Đèn Neon Thời Tiết
Chương 34: Những điều tất yếu của buổi hẹn hò cổ điển
Dịch: Lá Nhỏ
Vưu Tuyết Trân uống một ngụm nước chanh, khi nuốt xuống, cổ họng chợt trở nên căng thẳng.
Mạnh Sĩ Long ngân nga xong thì hỏi cô: “Tôi hát cũng ổn chứ?”
“Rất hay.” Cô ậm ờ đáp: “Nhưng mà anh hát sai lời rồi.”
“Vậy sao…” Anh cười, nghiêng đầu tiếp tục xem phim.
Tâm trí Vưu Tuyết Trân vẫn còn đang nhớ về đoạn phim thoáng qua vừa nãy.
Phim quay tới quán bò viên, Mạnh Sĩ Long ấn tạm dừng, hỏi: “Bây giờ cô còn ăn được nữa không? Tôi đưa cô đi tới một nơi.” Anh chỉ vào màn hình: “Ăn cái này.”
“Muốn chứ!” Vưu Tuyết Trân vội vàng đáp. Cô hơi ngại nếu phải tiếp tục ở riêng với Mạnh Sĩ Long trong căn phòng nhỏ hẹp này, lời đề nghị của anh vừa hay như lối thoát dành cho cô.
Hai người tạm gác nửa phần còn lại của bộ phim sang một bên, rón rén đi ra khỏi nhà, hòa mình vào đường phố tấp nập.
Mạnh Sĩ Long đi bên ngoài, đối chọi với dòng người như sóng thần cho cô. Trước đây khi họ đi cùng nhau, anh sẽ giữ khoảng cách nhất định với cô, nhưng lần này lại đi ngay sát cạnh cô, tay bên phía cô thì đút túi quần, tay hướng ra đoàn người bên ngoài thì buông thõng cạnh mép quần, ngón tay liên tục nắm chặt rồi lại buông.
Hai người rẽ ngang rẽ dọc một hồi, tiếp đó đi vào con phố nhỏ, quán Mạnh Sĩ Long muốn đưa cô tới nằm ở đầu phố. Cửa hàng đó rất nhỏ, xung quanh là những cửa hàng tiện lợi khác chen chúc nhau, trong cửa hàng chỉ có sáu bàn, bàn nào cũng chật kín người, ngoài cửa còn có dòng người đang chờ xếp hàng.
“Đây là chỗ trước đây tôi thường hay tối.” Mạnh Sĩ Long dẫn cô ra đứng cuối hàng: “Vừa ngon lại rẻ, nhược điểm duy nhất là phải xếp hàng.”
Vưu Tuyết Trân cho anh xem màn hình điện thoại đang hiển thị chưa tới tám giờ: “Không sao, vẫn còn sớm.”
“Tôi thấy sẽ phải xếp hàng rất lâu.” Mạnh Sĩ Long chợt nói: “Nhưng bây giờ tôi không thấy đây là nhược điểm của quán.”
“Hả?”
Anh nhìn cô chằm chằm sau đó nghiêng đầu sang hướng khác: “Không có gì.”
Vưu Tuyết Trân khó hiểu, nhưng Mạnh Sĩ Long lại không hề có ý định giải thích.
Dòng người di chuyển rất chậm, đợi mãi mới có một bàn đi vào bên trong. Cho dù chán nhưng Vưu Tuyết Trân vẫn ngại không lấy điện thoại ra nghịch, bởi vì Mạnh Sĩ Long cũng không xem điện thoại, một mình cô xem sẽ rất mất lịch sự.
Nhưng đứng đợi mãi cũng chán, cô chỉ đành dè dặt chọc Mạnh Sĩ Long, hào hứng nói: “Chi bằng nhân lúc này anh dạy tôi mấy câu tiếng Quảng thường dùng đi.”
“Cô muốn học gì?”
“Ví dụ như đi ăn cơm, gọi món này, tóm lại là mấy câu đơn giản hay dùng tới ấy.”
“Nếu để gọi nhân viên phục vụ thì thường sẽ nói “Wú gāi” trước, nó kiểu như excuse me vậy.” Mạnh Sĩ Long lập tức biến thành giáo viên dạy tiếng Quảng: “Không đọc được tên món thì cứ chỉ vào chữ trên menu, nói tôi muốn gọi món này. Thanh toán là “máidān”.”
Vưu Tuyết Trân nhại lại, mấy từ đơn này rất đơn giản, cô bắt chước không gặp khó khăn gì, ngược lại còn hứng thú hơn.
“Anh dạy tôi thêm mấy từ khó hơn đi!”
Mạnh Sĩ Long khó xử, không biết nên dạy gì tiếp. Anh gãi trán, lúc này mới lấy điện thoại ra, nói: “Tôi search đã.”
Vưu Tuyết Trân buồn cười khi thấy dáng vẻ khó xử của anh, cửa hàng bán đĩa nhạc bên cạnh đã đổi bài hát khác mà anh vẫn đang tìm kiếm nội dung dạy.
Bỗng chợt bên tai vang lên giai điệu quen thuộc, Vưu Tuyết Trân có cảm giác dường như đã nghe bài này ở đâu đó, nhưng lại không sao nhớ ra được. Cảm giác này vô cùng khó chịu, cô ép bản thân nhất định phải nhớ ra cho bằng được.
Mãi cho tới khi giọng nam cất lên, ký ức mới ùa về, cô lập tức nhớ ra đây là bài hát mình loáng thoáng nghe thấy ở đường hầm khi xe bus đi qua, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Giai điệu này hay tới xao xuyến lòng người, đáng tiếc cô không hiểu họ đang hát gì.
Cô mở app nghe nhạc gợi ý tên bài hát ra, nhưng xung quanh quá ồn nên app không nghe ra được.
Vưu Tuyết Trân vỗ Mạnh Sĩ Long, kéo sự chú ý của anh từ công cụ tìm kiếm về, hỏi: “Anh biết đây là bài gì không?”
Anh mờ mịt lắc đầu.
“Vậy lời bài hát này nghĩa là gì? Anh dịch hộ tôi đi, sau tôi search xem.”
Anh chú tâm lắng nghe: “Là bài hát tình ca…”
Sau đó anh dịch lời bài hát cho cô nghe: “Sau bữa ăn em có mệt không, nếu không đi dạo với anh nhé, sau đó anh sẽ đưa em về nhà.”
Vưu Tuyết Trân cúi đầu nhập lời bài hát anh đọc vào thanh tìm kiếm, tên bài hát lập tức hiện ra.
“Tìm ra rồi!” Cô cho anh xem kết quả tìm kiếm, là bài Những điều tất yếu của buổi hẹn hò cổ điển.
“Tên và lời bài hát đều rất hay.” Anh ngập ngừng giây lát rồi hỏi: “Vậy cô thích kiểu hẹn hò cổ điển như lời bài hát này không?”
“Gì cơ?”
“Nếu cô hẹn hò với người mình thích, cô muốn buổi hẹn hò ấy như thế nào?”
Lần này tới lượt Vưu Tuyết Trân hoang mang. Điều đầu tiên hiện lên là gương mặt của Diệp Tiềm Bạch, nhưng cô không thể tưởng tượng ra buổi hẹn hò của họ sẽ như thế nào. Thân phận bạn bè đã rập khuôn mối quan hệ giữa họ. Cô có thể tưởng tượng ra buổi hẹn hò của mình và một người xa lạ bên cạnh, của cậu và người con gái khác, nhưng lại không thể tưởng tượng nổi buổi hẹn hò của họ.
Cô trả lời qua loa: “Tôi thấy kiểu hẹn hò như lời bài hát cũng ok.” Sau đó cô lập tức đổi chủ đề: “Anh đừng chỉ hỏi tôi nữa, còn anh thì sao?”
“Tôi sao?” Anh nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: “Tôi sẽ phối hợp theo điều cô ấy muốn. Ví dụ như nếu cô ấy thích kiểu cổ điển, tôi có thể không nắm tay cô ấy suốt chặng đường, nhưng…”
Nói tới đây, Mạnh Sĩ Long đột nhiên ngừng lại, Vưu Tuyết Trân không nghe được câu tiếp theo thì không khỏi tò mò: “Nhưng gì?”
Thấy cô dò hỏi, anh mới nói lời đã nuốt xuống ra: “Nhưng tôi sẽ xí sòng qú fǎn wū qǐ kǎi zuìhòu, rěn wú zhù xī qú zhě.”
Vưu Tuyết Trân choáng váng, nghe tai này lọt tai kia, cô kháng nghị: “Anh ăn gian! Tôi không hiểu!”
Anh cười: “Vậy coi như đây là bài tập cho cô đi.”
“Xí…”
Người xếp hàng trước họ đã đi vào trong, cuối cùng hai người cũng có thể vào thưởng thức, Vưu Tuyết Trân ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ đồ ăn, sự chú ý của cô lập tức chuyển tới menu.
Hai bát bò viên nghi ngút khói được mang lên, họ gọi hai loại khác nhau. Mạnh Sĩ Long chủ động múc một viên bò chưa động tới cho cô: “Cô thử của tôi xem.”
Vưu Tuyết Trân cũng không khách sáo, đẩy bát của mình qua: “Vậy chúng ta đổi cho nhau xem.”
Anh nhận lấy bát của cô, dùng đũa sạch chọc vào một viên bò.
Cả hai đều là kiểu người không nói chuyện khi ăn, cúi đầu chuyên tâm thưởng thức đồ ăn trong bát. Sau khi chia mấy viên cho Mạnh Sĩ Long, Vưu Tuyết Trân bỏ thêm rất nhiều ớt vào bát của mình, tới nỗi ăn xong người cô đầm đìa mồ hôi, sảng khoái ợ một tiếng.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô vội che miệng lại, xua tay nói: “Lần này thật sự ăn no tới không thở nổi rồi.”
Mạnh Sĩ Long đưa giấy cho cô, bâng quơ hỏi: “Vậy đi dạo cho tiêu cơm nhé?”
Khi nhận giấy, cô vô tình chạm vào đầu ngón tay của anh, trong đầu hiện lên câu hát vang lên ban nãy, lúc này giấy ăn cũng nằm gọn trong lòng bàn tay cô: “Sau bữa ăn em có mệt không, nếu không đi dạo với anh nhé, sau đó anh sẽ đưa em về nhà.”
Trái tim cô chợt đập nhanh tới lạ.
Cô không nói gì, điện thoại trong túi quần anh chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Cùng lúc đó, điện thoại cô đặt trên bàn cũng rung theo. Ba người kia đã ăn xong bữa tiệc Giáng Sinh, đang hỏi hai người họ và Viên Tinh có muốn tới đỉnh núi Thái Bình ngắm cảnh đêm không.
Viên Tinh vừa xem xong buổi concert nên lập tức đồng ý.
Giấy ăn trong tay Vưu Tuyết Trân bất giác bị vò nát, cô buông tay ra, thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta đi với họ chứ?”
Mạnh Sĩ Long trả lời tin nhắn trong nhóm: “Được.”
Chín giờ tối tàu điện ngầm vẫn chật kín người, họ đã lên khoang cuối cùng của tàu nhưng vẫn phải chen chúc. Mạnh Sĩ Long quay lưng che chắn cô khỏi dòng người xô bồ, cô đứng trong khoảng không nhỏ hẹp tạo nên từ cánh tay anh, lảo đảo đi hết trạm này tới trạm khác… Thì ra cũng có lúc tàu điện ngầm là một con thuyền, sẽ khiến người ta choáng váng.
Vưu Tuyết Trân lén ngước nhìn cằm Mạnh Sĩ Long, trong đầu chợt thoáng qua suy nghĩ ấy.
***
Khi họ tới chân núi, chỉ còn Viên Tinh vẫn chưa có mặt. Tả Khâu xách nước chanh và trà chanh lạnh đóng gói từ nhà hàng, nói lát nữa khi lên núi rồi sẽ uống. Cậu chàng cũng thức thời, không nhắc tới chuyện không vui khiến cả nhóm phải tách ra để ăn cơm.
Mạnh Sĩ Long lấy ví tiền ra, nói vậy tôi mời mọi người ngồi cáp treo, sau đó chạy tới cửa mua vé.
Vưu Tuyết Trân vỗ Tả Khâu rồi nói cảm ơn. Tả Khâu nhìn về phía Diệp Tiềm Bạch, hất cằm: “Chị cảm ơn đàn anh ấy, anh ấy là người trả tiền.”
Diệp Tiềm Bạch không nói gì. Vừa nãy ở trong nhóm cậu cũng vậy, lúc này Vưu Tuyết Trân và Diệp Tiềm Bạch đứng cách nhau hai người, cậu cúi đầu nghịch điện thoại, ra vẻ rất bận.
Vưu Tuyết Trân do dự giây lát, sau đó lặng lẽ đi qua, huých cánh tay Diệp Tiềm Bạch. Diệp Tiềm Bạch không cả ngẩng đầu lên, còn quay lưng sang một bên.
Cơn giận của Vưu Tuyết Trân đã nguôi ngoai, cô tự thấy lần cãi cọ này cô là người sai trước, vậy nên mới cam tâm tình nguyện cúi đầu trước.
Vưu Tuyết Trân lại lẳng lặng đi tới góc cậu quay lưng, huých vào người cậu.
Lúc này Diệp Tiềm Bạch mới thôi nghịch điện thoại, bày ra vẻ mặt đừng làm phiền tôi, nói: “Làm gì?”
Vưu Tuyết Trân khó chịu nói: “Ngày mai cậu muốn ăn gì, tôi mời là được chứ gì.”
Vừa nói xong cô đã liếc thấy màn hình điện thoại của cậu. Cậu đang nhắn tin trên Wechat, vừa nhìn biệt danh và avatar của đối phương đã biết là con gái. Cô liếc qua vài câu đối thoại, đối phương hỏi cậu đang làm gì, cậu không trả lời, nội dung trò chuyện rất nhạt nhẽo.
Thấy vậy Vưu Tuyết Trân im lặng một hồi, sau đó đứng thẳng người, giọng điệu lạnh nhạt: “Không quá 50 đô Hồng Kông là được.”
Diệp Tiềm Bạch trợn tròn mắt: “Này mà gọi là mời? Cậu có thành ý không đấy?”
“Ờ.” Vưu Tuyết Trân nhún vai: “Cậu không cần tôi mời thì thôi.”
Cô rời đi, lúc này ánh mắt Diệp Tiềm Bạch mới rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn theo bóng lưng của cô. Cậu há miệng rồi lại mím chặt môi, bực bội tắt điện thoại.
Cuối cùng Viên Tinh đã tới, mọi người ngồi cáp treo lên đỉnh núi Thái Bình.
Vưu Tuyết Trân vẫn còn buồn bực chuyện vừa rồi nên chui xuống cuối, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài. Đây là cảnh tượng cô đã chờ mong rất lâu, hôm nay được thật sự trải nghiệm, nhưng vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thật.
Cô lại bắt đầu ảo tưởng, ngày cô nhận được tín hiệu đài vào mười bốn năm trước, cáp treo này cũng đang hoạt động như hiện giờ. Có bao nhiêu người đã ngồi ở đây? Ai đã ngồi ở chỗ cô hiện tại? Liệu cảm xúc của người đó khi nhìn thấy cảnh tượng này có gì khác với cô?
Cáp treo đi tới trạm Lăng Tiêu Đình trên đỉnh núi, họ còn chưa đi xuống đã giật mình trước dòng người chen chúc trước mắt. Tất cả chỉ toàn là bóng người nhấp nhô, đây nào phải đi ngắm cảnh, rõ ràng đi để ngắm đầu người.
Mạnh Sĩ Long nhìn xung quanh, kiến nghị: “Hay là tôi đưa mọi người tới đường Lugard nhé, chắc ở đó sẽ ít người hơn chút, cũng là nơi ngắm cảnh đẹp.”
Viên Tinh chui ra từ concert đã đủ mệt, nghĩ tới việc phải chen chúc thêm ở đây, cô ấy đã không chịu nổi. Lúc này cô ấy không khỏi thấy bản thân thông minh khi nhờ Mạnh Sĩ Long đưa mọi người đi chơi, nghe anh nói vậy cô ấy lập tức nịnh nọt: “Quả nhiên có người bản địa đưa đi là tốt nhất!”
“Nhưng đài ngắm cảnh đó cao hơn, cũng chật hơn, buổi tối lên đó hơi nguy hiểm, mọi người nhất định phải để ý đường đi dưới chân đấy.”
Mạnh Sĩ Long dặn dò xong thì đưa họ đi theo con đường núi bên tay phải. Vưu Tuyết Trân đi cuối cùng theo thói quen. Cô cúi đầu bật đèn flash lên, phía sau chợt có người nào đó, là Diệp Tiềm Bạch cho dù vẫn đang chiến tranh lạnh nhưng vẫn đi sau cô như một thói quen.
Cô thầm thở dài, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn cậu, nhắc nhở cậu chú ý an toàn: “Chán thì đừng nhắn tin nữa, để ý đường kìa.”
Diệp Tiềm Bạch: “Vừa nãy cậu nhìn trộm tin nhắn của tôi?”
“Ai nhìn trộm?” Cô chột dạ: “Điện thoại cậu chình ình ra đó, tôi vô tình liếc thấy thôi.”
Vưu Tuyết Trân lập tức quay đầu đi, Diệp Tiềm Bạch đứng sau nói tiếp: “Không phải tôi nói leo núi chán, mà là ám chỉ bữa ăn vừa nãy.”
Cô sững sờ, bực bội hỏi: “Sao lại chán?”
Phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, cô đợi mãi vẫn không đợi được câu trả lời của Diệp Tiềm Bạch nên quay đầu lại. Cậu đi qua bóng đèn đường núi, từng hạt bụi li ti bay nhảy trên đỉnh đầu cậu.
Không biết cậu nhai kẹo cao su từ lúc nào, thấy cô quay đầu nhìn, cậu mới xoa cằm đáp: “Bởi vì cậu đã bỏ rơi tôi.”
Vưu Tuyết Trân sững sờ, cậu lập tức cười nói: “Nói đùa thôi.”
Cô không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, đèn flash chiếu thẳng vào đường núi ban đêm, ánh sáng trắng rọi qua từng bụi cỏ, tạo cảm giác như tuyết rơi.
Cảnh này rất giống đêm Giáng Sinh nhiều năm trước, là đêm Liên Thành ngập đắm mình trong tuyết.
Có lẽ bởi vì trước khi tới, cô có nói với Mạnh Sĩ Long về tấm tem nhận được vào đêm Giáng Sinh nhiều năm trước, do vậy ký ức bị lãng quên đã lâu nay chợt ùa về.
Khi đó không giống Hồng Kông hiện tại, đêm Giáng Sinh ở Liên Thành năm ấy là đêm có trận mưa tuyết lớn nhất trong ký ức của cô. Một ngày trước đêm Bình An, tuyết đã bắt đầu rơi. Vì tuyết quá lớn nên trường học thông báo tạm nghỉ dạy học, trong đó người vui nhất là Vưu Tuyết Trân.
Cô bị cả lớp nói là kẻ lừa đảo, bà hoàng chém gió, nói dối không chớp mắt, điều này khiến cô vô cùng khó chịu. Họ không hiểu gì về vô tuyến điện, do vậy mới coi những thứ tưởng chừng như không thể kia là lời nói dối hoang đường.
Cô nằm trong chăn, ngắm nhìn tuyết rơi bên ngoài, âm thầm cầu nguyện: Tiếp tục rơi đi, trận tuyết này mãi mãi không dừng lại thì tốt biết mấy. Cô không muốn đi học chút nào, tuyết mau vùi lấp trường học đi!
Đáng tiếc, tiếng lòng của cô không được ông trời chấp thuận. Sáng sớm hôm sau tuyết đã ngừng rơi, nhưng bên ngoài tuyết đã phủ một lớp tuyết dày, thậm chí xe còn không đi đường. Mới sáng sớm đã có người trong khu biệt thự họ ở cầm xẻng xúc tuyết trước cửa xe của mình.
Vưu Tuyết Trân đi ra ngoài kiểm tra hòm thư ở cổng. Sau khi gửi bưu thiếp đi, ngày nào cô cũng sẽ xem hòm thư nhà mình có bức thư hồi âm nào không, điều này đã trở thành việc làm hàng ngày của cô, hệt như ăn cơm và đi ngủ.
Tuyết ngập quá đầu gối, cô run rẩy mở hòm thư ra, hai mắt dần trợn tròn.
Tấm bưu thuyết nhỏ cô ngày nhớ đêm mong đang nằm bên trong.
“Mình nhận được rồi!” Cô nhảy cẫng lên, suýt chút ngã xuống đất: “Mình nhận được rồi!!”
Nhưng tuyết rơi dày như vậy, nhân viên bưu điện giao thư tới kiểu gì? Có lẽ Ông già Noel đã giúp họ chăng? Cô nhanh chóng thuyết phục mình như vậy, hối hả đọc nội dung bưu thiếp.
Phía chính diện của bưu thiếp là cảnh cảng Victoria, ánh đèn lập lòe khắp chốn, đó là điều mà cảnh đêm ở Liên Thành không thể nào so bì được. Phía sau bưu thiếp là lời phản hồi của nhà đài: Cảm ơn em đã theo dõi đài, anh chị làm chứng cho em!
Dấu chấm than còn được in đậm.
So với phong cảnh ở mặt trước, chữ ở mặt sau kém sắc hơn, Vưu Tuyết Trân chợt nghĩ, thì ra người Hồng Kông viết chữ xấu thế.
Mãi cho tới kỳ nghỉ hè cuối cấp tiểu học, Vưu Tuyết Trân mới nhận ra mình đã hiểu lầm người Hồng Kông.
Vào buổi chiều cô và Diệp Tiềm Bạch say khướt trong gác xép, cô tỉnh rượu sớm hơn Diệp Tiềm Bạch một chút, mơ mơ màng màng tìm cầu thang đi xuống, nào ngờ đá phải mấy hộp chất đống trong gác xép.
Kế đó, một chập bưu thiếp in phong cảnh Hồng Kông rơi ra, bên ngoài bao bì là tên cửa hàng: Tiệm in ấn và thiết kế Trân Hảo.
Cô vẫn chưa tỉnh hẳn sau cơn men, lát sau mới thẫn thờ ngồi xuống nhặt bưu thiếp bỏ vào hộp. Trong lúc đó cô vô tình liếc thấy mặt sau của bưu thiếp, chợt thấy một câu nói quen thuộc: Cảm ơn em đã theo dõi đài, anh chị làm chứng cho em!
Hơn một trăm tấm bưu thiếp đều viết câu này ở mặt sau. Điểm khác biệt duy nhất là chữ viết ở mỗi tấm ngày một đẹp hơn, chuyển từ xấu tới mức không nhìn ra được chữ tới thành hình như tấm bưu thiếp cô nhận được.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao sau đêm Giáng Sinh, khi học sinh phải quay lại trường, Diệp Tiềm Bạch đã không đi học. Cô tới nhà thăm cậu, cậu cảm nặng, nằm bệt trên giường, sốt tới người đỏ bừng bừng.
Có lẽ Ông già Noel lặn lội trời tuyết dày đặc, bỏ tấm bưu thiếp vào hòm thư cho cô chính là chàng thiếu niên nhỏ bé này.
Vưu Tuyết Trân uống một ngụm nước chanh, khi nuốt xuống, cổ họng chợt trở nên căng thẳng.
Mạnh Sĩ Long ngân nga xong thì hỏi cô: “Tôi hát cũng ổn chứ?”
“Rất hay.” Cô ậm ờ đáp: “Nhưng mà anh hát sai lời rồi.”
“Vậy sao…” Anh cười, nghiêng đầu tiếp tục xem phim.
Tâm trí Vưu Tuyết Trân vẫn còn đang nhớ về đoạn phim thoáng qua vừa nãy.
Phim quay tới quán bò viên, Mạnh Sĩ Long ấn tạm dừng, hỏi: “Bây giờ cô còn ăn được nữa không? Tôi đưa cô đi tới một nơi.” Anh chỉ vào màn hình: “Ăn cái này.”
“Muốn chứ!” Vưu Tuyết Trân vội vàng đáp. Cô hơi ngại nếu phải tiếp tục ở riêng với Mạnh Sĩ Long trong căn phòng nhỏ hẹp này, lời đề nghị của anh vừa hay như lối thoát dành cho cô.
Hai người tạm gác nửa phần còn lại của bộ phim sang một bên, rón rén đi ra khỏi nhà, hòa mình vào đường phố tấp nập.
Mạnh Sĩ Long đi bên ngoài, đối chọi với dòng người như sóng thần cho cô. Trước đây khi họ đi cùng nhau, anh sẽ giữ khoảng cách nhất định với cô, nhưng lần này lại đi ngay sát cạnh cô, tay bên phía cô thì đút túi quần, tay hướng ra đoàn người bên ngoài thì buông thõng cạnh mép quần, ngón tay liên tục nắm chặt rồi lại buông.
Hai người rẽ ngang rẽ dọc một hồi, tiếp đó đi vào con phố nhỏ, quán Mạnh Sĩ Long muốn đưa cô tới nằm ở đầu phố. Cửa hàng đó rất nhỏ, xung quanh là những cửa hàng tiện lợi khác chen chúc nhau, trong cửa hàng chỉ có sáu bàn, bàn nào cũng chật kín người, ngoài cửa còn có dòng người đang chờ xếp hàng.
“Đây là chỗ trước đây tôi thường hay tối.” Mạnh Sĩ Long dẫn cô ra đứng cuối hàng: “Vừa ngon lại rẻ, nhược điểm duy nhất là phải xếp hàng.”
Vưu Tuyết Trân cho anh xem màn hình điện thoại đang hiển thị chưa tới tám giờ: “Không sao, vẫn còn sớm.”
“Tôi thấy sẽ phải xếp hàng rất lâu.” Mạnh Sĩ Long chợt nói: “Nhưng bây giờ tôi không thấy đây là nhược điểm của quán.”
“Hả?”
Anh nhìn cô chằm chằm sau đó nghiêng đầu sang hướng khác: “Không có gì.”
Vưu Tuyết Trân khó hiểu, nhưng Mạnh Sĩ Long lại không hề có ý định giải thích.
Dòng người di chuyển rất chậm, đợi mãi mới có một bàn đi vào bên trong. Cho dù chán nhưng Vưu Tuyết Trân vẫn ngại không lấy điện thoại ra nghịch, bởi vì Mạnh Sĩ Long cũng không xem điện thoại, một mình cô xem sẽ rất mất lịch sự.
Nhưng đứng đợi mãi cũng chán, cô chỉ đành dè dặt chọc Mạnh Sĩ Long, hào hứng nói: “Chi bằng nhân lúc này anh dạy tôi mấy câu tiếng Quảng thường dùng đi.”
“Cô muốn học gì?”
“Ví dụ như đi ăn cơm, gọi món này, tóm lại là mấy câu đơn giản hay dùng tới ấy.”
“Nếu để gọi nhân viên phục vụ thì thường sẽ nói “Wú gāi” trước, nó kiểu như excuse me vậy.” Mạnh Sĩ Long lập tức biến thành giáo viên dạy tiếng Quảng: “Không đọc được tên món thì cứ chỉ vào chữ trên menu, nói tôi muốn gọi món này. Thanh toán là “máidān”.”
Vưu Tuyết Trân nhại lại, mấy từ đơn này rất đơn giản, cô bắt chước không gặp khó khăn gì, ngược lại còn hứng thú hơn.
“Anh dạy tôi thêm mấy từ khó hơn đi!”
Mạnh Sĩ Long khó xử, không biết nên dạy gì tiếp. Anh gãi trán, lúc này mới lấy điện thoại ra, nói: “Tôi search đã.”
Vưu Tuyết Trân buồn cười khi thấy dáng vẻ khó xử của anh, cửa hàng bán đĩa nhạc bên cạnh đã đổi bài hát khác mà anh vẫn đang tìm kiếm nội dung dạy.
Bỗng chợt bên tai vang lên giai điệu quen thuộc, Vưu Tuyết Trân có cảm giác dường như đã nghe bài này ở đâu đó, nhưng lại không sao nhớ ra được. Cảm giác này vô cùng khó chịu, cô ép bản thân nhất định phải nhớ ra cho bằng được.
Mãi cho tới khi giọng nam cất lên, ký ức mới ùa về, cô lập tức nhớ ra đây là bài hát mình loáng thoáng nghe thấy ở đường hầm khi xe bus đi qua, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Giai điệu này hay tới xao xuyến lòng người, đáng tiếc cô không hiểu họ đang hát gì.
Cô mở app nghe nhạc gợi ý tên bài hát ra, nhưng xung quanh quá ồn nên app không nghe ra được.
Vưu Tuyết Trân vỗ Mạnh Sĩ Long, kéo sự chú ý của anh từ công cụ tìm kiếm về, hỏi: “Anh biết đây là bài gì không?”
Anh mờ mịt lắc đầu.
“Vậy lời bài hát này nghĩa là gì? Anh dịch hộ tôi đi, sau tôi search xem.”
Anh chú tâm lắng nghe: “Là bài hát tình ca…”
Sau đó anh dịch lời bài hát cho cô nghe: “Sau bữa ăn em có mệt không, nếu không đi dạo với anh nhé, sau đó anh sẽ đưa em về nhà.”
Vưu Tuyết Trân cúi đầu nhập lời bài hát anh đọc vào thanh tìm kiếm, tên bài hát lập tức hiện ra.
“Tìm ra rồi!” Cô cho anh xem kết quả tìm kiếm, là bài Những điều tất yếu của buổi hẹn hò cổ điển.
“Tên và lời bài hát đều rất hay.” Anh ngập ngừng giây lát rồi hỏi: “Vậy cô thích kiểu hẹn hò cổ điển như lời bài hát này không?”
“Gì cơ?”
“Nếu cô hẹn hò với người mình thích, cô muốn buổi hẹn hò ấy như thế nào?”
Lần này tới lượt Vưu Tuyết Trân hoang mang. Điều đầu tiên hiện lên là gương mặt của Diệp Tiềm Bạch, nhưng cô không thể tưởng tượng ra buổi hẹn hò của họ sẽ như thế nào. Thân phận bạn bè đã rập khuôn mối quan hệ giữa họ. Cô có thể tưởng tượng ra buổi hẹn hò của mình và một người xa lạ bên cạnh, của cậu và người con gái khác, nhưng lại không thể tưởng tượng nổi buổi hẹn hò của họ.
Cô trả lời qua loa: “Tôi thấy kiểu hẹn hò như lời bài hát cũng ok.” Sau đó cô lập tức đổi chủ đề: “Anh đừng chỉ hỏi tôi nữa, còn anh thì sao?”
“Tôi sao?” Anh nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: “Tôi sẽ phối hợp theo điều cô ấy muốn. Ví dụ như nếu cô ấy thích kiểu cổ điển, tôi có thể không nắm tay cô ấy suốt chặng đường, nhưng…”
Nói tới đây, Mạnh Sĩ Long đột nhiên ngừng lại, Vưu Tuyết Trân không nghe được câu tiếp theo thì không khỏi tò mò: “Nhưng gì?”
Thấy cô dò hỏi, anh mới nói lời đã nuốt xuống ra: “Nhưng tôi sẽ xí sòng qú fǎn wū qǐ kǎi zuìhòu, rěn wú zhù xī qú zhě.”
Vưu Tuyết Trân choáng váng, nghe tai này lọt tai kia, cô kháng nghị: “Anh ăn gian! Tôi không hiểu!”
Anh cười: “Vậy coi như đây là bài tập cho cô đi.”
“Xí…”
Người xếp hàng trước họ đã đi vào trong, cuối cùng hai người cũng có thể vào thưởng thức, Vưu Tuyết Trân ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ đồ ăn, sự chú ý của cô lập tức chuyển tới menu.
Hai bát bò viên nghi ngút khói được mang lên, họ gọi hai loại khác nhau. Mạnh Sĩ Long chủ động múc một viên bò chưa động tới cho cô: “Cô thử của tôi xem.”
Vưu Tuyết Trân cũng không khách sáo, đẩy bát của mình qua: “Vậy chúng ta đổi cho nhau xem.”
Anh nhận lấy bát của cô, dùng đũa sạch chọc vào một viên bò.
Cả hai đều là kiểu người không nói chuyện khi ăn, cúi đầu chuyên tâm thưởng thức đồ ăn trong bát. Sau khi chia mấy viên cho Mạnh Sĩ Long, Vưu Tuyết Trân bỏ thêm rất nhiều ớt vào bát của mình, tới nỗi ăn xong người cô đầm đìa mồ hôi, sảng khoái ợ một tiếng.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô vội che miệng lại, xua tay nói: “Lần này thật sự ăn no tới không thở nổi rồi.”
Mạnh Sĩ Long đưa giấy cho cô, bâng quơ hỏi: “Vậy đi dạo cho tiêu cơm nhé?”
Khi nhận giấy, cô vô tình chạm vào đầu ngón tay của anh, trong đầu hiện lên câu hát vang lên ban nãy, lúc này giấy ăn cũng nằm gọn trong lòng bàn tay cô: “Sau bữa ăn em có mệt không, nếu không đi dạo với anh nhé, sau đó anh sẽ đưa em về nhà.”
Trái tim cô chợt đập nhanh tới lạ.
Cô không nói gì, điện thoại trong túi quần anh chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Cùng lúc đó, điện thoại cô đặt trên bàn cũng rung theo. Ba người kia đã ăn xong bữa tiệc Giáng Sinh, đang hỏi hai người họ và Viên Tinh có muốn tới đỉnh núi Thái Bình ngắm cảnh đêm không.
Viên Tinh vừa xem xong buổi concert nên lập tức đồng ý.
Giấy ăn trong tay Vưu Tuyết Trân bất giác bị vò nát, cô buông tay ra, thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta đi với họ chứ?”
Mạnh Sĩ Long trả lời tin nhắn trong nhóm: “Được.”
Chín giờ tối tàu điện ngầm vẫn chật kín người, họ đã lên khoang cuối cùng của tàu nhưng vẫn phải chen chúc. Mạnh Sĩ Long quay lưng che chắn cô khỏi dòng người xô bồ, cô đứng trong khoảng không nhỏ hẹp tạo nên từ cánh tay anh, lảo đảo đi hết trạm này tới trạm khác… Thì ra cũng có lúc tàu điện ngầm là một con thuyền, sẽ khiến người ta choáng váng.
Vưu Tuyết Trân lén ngước nhìn cằm Mạnh Sĩ Long, trong đầu chợt thoáng qua suy nghĩ ấy.
***
Khi họ tới chân núi, chỉ còn Viên Tinh vẫn chưa có mặt. Tả Khâu xách nước chanh và trà chanh lạnh đóng gói từ nhà hàng, nói lát nữa khi lên núi rồi sẽ uống. Cậu chàng cũng thức thời, không nhắc tới chuyện không vui khiến cả nhóm phải tách ra để ăn cơm.
Mạnh Sĩ Long lấy ví tiền ra, nói vậy tôi mời mọi người ngồi cáp treo, sau đó chạy tới cửa mua vé.
Vưu Tuyết Trân vỗ Tả Khâu rồi nói cảm ơn. Tả Khâu nhìn về phía Diệp Tiềm Bạch, hất cằm: “Chị cảm ơn đàn anh ấy, anh ấy là người trả tiền.”
Diệp Tiềm Bạch không nói gì. Vừa nãy ở trong nhóm cậu cũng vậy, lúc này Vưu Tuyết Trân và Diệp Tiềm Bạch đứng cách nhau hai người, cậu cúi đầu nghịch điện thoại, ra vẻ rất bận.
Vưu Tuyết Trân do dự giây lát, sau đó lặng lẽ đi qua, huých cánh tay Diệp Tiềm Bạch. Diệp Tiềm Bạch không cả ngẩng đầu lên, còn quay lưng sang một bên.
Cơn giận của Vưu Tuyết Trân đã nguôi ngoai, cô tự thấy lần cãi cọ này cô là người sai trước, vậy nên mới cam tâm tình nguyện cúi đầu trước.
Vưu Tuyết Trân lại lẳng lặng đi tới góc cậu quay lưng, huých vào người cậu.
Lúc này Diệp Tiềm Bạch mới thôi nghịch điện thoại, bày ra vẻ mặt đừng làm phiền tôi, nói: “Làm gì?”
Vưu Tuyết Trân khó chịu nói: “Ngày mai cậu muốn ăn gì, tôi mời là được chứ gì.”
Vừa nói xong cô đã liếc thấy màn hình điện thoại của cậu. Cậu đang nhắn tin trên Wechat, vừa nhìn biệt danh và avatar của đối phương đã biết là con gái. Cô liếc qua vài câu đối thoại, đối phương hỏi cậu đang làm gì, cậu không trả lời, nội dung trò chuyện rất nhạt nhẽo.
Thấy vậy Vưu Tuyết Trân im lặng một hồi, sau đó đứng thẳng người, giọng điệu lạnh nhạt: “Không quá 50 đô Hồng Kông là được.”
Diệp Tiềm Bạch trợn tròn mắt: “Này mà gọi là mời? Cậu có thành ý không đấy?”
“Ờ.” Vưu Tuyết Trân nhún vai: “Cậu không cần tôi mời thì thôi.”
Cô rời đi, lúc này ánh mắt Diệp Tiềm Bạch mới rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn theo bóng lưng của cô. Cậu há miệng rồi lại mím chặt môi, bực bội tắt điện thoại.
Cuối cùng Viên Tinh đã tới, mọi người ngồi cáp treo lên đỉnh núi Thái Bình.
Vưu Tuyết Trân vẫn còn buồn bực chuyện vừa rồi nên chui xuống cuối, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài. Đây là cảnh tượng cô đã chờ mong rất lâu, hôm nay được thật sự trải nghiệm, nhưng vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thật.
Cô lại bắt đầu ảo tưởng, ngày cô nhận được tín hiệu đài vào mười bốn năm trước, cáp treo này cũng đang hoạt động như hiện giờ. Có bao nhiêu người đã ngồi ở đây? Ai đã ngồi ở chỗ cô hiện tại? Liệu cảm xúc của người đó khi nhìn thấy cảnh tượng này có gì khác với cô?
Cáp treo đi tới trạm Lăng Tiêu Đình trên đỉnh núi, họ còn chưa đi xuống đã giật mình trước dòng người chen chúc trước mắt. Tất cả chỉ toàn là bóng người nhấp nhô, đây nào phải đi ngắm cảnh, rõ ràng đi để ngắm đầu người.
Mạnh Sĩ Long nhìn xung quanh, kiến nghị: “Hay là tôi đưa mọi người tới đường Lugard nhé, chắc ở đó sẽ ít người hơn chút, cũng là nơi ngắm cảnh đẹp.”
Viên Tinh chui ra từ concert đã đủ mệt, nghĩ tới việc phải chen chúc thêm ở đây, cô ấy đã không chịu nổi. Lúc này cô ấy không khỏi thấy bản thân thông minh khi nhờ Mạnh Sĩ Long đưa mọi người đi chơi, nghe anh nói vậy cô ấy lập tức nịnh nọt: “Quả nhiên có người bản địa đưa đi là tốt nhất!”
“Nhưng đài ngắm cảnh đó cao hơn, cũng chật hơn, buổi tối lên đó hơi nguy hiểm, mọi người nhất định phải để ý đường đi dưới chân đấy.”
Mạnh Sĩ Long dặn dò xong thì đưa họ đi theo con đường núi bên tay phải. Vưu Tuyết Trân đi cuối cùng theo thói quen. Cô cúi đầu bật đèn flash lên, phía sau chợt có người nào đó, là Diệp Tiềm Bạch cho dù vẫn đang chiến tranh lạnh nhưng vẫn đi sau cô như một thói quen.
Cô thầm thở dài, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn cậu, nhắc nhở cậu chú ý an toàn: “Chán thì đừng nhắn tin nữa, để ý đường kìa.”
Diệp Tiềm Bạch: “Vừa nãy cậu nhìn trộm tin nhắn của tôi?”
“Ai nhìn trộm?” Cô chột dạ: “Điện thoại cậu chình ình ra đó, tôi vô tình liếc thấy thôi.”
Vưu Tuyết Trân lập tức quay đầu đi, Diệp Tiềm Bạch đứng sau nói tiếp: “Không phải tôi nói leo núi chán, mà là ám chỉ bữa ăn vừa nãy.”
Cô sững sờ, bực bội hỏi: “Sao lại chán?”
Phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, cô đợi mãi vẫn không đợi được câu trả lời của Diệp Tiềm Bạch nên quay đầu lại. Cậu đi qua bóng đèn đường núi, từng hạt bụi li ti bay nhảy trên đỉnh đầu cậu.
Không biết cậu nhai kẹo cao su từ lúc nào, thấy cô quay đầu nhìn, cậu mới xoa cằm đáp: “Bởi vì cậu đã bỏ rơi tôi.”
Vưu Tuyết Trân sững sờ, cậu lập tức cười nói: “Nói đùa thôi.”
Cô không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, đèn flash chiếu thẳng vào đường núi ban đêm, ánh sáng trắng rọi qua từng bụi cỏ, tạo cảm giác như tuyết rơi.
Cảnh này rất giống đêm Giáng Sinh nhiều năm trước, là đêm Liên Thành ngập đắm mình trong tuyết.
Có lẽ bởi vì trước khi tới, cô có nói với Mạnh Sĩ Long về tấm tem nhận được vào đêm Giáng Sinh nhiều năm trước, do vậy ký ức bị lãng quên đã lâu nay chợt ùa về.
Khi đó không giống Hồng Kông hiện tại, đêm Giáng Sinh ở Liên Thành năm ấy là đêm có trận mưa tuyết lớn nhất trong ký ức của cô. Một ngày trước đêm Bình An, tuyết đã bắt đầu rơi. Vì tuyết quá lớn nên trường học thông báo tạm nghỉ dạy học, trong đó người vui nhất là Vưu Tuyết Trân.
Cô bị cả lớp nói là kẻ lừa đảo, bà hoàng chém gió, nói dối không chớp mắt, điều này khiến cô vô cùng khó chịu. Họ không hiểu gì về vô tuyến điện, do vậy mới coi những thứ tưởng chừng như không thể kia là lời nói dối hoang đường.
Cô nằm trong chăn, ngắm nhìn tuyết rơi bên ngoài, âm thầm cầu nguyện: Tiếp tục rơi đi, trận tuyết này mãi mãi không dừng lại thì tốt biết mấy. Cô không muốn đi học chút nào, tuyết mau vùi lấp trường học đi!
Đáng tiếc, tiếng lòng của cô không được ông trời chấp thuận. Sáng sớm hôm sau tuyết đã ngừng rơi, nhưng bên ngoài tuyết đã phủ một lớp tuyết dày, thậm chí xe còn không đi đường. Mới sáng sớm đã có người trong khu biệt thự họ ở cầm xẻng xúc tuyết trước cửa xe của mình.
Vưu Tuyết Trân đi ra ngoài kiểm tra hòm thư ở cổng. Sau khi gửi bưu thiếp đi, ngày nào cô cũng sẽ xem hòm thư nhà mình có bức thư hồi âm nào không, điều này đã trở thành việc làm hàng ngày của cô, hệt như ăn cơm và đi ngủ.
Tuyết ngập quá đầu gối, cô run rẩy mở hòm thư ra, hai mắt dần trợn tròn.
Tấm bưu thuyết nhỏ cô ngày nhớ đêm mong đang nằm bên trong.
“Mình nhận được rồi!” Cô nhảy cẫng lên, suýt chút ngã xuống đất: “Mình nhận được rồi!!”
Nhưng tuyết rơi dày như vậy, nhân viên bưu điện giao thư tới kiểu gì? Có lẽ Ông già Noel đã giúp họ chăng? Cô nhanh chóng thuyết phục mình như vậy, hối hả đọc nội dung bưu thiếp.
Phía chính diện của bưu thiếp là cảnh cảng Victoria, ánh đèn lập lòe khắp chốn, đó là điều mà cảnh đêm ở Liên Thành không thể nào so bì được. Phía sau bưu thiếp là lời phản hồi của nhà đài: Cảm ơn em đã theo dõi đài, anh chị làm chứng cho em!
Dấu chấm than còn được in đậm.
So với phong cảnh ở mặt trước, chữ ở mặt sau kém sắc hơn, Vưu Tuyết Trân chợt nghĩ, thì ra người Hồng Kông viết chữ xấu thế.
Mãi cho tới kỳ nghỉ hè cuối cấp tiểu học, Vưu Tuyết Trân mới nhận ra mình đã hiểu lầm người Hồng Kông.
Vào buổi chiều cô và Diệp Tiềm Bạch say khướt trong gác xép, cô tỉnh rượu sớm hơn Diệp Tiềm Bạch một chút, mơ mơ màng màng tìm cầu thang đi xuống, nào ngờ đá phải mấy hộp chất đống trong gác xép.
Kế đó, một chập bưu thiếp in phong cảnh Hồng Kông rơi ra, bên ngoài bao bì là tên cửa hàng: Tiệm in ấn và thiết kế Trân Hảo.
Cô vẫn chưa tỉnh hẳn sau cơn men, lát sau mới thẫn thờ ngồi xuống nhặt bưu thiếp bỏ vào hộp. Trong lúc đó cô vô tình liếc thấy mặt sau của bưu thiếp, chợt thấy một câu nói quen thuộc: Cảm ơn em đã theo dõi đài, anh chị làm chứng cho em!
Hơn một trăm tấm bưu thiếp đều viết câu này ở mặt sau. Điểm khác biệt duy nhất là chữ viết ở mỗi tấm ngày một đẹp hơn, chuyển từ xấu tới mức không nhìn ra được chữ tới thành hình như tấm bưu thiếp cô nhận được.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao sau đêm Giáng Sinh, khi học sinh phải quay lại trường, Diệp Tiềm Bạch đã không đi học. Cô tới nhà thăm cậu, cậu cảm nặng, nằm bệt trên giường, sốt tới người đỏ bừng bừng.
Có lẽ Ông già Noel lặn lội trời tuyết dày đặc, bỏ tấm bưu thiếp vào hòm thư cho cô chính là chàng thiếu niên nhỏ bé này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương