Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 41: Tôi không cần



Nếu nói Trịnh Tương Hảo vui một thì Lưu Thiên Mộc vui tới mười, dù sao thì cô ấy cũng đã có một ngày vượt qua được Niên Cầm Bách rồi!

Bây giờ, ngay tại đây, Lưu Thiên Mộc đã là người đầu tiên… À không, người thứ hai biết về chuyện đứa bé xinh xắn sắp được chào đời ở trong bụng của Trịnh Tương Hảo.

Còn Trịnh Tương Hảo chỉ cầm một tấm ảnh siêu âm, nhìn vào trong đó có một cái chấm nhỏ xíu… Nó còn nhỏ hơn cả hạt đầu nữa kìa… Mà nói cũng đúng, chỉ mới có bảy ngày thôi mà, đem máu đi xét nghiệm là ra ngay.

- Tiểu Hảo à, cậu có định cho Cầm Bách nhà cậu một bất ngờ không?

Trịnh Tương Hảo đưa mắt nhìn Lưu Thiên Mộc, lại đưa lên tấm ảnh siêu âm cho cô ấy xem, nói:

- Không chỉ có anh ấy là bất ngờ đâu. Tớ cũng bất ngờ lắm đây nè.

- Cậu thì bất ngờ cái gì chứ? Rõ ràng là hai người nhiệt huyết hừng hực vậy mà, muốn không có em bé mới khó!

Cô biết chứ, nhưng mà nếu như nó có một vài dấu hiệu rõ ràng thì cô sẽ không quá ngạc nhiên, còn đằng này là sau kì kinh nguyệt cô thấy nó có hiện tượng lạ, đi xét nghiệm thì vỡ lẽ ra mình mang thai… Chuyện này… Đúng là có chút kì lạ và chưa kịp hiểu hết đang có chuyện gì ở đây…

[…]

Ban đầu Trịnh Tương Hảo định sẽ về nhà rồi chuẩn bị một món quà lớn tặng cho Niên Cầm Bách nhân ngày cô nhận được tin mình mang thai. Tuy nhiên sau đó cô lại nảy lên một ý, cô sẽ đi thẳng đến công ty để tìm anh vậy.

Hiển nhiên, Trịnh Tương Hảo vẫn đi vào như bình thường, mọi sinh hoạt cũng diễn ra hết sức bình thường. Cho đến khi cô đến được văn phòng của anh, ở bên ngoài Liên Hoành đã nhìn thấy cô và định sẽ mở cửa, nhưng cô lại ngăn cản, cô muốn tự mình đi vào.

- Phu nhân, Niên Thiệu Quý và Nguyễn Thư Kỳ đang ở bên trong.

- Ồ, họ đến đây làm gì thế?



- Nghe nói Niên Thiệu Quý muốn đầu tư vào công ty chúng ta, nhưng Nguyễn Thư Kỳ lại đưa ra điều kiện lợi nhuận rất quá đáng nên cả ba vẫn đang tranh chấp ở bên trong.

- À… Ra vậy.

Nói xong Trịnh Tương Hảo cũng đi vào bên trong.

Ngay lúc cô xuất hiện thì sắc mặt của Niên Cầm Bách cũng đã thay đổi, từ lạnh lùng khó chịu, trở nên vô cùng cưng chiều, thậm chí là anh còn chủ động bước đến chỗ của cô, nắm tay của cô, nhẹ nhàng hôn lên nó, nói:

- Bà xã, sao em lại đến đây?

- Em định báo cho anh một tin vui… Nhưng hình như là không đúng lúc lắm…

- Đến chỗ anh ngồi đi, đợi anh xử lý xong công việc thì chúng ta sẽ nói chuyện sau nha?

Trịnh Tương Hảo vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó anh đưa cô ngồi vào chỗ của anh, hiển nhiên cô chỉ ngồi đó và chống tay nhìn về phía của Nguyễn Thư Kỳ và Niên Thiệu Quý bằng cặp mắt rất khinh miệt.

Đương nhiên Nguyễn Thư Kỳ cũng chú ý đến cô rồi, vì nói sao đi nữa đây cũng là một công ty khá có tiếng tăm, mà cái ghế ông chủ đó đâu phải ai muốn ngồi là ngồi. Bây giờ Niên Cầm Bách lại có thể thản nhiên để Trịnh Tương Hảo ngồi, chứng tỏ rằng anh thật sự để tâm rất nhiều vào cô, chỉ cần điều đó thôi là đủ để Nguyễn Thư Kỳ ganh tị rồi.

Rõ ràng cô ta là người tới trước!

Rõ ràng cô ta và Niên Cầm Bách là một cặp đôi tưởng chừng là sẽ viên mãn!

Rõ ràng… Rõ ràng Niên Cầm Bách là vị hôn phu của cô ta!

Vậy mà… Vậy mà Trịnh Tương Hảo lại xuất hiện! Sự xuất hiện của Trịnh Tương Hảo làm cho Nguyễn Thư Kỳ cảm thấy chán ghét, cũng khiến cho cô ta cảm thấy bản thân bị sỉ nhục!

Niên Cầm Bách lúc này cũng quay lại thái độ khó chịu, đưa mắt nhìn thẳng về phía của Niên Thiệu Quý, nói:



- Như từ đầu tôi đã nói, tôi không có ý định hợp tác với Niên tổng. Phiền ngài về cho!

- Cầm Bách, nể tình cha con mười mấy năm, con thật sự không muốn sự giúp đỡ của cha sao?

- Niên tổng nói đùa rồi. Chúng ta làm gì có quan hệ cha con chứ? Ngay cả quan hệ cũng không có… Thì tình cha là cái khỉ gì ở đây?

Niên Thiệu Quý tức đến đỏ mắt, nhưng rồi sau đó ông ta liền bật cười lớn, lại nhìn sang Trịnh Tương Hảo, nói:

- Vậy con nghĩ sao nếu cha đem quán ăn Hảo Hợp ra làm điều kiện? Chỉ cần còn muốn… Cha nhất định sẽ cho, Cầm Bách… Chẳng phải con luôn muốn báo hiếu cho cha vợ của con sao? Cái quán ăn này… Là tâm quyết của cha vợ con đó, con nghĩ…

- Không cần đâu.

Giọng nói của Trịnh Tương Hảo làm cho Niên Thiệu Quý đang hớn hở cũng khựng lại, cô cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nói:

- Cảm ơn Niên tổng là quan tâm, nhưng hiện tại cha của tôi đang ở California, nhà hàng của ông ấy bận lắm… Không có thời gian để quan tâm đến quán ăn nhỏ đó đâu.

- Cô có ý gì?

- Ý trên mặt chữ. Cái quán ăn đó… Tôi… Không… Cần!

Nói xong Trịnh Tương Hảo còn cười khẩy, làm cho hai người họ ngạc nhiên…

Chuyện này… Là sao?
Chương trước Chương tiếp