Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa
Chương 27: Đoạn tuyệt quan hệ
Còn ở chỗ của Niên Cầm Bách, ngay khi anh đến tòa án đã nhìn thấy chú Lý - cha của Lý Thanh Phong cũng là luật sư đại diện của anh đã đến.
Ở bên kia là người nhà họ Niên, có lẽ chỉ có Niên An Dực là nhìn anh bằng cặp mắt có hơi buồn bã, Cao Dung thì chỉ ngồi yên một chỗ mà không nói gì. Niên Cẩn Duy cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh mẹ mình, chỉ duy nhất Niên Thiệu Quý là nhìn anh, sau đó liền cười nói:
- Thế nào? Món quà mà ông bà nội để lại cho con... Con có thích không?
Niên Cẩm Bách cũng chỉ nhìn ông ta, cười nhạt, nói:
- Đương nhiên. Sính lễ mà ông bà cho cháu dâu, tôi và Tiểu Hảo đều thích.
Nghe đến đây thì Cao Dung cũng giật mình, nếu nói theo ý của Niên Cầm Bách thì những thứ ở trong cái rương báu kia rất có thể là vàng vòng hồi môn của bà nội Niên, lúc trước khi Cao Dung được gả đến cũng đã nhìn thấy một lần, nhưng bà ấy chỉ tặng cho Cao Dung một ít thôi, nói rằng chỗ còn lại đều phải cho cháu dâu tương lai.
Không ngờ... Tất cả lại cho hết Niên Cầm Bách.
Nhưng Niên Thiệu Quý có vẻ vẫn chưa hiểu hết giá trị của những chiếc vòng vàng đó nên ông ta vẫn cười rất thỏa mãn, còn thao thao bất tuyệt về chuyện Niên Cần Duy và Niên An Dực có rất nhiều thứ đáng quý hơn.
Càng nghe, Niên Cầm Bách càng cảm thấy tức giận. Rõ ràng ông ta là do ông nội sinh ra, vậy mà thứ ông ta quan tâm chỉ là tài sản được để lại bao nhiêu thôi sao?
Uổng công... Thật sự uồng công ông bà nội luôn nói với anh rằng cha vẫn luôn thương anh, chỉ là ông ấy bận rộn nên mới không biểu lộ ra thôi.
Nực cười, làm gì có chuyện đó chứ, ông ta chỉ yêu tiền mà thôi, làm gì yêu thương đứa con như anh chứ!
Cầm Bách, bây giờ cha vẫn có thể cho con một cơ hội. Chỉ cần con quay về Niên gia, công khai với bên ngoài rằng cái công ty rách nát của con là một nhánh nhỏ của Niên thị, thì cha đảm bảo hôn lễ của con và Trịnh Tương Hảo sẽ hoành tráng hơn cả cả tưởng tượng.Ông mơ cũng đừng mơ đến. Tôi tuyệt đối sẽ không bán Bách Niên Hảo Hợp cho Niên thị của ông!Bán gì mà bán chứ, dù sao cái công ty rẻ rách đó của con dù có muốn cũng chẳng ai muốn mua lại đâu. Nhưng nếu nó được đứng tên dưới danh nghĩa Niên thị thì sẽ khác, con không nghĩ như vậy sao?Niên Cầm Bách đang định nói gì đó, nhưng đúng lúc này thì Trịnh Tương Hảo cũng đã tới kịp, cô bước đến khoác lấy tay của anh, còn nhỏ giọng gọi:
- Cẩm Bách.
Niên Cầm Bách vốn dĩ đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ngọt Ngào nhà mình thì bao nhiều sự giận dữ đều bị đánh tan, anh trực tiếp phớt lờ Niên Thiệu Quý mà nhẹ nhàng nhìn cô, nói:
Sao em lại đến đây? Chẳng phải em còn có tiết dạy sao?Chị Hình nói sẽ dạy thay em... Anh đừng lo, em sẽ ở đây với anh mà.Niên Cẩm Bách cũng gật đầu, trước khi bước chân vào phiên tòa thì anh còn hôn nhẹ lên trán của cô.
Tuy nhiên, sự chú của Cao Dung lại va phải chiếc vòng phỉ thúy mà Trịnh Tương Hảo đang đeo. Đó chính là bảo vật mà mẹ chồng của bà ấy đã cất giữ rất lâu, vì nhà của mẹ chồng trước kia là một thương nhân buôn bán đá quý, nhờ vậy mà giàu lên, chiếc vòng phỉ thúy kia được xem là bảo vật quý hiếm mang lại may mắn cho người đeo. Từ trước đến nay chưa từng có ai được đeo nó cả... Lúc đầu, Cao Dung còn nghĩ đợi sau khi bà ấy qua đời sẽ giao lại cho Niên Cẩn Duy và cô cháu dâu trưởng... Nhưng không ngờ, đến bảo vật cũng đã đem cho Niên Cầm Bách luôn rồi.
Xem ra... Niên Thiệu Quý đã nghĩ sai về cha mẹ của mình. Người mà họ thương nhất từ trước đến nay... Vẫn chỉ có
Niên Cầm Bách mà thôi.
Cơ mà hình như Niên Thiệu Quý hoàn toàn không nhìn thấy chiếc vòng trên tay của Trịnh Tương Hảo thì phải, vì thế nên ông ta vẫn rất thoải mái khi bước vào phiên tòa.
(...].
Trải qua hơn ba tiếng, cuối cùng phiên tòa cũng đã kết thúc và chấp nhận cho Niên Cầm Bách đoạn tuyệt quan hệ với Niên gia.
Từ nay về sau giữa Niên Cầm Bách và Niên gia Thành Đô sẽ không còn liên hệ gì nữa.
Trong lúc Niên Thiệu Quý đang định lên tiếng nói gì đó thì ông ta lại nhìn thấy chiếc vòng trên tay của Trịnh
Tương Hảo. Ông ta đang định cầm lên xem nhưng Niên Cầm Bách đã chặn lại, ánh mắt đã thay đổi đến mức đáng sợ, nhíu mày nhìn ông ta, lạnh giọng nói:
Đừng chạm bàn tay bẩn thỉu của ông vào cô ấy.Chiếc vòng đó... Ở đâu ra mà con có chiếc vòng đó?Đương nhiên là sính lễ ông bà nội tặng cho Tiểu Hảo rồi. Thế nào? Bây giờ ngài muốn ở ngay trước toàn án hiên ngang mà cướp à? Niên tổng!Đó là bảo vật của Niên gia, mày không thể mang đi.Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, cái này... Từ bây giờ là của tôi! Ngài hiều chưa?
Ở bên kia là người nhà họ Niên, có lẽ chỉ có Niên An Dực là nhìn anh bằng cặp mắt có hơi buồn bã, Cao Dung thì chỉ ngồi yên một chỗ mà không nói gì. Niên Cẩn Duy cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh mẹ mình, chỉ duy nhất Niên Thiệu Quý là nhìn anh, sau đó liền cười nói:
- Thế nào? Món quà mà ông bà nội để lại cho con... Con có thích không?
Niên Cẩm Bách cũng chỉ nhìn ông ta, cười nhạt, nói:
- Đương nhiên. Sính lễ mà ông bà cho cháu dâu, tôi và Tiểu Hảo đều thích.
Nghe đến đây thì Cao Dung cũng giật mình, nếu nói theo ý của Niên Cầm Bách thì những thứ ở trong cái rương báu kia rất có thể là vàng vòng hồi môn của bà nội Niên, lúc trước khi Cao Dung được gả đến cũng đã nhìn thấy một lần, nhưng bà ấy chỉ tặng cho Cao Dung một ít thôi, nói rằng chỗ còn lại đều phải cho cháu dâu tương lai.
Không ngờ... Tất cả lại cho hết Niên Cầm Bách.
Nhưng Niên Thiệu Quý có vẻ vẫn chưa hiểu hết giá trị của những chiếc vòng vàng đó nên ông ta vẫn cười rất thỏa mãn, còn thao thao bất tuyệt về chuyện Niên Cần Duy và Niên An Dực có rất nhiều thứ đáng quý hơn.
Càng nghe, Niên Cầm Bách càng cảm thấy tức giận. Rõ ràng ông ta là do ông nội sinh ra, vậy mà thứ ông ta quan tâm chỉ là tài sản được để lại bao nhiêu thôi sao?
Uổng công... Thật sự uồng công ông bà nội luôn nói với anh rằng cha vẫn luôn thương anh, chỉ là ông ấy bận rộn nên mới không biểu lộ ra thôi.
Nực cười, làm gì có chuyện đó chứ, ông ta chỉ yêu tiền mà thôi, làm gì yêu thương đứa con như anh chứ!
Cầm Bách, bây giờ cha vẫn có thể cho con một cơ hội. Chỉ cần con quay về Niên gia, công khai với bên ngoài rằng cái công ty rách nát của con là một nhánh nhỏ của Niên thị, thì cha đảm bảo hôn lễ của con và Trịnh Tương Hảo sẽ hoành tráng hơn cả cả tưởng tượng.Ông mơ cũng đừng mơ đến. Tôi tuyệt đối sẽ không bán Bách Niên Hảo Hợp cho Niên thị của ông!Bán gì mà bán chứ, dù sao cái công ty rẻ rách đó của con dù có muốn cũng chẳng ai muốn mua lại đâu. Nhưng nếu nó được đứng tên dưới danh nghĩa Niên thị thì sẽ khác, con không nghĩ như vậy sao?Niên Cầm Bách đang định nói gì đó, nhưng đúng lúc này thì Trịnh Tương Hảo cũng đã tới kịp, cô bước đến khoác lấy tay của anh, còn nhỏ giọng gọi:
- Cẩm Bách.
Niên Cầm Bách vốn dĩ đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ngọt Ngào nhà mình thì bao nhiều sự giận dữ đều bị đánh tan, anh trực tiếp phớt lờ Niên Thiệu Quý mà nhẹ nhàng nhìn cô, nói:
Sao em lại đến đây? Chẳng phải em còn có tiết dạy sao?Chị Hình nói sẽ dạy thay em... Anh đừng lo, em sẽ ở đây với anh mà.Niên Cẩm Bách cũng gật đầu, trước khi bước chân vào phiên tòa thì anh còn hôn nhẹ lên trán của cô.
Tuy nhiên, sự chú của Cao Dung lại va phải chiếc vòng phỉ thúy mà Trịnh Tương Hảo đang đeo. Đó chính là bảo vật mà mẹ chồng của bà ấy đã cất giữ rất lâu, vì nhà của mẹ chồng trước kia là một thương nhân buôn bán đá quý, nhờ vậy mà giàu lên, chiếc vòng phỉ thúy kia được xem là bảo vật quý hiếm mang lại may mắn cho người đeo. Từ trước đến nay chưa từng có ai được đeo nó cả... Lúc đầu, Cao Dung còn nghĩ đợi sau khi bà ấy qua đời sẽ giao lại cho Niên Cẩn Duy và cô cháu dâu trưởng... Nhưng không ngờ, đến bảo vật cũng đã đem cho Niên Cầm Bách luôn rồi.
Xem ra... Niên Thiệu Quý đã nghĩ sai về cha mẹ của mình. Người mà họ thương nhất từ trước đến nay... Vẫn chỉ có
Niên Cầm Bách mà thôi.
Cơ mà hình như Niên Thiệu Quý hoàn toàn không nhìn thấy chiếc vòng trên tay của Trịnh Tương Hảo thì phải, vì thế nên ông ta vẫn rất thoải mái khi bước vào phiên tòa.
(...].
Trải qua hơn ba tiếng, cuối cùng phiên tòa cũng đã kết thúc và chấp nhận cho Niên Cầm Bách đoạn tuyệt quan hệ với Niên gia.
Từ nay về sau giữa Niên Cầm Bách và Niên gia Thành Đô sẽ không còn liên hệ gì nữa.
Trong lúc Niên Thiệu Quý đang định lên tiếng nói gì đó thì ông ta lại nhìn thấy chiếc vòng trên tay của Trịnh
Tương Hảo. Ông ta đang định cầm lên xem nhưng Niên Cầm Bách đã chặn lại, ánh mắt đã thay đổi đến mức đáng sợ, nhíu mày nhìn ông ta, lạnh giọng nói:
Đừng chạm bàn tay bẩn thỉu của ông vào cô ấy.Chiếc vòng đó... Ở đâu ra mà con có chiếc vòng đó?Đương nhiên là sính lễ ông bà nội tặng cho Tiểu Hảo rồi. Thế nào? Bây giờ ngài muốn ở ngay trước toàn án hiên ngang mà cướp à? Niên tổng!Đó là bảo vật của Niên gia, mày không thể mang đi.Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, cái này... Từ bây giờ là của tôi! Ngài hiều chưa?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương