Đầu Hạ Năm Ấy
Chương 8: Sân thể chất
Trưa hôm sau,
Đầu mùa thu, thời tiết mấy ngày vừa qua ấm áp vô cùng, những cơn gió từ phương xa mang đến cho con người một cảm giác thoải mái và dễ chịu vô cùng. Bầu trời trong vắt, trong đến nỗi tưởng chừng nhìn lên là thấy cả bên kia trái đất, thỉnh thoảng có vài đám mây lơ lửng trên nền trời xanh.
Hi Nhiễm nhìn ra khung cảnh bên ngoài cảm thấy thật thích, tiếng chuông giờ ra chơi vang lên, cô liền chạy đến bàn Lâm Nhã Tịnh rủ cô nàng ra ngoài đi dạo. Nhưng cô nàng Nhã Tịnh còn phải bận vẽ tranh tường cho lớp nên không thể đi cùng cô được.
Thế là Hi Nhiễm đành một mình đi dọc hành lang đi ra sân thể chất của trường. Không phải nói ngoa chứ sân ở đây rộng chẳng thua gì ở đại học cả. Phục vụ các môn thể thao như: điền kinh, bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền. Ở xung quanh đều trồng rất nhiều cây có bóng mát để học sinh có thể thư giãn và nghỉ ngơi phía dưới tán cây.
Hi Nhiễm ngắm nhìn nơi đây, cảm thấy ngôi trường này thật sự rất đẹp, chỉ là cấp bậc trung học nhưng được xây dựng rất hoành tráng và xa hoa.
Cô ngồi trên bậc tam cấp dưới bóng cây cổ thụ, nhìn ra phía xa xa các bạn học sinh đang nô đùa cùng nhau. Hi Nhiễm ước gì ngày tháng học tập của mình ở đây cũng yên bình như thế thì thật sự vui vẻ biết bao.
Đúng là hương thơm của thanh xuân, thật sự làm cô rất dễ chịu và thư thái. Hi Nhiễm nhắm mắt, đặt hai tay lên đùi, đôi chân đong đưa qua lại để tận hưởng không khí nơi này.
Trong căn phòng xa hoa cao nhất của trường, đây là căn phòng đặc cách chỉ có tứ đại Nam Thị mới được đến đây. Cứ mỗi giờ tan tiết hay ra chơi, bốn người đều đến đây để nghỉ mệt hay dùng bữa trưa.
Bốn nam sinh cao lớn ngồi ở phòng khách, Âu Dương Thiên như người không xương tựa vào chân Duệ Khải, uống một ngụm Rio mát lạnh chảy xuống cổ họng mình: " Đúng là đã khát, mình sống lại rồi ".
Duệ Khải đang chơi game, khẽ liếc nhìn, hất người cậu ta ra: " Chân tớ không phải chỗ cho cậu dựa miễn phí ".
" A Khải, tớ đang bị đau lưng mà " Âu Dương Thiên giả vờ nũng nịu, bò bò lại ôm chân Duệ Khải.
" Tởm hết cả lên, tránh ra đi, nếu không tớ đá văng cậu ra khỏi đây đó ".
Ôn Chính Phàm từ trong phòng đi ra, tiến đến sofa hất cẳng Âu Dương Thiên đang ngán đường cậu.
" Tối hôm qua ông không ngủ hay sao mà lại đến đây ngủ như chết thế hả? ".
" Làm việc " Ngủ một giấc ngon lành, Ôn Chính Phàm ôm gối, thoải mái nói: " Người như cậu không hiểu được đâu ".
" Sao tớ thấy cách nói chuyện khó ưa của cậu càng ngày càng giống Dật Hiên vậy, đừng có lây cái bệnh đó chứ ".
Dật Hiên ngồi ở ghế gần ban công, chân gác lên thành bàn đầy thư thái, nhàn nhã tựa vào ghế bấm điện thoại.
Nghe đến tên mình, một giây sau, cậu liền ném gối ôm bên cạnh bay thẳng đến mặt Âu Dương Thiên.
" Mém tí nữa là cái mặt đẹp trai ăn tiền này bị thương rồi đó ".
Duệ Khải ngồi bên cười cợt chế nhạo cậu:
" A Hiên, cậu lại đập nát cái mặt đó đi ".
Âu Dương Thiên cứ ngỡ Duệ Khải sẽ nói đỡ cho mình, nhưng không ngờ, giây sau cậu bực tức nói: " Chúng ta có còn là anh em chí cốt nữa không hả? ".
Duệ Khải kinh ngạc: " Ôi, người anh em, cậu không nói thì tớ cũng không biết chúng ta là anh em chí cốt đó ".
Dật Hiên nhếch mắt nhìn xuống phía dưới, trong một khoảnh khắc tối hôm qua khiến cậu không thể không ngừng nghĩ tới, lâu lâu bật cười một mình.
Âu Dương Thiên nhìn thấy liền huýt sáo với Duệ Khải và Ôn Chính Phàm.
Cậu ta lại nói: " Dật Hiên, làm gì mà ngồi cười thẫn thờ vậy? ".
Thoáng chốc bầu không khí trở nên yên lặng, mọi ánh mắt đều hướng về cậu. Dật Hiên không tỏ ra giật mình hay kiểu bị bắt tại trận, trái lại anh chàng vẫn bình thường, thản nhiên nói: " Cười con mắt ông, đi khám lại hai cái nhãn cầu đi ".
Âu Dương Thiên: "..."
Cậu biết có cãi tay đôi với Dật Hiên cũng không bao giờ thắng được, đành chấp nhận xem như là nhãn cầu của mình có vấn đề. Gật gật đầu, vòng hai tay chấp nhận.
Được một lúc, Âu Dương Thiên chợt hỏi: " Này A Phàm, lúc trước Hi Nhiễm xảy ra chuyện sao ông biết cậu ấy ở trong nhà vệ sinh hay vậy? ".
Dật Hiên đang xem điện thoại, nghe đến tên cô tay anh bỗng ngừng lại, lẳng lặng lắng nghe.
Ôn Chính Phàm cũng không giấu diếm gì, mở miệng trả lời: " Chỉ có người không thông minh mới không đoán được ".
Âu Dương Thiên: "...."
" Hai ông càng ngày càng giống nhau ở cách nói chuyện khiến người nghe cảm thấy ức chế rồi đó " Cậu vừa nói tay vừa chỉ vào hai con người ngồi ở hai bên mình.
" Hi Nhiễm? " Dật Hiên khẽ kêu tên.
" Là cô bạn mà ông đỡ giúp ở tiệm ăn vặt ngày đầu tiên nhập học " Âu Dương Thiên nói tiếp, " Ông không biết tên người ta luôn? ".
Dật Hiên xoay xoay điện thoại trong tay mình, không mặn không nhạt đáp: " Bổn thiếu đây cần gì phải biết tên ".
" Xinh đẹp dịu dàng hiền lành thế đương nhiên phải biết tên rồi " Âu Dương Thiên lẩm bẩm trong miệng.
Dứt câu, Dật Hiên nhàm chán liếc nhìn xuống phía dưới sân thể chất, giây sau ánh mắt cậu chợt chững lại, không nói năng gì đứng dậy đi ra phía cửa.
Âu Dương Thiên nhìn thấy: " Cậu đi đâu đó? ".
" Cần ông quản à? " Dật Hiên chỉ bỏ lại một câu rồi bước chân ra khỏi cửa.
Duệ Khải liếc nhìn ra bên ngoài, mỉm cười đầy sự gian tà: " Có thật là cậu ấy không cần biết tên người ta? ".
Âu Dương Thiên dịch lại gần Duệ Khải, ôm gối nhiều chuyện hỏi: " Ý cậu là sao? ".
Duệ Khải: " Cậu còn nhớ sự việc năm trước không? Cũng có một cô gái vô tình ngã vào người cậu ấy, kết cục là bị Dật Hiên doạ cho cô nàng kia hết hồn lại còn bị đuổi học ".
" Nhưng lần này với Hi Nhiễm thì lại khác, chẳng những không bị doạ nạt mà còn được cậu ta mua nước cho nữa, cậu ấy vẫn đến trường như không có gì xảy ra ".
Âu Dương Thiên nghe thế liền ngẫm nghĩ lại thấy lời của Duệ Khải rất đúng, cậu cũng quên béng đi những chuyện đó.
" Cho nên ý cậu là Dật thiếu gia nhà mình đang để ý đến Hi Nhiễm? ".
Duệ Khải nhún vai: " Về chuyện đó thì mình không chắc, con người Dật Hiên khó đoán lắm. Ngay cả chúng ta chơi với nhau đã được bốn năm rồi nhưng nhiều lúc cũng đâu hiểu được trong đầu cậu ấy đang nghĩ gì ".
Âu Dương Thiên khều khều tay cậu lại, hớn hở nói: " Vậy ba tụi mình cược đi? ".
" Cược cái gì? ".
" Cược Dật Hiên có để tâm đến Hi Nhiễm " Âu Dương Thiên nói, " Dám cược không? ".
" Sợ gì không dám " Duệ Khải huých vai cậu, nhướng mày nói " Tớ nghĩ là không ".
" Cược một tháng bida ở hạng VIP ".
" Chơi luôn " Duệ Khải nhanh gật đầu.
Ôn Chính Phàm ngồi yên lặng nãy giờ không lên tiếng, tâm tình cậu cũng có chút rối loạn nhưng không hiểu nguyên nhân là gì. Nghe đến vụ cá cược, cậu liền lên tiếng nói: " Tớ không tham gia, đừng lôi vào ".
" Tại sao? " Âu Dương Thiên ngước mắt, " Hay cậu đứng phe trung lập ".
" Tớ không đứng phe nào hết " Ôn Chính Phàm bực bội rời đi.
Âu Dương Thiên: " Cậu ấy bị làm sao vậy? Tự dưng nổi cáu ".
Duệ Khải cũng không hiểu lí do là gì: " Tớ cũng y như cậu thôi ".
Dật Hiên từ thang máy đi xuống sân trường, cậu rẽ hướng đi về khu thể chất. Từng bước từng bước đi về bậc tam cấp, nụ cười không khẽ nhếch nhẹ khi đi về phía trước.
Đứng ở sau, hai tay đút vào túi quần, cậu hơi chồm người về phía trước:
" Đang nhìn gì vậy? ".
Hi Nhiễm nào đâu hay biết có người đang đi về phía mình, thế nên cô nàng cứ mãi hưởng thụ cảnh vật trước mắt.
Giọng nói trầm ấm rất êm tai bất ngờ vang lên bên tai cô. Hi Nhiễm không hề biết sự xuất hiện của cậu nên không đề phòng mà giật mình một cái, nhanh quay đầu qua nhìn.
Dật Hiên nghiêng người nhìn cô, hai tay vẫn theo thói quen đút vào túi quần.
" Doạ cậu sợ? ".
Hi Nhiễm mím môi, khẽ lắc đầu nhẹ một cái.
Dật Hiên chăm chú quan sát cô gái trước mặt mình, chặp sau liền hỏi lại lần nữa: "Đang nhìn gì? ".
Hi Nhiễm sợ sẽ làm cậu tức giận nên vội trả lời ngay: " Nhìn khuôn viên của trường thôi ".
Dật Hiên gật đầu, không nói năng gì trực tiếp bước xuống ngang nhiên ngồi bên cạnh cô. Hi Nhiễm giật mình, dịch người ra xa cậu, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.
Cậu nhìn thấy hành động của cô không khỏi nhíu mày, đang tự đặt ra hàng ngàn câu hỏi trong đầu mình. Cậu tự khắc hỏi cô ấy sợ ngồi gần cậu hay là ghét cậu,.....
" Tôi là virus lây bệnh? " Dật Hiên không nhịn được liền hỏi.
" A? " Hi Nhiễm bất ngờ trước câu hỏi của cậu, cô rụt vai quay sang nhìn.
" Trả lời tôi " Dật Hiên lạnh lùng ra lệnh.
" Không....không có " Hi Nhiễm nhanh phản hồi lại, giọng nói nhỏ nhẹ, rất chậm nhưng thoạt nghe qua có sự run rẩy.
Dật Hiên hiếm khi có đủ kiên nhẫn để chờ đợi người khác trả lời mình, và cũng hiếm khi tự mình nhắc lại câu hỏi lần hai cho đối phương. Nếu như là người khác cậu sẽ tức giận ngay nhưng không hiểu sao với người trước mặt mình thì Dật Hiên lại không muốn tức giận.
" Không có thì sao giữ khoảng cách với tôi? " Dật Hiên rướn người sang, gương mặt gần ngay sát với cô, tiếp tục hỏi.
Khuôn mặt Hi Nhiễm trong phút chốc nhìn thấy rõ từng nét trên mặt Dật Hiên. Ngũ quan sắc sảo, làn da không tì vết như em bé, hàng lông mày sắc bén, đôi mắt diều hâu cuốn hút, các góc cạnh của mặt rõ ràng. Điều đó khiến cô có chút không được tự nhiên, liền dịch mặt ra xa: " Tôi....tôi làm gì có ".
" Gương mặt này không biết nói dối " Dật Hiên không kiên nhẫn trả lời lại ngay.
Hi Nhiễm: " Hả? ".
Dật Hiên nhếch môi, duy trì lại tư thế ban đầu, lấy bình xịt khuẩn trong người xịt lên tay, chân, quanh chỗ ngồi của cậu. Làm xong mọi thứ, cậu lại hỏi tiếp cô: " Tôi hỏi không trả lời? ".
" A " Hi Nhiễm hình như nghĩ cậu đã không vừa lòng, cô hoảng sợ trong lòng.
" Ngoài a, hả, không có " Dật Hiên liếc sang cô, giọng nói như đang trêu đùa: " Còn từ nào hay hơn không? ".
Hi Nhiễm chớp hai hàng cánh bướm nhìn cậu, ấp úng nói: " Tôi..."
" Sợ tôi? " Dật Hiên nghiêng đầu hỏi.
Hi Nhiễm nghĩ nếu cô không trả lời hợp ý cậu thì có thể cậu sẽ mãi không chịu đi. Cô cảm nhận được ánh mắt cậu bây giờ như đang bám chặt trên người mình. Hi Nhiễm bình tâm lại, mở miệng nói: " Mọi người trong trường ai cũng sợ cậu, tôi cũng không ngoại lệ ".
Dật Hiên nghe xong ánh mắt khẽ giật lên một cái.
Không khí xung quanh họ đột nhiên trở nên mát mẻ hơn, không còn cái nắng gay gắt của mùa hạ chói chang. Bầu trời trong xanh cao vời vợi, những làn mây dịch chuyển với tốc độ cực kì chậm như đang khoe sắc của mình vậy, nếu như không có những áng mây hồng điểm tô trên nền xanh ấy thì không khác gì là một bông hoa có sắc mà không có hương.
Những cơn gió mát lành thổi lên tóc mai của Hi Nhiễm, làm bay phấp phới trên hai gò má của cô.
Không biết bao nhiêu phút đã trôi qua, lúc này Dật Hiên mới bình thản nhấc đôi chân dài của vắt chéo sang một bên. Điện thoại trong túi quần cậu rung lên, Dật Hiên mở ra xem, đều là cuộc gọi của Âu Dương Thiên, cậu liền khoá màn hình bỏ sang một bên.
" Tôi không làm gì cậu " Dật Hiên quay sang nhìn mặt cô, đôi mắt to tròn long lanh cũng đang chăm chú nhìn cậu, làn da trắng sáng như viên ngọc trai, " Nên không việc gì phải sợ, nhớ chưa? ".
" Nhớ...nhớ rồi " Hi Nhiễm trả lời cậu.
Dật Hiên hài lòng với câu trả lời của cô, khẽ nhếch môi cười, thở một hơi dài, nhắm hai mắt về phía trước. Hi Nhiễm không muốn ở gần với cậu, nhè nhẹ đứng lên trong lúc cậu không chú ý đến. Lúc cô quay lưng rời đi, bỗng vang lên tiếng nói:
" Cậu thử nhấc chân rời đi xem, tôi liền bẻ đôi chân kia ngay ".
Bàn chân đang địch nhấc lên của Hi Nhiễm như ngưng lại, cô run lên, nuốt nước bọt không cam lòng ngồi xuống lại, hai tay sợ hãi vội nắm chặt góc váy.
Dật Hiên đưa mắt nhìn về chỗ cô như chưa có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, cậu ta thản nhiên nói: " Không muốn ngồi chung với tôi đến thế sao? ".
Hi Nhiễm khẽ liếc nhìn cậu rồi lại nhanh nhìn sang nơi khác, khẽ nói: " Mọi nữ sinh trường này đều muốn ngồi chung với cậu ".
" Tôi đang nói cậu " Dật Hiên có chút gắt gỏng nói, " Liên quan gì đến đám người kia ".
" Hả? " Hi Nhiễm nhìn ánh mắt của cậu, " À, tôi không có ".
Nhớ lại chuyện cậu dặn lúc nãy, cô vội bổ sung thêm: " Ý tôi là tôi không phải không muốn ngồi chung với cậu ".
" Vậy là cậu muốn ngồi chung với tôi " Dật Hiên bắt bẻ lại cô nàng.
" A " Hi Nhiễm ngớ người tại chỗ.
Bây giờ, cô không biết phải nói sao nữa, cô chỉ muốn chạy khỏi chỗ này thôi. Đột nhiên tiếng chuông trường vang lên, Hi Nhiễm như vớ phải phao cứu sinh, đứng dậy nói: " Tôi về lớp đây " Nói xong, cô vọt chạy ngay như vận động viên điền kinh.
Dật Hiên nhìn theo bóng lưng nhỏ của cô nàng, lúc này mới mỉm cười một cái rồi mới đứng lên thong thả rời đi sau cô.
Lúc Hi Nhiễm quay trở về lớp, vừa vặn thay giáo viên cũng vừa mới bước vào. Cô cúi thấp người nhanh chạy vào chỗ ngồi.
_ _ _
Tan học, Hi Nhiễm trên đường về có kể cho Lâm Nhã Tịnh và Minh Hạo Vũ nghe về chuyện tối qua cô có gặp một bé mèo hoang bị bỏ đói ở gần đường lớn khu nhà.
Thế là cả ba hùn tiền lại mua thức ăn đem đến, nhưng khi cả ba đi đến thì không thấy mèo đâu. Hi Nhiễm nhìn quanh khẽ nói: " Hay là chúng ta đợi thêm một chút nha ".
Lâm Nhã Tịnh: " Đồng ý ".
Cả ba tiếp tục ngồi đợi, nhưng đợi mãi hơn một tiếng cũng không thấy đâu. Ba người đành ủ rũ mang thức ăn đi về lại.
Hi Nhiễm tắm xong, cô kéo ghế ngồi vào bàn học, lấy sách vở ra làm bài tập chuẩn bị cho ngày mai.
Từ sau cuộc trò chuyện đó, trong đầu Hi Nhiễm cứ hiện lên hàng loạt câu hỏi của người kia, cô mệt nhoài lắc lắc đầu, buông bút nằm dài xuống bàn.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Hi Nhiễm nhanh chóng ngồi lên chỉnh lại tư thế.
Chúc Lan nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, mang theo ly sữa nóng vào đặt xuống bàn.
Hi Nhiễm ngẩng đầu, mỉm cười: " Bà nội ".
Thấy mái tóc còn ướt của Hi Nhiễm, Chúc Lan đi đến mở tủ ra, cầm máy sấy tóc đi lại, bật công tắc lên sấy giúp cô: " Không được để tóc ướt như thế này mà học, không tốt đâu ".
Hi Nhiễm cười, cô ôm ly sữa nóng lên uống một ngụm: " Con nhớ rồi ạ ".
Tay bà nhẹ nhàng luồn vào bên trong vén mái tóc đen nhánh của cô lên, một tay cầm máy sấy tóc để ở xa thổi vào.
" Bà dặn mãi nhưng con vẫn quên thôi ".
Hi Nhiễm yên tĩnh nhắm mắt tận hưởng việc bà sấy giúp cô. Chúc Lan nhìn thấy cô như thế thì không khỏi lắc đầu rồi bật cười.
Làm xong, bà đặt máy lại chỗ cũ, đi đến xoa đầu cô: " Học sớm rồi ngủ sớm nha ".
Hi Nhiễm: " Vâng ạ, bà cũng đi ngủ sớm đi ".
Chúc Lan gật đầu, đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Hi Nhiễm đặt ly sữa sang một bên, cầm bút tiếp tục làm bài tập còn đang dang dở.
Bên này, Dật Hiên từ trong xe bước ra, thong thả đi vào bên trong căn villa sầm uất nhất ở đây. Quản gia thấy xe cậu về liền nhanh chân chạy ra đón: " Thiếu gia cậu về rồi! Duệ thiếu và Âu thiếu đang ở trong nhà đợi cậu ".
Dật Hiên: " Bao lâu rồi? ".
Quản gia cung kính nói: " Dạ cũng được hai tiếng rồi ".
" Tôi biết rồi ".
Trong phòng khách, Âu Dương Thiên nhàm chán gác chân lên bàn: " Rốt cuộc tụi mình đến đây canh nhà dùm cậu ta sao? ".
Duệ Khải đang chơi Knives Out trên điện thoại: " Tớ đã bảo là mình đến thẳng quán luôn rồi còn gì ".
Lời vừa dứt, tiếng bước chân từ phía xa vọng vào. Âu Dương Thiên cau mày, vô cùng tức giận nói: " Dật Hiên, cậu chết ở xỏ xỉnh nào giờ mới về nhà hả? Còn không buồn nghe điện thoại nữa? Mua điện thoại về chưng làm vật kiểng bên mình à? ".
Dật Hiên vứt cặp sách sang một bên, bình thản bước đến ghế ngồi: " Bỏ cái chân thối của cậu xuống đi, còn không tôi đập nát nó đấy ".
Âu Dương Thiên hậm hự một tiếng rồi bỏ chân xuống nền: " Làm gì mà giờ mới về? ".
Dật Hiên không thèm bận tâm tới lời cậu ta, mở chai nước trên bàn uống một hơi.
Duệ Khải chợt nhớ ra điều gì, liền nói: " Đúng rồi, cậu yêu thích động vật từ bao giờ vậy? Sao đột nhiên lại nuôi mèo? ".
Dật Hiên mở điện thoại ra xem, nói: " Thuận tay mang về thôi ".
Âu Dương Thiên đang uống nước vừa nghe vậy liền ngạc nhiên: " Sặc, ông yêu thích mèo từ bao giờ thế? ".
Dật Hiên liếc mắt, nhếch môi, ngẩng đầu nhìn cậu ta: " Từ bao giờ ông biết làm gì ".
Nói xong, cậu đứng dậy, sau đó uể oải vươn vai, lạnh lùng nói: " Tôi mệt rồi, hai ông về nhà của mình đi ".
Âu Dương Thiên: " Về nhà làm gì? Chẳng phải đã hẹn nhau chút nữa đến quán bida sao? ".
" Tôi không đi nữa, ba ông đi đi " Dật Hiên liếc nhìn bọn họ, đi thẳng vào phòng ngủ.
Ngồi trên giường, một chân duỗi thẳng, chân còn lại thì gác lên gối ôm. Dật Hiên nhếch mép, ánh mắt trở nên sâu thẳm như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Đầu mùa thu, thời tiết mấy ngày vừa qua ấm áp vô cùng, những cơn gió từ phương xa mang đến cho con người một cảm giác thoải mái và dễ chịu vô cùng. Bầu trời trong vắt, trong đến nỗi tưởng chừng nhìn lên là thấy cả bên kia trái đất, thỉnh thoảng có vài đám mây lơ lửng trên nền trời xanh.
Hi Nhiễm nhìn ra khung cảnh bên ngoài cảm thấy thật thích, tiếng chuông giờ ra chơi vang lên, cô liền chạy đến bàn Lâm Nhã Tịnh rủ cô nàng ra ngoài đi dạo. Nhưng cô nàng Nhã Tịnh còn phải bận vẽ tranh tường cho lớp nên không thể đi cùng cô được.
Thế là Hi Nhiễm đành một mình đi dọc hành lang đi ra sân thể chất của trường. Không phải nói ngoa chứ sân ở đây rộng chẳng thua gì ở đại học cả. Phục vụ các môn thể thao như: điền kinh, bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền. Ở xung quanh đều trồng rất nhiều cây có bóng mát để học sinh có thể thư giãn và nghỉ ngơi phía dưới tán cây.
Hi Nhiễm ngắm nhìn nơi đây, cảm thấy ngôi trường này thật sự rất đẹp, chỉ là cấp bậc trung học nhưng được xây dựng rất hoành tráng và xa hoa.
Cô ngồi trên bậc tam cấp dưới bóng cây cổ thụ, nhìn ra phía xa xa các bạn học sinh đang nô đùa cùng nhau. Hi Nhiễm ước gì ngày tháng học tập của mình ở đây cũng yên bình như thế thì thật sự vui vẻ biết bao.
Đúng là hương thơm của thanh xuân, thật sự làm cô rất dễ chịu và thư thái. Hi Nhiễm nhắm mắt, đặt hai tay lên đùi, đôi chân đong đưa qua lại để tận hưởng không khí nơi này.
Trong căn phòng xa hoa cao nhất của trường, đây là căn phòng đặc cách chỉ có tứ đại Nam Thị mới được đến đây. Cứ mỗi giờ tan tiết hay ra chơi, bốn người đều đến đây để nghỉ mệt hay dùng bữa trưa.
Bốn nam sinh cao lớn ngồi ở phòng khách, Âu Dương Thiên như người không xương tựa vào chân Duệ Khải, uống một ngụm Rio mát lạnh chảy xuống cổ họng mình: " Đúng là đã khát, mình sống lại rồi ".
Duệ Khải đang chơi game, khẽ liếc nhìn, hất người cậu ta ra: " Chân tớ không phải chỗ cho cậu dựa miễn phí ".
" A Khải, tớ đang bị đau lưng mà " Âu Dương Thiên giả vờ nũng nịu, bò bò lại ôm chân Duệ Khải.
" Tởm hết cả lên, tránh ra đi, nếu không tớ đá văng cậu ra khỏi đây đó ".
Ôn Chính Phàm từ trong phòng đi ra, tiến đến sofa hất cẳng Âu Dương Thiên đang ngán đường cậu.
" Tối hôm qua ông không ngủ hay sao mà lại đến đây ngủ như chết thế hả? ".
" Làm việc " Ngủ một giấc ngon lành, Ôn Chính Phàm ôm gối, thoải mái nói: " Người như cậu không hiểu được đâu ".
" Sao tớ thấy cách nói chuyện khó ưa của cậu càng ngày càng giống Dật Hiên vậy, đừng có lây cái bệnh đó chứ ".
Dật Hiên ngồi ở ghế gần ban công, chân gác lên thành bàn đầy thư thái, nhàn nhã tựa vào ghế bấm điện thoại.
Nghe đến tên mình, một giây sau, cậu liền ném gối ôm bên cạnh bay thẳng đến mặt Âu Dương Thiên.
" Mém tí nữa là cái mặt đẹp trai ăn tiền này bị thương rồi đó ".
Duệ Khải ngồi bên cười cợt chế nhạo cậu:
" A Hiên, cậu lại đập nát cái mặt đó đi ".
Âu Dương Thiên cứ ngỡ Duệ Khải sẽ nói đỡ cho mình, nhưng không ngờ, giây sau cậu bực tức nói: " Chúng ta có còn là anh em chí cốt nữa không hả? ".
Duệ Khải kinh ngạc: " Ôi, người anh em, cậu không nói thì tớ cũng không biết chúng ta là anh em chí cốt đó ".
Dật Hiên nhếch mắt nhìn xuống phía dưới, trong một khoảnh khắc tối hôm qua khiến cậu không thể không ngừng nghĩ tới, lâu lâu bật cười một mình.
Âu Dương Thiên nhìn thấy liền huýt sáo với Duệ Khải và Ôn Chính Phàm.
Cậu ta lại nói: " Dật Hiên, làm gì mà ngồi cười thẫn thờ vậy? ".
Thoáng chốc bầu không khí trở nên yên lặng, mọi ánh mắt đều hướng về cậu. Dật Hiên không tỏ ra giật mình hay kiểu bị bắt tại trận, trái lại anh chàng vẫn bình thường, thản nhiên nói: " Cười con mắt ông, đi khám lại hai cái nhãn cầu đi ".
Âu Dương Thiên: "..."
Cậu biết có cãi tay đôi với Dật Hiên cũng không bao giờ thắng được, đành chấp nhận xem như là nhãn cầu của mình có vấn đề. Gật gật đầu, vòng hai tay chấp nhận.
Được một lúc, Âu Dương Thiên chợt hỏi: " Này A Phàm, lúc trước Hi Nhiễm xảy ra chuyện sao ông biết cậu ấy ở trong nhà vệ sinh hay vậy? ".
Dật Hiên đang xem điện thoại, nghe đến tên cô tay anh bỗng ngừng lại, lẳng lặng lắng nghe.
Ôn Chính Phàm cũng không giấu diếm gì, mở miệng trả lời: " Chỉ có người không thông minh mới không đoán được ".
Âu Dương Thiên: "...."
" Hai ông càng ngày càng giống nhau ở cách nói chuyện khiến người nghe cảm thấy ức chế rồi đó " Cậu vừa nói tay vừa chỉ vào hai con người ngồi ở hai bên mình.
" Hi Nhiễm? " Dật Hiên khẽ kêu tên.
" Là cô bạn mà ông đỡ giúp ở tiệm ăn vặt ngày đầu tiên nhập học " Âu Dương Thiên nói tiếp, " Ông không biết tên người ta luôn? ".
Dật Hiên xoay xoay điện thoại trong tay mình, không mặn không nhạt đáp: " Bổn thiếu đây cần gì phải biết tên ".
" Xinh đẹp dịu dàng hiền lành thế đương nhiên phải biết tên rồi " Âu Dương Thiên lẩm bẩm trong miệng.
Dứt câu, Dật Hiên nhàm chán liếc nhìn xuống phía dưới sân thể chất, giây sau ánh mắt cậu chợt chững lại, không nói năng gì đứng dậy đi ra phía cửa.
Âu Dương Thiên nhìn thấy: " Cậu đi đâu đó? ".
" Cần ông quản à? " Dật Hiên chỉ bỏ lại một câu rồi bước chân ra khỏi cửa.
Duệ Khải liếc nhìn ra bên ngoài, mỉm cười đầy sự gian tà: " Có thật là cậu ấy không cần biết tên người ta? ".
Âu Dương Thiên dịch lại gần Duệ Khải, ôm gối nhiều chuyện hỏi: " Ý cậu là sao? ".
Duệ Khải: " Cậu còn nhớ sự việc năm trước không? Cũng có một cô gái vô tình ngã vào người cậu ấy, kết cục là bị Dật Hiên doạ cho cô nàng kia hết hồn lại còn bị đuổi học ".
" Nhưng lần này với Hi Nhiễm thì lại khác, chẳng những không bị doạ nạt mà còn được cậu ta mua nước cho nữa, cậu ấy vẫn đến trường như không có gì xảy ra ".
Âu Dương Thiên nghe thế liền ngẫm nghĩ lại thấy lời của Duệ Khải rất đúng, cậu cũng quên béng đi những chuyện đó.
" Cho nên ý cậu là Dật thiếu gia nhà mình đang để ý đến Hi Nhiễm? ".
Duệ Khải nhún vai: " Về chuyện đó thì mình không chắc, con người Dật Hiên khó đoán lắm. Ngay cả chúng ta chơi với nhau đã được bốn năm rồi nhưng nhiều lúc cũng đâu hiểu được trong đầu cậu ấy đang nghĩ gì ".
Âu Dương Thiên khều khều tay cậu lại, hớn hở nói: " Vậy ba tụi mình cược đi? ".
" Cược cái gì? ".
" Cược Dật Hiên có để tâm đến Hi Nhiễm " Âu Dương Thiên nói, " Dám cược không? ".
" Sợ gì không dám " Duệ Khải huých vai cậu, nhướng mày nói " Tớ nghĩ là không ".
" Cược một tháng bida ở hạng VIP ".
" Chơi luôn " Duệ Khải nhanh gật đầu.
Ôn Chính Phàm ngồi yên lặng nãy giờ không lên tiếng, tâm tình cậu cũng có chút rối loạn nhưng không hiểu nguyên nhân là gì. Nghe đến vụ cá cược, cậu liền lên tiếng nói: " Tớ không tham gia, đừng lôi vào ".
" Tại sao? " Âu Dương Thiên ngước mắt, " Hay cậu đứng phe trung lập ".
" Tớ không đứng phe nào hết " Ôn Chính Phàm bực bội rời đi.
Âu Dương Thiên: " Cậu ấy bị làm sao vậy? Tự dưng nổi cáu ".
Duệ Khải cũng không hiểu lí do là gì: " Tớ cũng y như cậu thôi ".
Dật Hiên từ thang máy đi xuống sân trường, cậu rẽ hướng đi về khu thể chất. Từng bước từng bước đi về bậc tam cấp, nụ cười không khẽ nhếch nhẹ khi đi về phía trước.
Đứng ở sau, hai tay đút vào túi quần, cậu hơi chồm người về phía trước:
" Đang nhìn gì vậy? ".
Hi Nhiễm nào đâu hay biết có người đang đi về phía mình, thế nên cô nàng cứ mãi hưởng thụ cảnh vật trước mắt.
Giọng nói trầm ấm rất êm tai bất ngờ vang lên bên tai cô. Hi Nhiễm không hề biết sự xuất hiện của cậu nên không đề phòng mà giật mình một cái, nhanh quay đầu qua nhìn.
Dật Hiên nghiêng người nhìn cô, hai tay vẫn theo thói quen đút vào túi quần.
" Doạ cậu sợ? ".
Hi Nhiễm mím môi, khẽ lắc đầu nhẹ một cái.
Dật Hiên chăm chú quan sát cô gái trước mặt mình, chặp sau liền hỏi lại lần nữa: "Đang nhìn gì? ".
Hi Nhiễm sợ sẽ làm cậu tức giận nên vội trả lời ngay: " Nhìn khuôn viên của trường thôi ".
Dật Hiên gật đầu, không nói năng gì trực tiếp bước xuống ngang nhiên ngồi bên cạnh cô. Hi Nhiễm giật mình, dịch người ra xa cậu, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.
Cậu nhìn thấy hành động của cô không khỏi nhíu mày, đang tự đặt ra hàng ngàn câu hỏi trong đầu mình. Cậu tự khắc hỏi cô ấy sợ ngồi gần cậu hay là ghét cậu,.....
" Tôi là virus lây bệnh? " Dật Hiên không nhịn được liền hỏi.
" A? " Hi Nhiễm bất ngờ trước câu hỏi của cậu, cô rụt vai quay sang nhìn.
" Trả lời tôi " Dật Hiên lạnh lùng ra lệnh.
" Không....không có " Hi Nhiễm nhanh phản hồi lại, giọng nói nhỏ nhẹ, rất chậm nhưng thoạt nghe qua có sự run rẩy.
Dật Hiên hiếm khi có đủ kiên nhẫn để chờ đợi người khác trả lời mình, và cũng hiếm khi tự mình nhắc lại câu hỏi lần hai cho đối phương. Nếu như là người khác cậu sẽ tức giận ngay nhưng không hiểu sao với người trước mặt mình thì Dật Hiên lại không muốn tức giận.
" Không có thì sao giữ khoảng cách với tôi? " Dật Hiên rướn người sang, gương mặt gần ngay sát với cô, tiếp tục hỏi.
Khuôn mặt Hi Nhiễm trong phút chốc nhìn thấy rõ từng nét trên mặt Dật Hiên. Ngũ quan sắc sảo, làn da không tì vết như em bé, hàng lông mày sắc bén, đôi mắt diều hâu cuốn hút, các góc cạnh của mặt rõ ràng. Điều đó khiến cô có chút không được tự nhiên, liền dịch mặt ra xa: " Tôi....tôi làm gì có ".
" Gương mặt này không biết nói dối " Dật Hiên không kiên nhẫn trả lời lại ngay.
Hi Nhiễm: " Hả? ".
Dật Hiên nhếch môi, duy trì lại tư thế ban đầu, lấy bình xịt khuẩn trong người xịt lên tay, chân, quanh chỗ ngồi của cậu. Làm xong mọi thứ, cậu lại hỏi tiếp cô: " Tôi hỏi không trả lời? ".
" A " Hi Nhiễm hình như nghĩ cậu đã không vừa lòng, cô hoảng sợ trong lòng.
" Ngoài a, hả, không có " Dật Hiên liếc sang cô, giọng nói như đang trêu đùa: " Còn từ nào hay hơn không? ".
Hi Nhiễm chớp hai hàng cánh bướm nhìn cậu, ấp úng nói: " Tôi..."
" Sợ tôi? " Dật Hiên nghiêng đầu hỏi.
Hi Nhiễm nghĩ nếu cô không trả lời hợp ý cậu thì có thể cậu sẽ mãi không chịu đi. Cô cảm nhận được ánh mắt cậu bây giờ như đang bám chặt trên người mình. Hi Nhiễm bình tâm lại, mở miệng nói: " Mọi người trong trường ai cũng sợ cậu, tôi cũng không ngoại lệ ".
Dật Hiên nghe xong ánh mắt khẽ giật lên một cái.
Không khí xung quanh họ đột nhiên trở nên mát mẻ hơn, không còn cái nắng gay gắt của mùa hạ chói chang. Bầu trời trong xanh cao vời vợi, những làn mây dịch chuyển với tốc độ cực kì chậm như đang khoe sắc của mình vậy, nếu như không có những áng mây hồng điểm tô trên nền xanh ấy thì không khác gì là một bông hoa có sắc mà không có hương.
Những cơn gió mát lành thổi lên tóc mai của Hi Nhiễm, làm bay phấp phới trên hai gò má của cô.
Không biết bao nhiêu phút đã trôi qua, lúc này Dật Hiên mới bình thản nhấc đôi chân dài của vắt chéo sang một bên. Điện thoại trong túi quần cậu rung lên, Dật Hiên mở ra xem, đều là cuộc gọi của Âu Dương Thiên, cậu liền khoá màn hình bỏ sang một bên.
" Tôi không làm gì cậu " Dật Hiên quay sang nhìn mặt cô, đôi mắt to tròn long lanh cũng đang chăm chú nhìn cậu, làn da trắng sáng như viên ngọc trai, " Nên không việc gì phải sợ, nhớ chưa? ".
" Nhớ...nhớ rồi " Hi Nhiễm trả lời cậu.
Dật Hiên hài lòng với câu trả lời của cô, khẽ nhếch môi cười, thở một hơi dài, nhắm hai mắt về phía trước. Hi Nhiễm không muốn ở gần với cậu, nhè nhẹ đứng lên trong lúc cậu không chú ý đến. Lúc cô quay lưng rời đi, bỗng vang lên tiếng nói:
" Cậu thử nhấc chân rời đi xem, tôi liền bẻ đôi chân kia ngay ".
Bàn chân đang địch nhấc lên của Hi Nhiễm như ngưng lại, cô run lên, nuốt nước bọt không cam lòng ngồi xuống lại, hai tay sợ hãi vội nắm chặt góc váy.
Dật Hiên đưa mắt nhìn về chỗ cô như chưa có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, cậu ta thản nhiên nói: " Không muốn ngồi chung với tôi đến thế sao? ".
Hi Nhiễm khẽ liếc nhìn cậu rồi lại nhanh nhìn sang nơi khác, khẽ nói: " Mọi nữ sinh trường này đều muốn ngồi chung với cậu ".
" Tôi đang nói cậu " Dật Hiên có chút gắt gỏng nói, " Liên quan gì đến đám người kia ".
" Hả? " Hi Nhiễm nhìn ánh mắt của cậu, " À, tôi không có ".
Nhớ lại chuyện cậu dặn lúc nãy, cô vội bổ sung thêm: " Ý tôi là tôi không phải không muốn ngồi chung với cậu ".
" Vậy là cậu muốn ngồi chung với tôi " Dật Hiên bắt bẻ lại cô nàng.
" A " Hi Nhiễm ngớ người tại chỗ.
Bây giờ, cô không biết phải nói sao nữa, cô chỉ muốn chạy khỏi chỗ này thôi. Đột nhiên tiếng chuông trường vang lên, Hi Nhiễm như vớ phải phao cứu sinh, đứng dậy nói: " Tôi về lớp đây " Nói xong, cô vọt chạy ngay như vận động viên điền kinh.
Dật Hiên nhìn theo bóng lưng nhỏ của cô nàng, lúc này mới mỉm cười một cái rồi mới đứng lên thong thả rời đi sau cô.
Lúc Hi Nhiễm quay trở về lớp, vừa vặn thay giáo viên cũng vừa mới bước vào. Cô cúi thấp người nhanh chạy vào chỗ ngồi.
_ _ _
Tan học, Hi Nhiễm trên đường về có kể cho Lâm Nhã Tịnh và Minh Hạo Vũ nghe về chuyện tối qua cô có gặp một bé mèo hoang bị bỏ đói ở gần đường lớn khu nhà.
Thế là cả ba hùn tiền lại mua thức ăn đem đến, nhưng khi cả ba đi đến thì không thấy mèo đâu. Hi Nhiễm nhìn quanh khẽ nói: " Hay là chúng ta đợi thêm một chút nha ".
Lâm Nhã Tịnh: " Đồng ý ".
Cả ba tiếp tục ngồi đợi, nhưng đợi mãi hơn một tiếng cũng không thấy đâu. Ba người đành ủ rũ mang thức ăn đi về lại.
Hi Nhiễm tắm xong, cô kéo ghế ngồi vào bàn học, lấy sách vở ra làm bài tập chuẩn bị cho ngày mai.
Từ sau cuộc trò chuyện đó, trong đầu Hi Nhiễm cứ hiện lên hàng loạt câu hỏi của người kia, cô mệt nhoài lắc lắc đầu, buông bút nằm dài xuống bàn.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Hi Nhiễm nhanh chóng ngồi lên chỉnh lại tư thế.
Chúc Lan nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, mang theo ly sữa nóng vào đặt xuống bàn.
Hi Nhiễm ngẩng đầu, mỉm cười: " Bà nội ".
Thấy mái tóc còn ướt của Hi Nhiễm, Chúc Lan đi đến mở tủ ra, cầm máy sấy tóc đi lại, bật công tắc lên sấy giúp cô: " Không được để tóc ướt như thế này mà học, không tốt đâu ".
Hi Nhiễm cười, cô ôm ly sữa nóng lên uống một ngụm: " Con nhớ rồi ạ ".
Tay bà nhẹ nhàng luồn vào bên trong vén mái tóc đen nhánh của cô lên, một tay cầm máy sấy tóc để ở xa thổi vào.
" Bà dặn mãi nhưng con vẫn quên thôi ".
Hi Nhiễm yên tĩnh nhắm mắt tận hưởng việc bà sấy giúp cô. Chúc Lan nhìn thấy cô như thế thì không khỏi lắc đầu rồi bật cười.
Làm xong, bà đặt máy lại chỗ cũ, đi đến xoa đầu cô: " Học sớm rồi ngủ sớm nha ".
Hi Nhiễm: " Vâng ạ, bà cũng đi ngủ sớm đi ".
Chúc Lan gật đầu, đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Hi Nhiễm đặt ly sữa sang một bên, cầm bút tiếp tục làm bài tập còn đang dang dở.
Bên này, Dật Hiên từ trong xe bước ra, thong thả đi vào bên trong căn villa sầm uất nhất ở đây. Quản gia thấy xe cậu về liền nhanh chân chạy ra đón: " Thiếu gia cậu về rồi! Duệ thiếu và Âu thiếu đang ở trong nhà đợi cậu ".
Dật Hiên: " Bao lâu rồi? ".
Quản gia cung kính nói: " Dạ cũng được hai tiếng rồi ".
" Tôi biết rồi ".
Trong phòng khách, Âu Dương Thiên nhàm chán gác chân lên bàn: " Rốt cuộc tụi mình đến đây canh nhà dùm cậu ta sao? ".
Duệ Khải đang chơi Knives Out trên điện thoại: " Tớ đã bảo là mình đến thẳng quán luôn rồi còn gì ".
Lời vừa dứt, tiếng bước chân từ phía xa vọng vào. Âu Dương Thiên cau mày, vô cùng tức giận nói: " Dật Hiên, cậu chết ở xỏ xỉnh nào giờ mới về nhà hả? Còn không buồn nghe điện thoại nữa? Mua điện thoại về chưng làm vật kiểng bên mình à? ".
Dật Hiên vứt cặp sách sang một bên, bình thản bước đến ghế ngồi: " Bỏ cái chân thối của cậu xuống đi, còn không tôi đập nát nó đấy ".
Âu Dương Thiên hậm hự một tiếng rồi bỏ chân xuống nền: " Làm gì mà giờ mới về? ".
Dật Hiên không thèm bận tâm tới lời cậu ta, mở chai nước trên bàn uống một hơi.
Duệ Khải chợt nhớ ra điều gì, liền nói: " Đúng rồi, cậu yêu thích động vật từ bao giờ vậy? Sao đột nhiên lại nuôi mèo? ".
Dật Hiên mở điện thoại ra xem, nói: " Thuận tay mang về thôi ".
Âu Dương Thiên đang uống nước vừa nghe vậy liền ngạc nhiên: " Sặc, ông yêu thích mèo từ bao giờ thế? ".
Dật Hiên liếc mắt, nhếch môi, ngẩng đầu nhìn cậu ta: " Từ bao giờ ông biết làm gì ".
Nói xong, cậu đứng dậy, sau đó uể oải vươn vai, lạnh lùng nói: " Tôi mệt rồi, hai ông về nhà của mình đi ".
Âu Dương Thiên: " Về nhà làm gì? Chẳng phải đã hẹn nhau chút nữa đến quán bida sao? ".
" Tôi không đi nữa, ba ông đi đi " Dật Hiên liếc nhìn bọn họ, đi thẳng vào phòng ngủ.
Ngồi trên giường, một chân duỗi thẳng, chân còn lại thì gác lên gối ôm. Dật Hiên nhếch mép, ánh mắt trở nên sâu thẳm như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương