[Đam Mỹ] Trói Buộc
Chương 48: Tại sao cô phải luôn như vậy?
từ sau lần bị quấy rối Lãnh Dực mỗi ngày đều sáng đưa chiều đón Lạc Dương, hệt như một người cha đưa đón con mình đi học vậy
Lạc Dương cũng không còn bài xích Lãnh Dực như trước, và cũng dần dần tiếp nhận Lãnh Dực
“mình về thôi” Lạc Dương vừa để chìa khóa vào túi vừa nói
“ngày mai em có bận gì không” Lãnh Dực nắm tay Lạc Dương vừa đi vừa nói
“cũng không bận lắm, có chuyện gì sao?” Lạc Dương nghi hoặc nhìn Lãnh Dực hỏi
“cũng không có gì chỉ muốn cùng em đi xem phim, nếu em bận thì để hôm khác vậy”
Lạc Dương đột ngột xoay người lại đưa tay lên véo nhẹ vào má Lãnh Dực “mai em sẽ đóng cửa và dành một ngày cho anh” cũng lâu rồi không có dành thời gian cho anh ấy nhiều, do dạo này thời tiết thay đổi nên hơi bận, vừa hay ngày mai cũng không có nhiều việc nên dành thêm chút thời gian cho anh ấy
Lãnh Dực nghe Lạc Dương nói vậy thì vui vẻ mỉm cười “mai anh sẽ đến đón em”
“ừm” Lạc Dương nhẹ nhàng trả lời.
…----------------…
một thời gian sau, cậu đang ngồi trong hoa viên chăm sóc hoa thì nhìn thấy Tưởng Huy Âm đi đến, cô ta đi đến chỗ cậu tâm tình cô ta như có chuyện gì đó rất vui vì thấy trên mặt cô ta rất vui vẻ, khác hẳn với gương mặt cau có khó chịu ngày thường của cô ta đến đây chèn ép sỉ nhục cậu
“mày câu dẫn quyến rũ anh ta thì sao? người chiến thắng vẫn sẽ là tao”
cậu im lặng không quan tâm lời của cô ta nói, vẫn chỉ chú tâm đến những chậu hoa trong tay, tưởng Huy Âm nhìn thái độ dửng dưng không quan tâm của cậu thì tức giận giành lấy chậu hoa trong tay cậu ném mạnh xuống đất khiến chậu hoa vỡ tan nát
mảnh vỡ của chậu hoa văng ra trúng vào tay cậu, khiến tay cậu bị xước chảy máu “cô tại sao phải luôn như vậy? “. cậu chẳng làm gì cô ta cả nhưng cô ta lại luôn ức hiếp chèn ép cậu mỗi khi hắn không có ở đây, phải chăng đây là cách duy nhất để cô ta có thể trút giận? ánh mắt thương hại của cậu nhìn Tưởng Huy Âm
Tưởng Huy Âm càng tức giận hơn khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của cậu, trong lòng khó chiu đưa tay lên đánh mạnh xuống mặt cậu lớn tiếng quát. “MÀY NGHĨ MÀY LÀ AI MÀ LẠI DÙNG ÁNH MẮT ĐÓ NHÌN TAO, TAO NÓI CHO MÀY BIẾT TAO VÀ LAM DUNG LY SẮP ĐÍNH HÔN RỒI, MÀY BIẾT ĐIỀU THÌ NHANH CÚT KHỎI ĐÂY”
cậu kinh ngạc khi nghe lời cô ta nói, Tưởng Huy Âm nhìn thấy thái độ trên mặt cậu thì đắc ý nói tiếp “mày chỉ là một tình nhân được anh ấy mua về để làm công cụ phát tiết, sau này tao với anh ấy kết hôn rồi thì mày cũng chỉ là món đồ chơi trong tay anh ấy bị vứt bỏ mà thôi”
cậu thật sự rất đau lòng và cũng rất đau đớn khi nghe lời cô ta nói, dù lời nói của Tưởng Huy Âm đều là ác ý và khó nghe nhưng lời nói cô ta nói đều là sự thật, cậu không có lời nào để cố biện minh cho lời cô ta nói
cậu chính là được anh ta mua về lời này thật sự không sai, vì chính miệng anh ta đã nói như vậy, hiện tại anh ta sắp đính hôn với người khác có khi lại đúng như lời Tưởng Huy Âm nói, sẽ chỉ xem cậu là một món đồ chơi và sắp bị vứt bỏ vì sắp hết hạn sử dụng
cậu nghĩ đến đây càng đau lòng hơn, tim cậu như có hàng ngàn mũi dao đâm vào tạo thành một vết xe sâu thẳm, ánh sáng duy nhất trong lòng cũng đột ngột vụt tắt, một mảnh đen tối sâu thẳm trong lòng bao phủ lấy tâm trí cậu
cậu kìm nén những cảm xúc và cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào tim nở một nụ cười thê lương “tôi sẽ im lặng lặng lẽ mà rời đi, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, tôi chỉ mong cô có thể sống hạnh phúc cùng với anh ấy” cậu không đợi cô ta trả lời đã quay người rời đi
Lạc Dương cũng không còn bài xích Lãnh Dực như trước, và cũng dần dần tiếp nhận Lãnh Dực
“mình về thôi” Lạc Dương vừa để chìa khóa vào túi vừa nói
“ngày mai em có bận gì không” Lãnh Dực nắm tay Lạc Dương vừa đi vừa nói
“cũng không bận lắm, có chuyện gì sao?” Lạc Dương nghi hoặc nhìn Lãnh Dực hỏi
“cũng không có gì chỉ muốn cùng em đi xem phim, nếu em bận thì để hôm khác vậy”
Lạc Dương đột ngột xoay người lại đưa tay lên véo nhẹ vào má Lãnh Dực “mai em sẽ đóng cửa và dành một ngày cho anh” cũng lâu rồi không có dành thời gian cho anh ấy nhiều, do dạo này thời tiết thay đổi nên hơi bận, vừa hay ngày mai cũng không có nhiều việc nên dành thêm chút thời gian cho anh ấy
Lãnh Dực nghe Lạc Dương nói vậy thì vui vẻ mỉm cười “mai anh sẽ đến đón em”
“ừm” Lạc Dương nhẹ nhàng trả lời.
…----------------…
một thời gian sau, cậu đang ngồi trong hoa viên chăm sóc hoa thì nhìn thấy Tưởng Huy Âm đi đến, cô ta đi đến chỗ cậu tâm tình cô ta như có chuyện gì đó rất vui vì thấy trên mặt cô ta rất vui vẻ, khác hẳn với gương mặt cau có khó chịu ngày thường của cô ta đến đây chèn ép sỉ nhục cậu
“mày câu dẫn quyến rũ anh ta thì sao? người chiến thắng vẫn sẽ là tao”
cậu im lặng không quan tâm lời của cô ta nói, vẫn chỉ chú tâm đến những chậu hoa trong tay, tưởng Huy Âm nhìn thái độ dửng dưng không quan tâm của cậu thì tức giận giành lấy chậu hoa trong tay cậu ném mạnh xuống đất khiến chậu hoa vỡ tan nát
mảnh vỡ của chậu hoa văng ra trúng vào tay cậu, khiến tay cậu bị xước chảy máu “cô tại sao phải luôn như vậy? “. cậu chẳng làm gì cô ta cả nhưng cô ta lại luôn ức hiếp chèn ép cậu mỗi khi hắn không có ở đây, phải chăng đây là cách duy nhất để cô ta có thể trút giận? ánh mắt thương hại của cậu nhìn Tưởng Huy Âm
Tưởng Huy Âm càng tức giận hơn khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của cậu, trong lòng khó chiu đưa tay lên đánh mạnh xuống mặt cậu lớn tiếng quát. “MÀY NGHĨ MÀY LÀ AI MÀ LẠI DÙNG ÁNH MẮT ĐÓ NHÌN TAO, TAO NÓI CHO MÀY BIẾT TAO VÀ LAM DUNG LY SẮP ĐÍNH HÔN RỒI, MÀY BIẾT ĐIỀU THÌ NHANH CÚT KHỎI ĐÂY”
cậu kinh ngạc khi nghe lời cô ta nói, Tưởng Huy Âm nhìn thấy thái độ trên mặt cậu thì đắc ý nói tiếp “mày chỉ là một tình nhân được anh ấy mua về để làm công cụ phát tiết, sau này tao với anh ấy kết hôn rồi thì mày cũng chỉ là món đồ chơi trong tay anh ấy bị vứt bỏ mà thôi”
cậu thật sự rất đau lòng và cũng rất đau đớn khi nghe lời cô ta nói, dù lời nói của Tưởng Huy Âm đều là ác ý và khó nghe nhưng lời nói cô ta nói đều là sự thật, cậu không có lời nào để cố biện minh cho lời cô ta nói
cậu chính là được anh ta mua về lời này thật sự không sai, vì chính miệng anh ta đã nói như vậy, hiện tại anh ta sắp đính hôn với người khác có khi lại đúng như lời Tưởng Huy Âm nói, sẽ chỉ xem cậu là một món đồ chơi và sắp bị vứt bỏ vì sắp hết hạn sử dụng
cậu nghĩ đến đây càng đau lòng hơn, tim cậu như có hàng ngàn mũi dao đâm vào tạo thành một vết xe sâu thẳm, ánh sáng duy nhất trong lòng cũng đột ngột vụt tắt, một mảnh đen tối sâu thẳm trong lòng bao phủ lấy tâm trí cậu
cậu kìm nén những cảm xúc và cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào tim nở một nụ cười thê lương “tôi sẽ im lặng lặng lẽ mà rời đi, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, tôi chỉ mong cô có thể sống hạnh phúc cùng với anh ấy” cậu không đợi cô ta trả lời đã quay người rời đi
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương