[Đam Mỹ] Trói Buộc

Chương 47: Có duyên không phận



những ôn nhu và lo lắng này sẽ rất nhanh không còn nữa, vì những thứ hắn đang dành cho cậu sau này sẽ dành cho người bạn đời sẽ cùng hắn đi đến cuối con đường, và người đó chắc chắn sẽ không phải là cậu

nghĩ đến đây trong lòng cậu cảm thấy thật đau đớn, nếu có một điều ước cậu chỉ ước thời gian có thể ngừng trôi ở thời điểm hiện tại, để cậu có thể ở trong lòng hắn được lâu hơn, cảm nhận sự quan tâm dịu dàng và lo lắng nhỏ nhặt từ hắn

hắn như một ngôi sao sáng trên bầu trời rộng lớn và cũng là ánh sáng duy nhất trong lòng cậu, còn cậu chỉ là một con đom đóm bé nhỏ le lói ánh sáng nhỏ bé rồi vụt tắt trong màn đêm sau đó, sao có thể sánh ngang với những ngôi sao trên bầu trời kia

cậu và hắn là người của hai thế giới khác nhau, vừa sinh ra đã định là người không thể đi chung đường, nên cậu nào dám mộng tưởng xa vời, nếu đã định sẵn là không phận thì dù có duyên cũng không thể đến được với nhau

cậu giật mình tỉnh giấc sau tiếng động mở cửa, cô ta đi đến nhìn cậu đang mơ màng vừa tỉnh dậy, cô ta định lên tiếng mắng chửi cậu thì bị tiếng mở cửa từ phòng tắm làm cho giật mình

hắn từ trong phòng tắm bước ra nhìn thấy cô ta thì nhíu mày “cô vào đây làm gì? ai cho cô vào đây?”

cô ta rất kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, bình thường khi cô ta đến đây thì hắn đã lên công ty từ sớm đến tối muộn mới về, nên cô ta hiện tại rất kinh ngạc khi thấy hắn còn ở đây

cô ta đi đến chỗ hắn khẽ nói nhỏ vào tai hắn, giọng cô ta nói rất nhỏ giống như không muốn người thứ ba nghe thấy, không biết cô ta đã nói gì với hắn chỉ thấy hắn im lặng, và thái độ cũng khác với lúc nãy và cũng không còn muốn đuổi cô ta ra ngoài

hắn đi đến chỗ cậu đưa tay lên trán cậu “hạ sốt rồi, em có cảm thấy khó chịu hay không thoải mái ở đâu không?”



cậu nhìn hắn lắc đầu, hình ảnh hắn ôn nhu ân cần với cậu làm cô ta càng thêm đố kỵ căm ghét cậu hơn, cô ta thích hắn đã từ rất lâu rồi dù biết hắn không thích nhưng cô ta vẫn cố chấp muốn liên hôn với hắn

hắn là Alpha trội hơn những Alpha khác gấp nhiều lần, dù cô ta không có được tình cảm của hắn nhưng xét về mọi mặt hắn đều vượt trội hơn những Alpha khác, nên liên hôn với hắn hoàn toàn không thiệt thòi hay tổn thất gì

nếu không có sự xuất hiện của cậu, có lẽ cô ta và hắn đã sớm đính hôn với nhau và cũng sẽ không như bây giờ bị hắn sỉ nhục như vậy

“tôi phải lên công ty giải quyết công việc, tôi sẽ gọi người mang đồ ăn lên cho em, ăn xong nhớ uống thuốc rồi nghỉ ngơi, và không được mở cửa sổ”. tay hắn chạm vào mặt cậu giọng nói có chút ôn nhu như đang dặn dò một đứa trẻ

“ừm” cậu nhìn hắn không nhanh không chậm đáp

cô ta sững sốt với lời nói và hành động của hắn, cô ta không ngờ một Lam Dung Ly lạnh lùng, máu lạnh vô tình lại có thể nói ra những lời ôn nhu như vậy

cô ta nhìn cậu chằm chằm ánh mắt như muốn giết người nhìn cậu, cô ta trong lòng luôn nghĩ nếu không có cậu những hành động và lời nói đó sẽ thuộc về cô ta, nên cô ta càng căm hận cậu hơn như muốn giết cậu ngay lập tức

hắn đi đến tủ lấy cà vạt và đồng hồ ra sau đó mang vào cầm áo vest sải bước đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò quản gia “bảo người làm mang đồ bổ lên phòng, và chăm sóc tốt cho em ấy”

“vâng” quản gia cung kính cúi người trả lời
Chương trước Chương tiếp