Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh
Chương 63
Cánh cửa phòng cấp cứu được bác sĩ mở ra, Hàn Lãnh lao nhanh đến, nắm chặt vai ông ta, gằng giọng...
"Cô ấy sao rồi..."
Vị bác sĩ lắc đầu, thở dài, run rẩy trả lời Hàn Lãnh...
"Xin lỗi...chúng...chúng...tôi đã cố gắng hết sức...cô ấy bị mất...mất máu quá nhiều...nên...nên..."
Vị bác sĩ không dám nói tiếp, nhìn thấy ánh mắt giết người đang nhìn mình chằm chằm liền im bặt...
Hàn Lãnh nghe xong như sét đánh ngang tai, buông thõng tay liền khụy xuống...
"Không...không...thể nào...cô ấy..."
Hàn Lãnh đứng thẳng dậy, đi thẳng vào phòng cấp cứu liền thấy thi thể được trùm khăn qua đầu...trái tim anh chết lặng. Anh run rẩy tiến lại gần, nước mắt đã rơi chạm xuống áo...
Hàn Lãnh đưa tay nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn xuống liền thấy khuôn mặt cô hiện ra, xinh đẹp nhưng lạnh và bất động, không chút hơi ấm của người còn sống, dường như cô thật sự lìa xa anh rồi...
"Không...Hạ Ly...Ly Ly của anh...tỉnh lại đi em...anh nhớ em lắm...em đánh anh, mắng anh hay giết anh cũng được nhưng đừng im lặng được không em...xin em đấy..."
Hàn Lãnh cố gắng cầu xin cô, anh khóc bên giường cô rất nhiều, rất lâu, nhưng cô không đáp lại gì, chỉ im lặng, sự im lặng đến đáng sợ...
"Anh yêu em rất nhiều...anh xin lỗi em mà...dậy đi em...ngủ nhiều không tốt đâu...anh sẽ không nói dối em nữa, không lợi dụng hay làm tổn thương em nữa...Ly Ly của anh..."
Hàn Lãnh cứ quỳ bên cạnh cô suốt hai tiếng liên tục, khi bác sĩ đến khuyên anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó...
"Liệu cô ấy ở trên trời có muốn nhìn thấy dáng vẻ này của anh không..."
Hàn Lãnh như sửng tỉnh, vội lau nước mắt đứng dậy lẩm bẩm như kẻ điên...
"Đúng...đúng...cô ấy không thích tôi như vậy...tôi không phải người như vậy..."
Hàn Lãnh không chấp nhận nổi chuyện Hạ Ly rời khỏi anh, nhưng sự thật lại quá phũ phàng...
"Cô ấy đi rồi...cô ấy muốn anh sống thật tốt...đừng phụ lòng cô ấy...."
Hàn Lãnh buông cô ra, đứng lên nói với vài bác sĩ ở đó...
"Cô ấy....là vợ tôi..."
Hàn Lãnh dời đi thì vài vệ sĩ liền tiến vào, đưa xác Hạ Ly trở lại biệt thự Hàn gia để tổ chức tang lễ...
Đông Triệt nhìn Hàn Lãnh từng bước nặng nề đi ra, anh mím chặt môi, từ từ bước vào căn phòng hồi nãy lúc này chỉ còn một vị bác sĩ duy nhất...
"Các người làm tốt lắm..."
"Việc cậu chủ giao cho chúng tôi đương nhiên chỉ có tốt và hoàn hảo..."
"Cô ấy ổn chứ..."
"Vẫn ổn chỉ là cơ thể hơi suy nhược cộng thêm việc mất máu quá nhiều..."
Cạch...!
Người đàn ông đang nghe lén bên ngoài vô tình đẩy cánh cửa mở ra làm Giang Trạch và vị bác sĩ quay lại nhìn, hắn chưa kịp mở miệng đã bị ngay một phát súng vô hình vào đầu, nhanh như tia chớp...
"Hừ...chết cũng đáng..."
Sau bao nhiêu thời gian huấn luyện tàn khốc, bản tính thư sinh nho nhã của Giang Trạch càng trở nên độc ác, máu lạnh chỉ có bằng chứ không thua kém gì Hàn Lãnh...
"Dọn dẹp đi"
Giang Trạch ra lệnh cho đám vệ sĩ đem xác của người đàn ông đi...Bản thân anh liền quay trở về biệt thự riêng, nơi Hạ Ly đang ở...
----
Hạ Ly do bị mất máu cộng thêm cơ thể suy nhược nên cô chưa tỉnh lại, cô được Giang Trạch chăm sóc đặc biệt như một nàng công chúa, truyền biết bao nhiêu thứ chất dinh dưỡng có giá trị trăm triệu vào người...
Giang Trạch bước vào, ngồi cạnh bên cô, nhẹ nhàng đặt xuống trán cô nụ hôn chứa đựng biết bao yêu thương của anh vào trong đó...
"Bảo bối à...em là của anh..."
Giang Trạch dự định sẽ đưa cô qua Pháp định cư, vì nơi đó rất đẹp, phù hợp với cô và rất khó để Hàn Lãnh có thể điều tra ra được...
Rồi cô sẽ chỉ thuộc về anh, chỉ một mình anh thôi. Anh không quan tâm quá khứ của cô ra sao, chỉ cần hiện tại và tương lai cả hai có nhau là đủ...
-----
"Cô ấy sao rồi..."
Vị bác sĩ lắc đầu, thở dài, run rẩy trả lời Hàn Lãnh...
"Xin lỗi...chúng...chúng...tôi đã cố gắng hết sức...cô ấy bị mất...mất máu quá nhiều...nên...nên..."
Vị bác sĩ không dám nói tiếp, nhìn thấy ánh mắt giết người đang nhìn mình chằm chằm liền im bặt...
Hàn Lãnh nghe xong như sét đánh ngang tai, buông thõng tay liền khụy xuống...
"Không...không...thể nào...cô ấy..."
Hàn Lãnh đứng thẳng dậy, đi thẳng vào phòng cấp cứu liền thấy thi thể được trùm khăn qua đầu...trái tim anh chết lặng. Anh run rẩy tiến lại gần, nước mắt đã rơi chạm xuống áo...
Hàn Lãnh đưa tay nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn xuống liền thấy khuôn mặt cô hiện ra, xinh đẹp nhưng lạnh và bất động, không chút hơi ấm của người còn sống, dường như cô thật sự lìa xa anh rồi...
"Không...Hạ Ly...Ly Ly của anh...tỉnh lại đi em...anh nhớ em lắm...em đánh anh, mắng anh hay giết anh cũng được nhưng đừng im lặng được không em...xin em đấy..."
Hàn Lãnh cố gắng cầu xin cô, anh khóc bên giường cô rất nhiều, rất lâu, nhưng cô không đáp lại gì, chỉ im lặng, sự im lặng đến đáng sợ...
"Anh yêu em rất nhiều...anh xin lỗi em mà...dậy đi em...ngủ nhiều không tốt đâu...anh sẽ không nói dối em nữa, không lợi dụng hay làm tổn thương em nữa...Ly Ly của anh..."
Hàn Lãnh cứ quỳ bên cạnh cô suốt hai tiếng liên tục, khi bác sĩ đến khuyên anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó...
"Liệu cô ấy ở trên trời có muốn nhìn thấy dáng vẻ này của anh không..."
Hàn Lãnh như sửng tỉnh, vội lau nước mắt đứng dậy lẩm bẩm như kẻ điên...
"Đúng...đúng...cô ấy không thích tôi như vậy...tôi không phải người như vậy..."
Hàn Lãnh không chấp nhận nổi chuyện Hạ Ly rời khỏi anh, nhưng sự thật lại quá phũ phàng...
"Cô ấy đi rồi...cô ấy muốn anh sống thật tốt...đừng phụ lòng cô ấy...."
Hàn Lãnh buông cô ra, đứng lên nói với vài bác sĩ ở đó...
"Cô ấy....là vợ tôi..."
Hàn Lãnh dời đi thì vài vệ sĩ liền tiến vào, đưa xác Hạ Ly trở lại biệt thự Hàn gia để tổ chức tang lễ...
Đông Triệt nhìn Hàn Lãnh từng bước nặng nề đi ra, anh mím chặt môi, từ từ bước vào căn phòng hồi nãy lúc này chỉ còn một vị bác sĩ duy nhất...
"Các người làm tốt lắm..."
"Việc cậu chủ giao cho chúng tôi đương nhiên chỉ có tốt và hoàn hảo..."
"Cô ấy ổn chứ..."
"Vẫn ổn chỉ là cơ thể hơi suy nhược cộng thêm việc mất máu quá nhiều..."
Cạch...!
Người đàn ông đang nghe lén bên ngoài vô tình đẩy cánh cửa mở ra làm Giang Trạch và vị bác sĩ quay lại nhìn, hắn chưa kịp mở miệng đã bị ngay một phát súng vô hình vào đầu, nhanh như tia chớp...
"Hừ...chết cũng đáng..."
Sau bao nhiêu thời gian huấn luyện tàn khốc, bản tính thư sinh nho nhã của Giang Trạch càng trở nên độc ác, máu lạnh chỉ có bằng chứ không thua kém gì Hàn Lãnh...
"Dọn dẹp đi"
Giang Trạch ra lệnh cho đám vệ sĩ đem xác của người đàn ông đi...Bản thân anh liền quay trở về biệt thự riêng, nơi Hạ Ly đang ở...
----
Hạ Ly do bị mất máu cộng thêm cơ thể suy nhược nên cô chưa tỉnh lại, cô được Giang Trạch chăm sóc đặc biệt như một nàng công chúa, truyền biết bao nhiêu thứ chất dinh dưỡng có giá trị trăm triệu vào người...
Giang Trạch bước vào, ngồi cạnh bên cô, nhẹ nhàng đặt xuống trán cô nụ hôn chứa đựng biết bao yêu thương của anh vào trong đó...
"Bảo bối à...em là của anh..."
Giang Trạch dự định sẽ đưa cô qua Pháp định cư, vì nơi đó rất đẹp, phù hợp với cô và rất khó để Hàn Lãnh có thể điều tra ra được...
Rồi cô sẽ chỉ thuộc về anh, chỉ một mình anh thôi. Anh không quan tâm quá khứ của cô ra sao, chỉ cần hiện tại và tương lai cả hai có nhau là đủ...
-----
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương