Đầu Hạ Năm Ấy

Chương 17: Cái giá của việc đền ơn



Hi Nhiễm thoáng chốc cứng đơ vì câu nói của Dật Hiên. Ánh mắt cô chợt run lên, lòng không khỏi thổn thức một nhịp. Dật Hiên chống tay ra sau gáy, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô gái trước mắt mình, cậu cũng có chút giật mình trước câu nói lúc nãy, nhưng rất nhanh liền duy trì lại vẻ bình tĩnh thản nhiên như ngày thường.

" Nhìn gì mà lắm thế, tôi đói rồi " Dật Hiên đưa tay đến gõ xuống bàn, đập tan đi cơn nhìn của cô.

Hi Nhiễm khẽ a một tiếng, nhanh nhìn về phía menu dán trên tường, quay đầu lại hỏi Dật Hiên: " Cậu muốn ăn mì gì? ".

" Cậu gọi gì tôi ăn đó " Dật Hiên cũng không phải thuộc dạng kén ăn nên không quan trọng lắm. Hi Nhiễm nhìn lại menu một lần nữa, sau đó ngẩng đầu nói với chủ quán: " Cho cháu hai bát mì rau củ ".

" Được, được, hai cháu đợi ông một lát nhé ".

" Vâng ạ " Gương mặt Hi Nhiễm bây giờ trông rất buồn cười, căng thẳng như đi phỏng vấn một công ty vậy, tay cầm đũa so cũng run run. Cô dùng khăn lau sạch, sau đó chìa một đôi về phía cậu.

Dật Hiên sau khi quan sát một lúc, mới mở miệng nói: " Đi ăn với tôi không cần căng thẳng thế ".

" Hả? " Hi Nhiễm liếm môi, " Làm gì có ".

Cô rót một cốc nước lọc cho mình, ngừng một lát, nhìn cậu hỏi: " Có muốn uống nước không? ".

" Cậu rót thì tôi uống " Dật Hiên ngồi thẳng người, chân duỗi ra vô thức chạm vào chân cô.

Hi Nhiễm giật mình vội dịch chân mình sang một bên. Dật Hiên một tay chống cằm, cô hơi quay đầu giả vờ như nhìn cảnh vật xung quanh quán, đưa tay che miệng đang cười của mình lại, nhưng lại vờ uể oải nói: " Cậu dường như hết sợ tôi rồi thì phải? ".

" Tôi làm gì phải sợ cậu chứ " Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, khi nghe vào vô cùng êm tai.

" Mạnh miệng phết " Dật Hiên giương mắt nhìn cô, khóe môi từ đầu đến cuối đều vương nụ cười không dứt.

Ở bên cô, cậu trở nên thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa còn chủ động mở miệng nói trước:

" Sau này, cậu nên suy nghĩ việc đưa tôi đi ăn ở đâu đi ".

Hi Nhiễm nhíu lông mày lại: " Là sao? Sao tớ phải làm thế? ".

Dật Hiên nâng ly nước lên nhấp một ngụm, thản nhiên trả lời: " Người trẻ sao mau quên thế nhỉ? ".

Cô giật mình: " Tớ không có quên nhưng chỉ là kéo bạn học lên dùm, đền ơn một bữa là được rồi. Sao cậu lại phải bắt tớ đền ơn mỗi ngày chứ, hơn nữa chuyện đó cũng đâu to tát gì đâu ".

Lần đầu tiên, Hi Nhiễm tự cảm thấy mình nói nhiều đến như thế. Tần suất gặp nhau càng lúc càng nhiều nên có lẽ Hi Nhiễm cũng giống như lời cậu nói, sự sợ hãi khi gặp cậu cũng vơi đi chút ít.

Dật Hiên nhếch môi nhìn cô, cảm thấy cô khá là thú vị: " Tôi là lần đầu giúp người, nhưng một khi mà tôi đã giúp " Ngừng lại, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói mang theo hướng lành lạnh phát ra: " Thì cái gọi là đền ơn đương nhiên phải thật nặng ".

Hi Nhiễm " A "một tiếng, nhìn đôi đồng tử đáng sợ của cậu.

Chủ quán rất nhanh đã bưng lên hai tô mì, hai người yên lặng cúi đầu xuống ăn, không ai dám nói với nhau câu nào, Hi Nhiễm không muốn ở chung với kẻ bá đạo này nữa, tốc độ có phần nhanh hơn.

" Sao ăn nhanh vậy? " Giọng nói trước mặt cô chợt vang lên, " Sốt ruột muốn đi đến thế à? ".

Hi Nhiễm đang ngậm đầy thức ăn trong miệng, tròn xoe mắt nhìn anh, vội lắc lắc đầu, ú ớ nói không ra chữ: " Không...không...làm gì có chứ ".

Dật Hiên kéo dài khoé miệng, nhàn nhạt nói:

" Tốc độ ăn phải từ tốn giống như tôi vậy ".

" Hửm? ".

Hi Nhiễm bĩu môi, gật đầu cho có lệ. Sau đó, cúi mặt xuống bát, thầm nghĩ trong đầu mình.

" Đã ngụy trang cẩn thận vậy rồi mà cũng bị cậu ta nhìn ra. Quả nhiên là đại thiếu gia, không thể gạt được ".

Ăn xong, Dật Hiên đi đến chỗ ông chủ đang đứng, lấy từ ví ra một cái thẻ đen đưa đến cho ông. Chủ quán có phần không hiểu, hỏi lại cậu: " Là sao? ".

Dật Hiên lạnh lùng nói: " Thanh toán ".

Nghe cậu nói, ông chủ trợn tròn mắt nhìn Dật Hiên. Quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới, trên người là đồng phục học sinh nhưng đã có thẻ đen rồi khiến ông như không tin vào mắt mình, vội cầm lấy thẻ đi vào trong thanh toán.

Hi Nhiễm đứng trước cổng tiệm mì, đợi cậu đi ra liền hỏi: " Sao cậu lại thanh toán? Tôi đền ơn mà ".

Dật Hiên nhìn theo ánh mắt cô, khẽ ừm một tiếng, cất ví vào túi quần: " Đền ơn nhưng tôi không bắt cậu trả, để cậu thanh toán thì tôi còn là con trai không ".

Hi Nhiễm nhấc mi mắt lên, nhìn chằm chằm cậu, yên lặng không nói gì. Bởi vì cô không biết nên nói cái gì vào lúc này.

Hay là cảm ơn cậu ấy một tiếng cho phải đạo.

Cùng lúc đó liền từ chối điều kiện của cậu đề ra, cô không chắc là cậu sẽ đồng ý nhưng nếu bị bạn học bắt gặp được chắc chắn sẽ có tin đồn ngay. Còn phần Lâm Nhã Tịnh và Minh Hạo Vũ nữa, cô biết phải ăn nói làm sao với họ đây.

" Tớ..." Hi Nhiễm chưa kịp nói thì đã bị Dật Hiên giành nói trước rồi.

" Mì ở đây rất ngon, bữa sau cùng nhau đến dùng tiếp ".

Cô đang định mở miệng nói lời từ chối cậu nhưng nghe cậu nói, không hiểu vì sao cô lại không muốn nói lời trong miệng kia nữa.

" Định nói gì sao? " Dật Hiên nhếch mày hỏi cô.

" Không, về lớp thôi " Hi Nhiễm xoay người rời đi trước.

Lúc về, cả hai vẫn duy trì khoảng cách với nhau, vẫn là nữ đi trước người nam đi sau. Đến lớp, cô không dám ngoáy đầu lại, cứ thế đi thẳng vào cửa lớp.

Lâm Nhã Tịnh ngồi ở chỗ của mình, không ngừng thấp thỏm, dáo dác nhìn ra bên ngoài tìm cô. Đến khi nhìn thấy Hi Nhiễm, cô nàng sáng hai mắt, mừng rỡ kéo tay cô đến chỗ mình, hỏi ngay: " Cậu có sao không? Dật Hiên không làm gì cậu chứ? ".

Hi Nhiễm bị Nhã Tịnh xoay vòng tròn để kiểm tra từ trên xuống dưới, cô bất lực nói: " Mình không sao, cậu ấy không làm gì mình cả ".

" Hả, là sao? " Lâm Nhã Tịnh khó hiểu hỏi cô.

Hi Nhiễm đặt tay mình lên tay cô, trấn an:



" Dật Hiên không làm gì mình cả, mình nói thật đó ".

Lâm Nhã Tịnh: " Thế sao cậu ấy lại đột nhiên đến nhà ăn, rồi còn gọi cậu ra nữa? Hai người đã làm gì trong khoảng thời gian ra chơi đó ".

Hi Nhiễm cũng không muốn nói dối Nhã Tịnh, bèn kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua cho cô nghe.

" Thế nên mình nợ cậu ấy một điều kiện, vì thế trưa nay cậu ấy đến tìm mình là để đòi ".

" Vậy điều kiện của cậu ấy là gì? " Lâm Nhã Tịnh lo lắng hỏi.

" Là...." Hi Nhiễm cắn môi ngập ngừng không dám nói.

Nhìn thấy điệu bộ cô như thế, Lâm Nhã Tịnh sốt sắng đến lộn ruột, day day hai cánh tay cô, không ngừng nói: " Là gì cậu mau nói mình nghe xem, nếu được mình sẽ giúp cậu, không chỉ có mình mà còn có cả Hạo Vũ nữa ".

Hi Nhiễm kéo Lâm Nhã Tịnh ra hành lang trước lớp, chờ mọi người vơi đi chút ít mới dám mở miệng nói: " Thật ra là muốn mình ăn cơm cùng cậu ấy mỗi giờ ra chơi ".

" Sao? " Lâm Nhã Tịnh như không tin vào tai mình, trợn tròn mắt há hốc miệng ra: " Thế là cậu đồng ý? ".

Hi Nhiễm cũng không biết là mình có đồng hay chưa nữa, giờ đây trong đầu cô thật sự rất mơ hồ, không biết phải làm sao nữa.

" Không lẽ cậu đã..." Lâm Nhã Tịnh nhíu mày nhìn cô.

Hi Nhiễm nhanh bào chữa cho mình: " Không, mình chưa có đồng ý ".

" Vậy cậu tính thế nào đó " Lâm Nhã Tịnh vòng tay lại, chậc một tiếng, lắc đầu ngán ngẩm nói: " Số cậu đúng đen thật, va vào ai không va, lại va trúng đại thiếu gia của Dật Thị, là mẫu người bạn trai của con gái trường Nhất Nam này muốn có được ".

" Hay là cậu đã bị cậu ta ép buộc " Lâm Nhã Tịnh mếu máo nói, " Hi Nhiễm à, cậu tránh xa cậu ta ra đi, con người của Dật Hiên đáng sợ lắm ".

" Mình thấy cậu ấy đâu có đáng sợ như cậu nói " Hi Nhiễm công nhận về phần này không biết Nhã Tịnh nói sai hay không nhưng theo cảm nhận của cô, con người Dật Hiên cũng không đáng sợ lắm, cậu cũng chưa bao giờ quát mắng hay khiến cô sợ đến phát khóc cả.

Chỉ vì nghe danh tiếng của cậu ấy nên Hi Nhiễm mới sợ hãi mỗi khi đứng gần thôi. Còn về tính cách, Hi Nhiễm chưa tiếp xúc nhiều nên không thể vội kết luận mà nghĩ xấu cho cậu được.

" Vậy sao? " Lâm Nhã Tịnh gác tay lên thành hành lang, tựa đầu nói: " Thật ra mình cũng chưa tiếp xúc với cậu ấy bao giờ nên cũng không chắc, chỉ toàn nghe qua lời đồn của mọi người thôi ".

" Lời đồn? " Hi Nhiễm lặp lại, " Lời đồn thì cũng có cái sai cái đúng, chúng ta phải chắc lọc, không thể tin cái gì cũng đúng được ".

" Nãy giờ hình như tớ thấy cậu toàn nói lời tốt cho Dật Hiên không đấy, chả nhẽ cậu..." Lâm Nhã Tịnh đưa mặt mình lại gần cô, nhìn chăm chú vào mắt Hi Nhiễm.

Cô vội đẩy Lâm Nhã Tịnh ra, ấp úng nói: " Cậu, cậu nói gì vậy? Không có chuyện đó đâu ".

Dứt lời, cô tựa lưng vào hành lang, nói tiếp:

" Tớ chỉ thấy cái gì đúng thì nói thôi, Dật Hiên cậu ấy không làm gì tớ cả thì tớ không nên nghĩ xấu về cậu ấy ".

Tiếng chuông trường đột nhiên vang lên, Hi Nhiễm vội đẩy Lâm Nhã Tịnh vào trong, tránh để cô nàng nói tùm bậy tùm bạ nữa.

Về chỗ của mình, Hi Nhiễm lấy sách từ trong hộc bàn ra. Đang định mở sách ra để đọc bài thì giọng nói bên cạnh vang lên khiến tay cô bỗng ngừng lại.

" Giờ cơm trưa, cậu đi ăn cùng Dật Hiên à? ".

Lại gì nữa vậy, sao lại muốn nói chuyện này tiếp thế? Nhưng sao cậu ấy lại biết mình đi ăn cùng Dật Hiên. Quên mất, Dật Hiên nổi tiếng như thế, tất nhiên đến cả người hướng nội nhất lớp cũng sẽ biết huống gì là cậu ấy.

Hi Nhiễm khẽ gật đầu một cái, không dám quay sang nhìn.

Ôn Chính Phàm ngồi thẳng lưng, quay cả người sang phía cô, gương mặt có chút khó chịu: " Hai người thân nhau đến mức đi ăn cùng luôn rồi sao? ".

Hi Nhiễm: " Không thân đâu, tụi tớ không thân như cậu nghĩ đâu ".

Ôn Chính Phàm không tin lời cô nói, cậu tiếp tục gặng hỏi: " Vậy sao hai người lại đi ăn trưa cùng nhau? ".

Hi Nhiễm mím môi, dường như không chịu được nữa, bèn ngoảnh mặt sang, không chút biểu cảm: " Bạn bè với nhau, không thể cùng đi ăn trưa một bữa được sao ".

" Tớ..." Ôn Chính Phàm chưa kịp nói hết câu, đã thấy cả lớp đứng lên chào giáo viên, lời nói trong miệng cũng theo đó mà nuốt xuống bụng.

Giáo viên Tiếng Anh đứng trên bục giảng bắt đầu viết tiêu đề bài mới.

" Hôm nay chúng ta sẽ bắt cặp với nhau để viết một đoạn hội thoại về các chủ đề có trong sách, khoảng 20 phút sau lần lượt từng cặp sẽ đứng lên trình bày ".

Hi Nhiễm nhìn trong sách, nghiền ngẫm từng chủ đề. Thật ra môn Tiếng Anh đối với cô thật sự rất dễ, không khó như môn Toán học một chút nào.

" Cậu muốn làm chủ đề nào? " Hi Nhiễm quay mặt sang nhỏ nhẹ hỏi.

Ôn Chính Phàm ngồi tựa lưng ra sau, giọng điệu nhàn nhã: " Tùy cậu quyết định ".

" Vậy chúng ta làm phần về trường học nha ".

" Ừm ".

Lúc cả hai cùng nhau thảo luận, đầu của hai người đều xích lại gần đối phương. Cứ thế trán tì trán với nhau, cả hai vội ngước mặt lên, ngay tức khắc ánh mắt liền sát lại gần nhau.

Hai đôi mắt to tròn, trong trẻo chỉ có hình ảnh của đối phương. Ôn Chính Phàm không nhịn được, yết hầu có chút chuyển động, say sưa ngắm nhìn dung mạo trước mắt mình.

" Mình...mình xin lỗi " Hi Nhiễm là người đầu tiên thoát ra trước, quay mặt về phía bảng, ngập ngừng nói.

Ôn Chính Phàm khịt khịt mũi, mặt có chút đỏ lên: " Mình cũng xin lỗi cậu ".

Đột nhiên, cậu thấy tim mình đập lên dữ dội, nhưng Ôn Chính Phàm lại không thể kiểm soát được nhịp đập của mình. Cậu ngã người ra sau, ổn định lại hơi thở, ánh mắt không nhịn được ngắm nhìn góc nghiêng của Hi Nhiễm.

Góc nghiêng không tì vết của cô giống như một kiệt tác nghệ thuật được chế tác hoàn hảo với các đường nét mềm mại, thanh thoát. Đôi mắt hút hồn cùng sống mũi cao thẳng khiến cô thật sự rất đặc biệt so với các bạn cùng trang lứa.

Ôn Chính Phàm không thể nhịn được mà ngắm nhìn cô không dứt. Trong lớp học, tất cả mọi người đều đang tập trung chuẩn bị bài hội thoại của mình, nhưng ở đâu đó vẫn có một chàng trai cố tình tựa người ra sau ghế, nhìn thoáng qua có thể là cậu đang lười nhác không muốn làm bài nhưng thực chất là cậu đang bận ngắm nhìn cô bạn cùng bàn của mình.

Trên đường về, Lâm Nhã Tịnh nắm tay Hi Nhiễm, đi bên cạnh là Minh Hạo Vũ, cả ba rảo bước quen thuộc ở con đường dẫn về nhà.

Ở đằng sau, chiếc xe của Dật Hiên vẫn chạy từ từ ở phía sau lưng cô nàng. Tài xế có chút thắc mắc về việc này, vì mỗi lần tan trường, cậu chủ đều bắt phải lái đi về con đường này. Nhưng rõ ràng, đây đâu phải là đường dẫn về biệt thự, nếu phải đi qua con đường này thì thời gian trở về nhà có khi đến chập tối mới tới nơi.



" Cậu chủ, tôi có một thắc mắc? ".

Dật Hiên đặt tay lên cửa xe, lạnh lùng nói:

" Nói đi ".

Tài xế: " Ba người kia là bạn học của cậu? ".

Dật Hiên mắt vẫn dán trên người Hi Nhiễm, dường như không có dấu hiệu rời đi:

" Không ".

" Hả? " Tài xế có phần ngạc nhiên, nếu không phải là bạn thì tại sao lại cứ đi theo họ mãi.

" Lái xe đi " Dật Hiên hừ một tiếng.

Không biết nói chuyện gì vui mà Hi Nhiễm bị Lâm Nhã Tịnh kéo tay, hai người chạy về phía trước tíu tít nói, còn Minh Hạo Vũ vắt chéo cặp ra sau cũng chạy theo bọn họ.

Dật Hiên nheo mắt nhìn bóng dáng gầy guộc mảnh dẻ của cô, hôm nay Hi Nhiễm không buộc tóc nên khi chạy mái tóc dài đen nhánh đến ngang lưng của cô tung bay theo làn gió. Những làn tóc bay trong gió hoà cùng ánh nắng của buổi chiều tà, dù là ban mai rực rỡ hay hoàng hôn êm dịu cũng đều có một sức hút thật mãnh liệt!

Nhìn dáng vẻ chạy lăn tăn của cô, cậu lại nhớ đến bữa ăn trưa lúc nãy, nghĩ đến khoé môi cậu không nhịn được liền nhếch lên đầy vẻ thích thú.

Đợi Hi Nhiễm vào trong hẻm, xe Dật Hiên liền tấp sang một bên. Tài xế xoay người xuống, cung kính nói: " Cậu chủ, ông chủ vừa nãy gọi muốn cậu về nhà dùng cơm một chuyến ".

" Lại dùng cơm " Dật Hiên chán ghét mỗi khi nhắc về nhà đó.

" Vậy bây giờ sao ạ? ".

Dật Hiên day day hai vầng thái dương, mệt mỏi nói: " Cứ về đó đi ".

" Vâng ".

Vừa vào đến phòng khách, Dật Ngũ đang ngồi chễm chệ trên sofa đọc báo. Thấy con trai về, trong lòng ông mừng rỡ nhưng ngoài mặt thì tỏ ra bình thản, tháo kính ra liền nói: " Nếu ta không mở miệng nói với tài xế con thì chắc cả đời này con cũng sẽ không bao giờ trở về ngôn nhà này nữa nhỉ? ".

Dật Hiên không thèm trả lời cũng không nhìn ông lấy một cái, cậu đi thẳng một hơi lên lầu.

Sau khi Hứa Nhu mất, một tuần sau Dật Ngũ đã đưa người đàn bà khác về sống chung. Mộ còn chưa xanh cỏ mà ông đã có người đàn bà khác, điều đó khiến một cậu bé 10 tuổi như Dật Hiên đã sinh lòng căm ghét và thù hận.

Vốn dĩ Hứa Nhu là thiên kim tiểu thư của một gia tộc lừng lẫy có tiếng tăm nhất ở Hồ Nam lúc này, bà đẹp người lại còn đẹp nết nên rất nhiều con trai của gia tộc khác hay thậm chí là những chàng trai giàu có đều đua nhau muốn cưới bà về làm vợ.

Nhưng chỉ vì bà đem lòng yêu một công chức với xuất thân nghèo khó từ quê lên nên bị gia đình nhất quyết không tán thành, nhất là ba bà.

Hứa Nhu vì quá yêu Dật Ngũ nên đã tuyệt thực, nhốt mình trong phòng suốt một tháng trời. Vì yêu thương con gái cũng như xót cho bà, ông ngoại Dật Hiên mới đành nhẫn nhịn, nhắm mắt cho hai người đến với nhau.

Sống chung với nhau được hai năm trời, Hứa Nhu hạ sinh ra Dật Hiên. Nhưng vì càng ngày bà chỉ để tâm chăm lo cho gia đình, cho chồng cho con nên không màng đến thân hình hay nhan sắc của mình, vì thế trở nên xuống cấp trầm trọng. Cũng chính vì điều đó, Dật Ngũ đâm ra chán nản, rượu chè, gái gú, khi say lại về nhà đánh đập vợ con.

Chỉ vì khi ấy Dật Hiên còn nhỏ nên chỉ dám nép ở một góc, khóc oà lên khi Hứa Nhu bị đánh bởi những trận đòn roi của Dật Ngũ.

Kể từ khi bà mất đi, Dật Hiên sinh lòng căm phẫn, ghét cay đắng Dật Ngũ nên cậu quyết định dọn ra riêng.

Trong phòng khách, Ngôn Diễm đang tự tay bày từng món ăn lên bàn, biết hôm nay Dật Hiên về, bà đã bắt tay chuẩn bị từ chiều đến giờ. Thấy cậu vừa bước xuống, Ngôn Diễm tháo tạp dề ra, dịu dàng nói: " Con xuống rồi, mau vào dùng cơm cho nóng. Hôm nay dì có nấu toàn món mà con thích ăn không đấy ".

Dật Hiên vẫn lạnh lùng trước sau như một, nhìn thấy bà cậu lại càng căm ghét người phụ nữ này nhiều hơn.

Dật Ngũ bước vào, nhìn đồ ăn trên bàn bắt mắt, ông hài lòng nói: " Tài năng nấu ăn của bà phải nói là ngày càng xuất sắc ".

Đáy mắt Dật Hiên hiện lên vẻ khinh bỉ, cậu quay người đi ra phía cửa chính.

" Đứng lại " Dật Ngũ ngồi xuống và nói: " Con cư xử thế này là thế nào? Dì con cất công chuẩn bị đồ ăn chào mừng con về nhà, vậy mà một câu cảm ơn cũng không có, con còn định đi đâu nữa ".

" Tôi có bảo bà ta làm sao? " Giọng nói Dật Hiên càng lúc càng trầm hơn, nhìn về phía Ngôn Diễm bằng cặp mắt chán ghét.

" Con dám ăn nói với dì như thế sao? " Dật Ngũ đứng dậy đập bàn, tức giận tới mức đỏ cả mặt.

" Tôi nói có gì sai à? " Dật Hiên đanh thép nhìn Ngôn Diễm và Dật Ngũ, lãnh đạm nói: " Bớt vờ vịt, tình cảm trước mặt tôi đi. Bà chỉ cần chăm lo cho ông ta là đủ rồi, tôi không có tiền để mà moi đâu ".

" Con..." Dật Ngũ tức đến mức đứng không vững, cũng may có Ngôn Diễm ở phía sau đỡ lấy ông.

Hai mắt Ngôn Diễm ngân ngấn nước mắt, bà không nghĩ cậu lại hận bà đến thế: " Dì thật sự chưa từng có ý định moi tiền hay tài sản của bố con hay con cả ".

" Dù cho có ý định hay không thì bà nghĩ bà có thể moi được từ chỗ tôi à? " Dật Hiên liếc mắt nhìn Ngôn Diễm.

Dật Ngũ đi lại gần Dật Hiên, thẳng tai tát vào má cậu một cái, run người nói: " Ta cấm con không được nghĩ xấu cho dì ấy ".

Lực đánh của Dật Ngũ không quá mạnh, vì thâm tâm ông cũng sợ sẽ đau cậu nhưng trái lại vẻ mặt của Dật Hiên lại không thay đổi chút nào, vẫn lạnh lùng mà nhìn ông.

" Đánh đủ chưa? " Dật Hiên nói, " Hai người cứ ở đây tình tứ với nhau đi, tôi kinh tởm khi một giây một phút đứng ở đây ".

Ngôn Diễm thấy thế, vội vàng chạy tới khuyên can, cầm tay Dật Ngũ lại: " Sao ông lại đánh Dật Hiên, thằng bé còn nhỏ, không nên chấp nhắt làm gì ".

Dật Hiên nhếch môi cười lạnh một tiếng, quát tháo lên: " Ai cho bà dám nhắc đến tên tôi, đừng tỏ vẻ thân thiết như thế, cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ ngu ngốc chấp nhận bà như ông ta đâu ".

Ngôn Diễm: " Con...."

Dật Hiên cầm cặp xoay người rời đi, Dật Ngũ tức giận chỉ vào bóng lưng của cậu, lớn tiếng nói: " Sao ta lại vô phúc có một đứa con như nó chứ? ".

Ngôn Diễm đỡ ông đi lại ghế, vuốt vuốt ngực trấn an ông: " Dật Ngũ, anh đừng tức giận như thế, sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ đấy. Dật Hiên còn nhỏ, từ từ dạy dỗ thằng bé, đừng nên dùng bạo lực hay ngôn từ không tốt, điều đó sẽ càng làm thằng bé có ác cảm thêm với chúng ta ".

" Em không để bụng những lời nói của Dật Hiên, mà ngược lại, em sẽ dùng hành động để chứng minh cho thằng bé thấy em không hề có ý định moi tài sản của anh ".

Dật Ngũ vỗ tay lên vai Ngôn Diễm: " Anh xin lỗi, khiến em chịu khổ rồi ".

" Không, em không sao đâu " Ngôn Diễm giấu nước mắt trong lòng, không dám để rơi trên mặt.
Chương trước Chương tiếp