Đèn Neon Thời Tiết
Chương 33: Khao khát từng phút giây
Dịch: Lá Nhỏ
Đêm là thời điểm nhà hàng Hồng Kông bận bịu nhất. Trước cửa hàng nổi tiếng trên mạng là hàng người dài tít tắp, người không đặt được bàn vẫn kiên trì tới cùng, sẵn sàng đánh đổi thời gian để thưởng thức đồ ăn ngon.
Bàn ba người Diệp Tiềm Bạch đặt là bàn cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy dòng người xếp hàng bên ngoài.
Tả Khâu nhìn ra ngoài cửa sổ, chậc mấy tiếng: “Cửa hàng này hot thế cơ à?”
Diệp Tiềm Bạch thản nhiên đáp: “Đặt trước hai tháng mới có chỗ.”
“Vậy tức là bọn em được hưởng ké rồi.” Tả Khâu hồn nhiên nhìn ra ngoài: “Nhìn thấy hàng người dài như vậy, bữa này ngon càng thêm ngon…”
Mao Tô Hòa lườm cậu một cái, nếm thử đồ ăn được làm vô cùng bắt mắt: “Được cái đồ ăn của nhà hàng này đáng để khách xếp hàng chờ đợi, cũng nhờ có đàn anh cả.”
Diệp Tiềm Bạch chống cằm, cũng nhìn ra ngoài: “Không có gì, nhà hàng tốt phải để người có thể hiểu được tâm ý tới ăn mới vui.”
Mao Tô Hòa nghẹn lời, không biết nên tiếp lời kiểu gì.
Tả Khâu thêm dầu vào lửa: “Anh, anh và đàn chị hay cãi nhau lắm soa?”
Diệp Tiềm Bạch lơ đãng gật đầu.
“Vậy sao hai người còn chơi được với nhau lâu thế?”
“Hết cách thôi.” Giọng điệu Diệp Tiềm Bạch trở nên bất lực: “Nếu nhà cậu và nhà người này chỉ cách nhau một đoạn đường, nếu hai người cùng nhau đi mẫu giáo, học tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học.”
Nếu như mọi điều xảy ra trong cuộc đời người này luôn có liên quan tới cậu…
Tả Khâu mường tượng, lẩm bẩm: “Đúng thật, không thân cũng phải thân.”
Mao Tô Hòa ngưỡng mộ: “Em cũng rất muốn có một người bạn cùng em lớn lên như thế, cảm giác sẽ rất tốt.”
“Rất tốt sao?” Cậu mân mê sợi tóc đen mới mọc lên: “Có một người bạn như vậy sẽ giống như sợi tóc đen này, cho dù liên tục nhuộm chân, tới cuối cùng nó vẫn sẽ mọc ra.”
Tả Khâu ngơ ngác: “Hả?”
Nhân viên mang món khác lên, Diệp Tiềm Bạch cầm dĩa nói: “Ý là rất chướng mắt.”
Mao Tô Hòa mỉm cười: “Vậy đúng thật là…” Cô ấy ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Bạn chí cốt.”
***
“Hắt xì…” Trong căn hộ cũ ở Yau Ma Tei, Vưu Tuyết Trân hắt xì một cái rất to.
Cô vội lấy tay che lại, không phá hỏng bầu không khí trên bàn ăn, nhưng họ cũng đã ăn xong hết, giờ đang ăn hoa quả tráng miệng. Bà nội vô cùng quan tâm, đưa giấy cho cô, hỏi có phải cô bị cảm hay không.
Vưu Tuyết Trân xoa mũi, cười nói: “Không sao đâu bà, chắc là ai đang nói xấu sau lưng cháu thôi.”
Mạnh Sĩ Long đi ra từ nhà bếp, tay vẫn còn mùi dầu rửa bát. Anh ngồi xổm trước kệ tivi, lấy đĩa phim tối qua chưa xem được, hỏi bà: “Hôm nay bà muốn xem không?”
Bà nội ngáp mấy cái, tỏ ra vô cùng mệt mỏi: “Thôi thôi, ngủ sớm dưỡng nhan quan trọng hơn. Đón sinh nhật là lại già thêm một tuổi, càng phải chú trọng tới việc chăm sóc bản thân. Hai đứa cứ chơi đi.” Bà đứng dậy đi vào phòng, đi được mấy bước lại quay lại: “Ba người chúng ta chụp chung một bức ha.”
Vưu Tuyết Trân chủ động đề nghị: “Dùng điện thoại cháu đi, cháu nhiều app làm đẹp lắm!”
Bà nội cười rạng rỡ: “Được được được.”
Vưu Tuyết Trân cầm điện thoại đứng phía trước, tiếp đó là bà nội, người đứng ngoài rìa là Mạnh Sĩ Long. Màn hình điện thoại phản chiếu cả ba người, cô đếm ngược rồi ấn chụp.
Sau khi chụp xong, người xấu nhất trong ảnh lại là Mạnh Sĩ Long.
Cằm anh sẽ rất đẹp nếu chụp bằng camera thường, nhưng khi thêm lớp filter, nó lại trở nên sắc bén quá đà, có thể sánh ngang với yên xe đạp.
Bà nội mặc kệ sống chết của Mạnh Sĩ Long, bà thấy bản thân đẹp thì vô cùng hài lòng nói phải đi rửa bức ảnh này ra, lồng vào khung ảnh cô tặng.
Khi bà nội vào phòng, Vưu Tuyết Trân áy náy nhìn Mạnh Sĩ Long: “Sớm biết vậy tôi đã chỉnh filter bớt đi rồi…”
Bức ảnh này mà được rửa rồi lồng vào khung ảnh, chắc chắn nó sẽ trở thành hố đen lịch sử.
Mạnh Sĩ Long không chút bận tâm: “Tôi còn có lúc xấu hơn này nhiều.”
“Ảnh của anh?”
“Ảnh chụp chung của tôi lúc nhỏ và bà nội, ở trong phòng tôi.” Anh nghiêng đầu: “Cô muốn xem không?”
“Muốn muốn muốn!”
Cô rất tò mò về Mạnh Sĩ Long lúc nhỏ.
Mạnh Sĩ Long đẩy cửa, ra hiệu cho cô đi vào.
Vưu Tuyết Trân đứng bên mép cửa nhìn vào trong. Ngoại trừ phòng Diệp Tiềm Bạch ra thì đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào phòng đàn ông, cảm giác vô cùng mới lạ. Căn phòng khá nhỏ, ký túc của cô đã chật lắm rồi, căn phòng này chỉ bằng một nửa ký túc. Thế nhưng ở nơi tấc tấc vàng như Hồng Kông, đây là điều dễ hiểu, cũng may bên cạnh giường còn có cửa sổ nhỏ, xua tan đi phần nào sự bí bách trong phòng. Mỗi tội cửa sổ cũng nhỏ tới đáng thương, rèm được kéo ra một nửa, loáng thoáng nhìn thấy cảnh đường phố bên ngoài.
Thứ nhỏ nhất là giường của anh, cảm giác không thể chứa hết được Mạnh Sĩ Long.
Mạnh Sĩ Long nhận ra ánh mắt cô đang dạo chơi quanh phòng mình, anh ngồi xuống, vỗ vào chiếc gối duy nhất: “Đây là giường của tôi khi tới nhà bà lúc trước, về sau bà vẫn luôn giữ căn phòng này lại cho tôi. Tôi cũng không hay về đây lắm nên vẫn dùng giường ngày trước. Tôi nhớ khi đó tôi chỉ cao… một mét sáu.”
“Một mét sáu???” Vưu Tuyết Trân trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi người sắp chạm tới trần nhà có liên quan gì tới con số một mét sáu.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Anh cười thản nhiên: “Đúng thế, lúc học cấp hai, tôi liên tục bị gọi là thằng lùn. Chiều cao của tôi phát triển chậm hơn người khác, học cấp ba mới bắt đầu cao, điều này đã làm bố tôi giật nảy mình.”
Khoảng thời gian bị trêu ghẹo, dè bỉu vì chiều cao lại hóa thành một câu nói bâng quơ qua miệng anh.
Vưu Tuyết Trân đi vào phòng, kéo ghế mây cạnh bàn ra rồi ngồi xuống, nhàn nhã nói tới chuyện lúc nhỏ với anh: “Trước đây hình như tôi từng kể với anh… Có một ngày nọ, kênh tôi thích nghe đột nhiên kết nối được với Hồng Kông, sau đó tôi đã nghe được thông tin về thuyền ở cảng Victoria, còn có cáp treo ở núi Thái Bình…. Tôi chỉ nghe được một vài con số, nói chung không được rõ ràng lắm. Anh còn nhớ chứ?”
Anh gật đầu, nhưng không hiểu tại sao cô đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Sau đó tôi kể chuyện này với bạn cùng lớp, không một ai tin tôi. Họ nói vì để thu hút sự chú ý của người khác nên tôi đã bịa ra câu chuyện này, thế là họ liên tục gọi tôi là bà hoàng chém gió.”
Người vừa nãy còn mỉm cười lập tức nhíu mày khi nghe thấy lời cô nói. Biểu cảm hai người hoán đổi cho nhau, người đang cười đã biến thành Vưu Tuyết Trân.
“Sau đó tôi tức điên lên, làm ra chuyện vô cùng động trời!”
“Chuyện gì?”
“Tôi lén viết một bức thư cho kênh vô tuyến ở Hồng Kông đó, nói 6 giờ 18 phút ngày 3 tháng 11 tôi vô tình kết nối với tín hiệu của đài họ, sau đó tôi viết lại mấy con số tôi nghe được khi đó ra. Ở phần kết tôi có viết, hy vọng anh chị có thể làm chứng cho em, viết cho em một bức thư phản hồi!”
Trước mắt Mạnh Sĩ Long bất chợt xuất hiện một đứa trẻ đang tức giận tới mức phồng mồm trợn má, hao tâm tổn sức lắm mới tìm được địa chỉ của nơi xa xôi, dùng tiền tiết kiệm của mình đi mua bưu thiết, sau đó viết một bài văn dài hoặc có khi còn chèn cả phiên âm chữ Hán vào.
Đối với trẻ con, đây quả thật là chuyện vô cùng động trời.
Nghĩ tới đây, lông mày đang nhíu chặt của anh lại bất giác giãn ra, khóe mắt cong cong, không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao? Bên đó phản hồi thư của cô chứ?”
Vưu Tuyết Trân ngạo nghễ vỗ ngực: “Đương nhiên rồi! Hơn nữa ngày tôi nhận được thư của họ trùng hợp là Giáng Sinh. Về sau mấy người bạn kia phục tôi sát đất.” Cô nói tiếp: “Những người ban đầu cười nhạo anh khi đó chắc chắn cũng sẽ khâm phục anh nếu họ thấy dáng vẻ của anh hiện giờ.”
Mạnh Sĩ Long cười rạng rỡ, cuối cùng đã hiểu mục đích khi cô kể một câu chuyện dài như vậy. Cô đang an ủi anh.
Vưu Tuyết Trân nhìn anh cười, cảm giác khác hoàn toàn so với nụ cười khi kể tới chuyện lúc nhỏ. Nụ cười hiện tại như được điểm thêm một lớp anh đào hồng phấn.
Dường anh nhận ra mình cười hơi quá nên đã tém tém lại, hỏi tiếp: “Thế nên bây giờ cô mới thích nghe đài vô tuyến thế?”
“Một phần lý do cũng là vậy.” Vưu Tuyết Trân nghĩ tới đoạn quảng cáo nhìn thấy trước đó, cảm xúc chợt xuống dốc: “Đáng tiếc kênh tôi thích nghe sắp dừng hoạt động rồi.”
“Tại sao?”
“Tôi cũng không rõ lý do cụ thể, tóm lại rất ít người thích nghe vô tuyến điện, muốn liên tục hoạt động chỉ vì sở thích của số ít thì rất khó. Về sau ngày nào tôi cũng đăng nhập vào web đó xem, họ không cập nhật thêm gì kể từ thông báo đó. Mặc dù tôi rất muốn nghe tiếp…” Vì sợ anh sẽ cảm thấy cô bi lụy sau khi nghe chuyện này như Viên Tinh đợt trước, do vậy cô nói thêm: “Kể ra thì cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát. Được rồi được rồi, nói đi xa quá rồi, vừa nãy anh nói muốn cho tôi xem ảnh mà.”
“Ở trên bàn sau lưng cô.”
Vưu Tuyết Trân quay đầu lại liền thấy bức ảnh xấu xí mà anh nói.
Nhìn có vẻ là ảnh chụp ở trên cáp treo, trong ảnh có ba người, Mạnh Sĩ long lúc nhỏ, bà nội, còn có một người phụ nữ khá giống Mạnh Sĩ Long.
Mạnh Sĩ Long đi tới, chỉ vào người phụ nữ trong ảnh: “Đây là mẹ tôi.”
“Bà ấy…”
Mạnh Sĩ Long im lặng, Vưu Tuyết Trân nghe được đáp án từ sự im lặng của anh. Cô vừa muốn nói gì đó để chuyển chủ đề, nhưng anh lại vén ống tay áo lên, để lộ toàn bộ hình xăm cô chưa bao giờ nhìn thấy. Đó là một đóa hoa sơn trà đỏ rực.
“Đây là loài hoa mẹ tôi thích nhất.” Mạnh Sĩ Long bình thản kể lại: “Bà trái ngược hoàn toàn với bà nội, không thích chụp ảnh. Ngoại trừ ảnh kỷ niệm ngày cưới chụp với bố tôi ra thì chỉ còn bức này, vậy nên tôi đã để bức này lại cho bà nội làm kỷ niệm, còn mình thì xăm loài hoa bà thích nhất lên người.”
Vưu Tuyết Trân khó xử: “… Tôi xin lỗi.”
Anh lắc đầu, cọ ngón tay vào khung ảnh: “Đây là ảnh chụp lúc họ đưa tôi tới núi Thái Bình. mặc dù tôi không còn nhớ nữa, nhưng về sau khi nhìn thấy bức ảnh này, tôi có thể nhớ mang máng hoàng hôn hôm đó vô cùng đẹp.”
Trong ảnh là cảnh chiều tà soi sáng khắp nơi. Cho dù trải qua bao năm tháng, màu ảnh cũng nhạt dần, nhưng hoàng hôn quá đỗi chói lóa ấy dường như vẫn có thể phát ra ánh lửa khi đầu ngón tay chạm vào, tiếp đó thiêu đốt ảnh giấy mỏng manh. Hoàng hôn ấy đẹp tới nỗi như cảnh hư ảo chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh.
Nửa tiếng sau đó, cô ngồi trên ghế mây trong phòng anh, anh ngồi trên giường đơn, hai người mặt đối mặt, cách nhau nửa tấm thảm, nói về quá khứ của anh. Đèn neon trên tấm biển quảng cáo bên ngoài vẫn lấp lánh liên tục, chuyển dần từ ánh đỏ cam sang xanh lam rồi tím đậm, quanh đi quẩn lại lại quay về màu đỏ cam. Ánh đèn xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi vào giường, khiến người ngồi trên giường vốn đã ngượng ngùng nay còn ngại hơn.
Trên bàn có một cuốn sổ tay nuôi nhím, dưới gầm giường có một chiếc hộp ngoại trừ anh của khi đó thì không ai có thể mở ra được, nhưng tới giờ chính anh cũng quên mất bên trong hộp có gì. Anh lén nhìn một cái, nghi hoặc hồi lâu rồi mở ra trước mặt cô.
Bên trong là thẻ sưu tầm của cửa hàng cá viên, hai thanh kẹo socola đã chảy, còn có một quyển tạp chí địa lí, một tấm bookmark kẹp ở trang 16, trang đó có hình ảnh núi lửa Bromo, tiêu đề của bài văn tờ bookmark đang kẹp là: Ước mơ của tôi.
Vưu Tuyết Trân liếc qua dòng đầu tiên: “Ước mơ của tôi là tận mắt nhìn thấy núi lửa Bromo, nghe đồn nó là nơi giống mặt trăng nhất trên thế giới…”
Anh nhanh chóng đóng hộp lại.
Vưu Tuyết Trân cười hỏi: “Anh thích núi lửa sao?”
Anh ngại ngùng đáp: “… Lúc nhỏ.”
“Bây giờ không thích nữa?”
“Cũng không phải… Chỉ là tôi thấy hình như đây không được coi là ước mơ. Bố tôi nói ước mơ này quá đơn giản so với ước mơ của người khác, không đáng nhắc tới.”
Vưu Tuyết Trân không đồng tình, bĩu môi: “Tại sao ước mơ cứ phải là những điều to lớn, xa vời. Tôi thấy chỉ đơn giản muốn đi xem núi lửa cũng được mà. Ước mơ là mơ và ước, rõ ràng đều là những từ đại diện cho sự mềm mại, nhẹ nhàng, nếu gán ghép cho nó vỏ bọc quá nặng nề sẽ khiến nó phải nặng nề rơi xuống, thế là ngoài miệng mọi người nói là ước mơ, thực tế lại đang bôi tro trát trấu lên mặt mình.”
Anh nghe thấy cô nghiêm túc nói một tràng những điều linh tinh bèn nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy ước mơ hiện giờ của cô là gì?”
Vưu Tuyết Trân sững sờ.
Suy nghĩ đầu tiên của cô không phải là tốt nghiệp, không phải tìm một công việc tốt, không phải trở nên xuất sắc, bao người ngưỡng mộ, mà là…
Mạnh Sĩ Long nhìn cô: “Hồi sinh đài vô tuyến điện đó?”
Cô bàng hoàng: “Sao anh đoán ra…”
“Mặc dù vừa nãy cô nói đó không phải chuyện gì to tát, nhưng ánh mắt của cô lại cho tôi thấy điều khác.”
Vưu Tuyết Trân cúi đầu, khẽ ừm một tiếng: “Nhưng tôi cũng không biết giúp kiểu gì, hình như cũng chỉ có thể trơ mắt để vậy thôi.”
Mạnh Sĩ Long nhíu mày suy tư.
Một lúc lâu sau, anh cho cô một đáp án mà cô không bao giờ nghĩ tới: “Chi bằng cô sáng lập một kênh mới.”
Vưu Tuyết Trân hoang mang: “Anh có biết câu này nghe y như việc tạo ra một tên lửa mới… Nó là chuyện rất phức tạp đấy!”
Anh cười: “Vậy không phải càng ngầu hơn sao?”
Vưu Tuyết Trân vội xua tay: “Không được không được.”
Anh không hề tức giận khi bị phản bác, tự kiểm điểm: “Là tôi không hiểu rõ về việc này, cô cứ coi như tôi đang nói linh tinh đi.” Sau đó anh đứng dậy, đi vào nhà bếp, pha hai cốc nước chanh lạnh rồi mang vào phòng, tay còn cầm đĩa phim.
“Là Thực thần sao?”
“Tôi tìm thấy ở góc dưới cùng tủ đĩa, cô có muốn xem lại không?”
“Xem chứ!”
Anh mở máy tính đời cũ lên, bỏ đĩa vào máy, sau đó đặt máy xuống thảm, tiếp đó vỗ vào chỗ cạnh mình, mời cô tới xem cùng.
Vưu Tuyết Trân đứng dậy, quay đầu nhìn thấy cửa phòng vẫn chưa đóng hẳn, cô chỉ vào cửa: “Cửa vẫn chưa đóng kìa, tôi đi đóng cửa.”
“Để hé đi.” Mạnh Sĩ Long chợt nói: “Tôi cố tình không đóng.”
“Hả? Tại sao?”
“Lần đầu tiên cô tới nhà chơi, lại còn là phòng của tôi… Tôi sợ cô sẽ khó chịu khi ở trong không gian lạ khép kín.”
Sau khi anh nói xong câu này, cô thật sự cảm nhận được cảm giác an toàn phù hợp trong căn phòng này.
Cô gật đầu, cứ để cửa hé mở, đi tới thảm rồi ngồi xuống cạnh anh, dùng ngôn ngữ cơ thể nói cho anh biết, cô vô cùng thoải mái.
Nhưng vì không để ý tới khoảng cách chỗ ngồi, do vậy khi đầu gối chạm xuống đất, cô đã va nhẹ vào người anh.
Cô lập tức nhớ tới đêm họ ngồi cạnh nhau ngoài bờ biển để xem phim. Điểm khác biệt duy nhất là hiện tại xung quanh có bốn bức tường, không còn đám đông, thế giới thu nhỏ lại chỉ còn anh và cô. Dường như họ đã bị thả vào trong bộ phim, trở thành nhân vật nhỏ bé nào đó, lúc này đang bị khán giả bên ngoài quan sát.
Vưu Tuyết Trân cầm cốc nước chanh lạnh, hơi nước từ đá tan thấm ướt đầu ngón tay. Cô đặt cốc ra xa chút, lén lau tay vào vạt áo.
Mạnh Sĩ Long chăm chú xem phim, không hề nhận ra cô đã lặng lẽ ngồi dịch ra xa.
Tình tiết y hệt như trong tâm trí được tái hiện lại, Vưu Tuyết Trân nhìn màn hình nhỏ bé, dần dần đã nhập tâm vào bộ phim hơn. Có lẽ mỗi người đều có sở thích, lịch trình của riêng mình, ai cũng có những việc bản thân muốn làm vào đêm Giáng Sinh. Đối với họ, điều cả hai muốn làm chính là xem Thực thần.
Khi nam chính gặp được cô gái mình yêu thầm nơi đường phố nhộn nhịp, giai điệu ca khúc Tình đầu vang lên, hai người bất giác ngân nga theo. Hiển nhiên Mạnh Sĩ Long lấn át hơn hẳn, cô không muốn múa rìu qua mắt thợ nên chỉ ngân nga giai điệu, còn anh thì hát hẳn cả lời.
“Tình yêu không có kinh nghiệm nào, hôm nay là lần đầu nhận ra…” Yết hầu anh chuyển động theo lời hát, ánh mắt đã chuyển tới mặt cô từ lúc nào.
Gió thổi làm rèm cửa sổ khẽ lay động, biển quảng cáo bên ngoài đã chuyển màu cam đỏ, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy.
Vưu Tuyết Trân vô thức cầm cốc nước lên, đá đã tan hẳn, hơi nước thấm đẫm lòng bàn tay cô.
“Từng giây từng phút đều khao khát được gặp cô ấy.”
Đây là lời bài hát gốc.
Anh lại nhìn cô, cố tình hát sai: “Từng giây từng phút đều khao khát được gặp em.”
Đêm là thời điểm nhà hàng Hồng Kông bận bịu nhất. Trước cửa hàng nổi tiếng trên mạng là hàng người dài tít tắp, người không đặt được bàn vẫn kiên trì tới cùng, sẵn sàng đánh đổi thời gian để thưởng thức đồ ăn ngon.
Bàn ba người Diệp Tiềm Bạch đặt là bàn cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy dòng người xếp hàng bên ngoài.
Tả Khâu nhìn ra ngoài cửa sổ, chậc mấy tiếng: “Cửa hàng này hot thế cơ à?”
Diệp Tiềm Bạch thản nhiên đáp: “Đặt trước hai tháng mới có chỗ.”
“Vậy tức là bọn em được hưởng ké rồi.” Tả Khâu hồn nhiên nhìn ra ngoài: “Nhìn thấy hàng người dài như vậy, bữa này ngon càng thêm ngon…”
Mao Tô Hòa lườm cậu một cái, nếm thử đồ ăn được làm vô cùng bắt mắt: “Được cái đồ ăn của nhà hàng này đáng để khách xếp hàng chờ đợi, cũng nhờ có đàn anh cả.”
Diệp Tiềm Bạch chống cằm, cũng nhìn ra ngoài: “Không có gì, nhà hàng tốt phải để người có thể hiểu được tâm ý tới ăn mới vui.”
Mao Tô Hòa nghẹn lời, không biết nên tiếp lời kiểu gì.
Tả Khâu thêm dầu vào lửa: “Anh, anh và đàn chị hay cãi nhau lắm soa?”
Diệp Tiềm Bạch lơ đãng gật đầu.
“Vậy sao hai người còn chơi được với nhau lâu thế?”
“Hết cách thôi.” Giọng điệu Diệp Tiềm Bạch trở nên bất lực: “Nếu nhà cậu và nhà người này chỉ cách nhau một đoạn đường, nếu hai người cùng nhau đi mẫu giáo, học tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học.”
Nếu như mọi điều xảy ra trong cuộc đời người này luôn có liên quan tới cậu…
Tả Khâu mường tượng, lẩm bẩm: “Đúng thật, không thân cũng phải thân.”
Mao Tô Hòa ngưỡng mộ: “Em cũng rất muốn có một người bạn cùng em lớn lên như thế, cảm giác sẽ rất tốt.”
“Rất tốt sao?” Cậu mân mê sợi tóc đen mới mọc lên: “Có một người bạn như vậy sẽ giống như sợi tóc đen này, cho dù liên tục nhuộm chân, tới cuối cùng nó vẫn sẽ mọc ra.”
Tả Khâu ngơ ngác: “Hả?”
Nhân viên mang món khác lên, Diệp Tiềm Bạch cầm dĩa nói: “Ý là rất chướng mắt.”
Mao Tô Hòa mỉm cười: “Vậy đúng thật là…” Cô ấy ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Bạn chí cốt.”
***
“Hắt xì…” Trong căn hộ cũ ở Yau Ma Tei, Vưu Tuyết Trân hắt xì một cái rất to.
Cô vội lấy tay che lại, không phá hỏng bầu không khí trên bàn ăn, nhưng họ cũng đã ăn xong hết, giờ đang ăn hoa quả tráng miệng. Bà nội vô cùng quan tâm, đưa giấy cho cô, hỏi có phải cô bị cảm hay không.
Vưu Tuyết Trân xoa mũi, cười nói: “Không sao đâu bà, chắc là ai đang nói xấu sau lưng cháu thôi.”
Mạnh Sĩ Long đi ra từ nhà bếp, tay vẫn còn mùi dầu rửa bát. Anh ngồi xổm trước kệ tivi, lấy đĩa phim tối qua chưa xem được, hỏi bà: “Hôm nay bà muốn xem không?”
Bà nội ngáp mấy cái, tỏ ra vô cùng mệt mỏi: “Thôi thôi, ngủ sớm dưỡng nhan quan trọng hơn. Đón sinh nhật là lại già thêm một tuổi, càng phải chú trọng tới việc chăm sóc bản thân. Hai đứa cứ chơi đi.” Bà đứng dậy đi vào phòng, đi được mấy bước lại quay lại: “Ba người chúng ta chụp chung một bức ha.”
Vưu Tuyết Trân chủ động đề nghị: “Dùng điện thoại cháu đi, cháu nhiều app làm đẹp lắm!”
Bà nội cười rạng rỡ: “Được được được.”
Vưu Tuyết Trân cầm điện thoại đứng phía trước, tiếp đó là bà nội, người đứng ngoài rìa là Mạnh Sĩ Long. Màn hình điện thoại phản chiếu cả ba người, cô đếm ngược rồi ấn chụp.
Sau khi chụp xong, người xấu nhất trong ảnh lại là Mạnh Sĩ Long.
Cằm anh sẽ rất đẹp nếu chụp bằng camera thường, nhưng khi thêm lớp filter, nó lại trở nên sắc bén quá đà, có thể sánh ngang với yên xe đạp.
Bà nội mặc kệ sống chết của Mạnh Sĩ Long, bà thấy bản thân đẹp thì vô cùng hài lòng nói phải đi rửa bức ảnh này ra, lồng vào khung ảnh cô tặng.
Khi bà nội vào phòng, Vưu Tuyết Trân áy náy nhìn Mạnh Sĩ Long: “Sớm biết vậy tôi đã chỉnh filter bớt đi rồi…”
Bức ảnh này mà được rửa rồi lồng vào khung ảnh, chắc chắn nó sẽ trở thành hố đen lịch sử.
Mạnh Sĩ Long không chút bận tâm: “Tôi còn có lúc xấu hơn này nhiều.”
“Ảnh của anh?”
“Ảnh chụp chung của tôi lúc nhỏ và bà nội, ở trong phòng tôi.” Anh nghiêng đầu: “Cô muốn xem không?”
“Muốn muốn muốn!”
Cô rất tò mò về Mạnh Sĩ Long lúc nhỏ.
Mạnh Sĩ Long đẩy cửa, ra hiệu cho cô đi vào.
Vưu Tuyết Trân đứng bên mép cửa nhìn vào trong. Ngoại trừ phòng Diệp Tiềm Bạch ra thì đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào phòng đàn ông, cảm giác vô cùng mới lạ. Căn phòng khá nhỏ, ký túc của cô đã chật lắm rồi, căn phòng này chỉ bằng một nửa ký túc. Thế nhưng ở nơi tấc tấc vàng như Hồng Kông, đây là điều dễ hiểu, cũng may bên cạnh giường còn có cửa sổ nhỏ, xua tan đi phần nào sự bí bách trong phòng. Mỗi tội cửa sổ cũng nhỏ tới đáng thương, rèm được kéo ra một nửa, loáng thoáng nhìn thấy cảnh đường phố bên ngoài.
Thứ nhỏ nhất là giường của anh, cảm giác không thể chứa hết được Mạnh Sĩ Long.
Mạnh Sĩ Long nhận ra ánh mắt cô đang dạo chơi quanh phòng mình, anh ngồi xuống, vỗ vào chiếc gối duy nhất: “Đây là giường của tôi khi tới nhà bà lúc trước, về sau bà vẫn luôn giữ căn phòng này lại cho tôi. Tôi cũng không hay về đây lắm nên vẫn dùng giường ngày trước. Tôi nhớ khi đó tôi chỉ cao… một mét sáu.”
“Một mét sáu???” Vưu Tuyết Trân trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi người sắp chạm tới trần nhà có liên quan gì tới con số một mét sáu.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Anh cười thản nhiên: “Đúng thế, lúc học cấp hai, tôi liên tục bị gọi là thằng lùn. Chiều cao của tôi phát triển chậm hơn người khác, học cấp ba mới bắt đầu cao, điều này đã làm bố tôi giật nảy mình.”
Khoảng thời gian bị trêu ghẹo, dè bỉu vì chiều cao lại hóa thành một câu nói bâng quơ qua miệng anh.
Vưu Tuyết Trân đi vào phòng, kéo ghế mây cạnh bàn ra rồi ngồi xuống, nhàn nhã nói tới chuyện lúc nhỏ với anh: “Trước đây hình như tôi từng kể với anh… Có một ngày nọ, kênh tôi thích nghe đột nhiên kết nối được với Hồng Kông, sau đó tôi đã nghe được thông tin về thuyền ở cảng Victoria, còn có cáp treo ở núi Thái Bình…. Tôi chỉ nghe được một vài con số, nói chung không được rõ ràng lắm. Anh còn nhớ chứ?”
Anh gật đầu, nhưng không hiểu tại sao cô đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Sau đó tôi kể chuyện này với bạn cùng lớp, không một ai tin tôi. Họ nói vì để thu hút sự chú ý của người khác nên tôi đã bịa ra câu chuyện này, thế là họ liên tục gọi tôi là bà hoàng chém gió.”
Người vừa nãy còn mỉm cười lập tức nhíu mày khi nghe thấy lời cô nói. Biểu cảm hai người hoán đổi cho nhau, người đang cười đã biến thành Vưu Tuyết Trân.
“Sau đó tôi tức điên lên, làm ra chuyện vô cùng động trời!”
“Chuyện gì?”
“Tôi lén viết một bức thư cho kênh vô tuyến ở Hồng Kông đó, nói 6 giờ 18 phút ngày 3 tháng 11 tôi vô tình kết nối với tín hiệu của đài họ, sau đó tôi viết lại mấy con số tôi nghe được khi đó ra. Ở phần kết tôi có viết, hy vọng anh chị có thể làm chứng cho em, viết cho em một bức thư phản hồi!”
Trước mắt Mạnh Sĩ Long bất chợt xuất hiện một đứa trẻ đang tức giận tới mức phồng mồm trợn má, hao tâm tổn sức lắm mới tìm được địa chỉ của nơi xa xôi, dùng tiền tiết kiệm của mình đi mua bưu thiết, sau đó viết một bài văn dài hoặc có khi còn chèn cả phiên âm chữ Hán vào.
Đối với trẻ con, đây quả thật là chuyện vô cùng động trời.
Nghĩ tới đây, lông mày đang nhíu chặt của anh lại bất giác giãn ra, khóe mắt cong cong, không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao? Bên đó phản hồi thư của cô chứ?”
Vưu Tuyết Trân ngạo nghễ vỗ ngực: “Đương nhiên rồi! Hơn nữa ngày tôi nhận được thư của họ trùng hợp là Giáng Sinh. Về sau mấy người bạn kia phục tôi sát đất.” Cô nói tiếp: “Những người ban đầu cười nhạo anh khi đó chắc chắn cũng sẽ khâm phục anh nếu họ thấy dáng vẻ của anh hiện giờ.”
Mạnh Sĩ Long cười rạng rỡ, cuối cùng đã hiểu mục đích khi cô kể một câu chuyện dài như vậy. Cô đang an ủi anh.
Vưu Tuyết Trân nhìn anh cười, cảm giác khác hoàn toàn so với nụ cười khi kể tới chuyện lúc nhỏ. Nụ cười hiện tại như được điểm thêm một lớp anh đào hồng phấn.
Dường anh nhận ra mình cười hơi quá nên đã tém tém lại, hỏi tiếp: “Thế nên bây giờ cô mới thích nghe đài vô tuyến thế?”
“Một phần lý do cũng là vậy.” Vưu Tuyết Trân nghĩ tới đoạn quảng cáo nhìn thấy trước đó, cảm xúc chợt xuống dốc: “Đáng tiếc kênh tôi thích nghe sắp dừng hoạt động rồi.”
“Tại sao?”
“Tôi cũng không rõ lý do cụ thể, tóm lại rất ít người thích nghe vô tuyến điện, muốn liên tục hoạt động chỉ vì sở thích của số ít thì rất khó. Về sau ngày nào tôi cũng đăng nhập vào web đó xem, họ không cập nhật thêm gì kể từ thông báo đó. Mặc dù tôi rất muốn nghe tiếp…” Vì sợ anh sẽ cảm thấy cô bi lụy sau khi nghe chuyện này như Viên Tinh đợt trước, do vậy cô nói thêm: “Kể ra thì cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát. Được rồi được rồi, nói đi xa quá rồi, vừa nãy anh nói muốn cho tôi xem ảnh mà.”
“Ở trên bàn sau lưng cô.”
Vưu Tuyết Trân quay đầu lại liền thấy bức ảnh xấu xí mà anh nói.
Nhìn có vẻ là ảnh chụp ở trên cáp treo, trong ảnh có ba người, Mạnh Sĩ long lúc nhỏ, bà nội, còn có một người phụ nữ khá giống Mạnh Sĩ Long.
Mạnh Sĩ Long đi tới, chỉ vào người phụ nữ trong ảnh: “Đây là mẹ tôi.”
“Bà ấy…”
Mạnh Sĩ Long im lặng, Vưu Tuyết Trân nghe được đáp án từ sự im lặng của anh. Cô vừa muốn nói gì đó để chuyển chủ đề, nhưng anh lại vén ống tay áo lên, để lộ toàn bộ hình xăm cô chưa bao giờ nhìn thấy. Đó là một đóa hoa sơn trà đỏ rực.
“Đây là loài hoa mẹ tôi thích nhất.” Mạnh Sĩ Long bình thản kể lại: “Bà trái ngược hoàn toàn với bà nội, không thích chụp ảnh. Ngoại trừ ảnh kỷ niệm ngày cưới chụp với bố tôi ra thì chỉ còn bức này, vậy nên tôi đã để bức này lại cho bà nội làm kỷ niệm, còn mình thì xăm loài hoa bà thích nhất lên người.”
Vưu Tuyết Trân khó xử: “… Tôi xin lỗi.”
Anh lắc đầu, cọ ngón tay vào khung ảnh: “Đây là ảnh chụp lúc họ đưa tôi tới núi Thái Bình. mặc dù tôi không còn nhớ nữa, nhưng về sau khi nhìn thấy bức ảnh này, tôi có thể nhớ mang máng hoàng hôn hôm đó vô cùng đẹp.”
Trong ảnh là cảnh chiều tà soi sáng khắp nơi. Cho dù trải qua bao năm tháng, màu ảnh cũng nhạt dần, nhưng hoàng hôn quá đỗi chói lóa ấy dường như vẫn có thể phát ra ánh lửa khi đầu ngón tay chạm vào, tiếp đó thiêu đốt ảnh giấy mỏng manh. Hoàng hôn ấy đẹp tới nỗi như cảnh hư ảo chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh.
Nửa tiếng sau đó, cô ngồi trên ghế mây trong phòng anh, anh ngồi trên giường đơn, hai người mặt đối mặt, cách nhau nửa tấm thảm, nói về quá khứ của anh. Đèn neon trên tấm biển quảng cáo bên ngoài vẫn lấp lánh liên tục, chuyển dần từ ánh đỏ cam sang xanh lam rồi tím đậm, quanh đi quẩn lại lại quay về màu đỏ cam. Ánh đèn xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi vào giường, khiến người ngồi trên giường vốn đã ngượng ngùng nay còn ngại hơn.
Trên bàn có một cuốn sổ tay nuôi nhím, dưới gầm giường có một chiếc hộp ngoại trừ anh của khi đó thì không ai có thể mở ra được, nhưng tới giờ chính anh cũng quên mất bên trong hộp có gì. Anh lén nhìn một cái, nghi hoặc hồi lâu rồi mở ra trước mặt cô.
Bên trong là thẻ sưu tầm của cửa hàng cá viên, hai thanh kẹo socola đã chảy, còn có một quyển tạp chí địa lí, một tấm bookmark kẹp ở trang 16, trang đó có hình ảnh núi lửa Bromo, tiêu đề của bài văn tờ bookmark đang kẹp là: Ước mơ của tôi.
Vưu Tuyết Trân liếc qua dòng đầu tiên: “Ước mơ của tôi là tận mắt nhìn thấy núi lửa Bromo, nghe đồn nó là nơi giống mặt trăng nhất trên thế giới…”
Anh nhanh chóng đóng hộp lại.
Vưu Tuyết Trân cười hỏi: “Anh thích núi lửa sao?”
Anh ngại ngùng đáp: “… Lúc nhỏ.”
“Bây giờ không thích nữa?”
“Cũng không phải… Chỉ là tôi thấy hình như đây không được coi là ước mơ. Bố tôi nói ước mơ này quá đơn giản so với ước mơ của người khác, không đáng nhắc tới.”
Vưu Tuyết Trân không đồng tình, bĩu môi: “Tại sao ước mơ cứ phải là những điều to lớn, xa vời. Tôi thấy chỉ đơn giản muốn đi xem núi lửa cũng được mà. Ước mơ là mơ và ước, rõ ràng đều là những từ đại diện cho sự mềm mại, nhẹ nhàng, nếu gán ghép cho nó vỏ bọc quá nặng nề sẽ khiến nó phải nặng nề rơi xuống, thế là ngoài miệng mọi người nói là ước mơ, thực tế lại đang bôi tro trát trấu lên mặt mình.”
Anh nghe thấy cô nghiêm túc nói một tràng những điều linh tinh bèn nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy ước mơ hiện giờ của cô là gì?”
Vưu Tuyết Trân sững sờ.
Suy nghĩ đầu tiên của cô không phải là tốt nghiệp, không phải tìm một công việc tốt, không phải trở nên xuất sắc, bao người ngưỡng mộ, mà là…
Mạnh Sĩ Long nhìn cô: “Hồi sinh đài vô tuyến điện đó?”
Cô bàng hoàng: “Sao anh đoán ra…”
“Mặc dù vừa nãy cô nói đó không phải chuyện gì to tát, nhưng ánh mắt của cô lại cho tôi thấy điều khác.”
Vưu Tuyết Trân cúi đầu, khẽ ừm một tiếng: “Nhưng tôi cũng không biết giúp kiểu gì, hình như cũng chỉ có thể trơ mắt để vậy thôi.”
Mạnh Sĩ Long nhíu mày suy tư.
Một lúc lâu sau, anh cho cô một đáp án mà cô không bao giờ nghĩ tới: “Chi bằng cô sáng lập một kênh mới.”
Vưu Tuyết Trân hoang mang: “Anh có biết câu này nghe y như việc tạo ra một tên lửa mới… Nó là chuyện rất phức tạp đấy!”
Anh cười: “Vậy không phải càng ngầu hơn sao?”
Vưu Tuyết Trân vội xua tay: “Không được không được.”
Anh không hề tức giận khi bị phản bác, tự kiểm điểm: “Là tôi không hiểu rõ về việc này, cô cứ coi như tôi đang nói linh tinh đi.” Sau đó anh đứng dậy, đi vào nhà bếp, pha hai cốc nước chanh lạnh rồi mang vào phòng, tay còn cầm đĩa phim.
“Là Thực thần sao?”
“Tôi tìm thấy ở góc dưới cùng tủ đĩa, cô có muốn xem lại không?”
“Xem chứ!”
Anh mở máy tính đời cũ lên, bỏ đĩa vào máy, sau đó đặt máy xuống thảm, tiếp đó vỗ vào chỗ cạnh mình, mời cô tới xem cùng.
Vưu Tuyết Trân đứng dậy, quay đầu nhìn thấy cửa phòng vẫn chưa đóng hẳn, cô chỉ vào cửa: “Cửa vẫn chưa đóng kìa, tôi đi đóng cửa.”
“Để hé đi.” Mạnh Sĩ Long chợt nói: “Tôi cố tình không đóng.”
“Hả? Tại sao?”
“Lần đầu tiên cô tới nhà chơi, lại còn là phòng của tôi… Tôi sợ cô sẽ khó chịu khi ở trong không gian lạ khép kín.”
Sau khi anh nói xong câu này, cô thật sự cảm nhận được cảm giác an toàn phù hợp trong căn phòng này.
Cô gật đầu, cứ để cửa hé mở, đi tới thảm rồi ngồi xuống cạnh anh, dùng ngôn ngữ cơ thể nói cho anh biết, cô vô cùng thoải mái.
Nhưng vì không để ý tới khoảng cách chỗ ngồi, do vậy khi đầu gối chạm xuống đất, cô đã va nhẹ vào người anh.
Cô lập tức nhớ tới đêm họ ngồi cạnh nhau ngoài bờ biển để xem phim. Điểm khác biệt duy nhất là hiện tại xung quanh có bốn bức tường, không còn đám đông, thế giới thu nhỏ lại chỉ còn anh và cô. Dường như họ đã bị thả vào trong bộ phim, trở thành nhân vật nhỏ bé nào đó, lúc này đang bị khán giả bên ngoài quan sát.
Vưu Tuyết Trân cầm cốc nước chanh lạnh, hơi nước từ đá tan thấm ướt đầu ngón tay. Cô đặt cốc ra xa chút, lén lau tay vào vạt áo.
Mạnh Sĩ Long chăm chú xem phim, không hề nhận ra cô đã lặng lẽ ngồi dịch ra xa.
Tình tiết y hệt như trong tâm trí được tái hiện lại, Vưu Tuyết Trân nhìn màn hình nhỏ bé, dần dần đã nhập tâm vào bộ phim hơn. Có lẽ mỗi người đều có sở thích, lịch trình của riêng mình, ai cũng có những việc bản thân muốn làm vào đêm Giáng Sinh. Đối với họ, điều cả hai muốn làm chính là xem Thực thần.
Khi nam chính gặp được cô gái mình yêu thầm nơi đường phố nhộn nhịp, giai điệu ca khúc Tình đầu vang lên, hai người bất giác ngân nga theo. Hiển nhiên Mạnh Sĩ Long lấn át hơn hẳn, cô không muốn múa rìu qua mắt thợ nên chỉ ngân nga giai điệu, còn anh thì hát hẳn cả lời.
“Tình yêu không có kinh nghiệm nào, hôm nay là lần đầu nhận ra…” Yết hầu anh chuyển động theo lời hát, ánh mắt đã chuyển tới mặt cô từ lúc nào.
Gió thổi làm rèm cửa sổ khẽ lay động, biển quảng cáo bên ngoài đã chuyển màu cam đỏ, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy.
Vưu Tuyết Trân vô thức cầm cốc nước lên, đá đã tan hẳn, hơi nước thấm đẫm lòng bàn tay cô.
“Từng giây từng phút đều khao khát được gặp cô ấy.”
Đây là lời bài hát gốc.
Anh lại nhìn cô, cố tình hát sai: “Từng giây từng phút đều khao khát được gặp em.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương