Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa
Chương 2: Trên mạng nói...
Qua ngày hôm sau, buổi sáng Trịnh Tương Hảo vẫn tiễn Niên Cầm Bách đi làm như hằng ngày, thái độ của cô vẫn như trước, chỉ là cô cũng có vài nghi hoặc, không biết dạo này người yêu của mình bị làm sao nữa... Cô cứ có cảm giác anh đang có tâm sự muốn giấu cô, còn cô thì lại chẳng thể nào hỏi thẳng được.
Vì buổi sáng này Trịnh Tương Hảo không có lớp dạy nên cô được nghỉ ở nhà, nhìn vào lịch thì mới nhớ, hóa ra là sắp đến ngày kỉ niệm sáu năm yêu nhau của cô và anh rồi nhỉ? Nghĩ qua thì thấy thời gian trôi nhanh thật đó... Mới đó mà cô và Niên Cầm Bách đã ở bên nhau được sáu năm rồi.
Trong khi Trịnh Tương Hảo đang định đi chợ rồi mua cái gì đó ngon ngon để bồi bổ cho Niên Cầm Bách thì Lưu Thiên Mộc lại gọi đến, mối quan hệ giữa Lưu Thiên Mộc và Trịnh Tương Hảo bao năm qua vẫn là "chị em tốt", nhưng thay vì vào học viện nghệ thuật thì Lưu Thiên Mộc lại chọn một trường Đại học rồi học chuyên ngành kinh tế. Dưới sự chiêu mộ của Phó Bắc Thần, cuối cùng cô ấy cũng gia nhập Phó thị với tư cách là nhân viên chính thức!
Chỉ là Trịnh Tương Hảo không hiểu, tại sao mới sáng sớm mà Lưu Thiên Mộc đã gọi cho mình rồi nhỉ?
- Tớ nghe đây Mộc Mộc.
- [Huhu Tương Hảo à, cậu mau cứu tớ đi, tớ thật sự không chịu nổi "anh ta" rồi!]
"Anh ta" mà Lưu Thiên Mộc nói ở đây không phải Phó Bắc Thần đâu, mà là anh người yêu của cô ấy - Châu Thiếu Tường!
Nghe không sai đâu, chính bản thân Trịnh Tương Hảo cũng giật mình khi Lưu Thiên Mộc công khai rằng cô ấy và Châu Thiếu Tường đang hẹn hò, khi đó là vào đầu năm lớp 12, trong khi Trịnh Tương Hảo còn lo lắng là sẽ bị tách lớp với Niên Cầm Bách, nhưng rồi lại bị cảnh tượng cải trắng nhà mình trồng bị heo gặm mất, cô sốc đến mức cứng họng.
Sau đó Lưu Thiên Mộc mới thành thật khai báo là hai người họ đã bắt đầu yêu đương lúc đang nghỉ hè, nhưng sợ Trịnh Tương Hảo không chấp nhận "đứa con rể" này nên họ mới giấu, bây giờ cảm thấy không nên giấu nữa mới dám công khai.
Từ đó đến nay thì hai kẻ khù khờ đó cũng đã yêu nhau được đâu đó 4 năm rồi đấy chứ.
Nhưng mà... Cứ cách ba ngày một trận khóc nhỏ, năm ngày một trận gào thét, từ đó đến nay chắc Lưu Thiên Mộc đã nói chia tay Châu Thiếu Tường cũng trên dưới hai trăm lần... Cơ mà cái "định mệnh" nó hay dính chặt lấy nhau lắm, nên cho dù có giận dỗi đến mấy họ cũng chẳng chia tay được.
Quay lại với chuyện chính, Trịnh Tương Hảo nghe thấy tiếng gào thét của Lưu Thiên Mộc thì cô cũng chỉ biết thở dài, nói:
- Lại có chuyện gì với cậu vậy?
- [Hôm qua anh ta về muộn! Tớ chất vấn hỏi lý do thì anh lại nói rằng anh ta cùng Cầm Bách đi làm gặp đối tác nên về muộn. Nhưng tớ biết rõ Niên Cầm Bách nhà cậu chưa bao giờ về muộn hơn bảy giờ đâu, cậu nói xem... Có phải tớ bị cắm sừng rồi không?]
- Thật ra hôm qua Cầm Bách nhà tớ đến tám giờ mới về...
- [...]
Đột nhiên không khí trở nên vô cùng im ắng, đến đây Lưu Thiên Mộc cũng thôi gào khóc, thay vào đó lại nói:
- [Thật à? Niên Cầm Bách thật sự tám giờ mới về á? Cậu... Cậu không sao chứ Tiểu Hảo?]
- Tớ có sao đâu? Anh ấy bận công việc thì về muộn một chút cũng đâu có sao.
Đến đây Lưu Thiên Mộc cũng nghiêm túc nói.
- [Tiểu Hảo nè, cậu và Niên Cầm Bách đã sống chung với nhau cũng bốn năm rồi... Hai người đã từng lên giường với nhau chưa?]
Trịnh Tương Hảo nghe đến cũng đỏ mặt ngượng ngùng, với chuyện tế nhị này thì làm sao mà có thể nói rõ chứ?
Nhưng có vẻ Lưu Thiên Mộc đã hiểu vấn đề rồi, cô ấy lại nói.
- [Cậu có biết trên mạng đang có những câu nói gì không?]
- Ý cậu là sao?
- [Trên mạng nói: "Tình yêu không tình d*c thì chỉ là tình đồng chí". Còn có câu "Yêu nhau 7 năm chưa cưới nhất định sẽ chia tay"... Tớ không phải muốn phá hoại hạnh phúc của cậu đâu... Nhưng cậu không sợ Niên Cầm Bách sẽ cảm thấy vô vị à? Ngủ cùng giường với bạn gái, mỗi đêm chỉ được ôm mà không làm gì... Với một nam nhân bình thường mà nói... Đó là hình phạt đau đớn lắm đó!]
Trịnh Tương Hảo cũng im bặt, thật ra cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, vì cô nghĩ là Niên Cầm Bách muốn dành đêm đầu tiên cho hôn lễ... Nhưng mà nhờ có Lưu Thiên Mộc thì cô mới chợt nhớ, nếu tính ra thì tình trạng bây giờ của họ không phải giống với vợ chồng rồi sao? Chỉ còn thiếu một tờ giấy kết hôn nữa thôi...
- Vậy... Tớ phải làm sao đây?
- [Không phải là "phải làm sao"... Mà là cậu "phải làm" cho Niên Cầm Bách hài lòng. Dù sao hai người cũng định kết hôn mà đúng không? Vậy thì động phòng trước hay tân hôn trước cũng có khác gì đâu. Nếu cậu cần... Tớ có thể gửi cho cậu vài thứ.]
- Vậy... Chiều nay gặp nha?
- [Được thôi, tớ sẽ không để cậu thất vọng!]
#Yu~
Vì buổi sáng này Trịnh Tương Hảo không có lớp dạy nên cô được nghỉ ở nhà, nhìn vào lịch thì mới nhớ, hóa ra là sắp đến ngày kỉ niệm sáu năm yêu nhau của cô và anh rồi nhỉ? Nghĩ qua thì thấy thời gian trôi nhanh thật đó... Mới đó mà cô và Niên Cầm Bách đã ở bên nhau được sáu năm rồi.
Trong khi Trịnh Tương Hảo đang định đi chợ rồi mua cái gì đó ngon ngon để bồi bổ cho Niên Cầm Bách thì Lưu Thiên Mộc lại gọi đến, mối quan hệ giữa Lưu Thiên Mộc và Trịnh Tương Hảo bao năm qua vẫn là "chị em tốt", nhưng thay vì vào học viện nghệ thuật thì Lưu Thiên Mộc lại chọn một trường Đại học rồi học chuyên ngành kinh tế. Dưới sự chiêu mộ của Phó Bắc Thần, cuối cùng cô ấy cũng gia nhập Phó thị với tư cách là nhân viên chính thức!
Chỉ là Trịnh Tương Hảo không hiểu, tại sao mới sáng sớm mà Lưu Thiên Mộc đã gọi cho mình rồi nhỉ?
- Tớ nghe đây Mộc Mộc.
- [Huhu Tương Hảo à, cậu mau cứu tớ đi, tớ thật sự không chịu nổi "anh ta" rồi!]
"Anh ta" mà Lưu Thiên Mộc nói ở đây không phải Phó Bắc Thần đâu, mà là anh người yêu của cô ấy - Châu Thiếu Tường!
Nghe không sai đâu, chính bản thân Trịnh Tương Hảo cũng giật mình khi Lưu Thiên Mộc công khai rằng cô ấy và Châu Thiếu Tường đang hẹn hò, khi đó là vào đầu năm lớp 12, trong khi Trịnh Tương Hảo còn lo lắng là sẽ bị tách lớp với Niên Cầm Bách, nhưng rồi lại bị cảnh tượng cải trắng nhà mình trồng bị heo gặm mất, cô sốc đến mức cứng họng.
Sau đó Lưu Thiên Mộc mới thành thật khai báo là hai người họ đã bắt đầu yêu đương lúc đang nghỉ hè, nhưng sợ Trịnh Tương Hảo không chấp nhận "đứa con rể" này nên họ mới giấu, bây giờ cảm thấy không nên giấu nữa mới dám công khai.
Từ đó đến nay thì hai kẻ khù khờ đó cũng đã yêu nhau được đâu đó 4 năm rồi đấy chứ.
Nhưng mà... Cứ cách ba ngày một trận khóc nhỏ, năm ngày một trận gào thét, từ đó đến nay chắc Lưu Thiên Mộc đã nói chia tay Châu Thiếu Tường cũng trên dưới hai trăm lần... Cơ mà cái "định mệnh" nó hay dính chặt lấy nhau lắm, nên cho dù có giận dỗi đến mấy họ cũng chẳng chia tay được.
Quay lại với chuyện chính, Trịnh Tương Hảo nghe thấy tiếng gào thét của Lưu Thiên Mộc thì cô cũng chỉ biết thở dài, nói:
- Lại có chuyện gì với cậu vậy?
- [Hôm qua anh ta về muộn! Tớ chất vấn hỏi lý do thì anh lại nói rằng anh ta cùng Cầm Bách đi làm gặp đối tác nên về muộn. Nhưng tớ biết rõ Niên Cầm Bách nhà cậu chưa bao giờ về muộn hơn bảy giờ đâu, cậu nói xem... Có phải tớ bị cắm sừng rồi không?]
- Thật ra hôm qua Cầm Bách nhà tớ đến tám giờ mới về...
- [...]
Đột nhiên không khí trở nên vô cùng im ắng, đến đây Lưu Thiên Mộc cũng thôi gào khóc, thay vào đó lại nói:
- [Thật à? Niên Cầm Bách thật sự tám giờ mới về á? Cậu... Cậu không sao chứ Tiểu Hảo?]
- Tớ có sao đâu? Anh ấy bận công việc thì về muộn một chút cũng đâu có sao.
Đến đây Lưu Thiên Mộc cũng nghiêm túc nói.
- [Tiểu Hảo nè, cậu và Niên Cầm Bách đã sống chung với nhau cũng bốn năm rồi... Hai người đã từng lên giường với nhau chưa?]
Trịnh Tương Hảo nghe đến cũng đỏ mặt ngượng ngùng, với chuyện tế nhị này thì làm sao mà có thể nói rõ chứ?
Nhưng có vẻ Lưu Thiên Mộc đã hiểu vấn đề rồi, cô ấy lại nói.
- [Cậu có biết trên mạng đang có những câu nói gì không?]
- Ý cậu là sao?
- [Trên mạng nói: "Tình yêu không tình d*c thì chỉ là tình đồng chí". Còn có câu "Yêu nhau 7 năm chưa cưới nhất định sẽ chia tay"... Tớ không phải muốn phá hoại hạnh phúc của cậu đâu... Nhưng cậu không sợ Niên Cầm Bách sẽ cảm thấy vô vị à? Ngủ cùng giường với bạn gái, mỗi đêm chỉ được ôm mà không làm gì... Với một nam nhân bình thường mà nói... Đó là hình phạt đau đớn lắm đó!]
Trịnh Tương Hảo cũng im bặt, thật ra cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, vì cô nghĩ là Niên Cầm Bách muốn dành đêm đầu tiên cho hôn lễ... Nhưng mà nhờ có Lưu Thiên Mộc thì cô mới chợt nhớ, nếu tính ra thì tình trạng bây giờ của họ không phải giống với vợ chồng rồi sao? Chỉ còn thiếu một tờ giấy kết hôn nữa thôi...
- Vậy... Tớ phải làm sao đây?
- [Không phải là "phải làm sao"... Mà là cậu "phải làm" cho Niên Cầm Bách hài lòng. Dù sao hai người cũng định kết hôn mà đúng không? Vậy thì động phòng trước hay tân hôn trước cũng có khác gì đâu. Nếu cậu cần... Tớ có thể gửi cho cậu vài thứ.]
- Vậy... Chiều nay gặp nha?
- [Được thôi, tớ sẽ không để cậu thất vọng!]
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương