Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 42: Ủa? Hả? Cái gì?



Đừng nói là Niên Thiệu Quý hay Nguyễn Thư Kỳ thấy ngạc nhiên, đến cả Niên Cầm Bách cũng có hơi kinh ngạc. Ban đầu anh cũng nghĩ rằng cô sẽ trân quý quán cơm Hảo Hợp chứ, dù sao đó cũng là nơi mà Trịnh Tương Hảo đã trưởng thành, bao nhiêu tâm quyết cũng đều đặt vào đó… Ấy vậy mà nhìn vẻ mặt hiện giờ của cô lại rất bình thản nhỉ?

Niên Thiệu Quý nhìn cô, nhưng rồi ông ta lại cười lớn, nói:

- Trịnh Tương Hảo, cô đừng có cố gắng kiềm nén sự đau thương làm gì. Tôi biết cô…

- Niên tổng nghĩ nhiều rồi, ngài nhìn tôi mà xem… Có chỗ nào đau thương hả?

Niên Thiệu Quý cứng họng, phải nói rằng vẻ mặt hiện tại của Trịnh Tương Hảo là đang rất tận hưởng, thậm chí là còn cười rất vui vẻ nữa.

Nguyễn Thư Kỳ có hơi nhíu mày, nhưng với dáng vẻ kiêu ngạo, cô ta lại ngồi khoanh tay rồi nhìn thẳng về phía Trịnh Tương Hảo, cười nhạt, lại nói:

- Chắc hẳn hiện tại cô đang tự trấn an bản thân lắm nhỉ? Dù sao cha của cô cũng…

- Nói cũng đúng đó, nếu không phải tại cô thì cha tôi sẽ ở lại Thành Đô rồi. Đằng này ông ấy hết la cà ở Biện Lương ba tháng, bây giờ lại đến California đến Tết mới về. Tôi muốn báo với ông ấy một tin vui cũng phải chờ đến khi ở bên đó buổi tối thì mới gọi được, chứ buổi sáng thì ông ấy không có thời gian nghe máy.

Nguyễn Thư Kỳ không hiểu lắm, nhưng nếu là Biện Lương thì cô ta có hơi bất ngờ đó, vì nền ẩm thực của nước A nổi tiếng nhất chắc chắn là Biện Lương, vì nhà hàng được ba sao Michelin đầu tiên đã đặt trụ sở chính tại Biện Lương. Cơ mà… Tại sao, tại sao một đầu bếp như Trịnh Hoài lại đến Biện Lương chứ? Chẳng phải ông ta chỉ là Đầu Bếp nổi tiếng ở Thành Đô thôi sao?

Còn Niên Cầm Bách lại nhìn về phía của bé cưng nhà mình với cặp mắt vô cùng cưng chiều, nhưng tới khi anh xoay lại nhìn Niên Thiệu Quý và Nguyễn Thư Kỳ thì anh lại cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt cũng không còn chút tình cảm nào, nói:

- Như Niên tổng đã thấy, giao dịch này sẽ không bao giờ thành công. Phiền ngài về cho!

- Cầm Bách, con thật sự không nghĩ lại sao? Hợp tác với Niên thị… Chẳng phải rất tốt sao?

Đến đây Niên Cầm Bách đang định nói gì đó thì Liên Hoành đã gõ cửa rồi đi vào, cậu ta đưa mắt nhìn anh rồi lại cúi đầu nói:

- Bách tổng, ngài còn có một cuộc hẹn với Đường tổng của Đường thị, tôi chỉ nhắc ngài thôi.



- Đường Bắc Hiên đến chưa?

- Tôi đã liên lạc với trợ lý của Đường tổng, Đường tổng sắp đến rồi.

- Tôi biết rồi.

Sau đó thì Niên Cầm Bách cũng nhìn sang Niên Thiệu Quý và Nguyễn Thư Kỳ, lạnh giọng nói:

- Bây giờ tôi còn có hẹn, phiền Niên tổng rời khỏi đây!

- Niên Cầm Bách, con họ Niên, tại sao cậu ta lại gọi con là Bách tổng?

- Đó là chuyện riêng của công ty tôi. Niên tổng, tôi xin nhắc lại, phiền ngài về cho! Đừng để tôi phải gọi bảo an!

Dù rằng Niên Thiệu Quý và Nguyễn Thư Kỳ vẫn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng có vẻ như họ phải về trước rồi.

Trước khi rời đi, Niên Thiệu Quý lại còn nhìn về phía Trịnh Tương Hảo nói:

- Trịnh tiểu thư, lời nói cách mấy tháng của tôi… Cô vẫn có thể suy nghĩ.

Chỉ cần nghe đến đây thôi, Niên Cầm Bách cũng không cần biết là ông ta đã nói gì với bà xã đại nhân của anh, nhưng anh biết rằng ông ta nhất định là đang đào góc tường nhà anh.

Nghĩ đến đây, Niên Cầm Bách liền bước đến chỗ của Trịnh Tương Hảo, không nói lời nào mà chỉ hôn lên môi của cô.

Sau đó anh còn đưa ánh mắt khiêu khích về phía của Niên Thiệu Quý, với hành động đó của anh đã khiến cho Niên Thiệu Quý và Nguyễn Thư Kỳ tức sôi máu, cuối cùng là tự ôm cục tức rời đi.



Còn sau khi hai kẻ làm phiền đã rời đi thì anh mới thở phào một cái, tựa đầu lên vai cô, nhỏ giọng nói:

- Bé cưng, lần trước ông ta đã nói gì với em vậy?

- Hả? Ờ… Nói gì nhỉ? Em cũng không nhớ nữa… Chắc là nói điên nói khùng thôi.

Niên Cầm Bách nhìn cô, nhưng rồi Trịnh Tương Hảo lại mỉm cười, đến đây cô cũng chủ động hôn lên môi anh, lại nói:

- Anh đừng lo, em vẫn sẽ ở đây mà.

- Anh biết rồi.

Sau khi ngồi lại với nhau thì anh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, hôn lên tay cô, cười cưng chiều nói:

- Được rồi, giờ đến lượt em. Vừa rồi em nói em có chuyện muốn nói với anh… Là chuyện gì vậy bé cưng?

- À, suýt chút nữa là quên mất. Anh chờ em một chút.

Nói xong Trịnh Tương Hảo cũng lấy túi xách của mình ra rồi tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng là đưa cho Niên Cầm Bách một tờ giấy và kêu anh xem đi.

Cơ mà… Tên khờ nào đó còn chưa kịp cầm tờ giấy đã ôm lấy cô, nước mắt ngắn, nước mắt dài, nói:

- Bà xã, chúng ta chỉ mới kết hôn thôi mà, còn chưa kịp tổ chức hôn lễ nữa… Tại sao em lại ly hôn với anh?

Trịnh Tương Hảo: “…” Ủa? Hả? Cái gì?
Chương trước Chương tiếp