Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh
Chương 57
Hàn Lãnh ôm cô ném mạnh lên giường lớn, điên cuồng xé mạnh chiếc váy mỏng cô đang mặc mà hôn ngấu nghiến lên cần cổ trắng...
Hạ Ly bặm đôi môi nhỏ, nhắm chặt mắt để ngăn không cho mình khóc vì tên đàn ông khốn nạn này...
Vì chịu tác dụng mạnh của thuốc, Hàn Lãnh không kiểm soát được hành động của bản thân, đưa ** *** sưng tấy trực tiếp vào *** ***** khô khốc của cô gái mà liên tục vận động mạnh mẽ, không màng để tâm lúc trước cô từng bị thương rất nặng...
"Ha...chặt thật..."
Hạ Ly cố dùng tay giữ chặt thành giường, xoay mặt nhỏ qua bên khác để tránh nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu dục vọng của Hàn Lãnh, liền bị anh giữ lại, cúi xuống gặm môi nhỏ...
"Ưm..."
Hạ Ly khó thở do nụ hôn mạnh bạo không chút yêu thương mà Hàn Lãnh dành cho cô. Cố gắng ưỡn người ra sau thở gấp...
Môi Hạ Ly ngọt thơm khiến Hàn Lãnh càng thêm kích thích, ra sức càn quấy khoang miệng nhỏ...
Anh đưa lưỡi càn quét khắp khoang miệng thơm tho, mút hết mật ngọt do Hạ Ly mang lại, tay không yên phận tiếp tục bóp mạnh bầu ngực trắng tuyết khiến Hạ Ly đau đớn...
"A...đau..."
Hạ Ly vùng vẫy né tránh bàn tay mạnh bạo làm loạn trên người cô nhưng bất thành khiến Hàn Lãnh bực mình. Anh đưa tay bóp miệng cô...
"Ghét tôi đến vậy sao..."
Hàn Lãnh đăm chiêu nhìn Hạ Ly nước mắt ngắn dài, thanh âm nhuốm đầy dục vọng...
Hạ Ly nắm chặt gar giường đến nhăn nhún, phía dưới lại truyền đến cảm giác đau khó tả...
Hàn Lãnh cười lớn, nhìn khuôn mặt hận thù muốn giết anh thực khiến tâm anh đau đớn. Hàn Lãnh động mạnh thân dưới vào sâu bên trong, chạm đến tự cung Hạ Ly...
"Á...a...đau...khốn...nạn..."
Hạ Ly đau đớn mức hơi ngồi dậy, lấy bàn tay yếu ớt nắm chặt vào cổ tay người đàn ông...
Cô đau quá...!
Hàn Lãnh một lần nữa ấn thân thể nhỏ xuống giường, anh giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, tiếp tục luận động bên trong cô rất lâu...
Hạ Ly không gắng gượng nổi nữa rồi! Bị người đàn ông không bằng cầm thú này hành hạ đến mức thừa sống thiếu chết. Cô ngất thiếp đi trên giường...
Nước mắt rơi nhẹ...!
Hàn Lãnh không quan tâm cô ngất hay không. Anh luận động đến mức thuốc hết tác dụng mới dừng lại...
Ngắm nhìn thân thể đầy dấu hôn do chính mình để lại, cười thỏa mãn liền ôm Hạ Ly ngủ...
-----
Lúc cô tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, gắng gượng lết thân thể dơ bẩn vào nhà tắm, nhìn chằm chằm vào trong gương, cười khẩy...
Hàn Lãnh mang thức ăn vào, không nhìn thấy cô đâu, hướng phía nhà tắm định mở cửa...
Hạ Ly bước ra, không mặc quần áo, mặc nhiên đi lướt qua Hàn Lãnh như người vô hình làm khuôn mặt điển trai nhăn lại...
"Sao không mặc đồ vào..."
"Mặc hay không cũng như nhau..."
Lúc trước nếu cô khỏa thân trước mặt anh, anh sẽ không ngần ngại ăn cô tại chỗ. Nhưng bây giờ đến một chút thú tính cũng không có...Hàn Lãnh có thể cảm nhận được khoảng khắc của cả hai ngày càng xa...
"Ăn gì đi..."
Hạ Ly để lời Hàn Lãnh như gió thoảng qua tai, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt đẹp nhưng đượm buồn...
Hạ Ly muốn được tự do đi lại như những con người kia, muốn sống thanh thản không cần vướng bận điều gì...
"Em có muốn nói gì không..."
Hạ Ly đăm chiêu suy nghĩ, mỉm cười chua chát nói...
"Hừm...anh có yêu tôi không..."
Nếu là lúc trước, anh sẽ thản nhiên trả lời là mình rất yêu cô. Nhưng sao bây giờ lời nói chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại ở cổ họng
Hạ Ly vẫn giữ nét cười trên môi, lại gần nắm tay Hàn Lãnh...
"Có lẽ anh không biết từng có cô gái yêu anh đến mức mệt mỏi. Mang trên người đầy vết thương nhưng vẫn yêu anh..."
Dừng một chút, Hạ Ly tiếp tục nói...
"Đổi lại được gì chứ? Tổn thương, đau khổ, lừa dối, nước mắt...anh nói xem...có phải cô gái rất ngu ngốc hay không..."
Hàn Lãnh hiểu rõ ràng ý tứ của Hạ Ly muốn truyền đạt, anh đẩy tay cô ra...
"Nghỉ ngơi đi..."
Hạ Ly buông thõng tay xuống, nét cười đau khổ vẫn giữ trên môi...
Cô lại nhớ đến một câu nói mà bản thân vô tình đọc được ở đâu đó...
"Trên đời này, chuyện sai lầm mà một người không nên mắc phải nhất, chính là tự cho rằng bản thân quan trọng với một ai đó".
Vì sao ư? Đến khi bị bỏ rơi, bạn tức khắc hiểu ngay được thôi..."
-----
Hạ Ly bặm đôi môi nhỏ, nhắm chặt mắt để ngăn không cho mình khóc vì tên đàn ông khốn nạn này...
Vì chịu tác dụng mạnh của thuốc, Hàn Lãnh không kiểm soát được hành động của bản thân, đưa ** *** sưng tấy trực tiếp vào *** ***** khô khốc của cô gái mà liên tục vận động mạnh mẽ, không màng để tâm lúc trước cô từng bị thương rất nặng...
"Ha...chặt thật..."
Hạ Ly cố dùng tay giữ chặt thành giường, xoay mặt nhỏ qua bên khác để tránh nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu dục vọng của Hàn Lãnh, liền bị anh giữ lại, cúi xuống gặm môi nhỏ...
"Ưm..."
Hạ Ly khó thở do nụ hôn mạnh bạo không chút yêu thương mà Hàn Lãnh dành cho cô. Cố gắng ưỡn người ra sau thở gấp...
Môi Hạ Ly ngọt thơm khiến Hàn Lãnh càng thêm kích thích, ra sức càn quấy khoang miệng nhỏ...
Anh đưa lưỡi càn quét khắp khoang miệng thơm tho, mút hết mật ngọt do Hạ Ly mang lại, tay không yên phận tiếp tục bóp mạnh bầu ngực trắng tuyết khiến Hạ Ly đau đớn...
"A...đau..."
Hạ Ly vùng vẫy né tránh bàn tay mạnh bạo làm loạn trên người cô nhưng bất thành khiến Hàn Lãnh bực mình. Anh đưa tay bóp miệng cô...
"Ghét tôi đến vậy sao..."
Hàn Lãnh đăm chiêu nhìn Hạ Ly nước mắt ngắn dài, thanh âm nhuốm đầy dục vọng...
Hạ Ly nắm chặt gar giường đến nhăn nhún, phía dưới lại truyền đến cảm giác đau khó tả...
Hàn Lãnh cười lớn, nhìn khuôn mặt hận thù muốn giết anh thực khiến tâm anh đau đớn. Hàn Lãnh động mạnh thân dưới vào sâu bên trong, chạm đến tự cung Hạ Ly...
"Á...a...đau...khốn...nạn..."
Hạ Ly đau đớn mức hơi ngồi dậy, lấy bàn tay yếu ớt nắm chặt vào cổ tay người đàn ông...
Cô đau quá...!
Hàn Lãnh một lần nữa ấn thân thể nhỏ xuống giường, anh giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, tiếp tục luận động bên trong cô rất lâu...
Hạ Ly không gắng gượng nổi nữa rồi! Bị người đàn ông không bằng cầm thú này hành hạ đến mức thừa sống thiếu chết. Cô ngất thiếp đi trên giường...
Nước mắt rơi nhẹ...!
Hàn Lãnh không quan tâm cô ngất hay không. Anh luận động đến mức thuốc hết tác dụng mới dừng lại...
Ngắm nhìn thân thể đầy dấu hôn do chính mình để lại, cười thỏa mãn liền ôm Hạ Ly ngủ...
-----
Lúc cô tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, gắng gượng lết thân thể dơ bẩn vào nhà tắm, nhìn chằm chằm vào trong gương, cười khẩy...
Hàn Lãnh mang thức ăn vào, không nhìn thấy cô đâu, hướng phía nhà tắm định mở cửa...
Hạ Ly bước ra, không mặc quần áo, mặc nhiên đi lướt qua Hàn Lãnh như người vô hình làm khuôn mặt điển trai nhăn lại...
"Sao không mặc đồ vào..."
"Mặc hay không cũng như nhau..."
Lúc trước nếu cô khỏa thân trước mặt anh, anh sẽ không ngần ngại ăn cô tại chỗ. Nhưng bây giờ đến một chút thú tính cũng không có...Hàn Lãnh có thể cảm nhận được khoảng khắc của cả hai ngày càng xa...
"Ăn gì đi..."
Hạ Ly để lời Hàn Lãnh như gió thoảng qua tai, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt đẹp nhưng đượm buồn...
Hạ Ly muốn được tự do đi lại như những con người kia, muốn sống thanh thản không cần vướng bận điều gì...
"Em có muốn nói gì không..."
Hạ Ly đăm chiêu suy nghĩ, mỉm cười chua chát nói...
"Hừm...anh có yêu tôi không..."
Nếu là lúc trước, anh sẽ thản nhiên trả lời là mình rất yêu cô. Nhưng sao bây giờ lời nói chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại ở cổ họng
Hạ Ly vẫn giữ nét cười trên môi, lại gần nắm tay Hàn Lãnh...
"Có lẽ anh không biết từng có cô gái yêu anh đến mức mệt mỏi. Mang trên người đầy vết thương nhưng vẫn yêu anh..."
Dừng một chút, Hạ Ly tiếp tục nói...
"Đổi lại được gì chứ? Tổn thương, đau khổ, lừa dối, nước mắt...anh nói xem...có phải cô gái rất ngu ngốc hay không..."
Hàn Lãnh hiểu rõ ràng ý tứ của Hạ Ly muốn truyền đạt, anh đẩy tay cô ra...
"Nghỉ ngơi đi..."
Hạ Ly buông thõng tay xuống, nét cười đau khổ vẫn giữ trên môi...
Cô lại nhớ đến một câu nói mà bản thân vô tình đọc được ở đâu đó...
"Trên đời này, chuyện sai lầm mà một người không nên mắc phải nhất, chính là tự cho rằng bản thân quan trọng với một ai đó".
Vì sao ư? Đến khi bị bỏ rơi, bạn tức khắc hiểu ngay được thôi..."
-----
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương