng Thành Tư, Hoàng Thành Đế lệnh hắn nghỉ ngơi cho tốt. Ý tứ của ngài hẳn là bảo Yến Vân Hà đừng có chết đi sống lại nhanh như vậy.
Tuy rằng không biết dụng ý sắp xếp của Thành Cảnh Đế nhưng Yến Vân Hà cả gan suy đoán, có thể là đợi sau mùa thu mới tính sổ. Cũng có thể vì Ngu Khâm dù gì cũng là cháu trai của Ngu công, cho dù thanh danh y có tệ đến đâu, Thành Cảnh Đế cũng không muốn động đến y dễ dàng như vậy.
Dĩ nhiên Yến Vân Hà đều nghe theo bệ hạ, dù sao hắn cũng không chết, bệ hạ rốt cuộc có muốn truy cứu hay không cũng là quyết định của ngài.
Còn một ngày nữa tới khi đại điển tế trời diễn ra.
Trước khi được khôi phục thân phận, Yến Vân Hà vẫn luôn ở Phương phủ.
Vì đề phòng có chuyện xảy ra ở đại điển mà Phương Tri Châu bận rộn đến mức đã mấy ngày rồi không xuất hiện.
Yến Vân Hà không nghĩ tới việc Du Lương lại lựa lúc Phương Tri Châu không có ở phủ mà tìm tới cửa.
Du Lương hiển nhiên là khách quen của Phương phủ nên chẳng gặp phải sự cản trở nào. Cậu vừa tiến vào đã nhìn thấy Yến Vân Hà, sốc nặng: “Ngươi có quan hệ gì với Yến Vân Hà?”
Yến Vân Hà bị trực giác như động vật của cậu ta dọa nhảy dựng: “Ai? Không quen biết.”
Du Lương chỉ vào mặt hắn: “Vậy vì sao ngươi trông giống hắn như vậy, chẳng lẽ ngươi là con riêng của Vĩnh An hầu?”
Yến Vân Hà không nhịn được: “Đâu có giống!”
Du Lương phản bác: “Tóc xoăn xoăn, còn đôi tròng mắt kia nữa. Trong số những người ta biết chỉ có mỗi Yến Vân Hà là có cặp mắt kì lạ như vậy thôi.”
Vậy mà trong nhất thời Yến Vân Hà khó mà cãi được.
Du Lương là một người quảng giao, nhanh chóng bắt chuyện với hắn. Nhắc tới bạn tốt của mình, Du Lương lại lộ ra ánh mắt ưu sầu: “Không biết Hoài Dương thế nào rồi. Ta nhờ rất nhiều bạn bè ở Vân Châu hỏi thăm cũng không thể tìm được tin tức của hắn.”
Yến Vân Hà sợ tiếp tục ở gần Du Lương sẽ bị lộ mất, vì thế nhân lúc người hầu tới dâng trà, hắn xoay người lén lút chuồn khỏi phủ.
Năm nay mưa thuận gió hòa, lại đúng lúc tuyết rơi sớm nên bá tánh cũng vô cùng mong chờ đại điển tế trời sắp tới. Trên đường náo nhiệt, đèn lồng treo cao, Yến Vân Hà khoác áo choàng lang thang dạo phố.
Từ khi trở về từ biên cương hắn đã không ngơi nghỉ chút nào mà vào Thần Cơ Doanh. Mọi việc đều bận rộn, khoảnh khắc nhàn nhã bây giờ quả là hiếm hoi.
Quán hàng rong ven đường bán bánh trôi, mùi vị thơm ngọt bay đến mũi. Yến Vân Hà lập tức ngồi xuống gọi một chén.
Bánh trôi rất nhanh đã được bưng ra, cắn xuống lớp vỏ trắng mềm, nhân mè đen thơm ngọt bên trong sẽ chảy ra ngập trong khoang miệng. Yến Vân Hà bị nóng, cái miệng nhỏ đang há ra hít hà thì chợt thấy lạnh nơi đuôi lông mày.
Hắn ngẩng đầu, tuyết đang rơi. Tuyết trắng lả tả đầy trời rơi xuống, tiết Đông chí**** kéo đến, nhà nhà đoàn viên.
Yến Vân Hà không thể về nhà, cũng không thể gặp bạn bè, thậm chí không có cách nào để dùng gương mặt thật của mình gặp ai khác. Đêm đông chậm rãi này lạnh đến cô quạnh.
Hóa ra loại cảm giác không có liên hệ với bất kì ai tịch mịch như vậy.
Ngu Khâm liệu có thường xuyên có loại cảm giác tương tự như tâm tình hắn bây giờ hay không khi trở về từ trong cung rồi một thân một mình ăn mì. Có điều tất cả đều do chính Ngu Khâm lựa chọn, đó là chuyện Yến Vân Hà không có cách nào can thiệp, cũng không có lập trường để can thiệp.
Yến Vân Hà nhìn bánh trôi trong chén rồi nhỏ giọng thở dài.
Tuyết bỗng ngừng rơi, Yến Vân Hà ngẩng đầu, một cây dù đang che phía trên người hắn. Lần theo cánh tay người cầm dù, hắn nhìn về phía người nọ.
“Thật trùng hợp.” Ngu Khâm khẽ nghiêng dù:“ Lại gặp nhau rồi.”
Yến Vân Hà trả lễ bằng một nụ cười nhạt: “Trùng hợp à? Sao ta lại cảm thấy là đại nhân cố ý theo dõi ta nên mới ngẫu nhiên gặp được nhỉ?”
Ngu Khâm nhìn vào cặp mắt màu đồng nhạt của hắn: “Tiểu công tử cũng giống như người quen cũ của ta, rất thích tự mình đa tình.”
Yến Vân Hà hỏi lại: “Một câu cũng không ngừng nhắc về người quen cũ, là người trong lòng Hàn Sơ à?”
“Tri Hà muốn biết sao?” Khi Ngu Khâm gọi tên Du Tri Hà, âm điệu rất nhẹ, có một loại mờ ám mơ hồ.
Yến Vân Hà chống cằm, dùng muỗng khảy cái bánh trôi trong chén: “Ta đoán là không phải.”
“Ta thấy đại nhân tướng mạo bạc tình, sao mà có người trong lòng được.”
“Dù có, cũng sớm chết rồi.”
_______________________________________________
!From wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!
*gia phụ: xưng hô cha mình với người khác.
**trà lâu: tiệm lầu (gác) bán trà.
***rút củi đáy nồi: gọi là 'phủ để trừu tân', kế thứ 27 trong 36 kế. Chỉ việc khi tình hình đang nước sôi, lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, nhỏ thành không.
****tiết Đông chí: là khoảng giữa mùa đông
Cho dù Du Tri Hà là hắn, nhưng Du Tri Hà chỉ là một người mà từ dung mạo, thân phận, tính cách, thậm chí đến cả tuổi tác đều là giả.
Ngu Khâm vì cái gì mà quan tâm Du Tri Hà đến vậy?
Bỏ qua thời điểm Du Tri Hà xuất hiện quả thật rất khéo, hành vi cũng khả nghi. Nhưng Ngu Khâm đều sẽ cư xử mờ ám với mỗi một người y hoài nghi như vậy sao?
Hỏi hắn thích kiểu người gì, giống như không phải thấm vấn mà là đang tán tỉnh vậy.
Du Tri Hà hợp ý Ngu Khâm như vậy, thậm chí điều duy nhất không hài lòng chỉ có cặp mắt thuộc về Yến Vân Hà. Toàn thân có một nơi chân thật duy nhất, lại không được Ngu Khâm thích.
Người Ngu Khâm yêu thích là một người hoàn toàn không giống hắn.
Chẳng qua dù Ngu Khâm thật sự thích thì sao chứ, chỉ cần chờ dịch dung sư trở về, thân phận Du Tri Hà sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Ai bảo Ngu Khâm để ý một người căn bản không hề tồn tại?
Yến Vân Hà nở nụ cười, miệng nói những lời trái lương tâm. Đây là một trận quyết đấu chỉ có hắn biết, nếu bị Ngu Khâm ra đòn nghiêm trọng, tất nhiên sẽ đánh trả.
Ngu Khâm nghe vậy nhưng không tức giận, đây đại khái là lần đầu y nghe được có người thẳng thắn nói trắng ra rằng người đó ghét vẻ ngoài của y.
“Vậy sao, thật đáng tiếc.” Ngu Khâm đứng lên, cúi đầu nhìn về phía Yến Vân Hà: “Ta thật sự ưng ý tiểu công tử.”
Yến Vân Hà rút ngọc bội từ tay Ngu Khâm: “Loại chuyện này cần đôi bên bằng lòng, nếu đại nhân cứ khăng khăng mơ tưởng sẽ khiến ta buồn lắm đấy.”
Nói xong hắn lùi về sau vài bước, kéo ra khoảng cách: “Những vết sẹo trên người là do gia phụ* nghiêm khắc dùng cành mận gai đánh khi còn bé vì ta không ngoan ngoãn vâng lời.”
Ánh mắt Ngu Khâm dừng lại trên áo ngoài của Yến Vân Hà, phảng phất như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp vải vóc để phác họa ra hình ảnh đã thấy hôm qua: “Chỉ dùng cành mận gai mà có thể để lại vết sẹo sâu như vậy? Du đại học sĩ đối với con trai của mình có phần nhẫn tâm quá mức rồi.”
Yến Vân Hà cho rằng ánh mắt thẳng thắn này của Ngu Khâm có đôi khi thật sự làm người ta không chống đỡ được. Tuy hắn biết đối phương chỉ dựa vào hồi ức mà nghi ngờ vết sẹo đã từng thấy trên người hắn. Lại làm hắn cảm thấy thẹn bởi bị nhìn thấu hết thảy, lỗ tai cũng hơi nóng lên.
“Ai bảo da thịt ta vốn mong manh, vô ý va chạm cũng sẽ để lại sẹo.” Yến Vân Hà lại lùi mấy bước, gần như lùi đến tận cửa: “Đại nhân, chút nữa ta còn có hẹn với người khách. Nếu ngài đã hỏi xong, ta đi trước.”
Lại phải lui nữa là lưng cũng dán lên cửa, ngoài dự đoán, Ngu Khâm không cản hắn mà chỉ cầm lò sưởi tay lên, mặt mày hơn mệt mỏi: “Vậy ta không làm trễ việc của tiểu công tử nữa.”
Yến Vân Hà đẩy cửa ra, mấy Cẩm Y Vệ cao lớn đều đứng một phía, sôi nổi nhìn vào trong phòng, sau khi được người bên trong ra hiệu liền nhường đường.
Yến Vân Hà rời khỏi trà lâu** với tâm tình phức tạp. Hắn không rõ, Ngu Khâm vậy mà nhẹ nhàng buông tha hắn, cũng không rõ thái độ của Khương thái hậu trong cung.
Thái độ của Khương thái hậu đối với việc này cũng cho thấy việc buôn lậu thuốc súng liên lụy rất nhiều đến bà. Buộc bà phải phái Ngu Khâm đến Vân Châu giết người diệt khẩu, vùi lấp tin tức vào thời điểm quan trọng này.
Hiện giờ sao đột nhiên lơi lỏng, đối với việc tra được Lương Âm Nhi cũng chỉ giơ cao đánh khẽ.
Nếu Thái Hậu thật sự cứng rắn, đừng nói hiện tại thân phận của hắn chỉ là con riêng của Du đại học sĩ, hắn có là con riêng của Vĩnh An hầu cũng sẽ bị bắt vào chiếu ngục trong một giây.
Chờ Phương Tri Châu trở về, hắn liền biết vì sao hắn có thể dễ dàng thoát thân từ chỗ Ngu Khâm. Trên mặt Phương Tri Châu không hề có chút vui vẻ nào::Thượng thư bộ Công Khương Thượng lấy chuyện Triệu Tường ra thỉnh tội với Hoàng Thượng trên triều, xin được về quê.”'
Biểu cảm Yến Vân Hà khẽ thay đổi: “Hoang đường!” Sau khi thốt lên, hắn lại gấp gáp hỏi: “Những quan viên khác trên triều có tỏ thái độ gì với việc ông ta từ quan không?”
Phương Tri Châu siết chặt cây quạt trong tay: “Nguyên đảng không cầu tình vì Khương Thượng nhưng cũng không mượn cớ buộc tội Khương Thượng.”
Yến Vân Hà nói: “Trước đây ta đã cảm thấy cấp sự trung Trương Chính buộc tội Nguyên các lão bị Cẩm Y Vệ bắt đi không bình thường. Thái Hậu và Nguyên các lão thân cận như vậy từ bao giờ?”
“Mấy năm gần đây bệ hạ càng ngày càng bành trướng, Thái Hậu liên thủ với các lão áp chế bệ hạ cũng không lạ.” Phương Tri Châu nói.
Yến Vân Hà ngả lưng lên ghế: “Nếu chúng ta tra được chứng cứ sớm hơn, điều tra định tội rõ ràng chuyện mưu nghịch buôn lậu thuốc súng này rồi đề cập đến Công bộ, Khương Thượng sẽ không thoát được tội.”
Phương Tri Châu trầm giọng: “Hiện tại Khương Thượng rút củi đáy nồi***, nhận hết tội lỗi gánh trên người. Mặc dù có thậlt sự tra ra việc buôn lậu có liên quan đến mưu nghịch cũng chỉ đổ lên người ông ta, không ảnh hưởng gì đến Thái Hậu.”
“Thậm chí tội danh của ông ta cùng lắm cũng chỉ là quản kẻ dưới không nghiêm, không kịp thời phát hiện việc tham ô phát sinh trong Công Bộ thôi.” Phương Tri Châu nói: “Bây giờ người bị động đổi thành chúng ta rồi.”
Vốn là một chiêu giết sạch, nếu bọn họ đánh con bài trong tay trước thì có thể thành công hắt bát nước bẩn này lên Thái Hậu. Đương nhiên bọn họ biết, chỉ cần Thái Hậu không mất trí, bà ta sẽ không muốn đổi một hoàng đế khác.
Nhưng Thành Cảnh Đế không suy xét Thái Hậu rốt cuộc có liên quan gì với việc này hay không, bởi ngài yêu cầu việc này buộc phải dính líu đến Thái Hậu.
Bệ hạ đăng cơ năm mười tuổi, Khương thái hậu đã buông rèm chấp chính đến nay. Nếu có thể mượn việc này ép Thái Hậu giao quyền bính, lui về hậu cung, mới không để lãng phí cơ hội tốt hôm nay.
Yến Vân Hà xoa huyệt Thái Dương: “Toàn bộ thời gian chúng ta nỗ lực bỏ ra coi như uổng phí rồi.”
Phương Tri Châu vỗ vai hắn: “Không cần bi quan như vậy đâu, bệ hạ vẫn rất vui vì ngươi có thể tra ra chuyện này. Ngài bảo chỉ cần chờ chuyện này xong xuôi, ngươi có thể trở về Thần Cơ Doanh nhậm lại chức đề đốc của ngươi lần nữa đấy.”
Yến Vân Hà cười khổ: “Ngươi nói xem hiện giờ ta đội mồ sống lại, chạy đến cáo trạng với bệ hạ Ngu Khâm mưu hại mệnh quan triều đình còn có tác dụng không?”
Phương Tri Châu thở dài: “ Án buôn lậu không lay động được vị trí của Thái Hậu, cứ cho ngươi kéo xuống được một trăm Ngu Khâm thì Thái Hậu cũng sẽ tìm được người mới tới thay thế thôi. Nói không chừng Thái Hậu còn muốn tới cảm ơn ngươi vì diệt trừ Ngu Khâm thay bà ta đấy.”
Yến Vân Hà ghé vào bàn, tức giận đến mức đấm bàn: “Ngu Khâm có phải bị ngu không, biết rõ độc phụ đó khiến y làm những chuyện như kia là đào hố cho y nhảy. Y còn sảng khoái nhảy vào!”
Phương Tri Châu sờ đầu hắn, Yến Vân Hà biến thành hình dáng của một thiếu niên làm anh cảm thấy lạ lẫm vô cùng, nhịn không được vươn tay trêu đùa: “Lần này tốt xấu gì cũng kéo xuống được một thượng thư bộ Công, bệ hạ vẫn hài lòng.”
Sau khi bãi triều, Thành Cảnh Đế đã truyền Phương Tri Châu tới Ngự Thư Phòng. Ngài không giận dữ như Phương Tri Châu tưởng, ngược lại còn có sự bình tĩnh như đã sớm đoán trước được. Thậm chí còn có tâm tình nhàn nhã hỏi Phương Tri Châu bức họa ngài vẽ gần đây trông thế nào.
Phương Tri Châu mới vừa nịnh hót vài câu, một con quạ đen nhánh bay ra từ trong phòng, nhẹ nhàng đậu lại trên bả vai Thành Cảnh Đế.
Thành Cảnh Đế vuốt đuôi con quạ: “Bây giờ rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ được mẫu hậu của trẫm chôn bao nhiêu cái đinh trên triều đình.”
“Không vội, tương lai còn dài.” Thành Cảnh Đế khẽ cười nói.
......
Án buôn lậu đã được chuyển giao cho Hoàng Thành Tư, Hoàng Thành Đế lệnh hắn nghỉ ngơi cho tốt. Ý tứ của ngài hẳn là bảo Yến Vân Hà đừng có chết đi sống lại nhanh như vậy.
Tuy rằng không biết dụng ý sắp xếp của Thành Cảnh Đế nhưng Yến Vân Hà cả gan suy đoán, có thể là đợi sau mùa thu mới tính sổ. Cũng có thể vì Ngu Khâm dù gì cũng là cháu trai của Ngu công, cho dù thanh danh y có tệ đến đâu, Thành Cảnh Đế cũng không muốn động đến y dễ dàng như vậy.
Dĩ nhiên Yến Vân Hà đều nghe theo bệ hạ, dù sao hắn cũng không chết, bệ hạ rốt cuộc có muốn truy cứu hay không cũng là quyết định của ngài.
Còn một ngày nữa tới khi đại điển tế trời diễn ra.
Trước khi được khôi phục thân phận, Yến Vân Hà vẫn luôn ở Phương phủ.
Vì đề phòng có chuyện xảy ra ở đại điển mà Phương Tri Châu bận rộn đến mức đã mấy ngày rồi không xuất hiện.
Yến Vân Hà không nghĩ tới việc Du Lương lại lựa lúc Phương Tri Châu không có ở phủ mà tìm tới cửa.
Du Lương hiển nhiên là khách quen của Phương phủ nên chẳng gặp phải sự cản trở nào. Cậu vừa tiến vào đã nhìn thấy Yến Vân Hà, sốc nặng: “Ngươi có quan hệ gì với Yến Vân Hà?”
Yến Vân Hà bị trực giác như động vật của cậu ta dọa nhảy dựng: “Ai? Không quen biết.”
Du Lương chỉ vào mặt hắn: “Vậy vì sao ngươi trông giống hắn như vậy, chẳng lẽ ngươi là con riêng của Vĩnh An hầu?”
Yến Vân Hà không nhịn được: “Đâu có giống!”
Du Lương phản bác: “Tóc xoăn xoăn, còn đôi tròng mắt kia nữa. Trong số những người ta biết chỉ có mỗi Yến Vân Hà là có cặp mắt kì lạ như vậy thôi.”
Vậy mà trong nhất thời Yến Vân Hà khó mà cãi được.
Du Lương là một người quảng giao, nhanh chóng bắt chuyện với hắn. Nhắc tới bạn tốt của mình, Du Lương lại lộ ra ánh mắt ưu sầu: “Không biết Hoài Dương thế nào rồi. Ta nhờ rất nhiều bạn bè ở Vân Châu hỏi thăm cũng không thể tìm được tin tức của hắn.”
Yến Vân Hà sợ tiếp tục ở gần Du Lương sẽ bị lộ mất, vì thế nhân lúc người hầu tới dâng trà, hắn xoay người lén lút chuồn khỏi phủ.
Năm nay mưa thuận gió hòa, lại đúng lúc tuyết rơi sớm nên bá tánh cũng vô cùng mong chờ đại điển tế trời sắp tới. Trên đường náo nhiệt, đèn lồng treo cao, Yến Vân Hà khoác áo choàng lang thang dạo phố.
Từ khi trở về từ biên cương hắn đã không ngơi nghỉ chút nào mà vào Thần Cơ Doanh. Mọi việc đều bận rộn, khoảnh khắc nhàn nhã bây giờ quả là hiếm hoi.
Quán hàng rong ven đường bán bánh trôi, mùi vị thơm ngọt bay đến mũi. Yến Vân Hà lập tức ngồi xuống gọi một chén.
Bánh trôi rất nhanh đã được bưng ra, cắn xuống lớp vỏ trắng mềm, nhân mè đen thơm ngọt bên trong sẽ chảy ra ngập trong khoang miệng. Yến Vân Hà bị nóng, cái miệng nhỏ đang há ra hít hà thì chợt thấy lạnh nơi đuôi lông mày.
Hắn ngẩng đầu, tuyết đang rơi. Tuyết trắng lả tả đầy trời rơi xuống, tiết Đông chí**** kéo đến, nhà nhà đoàn viên.
Yến Vân Hà không thể về nhà, cũng không thể gặp bạn bè, thậm chí không có cách nào để dùng gương mặt thật của mình gặp ai khác. Đêm đông chậm rãi này lạnh đến cô quạnh.
Hóa ra loại cảm giác không có liên hệ với bất kì ai tịch mịch như vậy.
Ngu Khâm liệu có thường xuyên có loại cảm giác tương tự như tâm tình hắn bây giờ hay không khi trở về từ trong cung rồi một thân một mình ăn mì. Có điều tất cả đều do chính Ngu Khâm lựa chọn, đó là chuyện Yến Vân Hà không có cách nào can thiệp, cũng không có lập trường để can thiệp.
Yến Vân Hà nhìn bánh trôi trong chén rồi nhỏ giọng thở dài.
Tuyết bỗng ngừng rơi, Yến Vân Hà ngẩng đầu, một cây dù đang che phía trên người hắn. Lần theo cánh tay người cầm dù, hắn nhìn về phía người nọ.
“Thật trùng hợp.” Ngu Khâm khẽ nghiêng dù:“ Lại gặp nhau rồi.”
Yến Vân Hà trả lễ bằng một nụ cười nhạt: “Trùng hợp à? Sao ta lại cảm thấy là đại nhân cố ý theo dõi ta nên mới ngẫu nhiên gặp được nhỉ?”
Ngu Khâm nhìn vào cặp mắt màu đồng nhạt của hắn: “Tiểu công tử cũng giống như người quen cũ của ta, rất thích tự mình đa tình.”
Yến Vân Hà hỏi lại: “Một câu cũng không ngừng nhắc về người quen cũ, là người trong lòng Hàn Sơ à?”
“Tri Hà muốn biết sao?” Khi Ngu Khâm gọi tên Du Tri Hà, âm điệu rất nhẹ, có một loại mờ ám mơ hồ.
Yến Vân Hà chống cằm, dùng muỗng khảy cái bánh trôi trong chén: “Ta đoán là không phải.”
“Ta thấy đại nhân tướng mạo bạc tình, sao mà có người trong lòng được.”
“Dù có, cũng sớm chết rồi.”
_______________________________________________
!From wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!
*gia phụ: xưng hô cha mình với người khác.
**trà lâu: tiệm lầu (gác) bán trà.
***rút củi đáy nồi: gọi là 'phủ để trừu tân', kế thứ 27 trong 36 kế. Chỉ việc khi tình hình đang nước sôi, lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, nhỏ thành không.
****tiết Đông chí: là khoảng giữa mùa đông
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương