Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa
Chương 1: Lời nguyền 7 năm
Trong tình yêu luôn tồn tại nhiều quy tắc, thậm chí còn có người nói rằng trong tình yêu cũng có lời nguyền!
Chính là lời nguyền 7 năm.
Người A nói rằng cho dù có yêu nhau đến mấy, nhưng 7 năm chưa cưới thì cũng sẽ chia tay thôi.
Người B lại nói rằng, khoa học cũng có cơ sở chứng minh, trong tình cảm không nên để quá đến 7 năm, vì thời gian bên nhau càng dài, nó sẽ càng phai nhạt.
Người C theo hệ tâm linh lại nói, số 7 là "thất", thường thì những cặp đôi yêu nhau nếu không vượt qua được con số 7 thì chắc chắn sẽ khó mà bên nhau lâu dài... Vì sau số 7 là số 8, mà số 8 chính "bát" là "phát", nên nếu có thể... Thì hãy kiên trì.
[...]
Và đó cũng chính là câu nói mà cả Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách đều nghe rất nhiều, vì họ đã ở bên nhau được sáu năm rồi, hơn nữa với độ tuổi hiện tại họ còn quá trẻ để tính đến chuyện kết hôn. Một người thì chăm lo cho công việc của công ty, một người thì lại lo lắng cho vấn đề dạy học của mình.
Cô là Trịnh Tương Hảo, năm nay hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp học viện nghệ thuật với chuyên ngành múa đương đại, sau đó cô đã xin được vào một ngôi trường năng khiếu chuyên đào tạo cho trẻ nhỏ từ năm đến mười hai tuổi. Vì khả năng cũng như năng lực của Trịnh Tương Hảo rất tốt, nên không lâu sau cô đã có thể đi làm.
Còn về anh...
Sau khi học xong cấp ba thì Niên Cầm Bách đã quyết định không học tiếp lên Đại học, thay vào đó anh chỉ chọn một trung tâm nhỏ để học lấy một cái bằng, sau hơn hai năm thì anh cũng đã có bằng và bắt đầu hành trình lập nghiệp cùng với hai người bạn thân là Lý Thanh Phong và Châu Thiếu Tường.
Đương nhiên việc lập nghiệp với một thanh niên chỉ mới hai mươi mốt tuổi là điều rất khó khăn, nhưng khi đó anh đã nhận được sự ủng hộ của bạn gái, là Tiểu Ngọt Ngào của anh, cũng là ánh dương soi sáng cuộc đời tối tăm của anh... Đến năm hai mươi ba tuổi thì Niên Cầm Bách cũng đã chính thức khai trương một công ty chuyên phần mềm về game, tên của công ty được đặt là "Bách Niên Hảo Hợp", không cần nói cũng biết... Anh làm việc này chính là vì Tiểu Ngọt Ngào của mình.
Như bao ngày thì Niên Cầm Bách cũng đi làm rồi về nhà, từ những năm bắt đầu học Đại học thì anh và Trịnh Tương Hảo đã xin phép cha để ở cùng nhau. Với sự tin tưởng tuyệt đối thì Trịnh Hoài cũng gật đầu chấp nhận cho hai người ở cùng nhà với nhau, nhưng đương nhiên... Niên Cầm Bách cũng phải đảm bảo rằng hai người chỉ là yêu đương trong sáng.
Và quả nhiên, suốt bốn năm Trịnh Tương Hảo học ở học viện thì mối quan hệ của họ cũng chỉ dừng lại ở mức hôn nhau và ôm nhau ngủ thôi, hoàn toàn chưa có ý định sẽ vượt quá giới hạn.
Nhưng đến lúc Niên Cầm Bách chuẩn bị cho kỉ niệm sáu năm yêu nhau thì anh lại có hơi do dự... Vì anh nghe nhiều người nói rằng... Tình yêu bảy năm không cưới thì nhất định sẽ chia tay, nhưng với sự nghiệp hiện tại thì Niên Cầm Bách e là không thể đảm bảo cho Trịnh Tương Hảo một cuộc sống mà anh đã hứa được.
Cho nên... Sự phiền muộn trong anh cũng nhiều hơn.
Trịnh Tương Hảo ở trong bếp vừa nấu ăn vừa chờ anh về, lúc cô nhìn thấy anh còn mỉm cười nói:
- Cầm Bách, anh về rồi sao? Anh chờ em một chút, để em nấu xong món này là có thể ăn cơm rồi.
Nhưng rồi Trịnh Tương Hảo lại không nghe thấy tiếng anh trả lời, cô đang định hỏi lại thì đã cảm thấy một sức nặng ở trên vai, vòng tay của anh cũng đang ôm chặt lấy cô.
Cô có hơi không hiểu, nhưng rồi cũng nhỏ giọng nói:
- Anh sao vậy? Hôm nay công ty nhiều việc lắm à?
- Bé cưng, anh yêu em.
Trịnh Tương Hảo không hiểu? Rốt cuộc thì hôm nay anh bạn nhà cô lại bị cái gì vậy? Tại sao đột nhiên lại nói yêu cô vậy chứ?
Quay sang nhìn anh, cô cũng nhẹ nhàng hôn lên môi anh, nói:
- Em cũng yêu anh.
Niên Cầm Bách cũng nhìn cô rồi mỉm cười, cuối cùng anh cũng nhận ra là bản thân đã nghĩ nhiều rồi... Nói sao thì bé cưng của anh cũng đáng yêu như vậy, so với sáu năm trước cũng chẳng thay đổi gì... Chỉ có càng ngày càng đẹp thôi.
Thay vì cứ suy nghĩ lung tung thì anh vẫn nên tập trung vào công việc, sau đó là cưới bé cưng về nhà càng sớm càng tốt!
- Anh đi tắm trước đã, nồi chảo bẩn cứ để đó, chút nữa ăn xong anh sẽ rửa, biết chưa?
- Vâng vâng vâng, em biết rồi, anh mau đi tắm đi!
Trước khi rời đi, Niên Cầm Bách còn phải hôn cô thêm một cái.
Đúng vậy, Tiểu Ngọt Ngào của anh không giống với những người khác, cô nhất định sẽ không tin vào những lời mê tín dị đoan kia đâu. Làm gì có chuyện cô sẽ chia tay anh chứ?
Anh đúng là điên rồi.
Cũng may... Cũng may là Tiểu Ngọt Ngào của anh vẫn yêu anh.
Và anh... Cũng yêu yêu cô.
#Yu~
Chính là lời nguyền 7 năm.
Người A nói rằng cho dù có yêu nhau đến mấy, nhưng 7 năm chưa cưới thì cũng sẽ chia tay thôi.
Người B lại nói rằng, khoa học cũng có cơ sở chứng minh, trong tình cảm không nên để quá đến 7 năm, vì thời gian bên nhau càng dài, nó sẽ càng phai nhạt.
Người C theo hệ tâm linh lại nói, số 7 là "thất", thường thì những cặp đôi yêu nhau nếu không vượt qua được con số 7 thì chắc chắn sẽ khó mà bên nhau lâu dài... Vì sau số 7 là số 8, mà số 8 chính "bát" là "phát", nên nếu có thể... Thì hãy kiên trì.
[...]
Và đó cũng chính là câu nói mà cả Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách đều nghe rất nhiều, vì họ đã ở bên nhau được sáu năm rồi, hơn nữa với độ tuổi hiện tại họ còn quá trẻ để tính đến chuyện kết hôn. Một người thì chăm lo cho công việc của công ty, một người thì lại lo lắng cho vấn đề dạy học của mình.
Cô là Trịnh Tương Hảo, năm nay hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp học viện nghệ thuật với chuyên ngành múa đương đại, sau đó cô đã xin được vào một ngôi trường năng khiếu chuyên đào tạo cho trẻ nhỏ từ năm đến mười hai tuổi. Vì khả năng cũng như năng lực của Trịnh Tương Hảo rất tốt, nên không lâu sau cô đã có thể đi làm.
Còn về anh...
Sau khi học xong cấp ba thì Niên Cầm Bách đã quyết định không học tiếp lên Đại học, thay vào đó anh chỉ chọn một trung tâm nhỏ để học lấy một cái bằng, sau hơn hai năm thì anh cũng đã có bằng và bắt đầu hành trình lập nghiệp cùng với hai người bạn thân là Lý Thanh Phong và Châu Thiếu Tường.
Đương nhiên việc lập nghiệp với một thanh niên chỉ mới hai mươi mốt tuổi là điều rất khó khăn, nhưng khi đó anh đã nhận được sự ủng hộ của bạn gái, là Tiểu Ngọt Ngào của anh, cũng là ánh dương soi sáng cuộc đời tối tăm của anh... Đến năm hai mươi ba tuổi thì Niên Cầm Bách cũng đã chính thức khai trương một công ty chuyên phần mềm về game, tên của công ty được đặt là "Bách Niên Hảo Hợp", không cần nói cũng biết... Anh làm việc này chính là vì Tiểu Ngọt Ngào của mình.
Như bao ngày thì Niên Cầm Bách cũng đi làm rồi về nhà, từ những năm bắt đầu học Đại học thì anh và Trịnh Tương Hảo đã xin phép cha để ở cùng nhau. Với sự tin tưởng tuyệt đối thì Trịnh Hoài cũng gật đầu chấp nhận cho hai người ở cùng nhà với nhau, nhưng đương nhiên... Niên Cầm Bách cũng phải đảm bảo rằng hai người chỉ là yêu đương trong sáng.
Và quả nhiên, suốt bốn năm Trịnh Tương Hảo học ở học viện thì mối quan hệ của họ cũng chỉ dừng lại ở mức hôn nhau và ôm nhau ngủ thôi, hoàn toàn chưa có ý định sẽ vượt quá giới hạn.
Nhưng đến lúc Niên Cầm Bách chuẩn bị cho kỉ niệm sáu năm yêu nhau thì anh lại có hơi do dự... Vì anh nghe nhiều người nói rằng... Tình yêu bảy năm không cưới thì nhất định sẽ chia tay, nhưng với sự nghiệp hiện tại thì Niên Cầm Bách e là không thể đảm bảo cho Trịnh Tương Hảo một cuộc sống mà anh đã hứa được.
Cho nên... Sự phiền muộn trong anh cũng nhiều hơn.
Trịnh Tương Hảo ở trong bếp vừa nấu ăn vừa chờ anh về, lúc cô nhìn thấy anh còn mỉm cười nói:
- Cầm Bách, anh về rồi sao? Anh chờ em một chút, để em nấu xong món này là có thể ăn cơm rồi.
Nhưng rồi Trịnh Tương Hảo lại không nghe thấy tiếng anh trả lời, cô đang định hỏi lại thì đã cảm thấy một sức nặng ở trên vai, vòng tay của anh cũng đang ôm chặt lấy cô.
Cô có hơi không hiểu, nhưng rồi cũng nhỏ giọng nói:
- Anh sao vậy? Hôm nay công ty nhiều việc lắm à?
- Bé cưng, anh yêu em.
Trịnh Tương Hảo không hiểu? Rốt cuộc thì hôm nay anh bạn nhà cô lại bị cái gì vậy? Tại sao đột nhiên lại nói yêu cô vậy chứ?
Quay sang nhìn anh, cô cũng nhẹ nhàng hôn lên môi anh, nói:
- Em cũng yêu anh.
Niên Cầm Bách cũng nhìn cô rồi mỉm cười, cuối cùng anh cũng nhận ra là bản thân đã nghĩ nhiều rồi... Nói sao thì bé cưng của anh cũng đáng yêu như vậy, so với sáu năm trước cũng chẳng thay đổi gì... Chỉ có càng ngày càng đẹp thôi.
Thay vì cứ suy nghĩ lung tung thì anh vẫn nên tập trung vào công việc, sau đó là cưới bé cưng về nhà càng sớm càng tốt!
- Anh đi tắm trước đã, nồi chảo bẩn cứ để đó, chút nữa ăn xong anh sẽ rửa, biết chưa?
- Vâng vâng vâng, em biết rồi, anh mau đi tắm đi!
Trước khi rời đi, Niên Cầm Bách còn phải hôn cô thêm một cái.
Đúng vậy, Tiểu Ngọt Ngào của anh không giống với những người khác, cô nhất định sẽ không tin vào những lời mê tín dị đoan kia đâu. Làm gì có chuyện cô sẽ chia tay anh chứ?
Anh đúng là điên rồi.
Cũng may... Cũng may là Tiểu Ngọt Ngào của anh vẫn yêu anh.
Và anh... Cũng yêu yêu cô.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương