Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh
Chương 64
Cứ như vậy, Hàn Lãnh trở thành một kẻ ngốc trong kế hoạch của Giang Trạch, anh không hề có mặt trong ngày chôn cất Hạ Ly, mà ngược lại chìm đắm bản thân trong men rượu...
Nốc hết chai rượu lớn vào miệng, một vài giọt nhỏ xuống áo sơ mi làm người nam nhân say xỉn thập phần quyến rũ nhưng chẳng ai dám lại gần...
Có lẽ khi say, anh mới không cảm thấy nhớ cô nữa, có lẽ không tỉnh táo anh cảm nhận được cô vẫn ngồi đây, ngay cạnh bên mình...
Hàn Lãnh không muốn nhìn Hạ Ly lần cuối vì anh sợ sẽ không nỡ để cô đi hay nổi điên lên giữ chặt cô lại...
"Anh nhớ em lắm...Hạ Ly của anh..."
Hàn Lãnh cứ lẩm bẩm một mình, không biết bao nhiêu câu anh nhớ em được thốt ra từ nam nhân yêu nghiệt đang say...
Hình ảnh cô đợi anh về, nấu cơm cho anh hay nói yêu anh mỗi tối lại ùa về trong tâm trí, nó như một cuốn phim liên tục, có đủ biết bao cảm xúc...
"Hàn Lãnh...anh bị điên à..."
Tiếng nói của người phụ nữ gần như hét toáng lên, Tiêu Vũ chạy nhanh lại phía anh, nắm chặt tay người nam nhân lay mãi cũng khiến anh tỉnh đôi chút...
"Sao anh lại trở nên như vậy..."
"Cút..."
Tiêu Vũ hốt hoảng nhìn thấy đôi mắt đục ngầu của Hàn Lãnh trong lòng càng khẩn trương hơn, có chút ghen tị với Hạ Ly vì có thể chiếm trọn trái tim của người đàn ông này. Vì lúc cô đi Hàn Lãnh cũng không đau khổ như bây giờ...
"Hạ Ly liệu có muốn nhìn thấy bộ dạng say mèm như thế này của anh không..."
Hàn Lãnh ngửa đầu ra sau, gằng giọng
"Nếu không phải vì cô thì cô ấy và con tôi có mất không...Mẹ kiếp...! Cút khỏi mắt tôi trước khi giết cô..."
Tiêu Vũ không thể tin vào tai mình, anh thật sự muốn giết cô sao vì người phụ nữ đó...
"Lãnh...xin anh...về với em..."
Tiêu Vũ vẫn cố giật chai rượu trong tay Hàn Lãnh ra nhưng...
Xoảng...!
Chai rượu đắt tiền bị ném thẳng ra ngoài không thương tiếc, tay Hàn Lãnh ghì chặt cổ Tiêu Vũ, ra sức bóp mạnh...
"À...thì ra cô muốn chết..."
Tiêu Vũ khó thở, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, đến khi cô sắp ngất thì được vệ sĩ lôi Hàn Lãnh ra...
"Bỏ ra..."
Hàn Lãnh vùng khỏi đám vệ sĩ nhưng lại bị một người nào đó đánh gục...
"Mang thiếu gia về..."
Vị quản gia đưa mắt nhìn Hàn Lãnh lắc đầu không thôi..., tiến lại chỗ Tiêu Vũ cúi đầu...
"Thật sự xin lỗi Tiêu tiểu thư...thiếu gia chúng tôi vẫn còn sốc do sự qua đời của phu nhân...mong cô thông cảm..."
"Tôi có thể chăm sóc anh ấy được không..."
Tiêu Vũ hỏi nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh của vị quản gia liên thôi, lặng lẽ rời đi..
Còn Hàn Lãnh được đưa lên xe đi thẳng về biệt thự riêng, vừa ngủ vừa lẩm nhẩm tên Hạ Ly mãi...
Anh được người hầu thay đồ sạch sẽ, khác với dáng vẻ đáng kinh tởm cách đây vài phút trước...
Vị quản gia bước vào, kéo chăn đắp lên cao cho anh, trong lòng vừa xót vừa thương, nghĩ ngợi gì đó liền đi ra ngoài. Ông đáng ra đang ở Pháp định cư nhưng khi nghe Hàn gia gặp chuyện ông liền quay trở về vì dù gì Hàn lão gia cũng là ân nhân của ông...nên việc chăm lo cho Hàn Lãnh cũng là việc nên làm...
-----
Sáng hôm sau, Hàn Lãnh dần dần mở mắt, cơn đau đầu ập tới khiến anh choáng váng nhưng nhanh chóng định hình được bản thân đang ở đâu...
"Thiếu gia...cậu tỉnh rồi..."
"Ông là ai..."
"Tôi tên Trương Minh...sau này sẽ là quản gia của cậu..."
Hàn Lãnh cũng chằng thèm bận tâm vì dù gì bây giờ anh sống cũng chẳng có ý nghĩ gì nữa khi không có Hạ Ly...
"Cậu ăn chút gì đi..."
Trương Minh cho người mang những món ăn thanh đảm vào, thêm ly trà gừng để giải rượu...
"Tôi muốn gặp cô ấy..."
"Cậu ăn gì trước đã..."
"Ông..."
Hàn Lãnh liếc mắt nhìn Trương Minh nhưng lại cảm thấy có tia sát khí đang nhìn anh, khiến anh có chút khó chịu nhưng không hiểu sao vẫn nghe lời ông ta ăn hết bát cháo yến mạch...
"Thay đồ cho cậu chủ..."
Hàn Lãnh để mặc cho đám người hầu giúp anh thay đồ gọn gàng, xong đâu đấy liền ra xe đi thẳng đến nơi Hạ Ly ở...
-----
Nốc hết chai rượu lớn vào miệng, một vài giọt nhỏ xuống áo sơ mi làm người nam nhân say xỉn thập phần quyến rũ nhưng chẳng ai dám lại gần...
Có lẽ khi say, anh mới không cảm thấy nhớ cô nữa, có lẽ không tỉnh táo anh cảm nhận được cô vẫn ngồi đây, ngay cạnh bên mình...
Hàn Lãnh không muốn nhìn Hạ Ly lần cuối vì anh sợ sẽ không nỡ để cô đi hay nổi điên lên giữ chặt cô lại...
"Anh nhớ em lắm...Hạ Ly của anh..."
Hàn Lãnh cứ lẩm bẩm một mình, không biết bao nhiêu câu anh nhớ em được thốt ra từ nam nhân yêu nghiệt đang say...
Hình ảnh cô đợi anh về, nấu cơm cho anh hay nói yêu anh mỗi tối lại ùa về trong tâm trí, nó như một cuốn phim liên tục, có đủ biết bao cảm xúc...
"Hàn Lãnh...anh bị điên à..."
Tiếng nói của người phụ nữ gần như hét toáng lên, Tiêu Vũ chạy nhanh lại phía anh, nắm chặt tay người nam nhân lay mãi cũng khiến anh tỉnh đôi chút...
"Sao anh lại trở nên như vậy..."
"Cút..."
Tiêu Vũ hốt hoảng nhìn thấy đôi mắt đục ngầu của Hàn Lãnh trong lòng càng khẩn trương hơn, có chút ghen tị với Hạ Ly vì có thể chiếm trọn trái tim của người đàn ông này. Vì lúc cô đi Hàn Lãnh cũng không đau khổ như bây giờ...
"Hạ Ly liệu có muốn nhìn thấy bộ dạng say mèm như thế này của anh không..."
Hàn Lãnh ngửa đầu ra sau, gằng giọng
"Nếu không phải vì cô thì cô ấy và con tôi có mất không...Mẹ kiếp...! Cút khỏi mắt tôi trước khi giết cô..."
Tiêu Vũ không thể tin vào tai mình, anh thật sự muốn giết cô sao vì người phụ nữ đó...
"Lãnh...xin anh...về với em..."
Tiêu Vũ vẫn cố giật chai rượu trong tay Hàn Lãnh ra nhưng...
Xoảng...!
Chai rượu đắt tiền bị ném thẳng ra ngoài không thương tiếc, tay Hàn Lãnh ghì chặt cổ Tiêu Vũ, ra sức bóp mạnh...
"À...thì ra cô muốn chết..."
Tiêu Vũ khó thở, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, đến khi cô sắp ngất thì được vệ sĩ lôi Hàn Lãnh ra...
"Bỏ ra..."
Hàn Lãnh vùng khỏi đám vệ sĩ nhưng lại bị một người nào đó đánh gục...
"Mang thiếu gia về..."
Vị quản gia đưa mắt nhìn Hàn Lãnh lắc đầu không thôi..., tiến lại chỗ Tiêu Vũ cúi đầu...
"Thật sự xin lỗi Tiêu tiểu thư...thiếu gia chúng tôi vẫn còn sốc do sự qua đời của phu nhân...mong cô thông cảm..."
"Tôi có thể chăm sóc anh ấy được không..."
Tiêu Vũ hỏi nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh của vị quản gia liên thôi, lặng lẽ rời đi..
Còn Hàn Lãnh được đưa lên xe đi thẳng về biệt thự riêng, vừa ngủ vừa lẩm nhẩm tên Hạ Ly mãi...
Anh được người hầu thay đồ sạch sẽ, khác với dáng vẻ đáng kinh tởm cách đây vài phút trước...
Vị quản gia bước vào, kéo chăn đắp lên cao cho anh, trong lòng vừa xót vừa thương, nghĩ ngợi gì đó liền đi ra ngoài. Ông đáng ra đang ở Pháp định cư nhưng khi nghe Hàn gia gặp chuyện ông liền quay trở về vì dù gì Hàn lão gia cũng là ân nhân của ông...nên việc chăm lo cho Hàn Lãnh cũng là việc nên làm...
-----
Sáng hôm sau, Hàn Lãnh dần dần mở mắt, cơn đau đầu ập tới khiến anh choáng váng nhưng nhanh chóng định hình được bản thân đang ở đâu...
"Thiếu gia...cậu tỉnh rồi..."
"Ông là ai..."
"Tôi tên Trương Minh...sau này sẽ là quản gia của cậu..."
Hàn Lãnh cũng chằng thèm bận tâm vì dù gì bây giờ anh sống cũng chẳng có ý nghĩ gì nữa khi không có Hạ Ly...
"Cậu ăn chút gì đi..."
Trương Minh cho người mang những món ăn thanh đảm vào, thêm ly trà gừng để giải rượu...
"Tôi muốn gặp cô ấy..."
"Cậu ăn gì trước đã..."
"Ông..."
Hàn Lãnh liếc mắt nhìn Trương Minh nhưng lại cảm thấy có tia sát khí đang nhìn anh, khiến anh có chút khó chịu nhưng không hiểu sao vẫn nghe lời ông ta ăn hết bát cháo yến mạch...
"Thay đồ cho cậu chủ..."
Hàn Lãnh để mặc cho đám người hầu giúp anh thay đồ gọn gàng, xong đâu đấy liền ra xe đi thẳng đến nơi Hạ Ly ở...
-----
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương