Đầu Hạ Năm Ấy
Chương 18: " Tớ thích Hi Nhiễm "
Sáng sớm hôm nay, sau khi nghe được thông báo từ giáo viên chủ nhiệm về việc kì thi tháng sắp tới, nguyên cả lớp rơi vào bầu không khí trầm tư.
" Từ hôm nay đến ngày thi chỉ còn một tuần, cố gắng ở nhà ôn tập thật chăm chỉ để có một kết quả cao, cả lớp nhớ chưa? ".
Cả lớp đồng loạt lên tiếng với giọng điệu chán nản: " Vâng ạ ".
Giờ ra chơi, cả lớp cô cùng nhau dọn dẹp vệ sinh lại các khung cửa và sàn nhà theo yêu cầu của hiệu trưởng.
Từ buổi học đầu tiên, sau khi nghe Lâm Nhã Tịnh nói về bộ tứ ở đây, ấn tượng của cô về những người đó cũng không mấy tốt đẹp gì, không phải là bọn họ xấu mà bởi vì danh tiếng của họ rất nổi nên cô không dám tiếp xúc.
Nhưng gần đây, sau hơn một tháng chung lớp với họ, cô dần bắt đầu thay đổi cách nhìn của mình. Bốn người họ rất tốt, nhiệt tình lại còn hay giúp đỡ người khác nữa. Duy chỉ có Dật Hiên thì hơi khép kín, không thèm đếm xỉa tới ai. Khuôn mặt hơi đáng sợ, nhất là đôi mắt diều hâu như thế thì ai mà dám đến bắt chuyện.
Ngay cả hôm nay cũng thế, bọn họ đều dành làm hết hơn nửa công việc như lấy nước, đứng lên chỗ cao để lau các ô cửa sổ hay khiêng bàn ghế. Chỉ để cho các bạn nữ lau bảng, lau nhà và lau các ô cửa sổ thấp.
Thật ra sâu thẳm trong con người bọn họ đều là những nam sinh vui tính, tốt bụng, chân thành. Chỉ vì họ xuất thân trong một gia đình lừng lẫy, danh giá nên mọi người mới nâng họ lên một tầm cao, chứ thật ra họ đều là những người sống bình thường và giản dị, không câu nệ.
Duệ Khải đang cật lực dùng cây lau nhà, lau sạch từng ngóc ngách, Âu Dương Thiên thì vừa mới từ ở bồn rửa xách hai xô nước đem về:
" Này, mau giặt đi rồi tớ đi lấy nước khác ".
" Cậu bảo tớ làm là tớ phải làm theo à, tớ đâu phải người hầu của cậu " Duệ Khải dí cây lau nhà xuống giày của Âu Dương Thiên.
" Ấy, dơ giày của tớ " Âu Dương Thiên né chạy sang chỗ khác.
Lâm Nhã Tịnh đang lau cửa sổ ở hành lang cùng Hi Nhiễm, thấy thế liền bụm miệng cười:
" Âu Dương Thiên đúng là người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nhỉ ".
Hi Nhiễm cũng gật đầu đồng thuận, chuyên tâm lau sạch cửa sổ. Ôn Chính Phàm cầm khăn rảo bước đi tới gần, cậu đứng bên cạnh cô, thản nhiên cùng lau chung khung cửa. Lâm Nhã Tịnh huých vai Hi Nhiễm, nhướng mày qua phía Ôn Chính Phàm.
" Cậu ấy cố tình đến lau chung với cậu đấy nhỉ? ".
Hi Nhiễm sụyt một tiếng, nói khẽ: " Cậu đừng nói vớ vẩn, mọi người nghe được thì không hay đâu ".
" Tớ biết rồi " Lâm Nhã Tịnh nháy mắt trái, ghé mặt sang nói: " Chào Chính Phàm ".
" Xin chào " Ôn Chính Phàm thân thiện chào hỏi cô lại.
Lâm Nhã Tịnh không nghĩ cậu sẽ chào lại mình, gương mặt vui mừng như trúng vé số, cố nhịn cơn sung sướng lại. Thấy Ôn Chính Phàm cứ lén nhìn Hi Nhiễm nhưng không nói chuyện, cô nghĩ có thể là do mình đang làm bóng đèn nên đã vội nói ngay: " A, mình nhớ ra lúc nãy Hạ Tử Vy rủ mình đi giặt khăn, bây giờ mình đi đã, hai người ở lại lau vui vẻ nha ".
" Nhã Tịnh " Hi Nhiễm gọi với theo, ánh mắt khó xử nhìn cậu.
" Cậu ấy cũng biết điều mà " Ôn Chính Phàm nhếch môi đáp.
Hi Nhiễm không hiểu cậu nói gì, cô ngây ngốc a một tiếng.
Ôn Chính Phàm đứng thẳng người, cánh tay cậu với tới khung cửa lau đi bụi bẩn: " Không có gì, đúng rồi, sắp tới thi cậu đã ôn tập được gì chưa? ".
" Tớ chỉ mới tóm tắt nội dung bài học thôi, tối nay tớ sẽ bắt đầu ôn dần ".
" Nếu có gì không hiểu thì cớ hỏi tớ, biết được cái gì tớ sẵn sàng giúp đỡ ngay ".
" Cảm ơn cậu ".
Bỗng nhiên Ôn Chính Phàm gọi tên cô với thanh âm truyền cảm: " Hi Nhiễm ".
Hi Nhiễm đang lau cửa kính, sững sờ quay sang nhìn cậu
" A? ".
Ôn Chính Phàm chậm rãi dừng tay, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đượm ý cười:
" Lúc nãy cậu đọc tiếng anh hay lắm ".
Hi Nhiễm có hơi bất ngờ vì lời khen của cậu, sao đột nhiên cậu lại khen ngợi cô? Cô hơi không hiểu lắm, tự dưng được người ta khen khiến cô có chút ngượng ngùng, hai má nóng bừng lên, giây sau mở miệng thỏ thẻ nói lời cảm ơn cậu.
Ôn Chính Phàm khẽ cười, tiếp tục lau cửa kính cùng cô. Trên hành lang, một nam một nữ đứng cùng nhau, vừa nói chuyện phiếm vừa lau cửa.
Hai người nói chuyện luyên thuyên nên đâu để ý ở lớp bên cạnh, một ánh mắt ở bàn cuối luôn quan sát hai người chăm chú, toàn thân toả ra luồng khí lạnh bao trùm cả lớp.
Ôn Chính Phàm cầm lấy khăn lau của cô, đề nghị nói: " Để mình giặt khăn hộ cậu, chúng ta đi rửa tay thôi ".
" Không cần đâu, mình tự giặt phần mình được rồi " Hi Nhiễm giật khăn lại, lùi ra hai bước.
Ôn Chính Phàm nhìn thấy hành động như thế, cau mày, khó chịu nói: " Không phải tớ đã nói với cậu rồi à, đừng sợ đám người kia. Cứ xem tớ như là một người bạn học bình thường cũng không được sao? ".
Hi Nhiễm cắn môi, vẫn duy trì tư thế khoảng cách đối với cậu.
" Nếu cậu không đi với tớ thì tớ cũng không ép, thế cậu đi trước đi " Ôn Chính Phàm lùi lại một bước, nhường chỗ cho Hi Nhiễm.
Cả hai nhanh rơi vào tình thế tĩnh lặng giữa hành lang, cứ đứng mãi ở đó không chịu nhúc nhích. Cho đến khi, tiếng chuông trường vang lên, lúc ấy Hi Nhiễm mới nhanh lướt qua người cậu, chạy về khu bồn rửa. Ôn Chính Phàm ngoáy đầu nhìn theo cô, gương mặt trở nên buồn bã không nói thành lời, dáng vẻ cậu trở nên cô độc.
Thầy giáo thông báo triển khai nội dung ôn tập thi từng phần cho cả lớp sau đó mới bước vào bài học tiếp theo. Lần này, nếu trong kì thi, người nào thấp điểm sẽ được đặt cách cho ở lại tự học môn này trong vòng một tháng.
Nghe thế, cả lớp rộn ràng đấu tranh để xin thầy khoan hồng nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu từ thầy giáo.
Hi Nhiễm cũng không ngoại lệ, cô học yếu môn Toán nên đang rất sợ, nếu phải ở lại tự học thì sẽ không có thời gian về trông nom bà. Nghĩ đến thôi cô cũng cảm thấy mệt mỏi và bất lực đến nhường nào.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không còn sức để làm một cái gì nữa cả. Hi Nhiễm cúi đầu, nằm bò ra bàn.
Sau khi nghe yêu cầu của thầy, cả lớp bắt đầu vùi mình vào biển đề thi thử.
Đây là trường trọng điểm và nổi tiếng với số lượng học sinh ưu tú nên mỗi kì thi đến dù lớn hay nhỏ, mọi người vẫn cạnh tranh với nhau từng điểm một.
Giờ ra chơi, lớp học trở nên ồn ào, tiếng hò hét của các cô cậu học sinh vang lên khắp hành lang.
Hi Nhiễm vừa bước ra cửa lớp cùng Lâm Nhã Tịnh đã bắt gặp thân ảnh Dật Hiên đang tựa người ra lan can, điệu bộ trong vô cùng thư thái và nhã nhặn.
Lâm Nhã Tịnh thấy cậu, bước chân bỗng chững lại, khẽ a lên một tiếng nhỏ. Thì thầm vào tai cô: " Cậu ấy thật sự muốn ăn cơm với cậu sao? ".
Hi Nhiễm nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp, tim cô bỗng trở nên đập rộn hơn mỗi khi nhìn thấy Dật Hiên. Cô cắn môi dưới, chớp chớp mắt nhìn Lâm Nhã Tịnh: " Mình không biết ".
" Vậy bây giờ tính sao đây? ".
Hi Nhiễm rối não không biết phải giải quyết như thế nào, cả hai người cứ đứng chôn chân tại cửa lớp.
Đám Âu Dương Thiên cũng từ trong lớp đi ra nhưng là đi ở cửa sau, thấy Dật Hiên đang đứng ở phía trước, bọn họ nhanh rẽ hướng đi về phía cậu.
" Này, làm gì đứng ở đây? Mau đi ăn thôi ".
Dật Hiên đứng thẳng người, thờ ơ nói với đám bạn của mình: " Từ nay tôi không đi ăn cùng các ông nữa ".
" Vì sao? " Âu Dương Thiên nhíu mày hỏi.
Dật Hiên nhếch môi một cái, nghiêng đầu nhìn Hi Nhiễm, nhàn nhạt nói: " Hỏi cậu ấy sẽ rõ ".
" Hả? " Cả ba người đồng thanh hô to lên, cũng đồng loạt nhìn về phía Hi Nhiễm, duy chỉ có Ôn Chính Phàm là đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn cô phản ứng.
Hi Nhiễm giật mình, xua tay ấp úng nói:
" Mình...mình không biết gì đâu ".
" Hai người giấu tụi tớ chuyện gì à? " Duệ Khải hỏi.
Dật Hiên không bận tâm tới câu hỏi kia, chỉ đút hai tay vào túi quần, quay lưng rảo bước đi xuống cầu thang. Thấy Hi Nhiễm vẫn còn đứng chôn chân ở đó, cậu cau mày nói:
" Sao còn chưa đi nữa? ".
Hi Nhiễm a lên một tiếng, cắn môi cam chịu bước đi theo cậu. Duy chỉ một câu nói nhưng cũng khiến cả đám còn lại nhốn nháo hết cả lên, người ồn ào nhiều nhất là Âu Dương Thiên: " Là sao? Dật Hiên với Hi Nhiễm đi ăn cơm chung hả? ".
Duệ Khải nhìn sơ qua cũng đủ hiểu, cậu thích thú trêu chọc Âu Dương Thiên: " Cậu đoán xem ".
" Đoán, đoán, đoán cái đầu cậu ấy. Nếu như tớ mà biết thì còn mơ mới đứng đây hỏi những câu nhảm nhí này " Cậu tức mình gãi đầu, rồi lại quay sang hỏi Lâm Nhã Tịnh: " Cậu là bạn thân của Hi Nhiễm, thế có biết hai người đó như thế nào không? ".
Lâm Nhã Tịnh bị Hi Nhiễm doạ nạt chuyện lần trước nên không dám nói ra, cô nàng nhún vai giả vờ cũng không biết sau đó chạy ù sang lớp Minh Hạo Vũ báo tin.
Dật Hiên từ cầu thang bước xuống thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các nữ sinh, Hi Nhiễm từ từ đi theo sau lưng cậu, nhưng không dám gần quá năm bước.
Đám nữ sinh không ngừng thì thầm to nhỏ khiến cậu có chán ghét, vì thế tốc độ đi trở nên nhanh hơn. Hi Nhiễm sợ lạc mất cậu vội tăng tốc hơn, vừa đi cô vừa thở hổn hển cũng không ngừng mắng nhiếc tên kia trong miệng.
Ra cổng trường, Dật Hiên chợt ngừng bước chân lại, Hi Nhiễm vì đi quá nhanh nên khi biết cậu dừng lại, cô không cản nổi bàn chân nên đã đâm sầm vào lưng cậu.
" Ui da " Hi Nhiễm dùng tay xoa xoa mũi mình.
Dật Hiên quay ra sau, khẽ hừ một tiếng, lấy tay cô ra, áp hai tay mình lên mặt cô, xoay qua trái rồi lại qua phải kiểm tra.
Hi Nhiễm bị cậu ép phải ngẩng mặt lên, nhìn thấy gương mặt Dật Hiên, trái tim cô có chút loạn nhịp. Hi Nhiễm thoáng ngây người, lát sau cô nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu: " Cậu làm gì vậy? ".
Dật Hiên thản nhiên nói: " Kiểm tra mặt cậu ".
Cô vội dùng tay hất tay cậu ra, xoa xoa hai má mình: " Tớ không sao ".
" Vậy thì tốt " Dật Hiên nhếch môi, " Hôm nay ăn gì? ".
Hi Nhiễm bặm môi, khẽ hỏi cậu: " Chúng ta cùng nhau ăn trưa vào mỗi giờ ra chơi thật sao? ".
Dật Hiên nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực:
" Giả đấy ".
" Thật sao? " Hai mắt Hi Nhiễm sáng trưng lên như đèn pha ô tô.
" Về ngủ đi rồi mơ " Dật Hiên khẽ tì nhẹ lên cái trán bóng loáng của cô.
Hi Nhiễm cau mày, cứ tưởng là thật, mém tí làm cô mừng hụt. Hậm hực đưa mắt nhìn xung quanh, cô cũng chưa bao giờ ăn bên ngoài nên không biết quán nào ngon cả.
" Tớ không biết ăn gì? " Cô nhanh bổ sung thêm, " Bởi trưa nào cũng dùng cơm ở nhà ăn nên không biết ".
Dật Hiên bó tay với cô nàng, nếu như là người khác thì họ nhất định sẽ tìm đến những quán sang trọng hoặc đắt tiền để ăn ngay, ngược lại với cô hoàn toàn. Cậu nheo mắt nhìn trái rồi lại phải, bản thân Dật Hiên cũng không biết ăn gì nữa.
" Đi quán cũ " Nói xong, cậu sải chân bước đi về phía quán mì hôm qua họ đã ghé.
" Ồ " Hi Nhiễm tò tò đi theo sau.
Đi được vài bước, Dật Hiên ngừng chân, quay ra sau nói: " Cậu lên đi trước đi ".
" Hả? À ừm " Hi Nhiễm gật đầu, chậm chạp đi lên trước cậu, vừa đi vừa ngoảnh mặt ra sau nhìn. Thấy cô như thế, Dật Hiên mỉm cười nhẹ nhưng rất nhanh liền thu lại ngay.
Bước vào trong quán, ông chủ thấy hai người thì niềm nở chào đón như hôm qua: " Hai cháu dùng gì? Vẫn là mì rau củ sao? ".
Hi Nhiễm gật đầu không quên liếc nhìn sang Dật Hiên, thấy cậu cũng không nói gì, cô liền giơ hai ngón tay lên và bảo: " Cho cháu hai bát mì rau củ ạ ".
" Được, được, hai cháu chờ một chút ".
Hi Nhiễm thấy cậu đứng mãi, lấy làm hiếu kì nhưng sau đó sựt nhớ ra liền đi đến cầm chai xịt khuẩn và khăn lau đi về ghế cậu. Lúc Hi Nhiễm đang định làm, thì Dật Hiên nhanh cúi người xuống nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, Hi Nhiễm quay mặt lên vừa vặn gần sát với cậu. Ánh mắt hai người như bắt được sóng, nhìn nhau không chớp mắt một cái.
" Để tôi làm " Dật Hiên lấy chai xịt khuẩn từ tay cô, kéo cô đứng sang một bên, tự mình làm lấy.
Hi Nhiễm đứng nhìn cậu từng chút từng chút lau đi lau lại rất kĩ càng. Cô chợt nhận ra được lí do vì sao lúc nào Dật Hiên cũng luôn sạch sẽ, gọn gàng, thơm tho mỗi khi xuất hiện.
Làm xong, Dật Hiên đặt đồ lại chỗ cũ, thấy cô nàng cứ đứng ngơ ra đó mà không chịu ngồi xuống, cậu nhăn mày nói: " Sao còn không ngồi? ".
" A " Hi Nhiễm giật mình, nhanh kéo ghế ngồi đối diện cậu.
Rất nhanh hai tô mì cũng được chủ quán bưng ra, và vẫn như cũ cả hai yên lặng dùng bữa, rồi lại từ từ tản bộ đi về trường.
Bước vào lớp, Hi Nhiễm đi thẳng về chỗ ngồi của mình. Lâm Nhã Tịnh lon ton chạy xuống, nhiều chuyện hỏi: " Thế nào? ".
" Thế nào là thế nào? ".
" Hai người chỉ ăn cơm sau đó thì về thôi à? ".
Hi Nhiễm gật đầu, lấy sách vở từ trong hộc bàn ra, ghi chép gì đó.
" Chỉ có thế thôi, không còn gì khác? ".
" Đúng vậy ".
Đám Duệ Khải từ cầu thang đi lên, gặp Dật Hiên đang đi vào cửa sau của lớp, hai cậu liền hú lên, nhanh chạy lại kéo Dật Hiên ra bên ngoài.
" Làm cái quái gì vậy? " Dật Hiên hất ray ra, cau mày nhìn kẻ gây hoạ.
Âu Dương Thiên là người xông lên trước, cậu ta ra vẻ bí hiểm nói: " Khai mau, cậu và Hi Nhiễm là thế nào? ".
" Không có gì hết " Dật Hiên gác hai tay ra sau lan can, nhướng mày đắc ý.
Điều đó càng làm cả người Âu Dương Thiên ngứa hết lên: " Thế sao lại rủ con gái nhà người ta đi ăn? ".
" Việc này liên quan quái gì đến các cậu? ".
" Bọn này là đang tò mò " Âu Dương Thiên hất mặt lên nói, " Không lẽ ông thích Hi Nhiễm? ".
Dật Hiên cười lạnh một cái, liếc mắt nhìn sang nơi khác.
Âu Dương Thiên cười một cái, bỗng nảy ra một ý nghĩ khiến Dật Hiên lòi ra ngay, cậu tiến đến gần nheo mắt nhìn Dật Hiên, hất vai cậu khẽ nói: " Nếu hai người không có gì vậy thì tớ sẽ theo đuổi Hi Nhiễm. Tớ cứ tưởng giữa hai người có gì, cho nên mới nhường cậu ấy cho cậu, nếu đã thế thì từ mai tớ sẽ bắt đầu theo đuổi cậu ấy ngay ".
Hai người còn lại mong chờ phản ứng của Dật Hiên, nhưng trái lại cậu vẫn bình thản, đôi mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài, chặp sau khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đểu.
" Thứ tôi thích cần cậu nhường sao ".
Âu Dương Thiên cảm thấy toàn thân mình trở nên lạnh giá vô cùng, chung quy cũng bởi vì đôi mắt diều hâu kia không biết tự bao giờ đã nhắm chỉa về phía cậu.
Dật Hiên im lặng một lúc, sau cùng vươn một tay đến phủi phủi trên vai Âu Dương Thiên, đột nhiên dùng lực mạnh giữ chặt lại, lãnh đạm nói:
" Thử đi rồi biết ".
Giọng nói thoạt qua tuy mang âm lượng khá nhẹ nhưng ẩn chứa sự đe hoạ, uy hiếp, chỉ cần nghe qua cũng đủ rùng mình rồi.
Với sự hiểu biết của Âu Dương Thiên về Dật Hiên, chỉ một câu ngắn gọn thôi nhưng cậu đã nhanh chóng hiểu ra, mỉm cười gật gật đầu.
Ôn Chính Phàm nhìn sơ qua cũng hiểu, cậu cuộn tròn bàn tay mình lại, chăm chăm nhìn Dật Hiên.
" Khá đó anh bạn " Âu Dương Thiên đặt tay lại lên vai cậu, cười lớn.
Duệ Khải kéo Âu Dương Thiên vào lớp: " Tớ kéo cậu ta vào trong đây ".
" Ấy, mình còn chưa nói xong mà " Âu Dương Thiên trì lại nhưng không mạnh bằng Duệ Khải.
Bấy giờ chỉ còn lại mỗi Ôn Chính Phàm và Dật Hiên, thừa dịp không có ai đi ngang qua đây, Ôn Chính Phàm tiến đến, dò xét: " Dật Hiên, cậu thật sự thích Hi Nhiễm sao? ".
" Làm sao? " Dật Hiên dửng dưng nói, " Cậu cũng thích cậu ấy? ".
" Đúng vậy " Ôn Chính Phàm không vòng vo như Dật Hiên, ngay thẳng trả lời cậu, không e dè mà lặp lại lần nữa: " Tớ thích Hi Nhiễm ".
Mí mắt Dật Hiên chợt nhấc lên, cậu không tỏ vẻ bất ngờ hay ngạc nhiên gì cả. Thái độ vẫn bình thản như cũ, chỉ là lúc này, Dật Hiên quay người lại đối diện với Ôn Chính Phàm, ánh mắt liếc sang trái nhìn cô gái đang ngồi nghiền ngẫm bài học trong lớp, nụ cười chợt nhếch lên: " Cậu định cạnh tranh với tớ? ".
Ôn Chính Phàm: " Nếu cậu thật lòng thích thì chúng ta cạnh tranh công bằng. Nhưng nếu cậu chỉ đùa bỡn thì dừng lại được rồi đó ".
" Hi Nhiễm không đáng bị như thế " Cậu cố ý nhấn mạnh để Dật Hiên nghe rõ.
" Đó là chuyện của tớ, cậu không có quyền can thiệp vào " Dật Hiên chỉnh lại cổ áo của người bạn trước mắt mình, ánh mắt thách thức, sau đó vẫy tay đi vào lớp học.
Tan trường, Hi Nhiễm muốn ghé qua tiệm bánh trước kia cô làm để bàn về chuyện làm thêm lúc trước nên đã bảo Lâm Nhã Tịnh cùng Minh Hạo Vũ về trước.
Mở cửa bước vào trong, cô nhìn thấy Dao Ánh đang tập trung làm bánh. Hi Nhiễm mỉm cười nhón chân đi lại bên cạnh, giả vờ là khách, e hèm một tiếng: " Cho hỏi ở đây bánh ngọt nào bán chạy nhất? ".
Dao Ánh tưởng là khách thế nên liền quay lại, lịch sự nói: " Xin chào, ở quán chúng tôi có bánh tiramisu..." Nhìn thấy Hi Nhiễm, lời nói bỗng ngưng lại, nhưng thay vào đó là tiếng hét to lên.
Hi Nhiễm bật cười rạng rỡ, Dao Ánh ôm lấy cô một cái khẽ nói: " Sao lâu rồi em mới đến thăm chị vậy? ".
" Dạo gần đây việc học của em hơi nhiều nên không có thời gian ạ ".
Dao Ánh kéo cô đến ghế, lấy nước và bánh mà Hi Nhiễm thích ăn nhất đặt trước mặt: " Bà sức khoẻ vẫn tốt chứ? Còn em nữa? ".
Hi Nhiễm: " Sức khoẻ bà vẫn tốt ạ, cảm ơn chị đã hỏi thăm " Cô đưa mắt nhìn quanh, hơn một tháng không đến đây, mọi thứ vẫn như trước, cách bày trí vẫn không thay đổi.
" Hôm nay em đến đây là có việc cần nói ạ ".
" Việc gì em nói đi ".
Hi Nhiễm mím môi, gật đầu: " Em định xin chị là có thể em sẽ không làm trong năm học được, nhưng hè em sẽ đến đây làm, có được không ạ? ".
Dao Ánh tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, cô thở hắt ra, đặt tay mình lên tay Hi Nhiễm, khẽ nói: " Đương nhiên là được, nếu em xin làm trong năm chị cũng sẽ không cho đâu, để dành thời gian đó chú tâm vào chuyện học đi. Hè đến nếu dư dả thời gian thì đến làm cùng chị cũng được ".
" Nếu khó khăn gì về tiền bạc thì cứ gọi cho chị, chị sẽ sẵn sàng hỗ trợ cho em ".
Hi Nhiễm: " Cũng may là có tiền dành dụm của bố em để lại, cùng với lương hưu của bà nên không khó khăn gì lắm ạ ".
" Vậy thì tốt " Dao Ánh nói tiếp, " Sẵn em đến đây, hay là chị em mình đi ăn một bữa nha ".
" Chắc là không được rồi ạ " Hi Nhiễm áy náy nói, " Em phải về nấu ăn cho bà nữa, hẹn chị khi khác nhé ".
" Được, vậy chị em mình hẹn bữa khác ha ".
" Vâng " Hi Nhiễm đeo cặp đứng lên, mỉm cười nói: " Vậy em về đây, không làm phiền chị dở tay làm bánh nữa ".
" Được, về cẩn thận nha ".
" Tạm biệt chị ".
Ra khỏi quán, một mình Hi Nhiễm đi ra bến xe buýt đợi chuyến.
Cô ngồi trên hàng ghế băng, ngắm nhìn đường phố xung quanh. Lúc này, trời đã bắt đầu chuyển tối dần, nên đèn đường đã được bật sáng lên, bóng đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng cam ấm áp, làm xua đi cái giá lạnh tràn về đem. Hai bên đường, các cửa hàng đều đã bắt đầu lên đèn, tấp nập người mua kẻ bán ra vào làm cho đường phố như cũng được tiếp thêm sinh khí, tràn đầy sức sống hẳn lên.
Ô tô đi lại nườm nượp, dòng xe cộ nối đuôi nhau đi lại bon bon, vài người vội vã lái xe thật nhanh trên đường, còn một số khác thì thư thả, thong dong đi. Những khuôn mặt hồng hào, rạng rỡ, những tiếng cười, tiếng nói, tiếng động cơ, tiếng còi xe hòa trộn vào nhau tạo nên một bản nhạc âm thanh đường phố thật náo nhiệt.
Hi Nhiễm ngồi ở đó, ngẩng mặt nhìn bầu trời lúc chiều tà. Khuôn mặt thuần khiết luôn ẩn chứa một nỗi muộn phiền không rõ lí do.
Cơn gió buổi chiều thổi đến làm bay tóc mai hai bên của cô, cánh tay trắng trẻo chống hai bên, đôi chân bất giác đung đưa qua lại như một đứa trẻ lên năm.
Cảnh tượng kia lần lượt đều lọt hết vào đôi mắt của Dật Hiên. Vẫn như thường lệ, sau khi tan học, cậu cho tài xế lái xe đi theo cô cho đến khi về nhà. Nhưng hôm nay cô lại rẽ hướng đi đường khác, hơn nữa lại còn đi một mình khiến cậu có chút hiếu kì.
Nhìn thấy cô bước vào tiệm bánh một lúc lâu sau đó mới rời đi, lông mày của Dật Hiên khẽ nhíu lại. Không lẽ cô thích ăn bánh ngọt mà không có tiền mua sao? Cho nên mới buồn bã ngồi ở trạm xe.
Dật Hiên mở cửa bước xuống xe, căn dặn tài xế đôi điều, sau đó liền rảo bước nhìn đèn xanh, gấp gáp băng sang đường.
" Từ hôm nay đến ngày thi chỉ còn một tuần, cố gắng ở nhà ôn tập thật chăm chỉ để có một kết quả cao, cả lớp nhớ chưa? ".
Cả lớp đồng loạt lên tiếng với giọng điệu chán nản: " Vâng ạ ".
Giờ ra chơi, cả lớp cô cùng nhau dọn dẹp vệ sinh lại các khung cửa và sàn nhà theo yêu cầu của hiệu trưởng.
Từ buổi học đầu tiên, sau khi nghe Lâm Nhã Tịnh nói về bộ tứ ở đây, ấn tượng của cô về những người đó cũng không mấy tốt đẹp gì, không phải là bọn họ xấu mà bởi vì danh tiếng của họ rất nổi nên cô không dám tiếp xúc.
Nhưng gần đây, sau hơn một tháng chung lớp với họ, cô dần bắt đầu thay đổi cách nhìn của mình. Bốn người họ rất tốt, nhiệt tình lại còn hay giúp đỡ người khác nữa. Duy chỉ có Dật Hiên thì hơi khép kín, không thèm đếm xỉa tới ai. Khuôn mặt hơi đáng sợ, nhất là đôi mắt diều hâu như thế thì ai mà dám đến bắt chuyện.
Ngay cả hôm nay cũng thế, bọn họ đều dành làm hết hơn nửa công việc như lấy nước, đứng lên chỗ cao để lau các ô cửa sổ hay khiêng bàn ghế. Chỉ để cho các bạn nữ lau bảng, lau nhà và lau các ô cửa sổ thấp.
Thật ra sâu thẳm trong con người bọn họ đều là những nam sinh vui tính, tốt bụng, chân thành. Chỉ vì họ xuất thân trong một gia đình lừng lẫy, danh giá nên mọi người mới nâng họ lên một tầm cao, chứ thật ra họ đều là những người sống bình thường và giản dị, không câu nệ.
Duệ Khải đang cật lực dùng cây lau nhà, lau sạch từng ngóc ngách, Âu Dương Thiên thì vừa mới từ ở bồn rửa xách hai xô nước đem về:
" Này, mau giặt đi rồi tớ đi lấy nước khác ".
" Cậu bảo tớ làm là tớ phải làm theo à, tớ đâu phải người hầu của cậu " Duệ Khải dí cây lau nhà xuống giày của Âu Dương Thiên.
" Ấy, dơ giày của tớ " Âu Dương Thiên né chạy sang chỗ khác.
Lâm Nhã Tịnh đang lau cửa sổ ở hành lang cùng Hi Nhiễm, thấy thế liền bụm miệng cười:
" Âu Dương Thiên đúng là người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nhỉ ".
Hi Nhiễm cũng gật đầu đồng thuận, chuyên tâm lau sạch cửa sổ. Ôn Chính Phàm cầm khăn rảo bước đi tới gần, cậu đứng bên cạnh cô, thản nhiên cùng lau chung khung cửa. Lâm Nhã Tịnh huých vai Hi Nhiễm, nhướng mày qua phía Ôn Chính Phàm.
" Cậu ấy cố tình đến lau chung với cậu đấy nhỉ? ".
Hi Nhiễm sụyt một tiếng, nói khẽ: " Cậu đừng nói vớ vẩn, mọi người nghe được thì không hay đâu ".
" Tớ biết rồi " Lâm Nhã Tịnh nháy mắt trái, ghé mặt sang nói: " Chào Chính Phàm ".
" Xin chào " Ôn Chính Phàm thân thiện chào hỏi cô lại.
Lâm Nhã Tịnh không nghĩ cậu sẽ chào lại mình, gương mặt vui mừng như trúng vé số, cố nhịn cơn sung sướng lại. Thấy Ôn Chính Phàm cứ lén nhìn Hi Nhiễm nhưng không nói chuyện, cô nghĩ có thể là do mình đang làm bóng đèn nên đã vội nói ngay: " A, mình nhớ ra lúc nãy Hạ Tử Vy rủ mình đi giặt khăn, bây giờ mình đi đã, hai người ở lại lau vui vẻ nha ".
" Nhã Tịnh " Hi Nhiễm gọi với theo, ánh mắt khó xử nhìn cậu.
" Cậu ấy cũng biết điều mà " Ôn Chính Phàm nhếch môi đáp.
Hi Nhiễm không hiểu cậu nói gì, cô ngây ngốc a một tiếng.
Ôn Chính Phàm đứng thẳng người, cánh tay cậu với tới khung cửa lau đi bụi bẩn: " Không có gì, đúng rồi, sắp tới thi cậu đã ôn tập được gì chưa? ".
" Tớ chỉ mới tóm tắt nội dung bài học thôi, tối nay tớ sẽ bắt đầu ôn dần ".
" Nếu có gì không hiểu thì cớ hỏi tớ, biết được cái gì tớ sẵn sàng giúp đỡ ngay ".
" Cảm ơn cậu ".
Bỗng nhiên Ôn Chính Phàm gọi tên cô với thanh âm truyền cảm: " Hi Nhiễm ".
Hi Nhiễm đang lau cửa kính, sững sờ quay sang nhìn cậu
" A? ".
Ôn Chính Phàm chậm rãi dừng tay, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đượm ý cười:
" Lúc nãy cậu đọc tiếng anh hay lắm ".
Hi Nhiễm có hơi bất ngờ vì lời khen của cậu, sao đột nhiên cậu lại khen ngợi cô? Cô hơi không hiểu lắm, tự dưng được người ta khen khiến cô có chút ngượng ngùng, hai má nóng bừng lên, giây sau mở miệng thỏ thẻ nói lời cảm ơn cậu.
Ôn Chính Phàm khẽ cười, tiếp tục lau cửa kính cùng cô. Trên hành lang, một nam một nữ đứng cùng nhau, vừa nói chuyện phiếm vừa lau cửa.
Hai người nói chuyện luyên thuyên nên đâu để ý ở lớp bên cạnh, một ánh mắt ở bàn cuối luôn quan sát hai người chăm chú, toàn thân toả ra luồng khí lạnh bao trùm cả lớp.
Ôn Chính Phàm cầm lấy khăn lau của cô, đề nghị nói: " Để mình giặt khăn hộ cậu, chúng ta đi rửa tay thôi ".
" Không cần đâu, mình tự giặt phần mình được rồi " Hi Nhiễm giật khăn lại, lùi ra hai bước.
Ôn Chính Phàm nhìn thấy hành động như thế, cau mày, khó chịu nói: " Không phải tớ đã nói với cậu rồi à, đừng sợ đám người kia. Cứ xem tớ như là một người bạn học bình thường cũng không được sao? ".
Hi Nhiễm cắn môi, vẫn duy trì tư thế khoảng cách đối với cậu.
" Nếu cậu không đi với tớ thì tớ cũng không ép, thế cậu đi trước đi " Ôn Chính Phàm lùi lại một bước, nhường chỗ cho Hi Nhiễm.
Cả hai nhanh rơi vào tình thế tĩnh lặng giữa hành lang, cứ đứng mãi ở đó không chịu nhúc nhích. Cho đến khi, tiếng chuông trường vang lên, lúc ấy Hi Nhiễm mới nhanh lướt qua người cậu, chạy về khu bồn rửa. Ôn Chính Phàm ngoáy đầu nhìn theo cô, gương mặt trở nên buồn bã không nói thành lời, dáng vẻ cậu trở nên cô độc.
Thầy giáo thông báo triển khai nội dung ôn tập thi từng phần cho cả lớp sau đó mới bước vào bài học tiếp theo. Lần này, nếu trong kì thi, người nào thấp điểm sẽ được đặt cách cho ở lại tự học môn này trong vòng một tháng.
Nghe thế, cả lớp rộn ràng đấu tranh để xin thầy khoan hồng nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu từ thầy giáo.
Hi Nhiễm cũng không ngoại lệ, cô học yếu môn Toán nên đang rất sợ, nếu phải ở lại tự học thì sẽ không có thời gian về trông nom bà. Nghĩ đến thôi cô cũng cảm thấy mệt mỏi và bất lực đến nhường nào.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không còn sức để làm một cái gì nữa cả. Hi Nhiễm cúi đầu, nằm bò ra bàn.
Sau khi nghe yêu cầu của thầy, cả lớp bắt đầu vùi mình vào biển đề thi thử.
Đây là trường trọng điểm và nổi tiếng với số lượng học sinh ưu tú nên mỗi kì thi đến dù lớn hay nhỏ, mọi người vẫn cạnh tranh với nhau từng điểm một.
Giờ ra chơi, lớp học trở nên ồn ào, tiếng hò hét của các cô cậu học sinh vang lên khắp hành lang.
Hi Nhiễm vừa bước ra cửa lớp cùng Lâm Nhã Tịnh đã bắt gặp thân ảnh Dật Hiên đang tựa người ra lan can, điệu bộ trong vô cùng thư thái và nhã nhặn.
Lâm Nhã Tịnh thấy cậu, bước chân bỗng chững lại, khẽ a lên một tiếng nhỏ. Thì thầm vào tai cô: " Cậu ấy thật sự muốn ăn cơm với cậu sao? ".
Hi Nhiễm nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp, tim cô bỗng trở nên đập rộn hơn mỗi khi nhìn thấy Dật Hiên. Cô cắn môi dưới, chớp chớp mắt nhìn Lâm Nhã Tịnh: " Mình không biết ".
" Vậy bây giờ tính sao đây? ".
Hi Nhiễm rối não không biết phải giải quyết như thế nào, cả hai người cứ đứng chôn chân tại cửa lớp.
Đám Âu Dương Thiên cũng từ trong lớp đi ra nhưng là đi ở cửa sau, thấy Dật Hiên đang đứng ở phía trước, bọn họ nhanh rẽ hướng đi về phía cậu.
" Này, làm gì đứng ở đây? Mau đi ăn thôi ".
Dật Hiên đứng thẳng người, thờ ơ nói với đám bạn của mình: " Từ nay tôi không đi ăn cùng các ông nữa ".
" Vì sao? " Âu Dương Thiên nhíu mày hỏi.
Dật Hiên nhếch môi một cái, nghiêng đầu nhìn Hi Nhiễm, nhàn nhạt nói: " Hỏi cậu ấy sẽ rõ ".
" Hả? " Cả ba người đồng thanh hô to lên, cũng đồng loạt nhìn về phía Hi Nhiễm, duy chỉ có Ôn Chính Phàm là đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn cô phản ứng.
Hi Nhiễm giật mình, xua tay ấp úng nói:
" Mình...mình không biết gì đâu ".
" Hai người giấu tụi tớ chuyện gì à? " Duệ Khải hỏi.
Dật Hiên không bận tâm tới câu hỏi kia, chỉ đút hai tay vào túi quần, quay lưng rảo bước đi xuống cầu thang. Thấy Hi Nhiễm vẫn còn đứng chôn chân ở đó, cậu cau mày nói:
" Sao còn chưa đi nữa? ".
Hi Nhiễm a lên một tiếng, cắn môi cam chịu bước đi theo cậu. Duy chỉ một câu nói nhưng cũng khiến cả đám còn lại nhốn nháo hết cả lên, người ồn ào nhiều nhất là Âu Dương Thiên: " Là sao? Dật Hiên với Hi Nhiễm đi ăn cơm chung hả? ".
Duệ Khải nhìn sơ qua cũng đủ hiểu, cậu thích thú trêu chọc Âu Dương Thiên: " Cậu đoán xem ".
" Đoán, đoán, đoán cái đầu cậu ấy. Nếu như tớ mà biết thì còn mơ mới đứng đây hỏi những câu nhảm nhí này " Cậu tức mình gãi đầu, rồi lại quay sang hỏi Lâm Nhã Tịnh: " Cậu là bạn thân của Hi Nhiễm, thế có biết hai người đó như thế nào không? ".
Lâm Nhã Tịnh bị Hi Nhiễm doạ nạt chuyện lần trước nên không dám nói ra, cô nàng nhún vai giả vờ cũng không biết sau đó chạy ù sang lớp Minh Hạo Vũ báo tin.
Dật Hiên từ cầu thang bước xuống thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các nữ sinh, Hi Nhiễm từ từ đi theo sau lưng cậu, nhưng không dám gần quá năm bước.
Đám nữ sinh không ngừng thì thầm to nhỏ khiến cậu có chán ghét, vì thế tốc độ đi trở nên nhanh hơn. Hi Nhiễm sợ lạc mất cậu vội tăng tốc hơn, vừa đi cô vừa thở hổn hển cũng không ngừng mắng nhiếc tên kia trong miệng.
Ra cổng trường, Dật Hiên chợt ngừng bước chân lại, Hi Nhiễm vì đi quá nhanh nên khi biết cậu dừng lại, cô không cản nổi bàn chân nên đã đâm sầm vào lưng cậu.
" Ui da " Hi Nhiễm dùng tay xoa xoa mũi mình.
Dật Hiên quay ra sau, khẽ hừ một tiếng, lấy tay cô ra, áp hai tay mình lên mặt cô, xoay qua trái rồi lại qua phải kiểm tra.
Hi Nhiễm bị cậu ép phải ngẩng mặt lên, nhìn thấy gương mặt Dật Hiên, trái tim cô có chút loạn nhịp. Hi Nhiễm thoáng ngây người, lát sau cô nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu: " Cậu làm gì vậy? ".
Dật Hiên thản nhiên nói: " Kiểm tra mặt cậu ".
Cô vội dùng tay hất tay cậu ra, xoa xoa hai má mình: " Tớ không sao ".
" Vậy thì tốt " Dật Hiên nhếch môi, " Hôm nay ăn gì? ".
Hi Nhiễm bặm môi, khẽ hỏi cậu: " Chúng ta cùng nhau ăn trưa vào mỗi giờ ra chơi thật sao? ".
Dật Hiên nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực:
" Giả đấy ".
" Thật sao? " Hai mắt Hi Nhiễm sáng trưng lên như đèn pha ô tô.
" Về ngủ đi rồi mơ " Dật Hiên khẽ tì nhẹ lên cái trán bóng loáng của cô.
Hi Nhiễm cau mày, cứ tưởng là thật, mém tí làm cô mừng hụt. Hậm hực đưa mắt nhìn xung quanh, cô cũng chưa bao giờ ăn bên ngoài nên không biết quán nào ngon cả.
" Tớ không biết ăn gì? " Cô nhanh bổ sung thêm, " Bởi trưa nào cũng dùng cơm ở nhà ăn nên không biết ".
Dật Hiên bó tay với cô nàng, nếu như là người khác thì họ nhất định sẽ tìm đến những quán sang trọng hoặc đắt tiền để ăn ngay, ngược lại với cô hoàn toàn. Cậu nheo mắt nhìn trái rồi lại phải, bản thân Dật Hiên cũng không biết ăn gì nữa.
" Đi quán cũ " Nói xong, cậu sải chân bước đi về phía quán mì hôm qua họ đã ghé.
" Ồ " Hi Nhiễm tò tò đi theo sau.
Đi được vài bước, Dật Hiên ngừng chân, quay ra sau nói: " Cậu lên đi trước đi ".
" Hả? À ừm " Hi Nhiễm gật đầu, chậm chạp đi lên trước cậu, vừa đi vừa ngoảnh mặt ra sau nhìn. Thấy cô như thế, Dật Hiên mỉm cười nhẹ nhưng rất nhanh liền thu lại ngay.
Bước vào trong quán, ông chủ thấy hai người thì niềm nở chào đón như hôm qua: " Hai cháu dùng gì? Vẫn là mì rau củ sao? ".
Hi Nhiễm gật đầu không quên liếc nhìn sang Dật Hiên, thấy cậu cũng không nói gì, cô liền giơ hai ngón tay lên và bảo: " Cho cháu hai bát mì rau củ ạ ".
" Được, được, hai cháu chờ một chút ".
Hi Nhiễm thấy cậu đứng mãi, lấy làm hiếu kì nhưng sau đó sựt nhớ ra liền đi đến cầm chai xịt khuẩn và khăn lau đi về ghế cậu. Lúc Hi Nhiễm đang định làm, thì Dật Hiên nhanh cúi người xuống nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, Hi Nhiễm quay mặt lên vừa vặn gần sát với cậu. Ánh mắt hai người như bắt được sóng, nhìn nhau không chớp mắt một cái.
" Để tôi làm " Dật Hiên lấy chai xịt khuẩn từ tay cô, kéo cô đứng sang một bên, tự mình làm lấy.
Hi Nhiễm đứng nhìn cậu từng chút từng chút lau đi lau lại rất kĩ càng. Cô chợt nhận ra được lí do vì sao lúc nào Dật Hiên cũng luôn sạch sẽ, gọn gàng, thơm tho mỗi khi xuất hiện.
Làm xong, Dật Hiên đặt đồ lại chỗ cũ, thấy cô nàng cứ đứng ngơ ra đó mà không chịu ngồi xuống, cậu nhăn mày nói: " Sao còn không ngồi? ".
" A " Hi Nhiễm giật mình, nhanh kéo ghế ngồi đối diện cậu.
Rất nhanh hai tô mì cũng được chủ quán bưng ra, và vẫn như cũ cả hai yên lặng dùng bữa, rồi lại từ từ tản bộ đi về trường.
Bước vào lớp, Hi Nhiễm đi thẳng về chỗ ngồi của mình. Lâm Nhã Tịnh lon ton chạy xuống, nhiều chuyện hỏi: " Thế nào? ".
" Thế nào là thế nào? ".
" Hai người chỉ ăn cơm sau đó thì về thôi à? ".
Hi Nhiễm gật đầu, lấy sách vở từ trong hộc bàn ra, ghi chép gì đó.
" Chỉ có thế thôi, không còn gì khác? ".
" Đúng vậy ".
Đám Duệ Khải từ cầu thang đi lên, gặp Dật Hiên đang đi vào cửa sau của lớp, hai cậu liền hú lên, nhanh chạy lại kéo Dật Hiên ra bên ngoài.
" Làm cái quái gì vậy? " Dật Hiên hất ray ra, cau mày nhìn kẻ gây hoạ.
Âu Dương Thiên là người xông lên trước, cậu ta ra vẻ bí hiểm nói: " Khai mau, cậu và Hi Nhiễm là thế nào? ".
" Không có gì hết " Dật Hiên gác hai tay ra sau lan can, nhướng mày đắc ý.
Điều đó càng làm cả người Âu Dương Thiên ngứa hết lên: " Thế sao lại rủ con gái nhà người ta đi ăn? ".
" Việc này liên quan quái gì đến các cậu? ".
" Bọn này là đang tò mò " Âu Dương Thiên hất mặt lên nói, " Không lẽ ông thích Hi Nhiễm? ".
Dật Hiên cười lạnh một cái, liếc mắt nhìn sang nơi khác.
Âu Dương Thiên cười một cái, bỗng nảy ra một ý nghĩ khiến Dật Hiên lòi ra ngay, cậu tiến đến gần nheo mắt nhìn Dật Hiên, hất vai cậu khẽ nói: " Nếu hai người không có gì vậy thì tớ sẽ theo đuổi Hi Nhiễm. Tớ cứ tưởng giữa hai người có gì, cho nên mới nhường cậu ấy cho cậu, nếu đã thế thì từ mai tớ sẽ bắt đầu theo đuổi cậu ấy ngay ".
Hai người còn lại mong chờ phản ứng của Dật Hiên, nhưng trái lại cậu vẫn bình thản, đôi mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài, chặp sau khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đểu.
" Thứ tôi thích cần cậu nhường sao ".
Âu Dương Thiên cảm thấy toàn thân mình trở nên lạnh giá vô cùng, chung quy cũng bởi vì đôi mắt diều hâu kia không biết tự bao giờ đã nhắm chỉa về phía cậu.
Dật Hiên im lặng một lúc, sau cùng vươn một tay đến phủi phủi trên vai Âu Dương Thiên, đột nhiên dùng lực mạnh giữ chặt lại, lãnh đạm nói:
" Thử đi rồi biết ".
Giọng nói thoạt qua tuy mang âm lượng khá nhẹ nhưng ẩn chứa sự đe hoạ, uy hiếp, chỉ cần nghe qua cũng đủ rùng mình rồi.
Với sự hiểu biết của Âu Dương Thiên về Dật Hiên, chỉ một câu ngắn gọn thôi nhưng cậu đã nhanh chóng hiểu ra, mỉm cười gật gật đầu.
Ôn Chính Phàm nhìn sơ qua cũng hiểu, cậu cuộn tròn bàn tay mình lại, chăm chăm nhìn Dật Hiên.
" Khá đó anh bạn " Âu Dương Thiên đặt tay lại lên vai cậu, cười lớn.
Duệ Khải kéo Âu Dương Thiên vào lớp: " Tớ kéo cậu ta vào trong đây ".
" Ấy, mình còn chưa nói xong mà " Âu Dương Thiên trì lại nhưng không mạnh bằng Duệ Khải.
Bấy giờ chỉ còn lại mỗi Ôn Chính Phàm và Dật Hiên, thừa dịp không có ai đi ngang qua đây, Ôn Chính Phàm tiến đến, dò xét: " Dật Hiên, cậu thật sự thích Hi Nhiễm sao? ".
" Làm sao? " Dật Hiên dửng dưng nói, " Cậu cũng thích cậu ấy? ".
" Đúng vậy " Ôn Chính Phàm không vòng vo như Dật Hiên, ngay thẳng trả lời cậu, không e dè mà lặp lại lần nữa: " Tớ thích Hi Nhiễm ".
Mí mắt Dật Hiên chợt nhấc lên, cậu không tỏ vẻ bất ngờ hay ngạc nhiên gì cả. Thái độ vẫn bình thản như cũ, chỉ là lúc này, Dật Hiên quay người lại đối diện với Ôn Chính Phàm, ánh mắt liếc sang trái nhìn cô gái đang ngồi nghiền ngẫm bài học trong lớp, nụ cười chợt nhếch lên: " Cậu định cạnh tranh với tớ? ".
Ôn Chính Phàm: " Nếu cậu thật lòng thích thì chúng ta cạnh tranh công bằng. Nhưng nếu cậu chỉ đùa bỡn thì dừng lại được rồi đó ".
" Hi Nhiễm không đáng bị như thế " Cậu cố ý nhấn mạnh để Dật Hiên nghe rõ.
" Đó là chuyện của tớ, cậu không có quyền can thiệp vào " Dật Hiên chỉnh lại cổ áo của người bạn trước mắt mình, ánh mắt thách thức, sau đó vẫy tay đi vào lớp học.
Tan trường, Hi Nhiễm muốn ghé qua tiệm bánh trước kia cô làm để bàn về chuyện làm thêm lúc trước nên đã bảo Lâm Nhã Tịnh cùng Minh Hạo Vũ về trước.
Mở cửa bước vào trong, cô nhìn thấy Dao Ánh đang tập trung làm bánh. Hi Nhiễm mỉm cười nhón chân đi lại bên cạnh, giả vờ là khách, e hèm một tiếng: " Cho hỏi ở đây bánh ngọt nào bán chạy nhất? ".
Dao Ánh tưởng là khách thế nên liền quay lại, lịch sự nói: " Xin chào, ở quán chúng tôi có bánh tiramisu..." Nhìn thấy Hi Nhiễm, lời nói bỗng ngưng lại, nhưng thay vào đó là tiếng hét to lên.
Hi Nhiễm bật cười rạng rỡ, Dao Ánh ôm lấy cô một cái khẽ nói: " Sao lâu rồi em mới đến thăm chị vậy? ".
" Dạo gần đây việc học của em hơi nhiều nên không có thời gian ạ ".
Dao Ánh kéo cô đến ghế, lấy nước và bánh mà Hi Nhiễm thích ăn nhất đặt trước mặt: " Bà sức khoẻ vẫn tốt chứ? Còn em nữa? ".
Hi Nhiễm: " Sức khoẻ bà vẫn tốt ạ, cảm ơn chị đã hỏi thăm " Cô đưa mắt nhìn quanh, hơn một tháng không đến đây, mọi thứ vẫn như trước, cách bày trí vẫn không thay đổi.
" Hôm nay em đến đây là có việc cần nói ạ ".
" Việc gì em nói đi ".
Hi Nhiễm mím môi, gật đầu: " Em định xin chị là có thể em sẽ không làm trong năm học được, nhưng hè em sẽ đến đây làm, có được không ạ? ".
Dao Ánh tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, cô thở hắt ra, đặt tay mình lên tay Hi Nhiễm, khẽ nói: " Đương nhiên là được, nếu em xin làm trong năm chị cũng sẽ không cho đâu, để dành thời gian đó chú tâm vào chuyện học đi. Hè đến nếu dư dả thời gian thì đến làm cùng chị cũng được ".
" Nếu khó khăn gì về tiền bạc thì cứ gọi cho chị, chị sẽ sẵn sàng hỗ trợ cho em ".
Hi Nhiễm: " Cũng may là có tiền dành dụm của bố em để lại, cùng với lương hưu của bà nên không khó khăn gì lắm ạ ".
" Vậy thì tốt " Dao Ánh nói tiếp, " Sẵn em đến đây, hay là chị em mình đi ăn một bữa nha ".
" Chắc là không được rồi ạ " Hi Nhiễm áy náy nói, " Em phải về nấu ăn cho bà nữa, hẹn chị khi khác nhé ".
" Được, vậy chị em mình hẹn bữa khác ha ".
" Vâng " Hi Nhiễm đeo cặp đứng lên, mỉm cười nói: " Vậy em về đây, không làm phiền chị dở tay làm bánh nữa ".
" Được, về cẩn thận nha ".
" Tạm biệt chị ".
Ra khỏi quán, một mình Hi Nhiễm đi ra bến xe buýt đợi chuyến.
Cô ngồi trên hàng ghế băng, ngắm nhìn đường phố xung quanh. Lúc này, trời đã bắt đầu chuyển tối dần, nên đèn đường đã được bật sáng lên, bóng đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng cam ấm áp, làm xua đi cái giá lạnh tràn về đem. Hai bên đường, các cửa hàng đều đã bắt đầu lên đèn, tấp nập người mua kẻ bán ra vào làm cho đường phố như cũng được tiếp thêm sinh khí, tràn đầy sức sống hẳn lên.
Ô tô đi lại nườm nượp, dòng xe cộ nối đuôi nhau đi lại bon bon, vài người vội vã lái xe thật nhanh trên đường, còn một số khác thì thư thả, thong dong đi. Những khuôn mặt hồng hào, rạng rỡ, những tiếng cười, tiếng nói, tiếng động cơ, tiếng còi xe hòa trộn vào nhau tạo nên một bản nhạc âm thanh đường phố thật náo nhiệt.
Hi Nhiễm ngồi ở đó, ngẩng mặt nhìn bầu trời lúc chiều tà. Khuôn mặt thuần khiết luôn ẩn chứa một nỗi muộn phiền không rõ lí do.
Cơn gió buổi chiều thổi đến làm bay tóc mai hai bên của cô, cánh tay trắng trẻo chống hai bên, đôi chân bất giác đung đưa qua lại như một đứa trẻ lên năm.
Cảnh tượng kia lần lượt đều lọt hết vào đôi mắt của Dật Hiên. Vẫn như thường lệ, sau khi tan học, cậu cho tài xế lái xe đi theo cô cho đến khi về nhà. Nhưng hôm nay cô lại rẽ hướng đi đường khác, hơn nữa lại còn đi một mình khiến cậu có chút hiếu kì.
Nhìn thấy cô bước vào tiệm bánh một lúc lâu sau đó mới rời đi, lông mày của Dật Hiên khẽ nhíu lại. Không lẽ cô thích ăn bánh ngọt mà không có tiền mua sao? Cho nên mới buồn bã ngồi ở trạm xe.
Dật Hiên mở cửa bước xuống xe, căn dặn tài xế đôi điều, sau đó liền rảo bước nhìn đèn xanh, gấp gáp băng sang đường.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương