Độc Sủng, Boss Muốn Chiếm Lấy Tôi!

Chương 17: THÂN THIẾT, THUA CUỘC.



" Hi! Mọi người cho tôi tham gia tiệc với. " Nở một nụ cười thân thiện, Hách Gia Nhi vẫy vẫy tay về phía đám đông.

Nghĩ đi nghĩ lại mãi mới tìm ra hẳn cái cách thật thông minh. Cô đã hẹn sẵn trong mấy mình một âm chông báo thức mà ra cửa dặn dò mấy tên thị vệ yên lặng cho mình ngủ.

Nhưng nào ai ngờ rằng vị phu nhân khuôn người nhỏ nhỏ, dáng dẻ mảnh mai kia lại dám mạnh bạo mà liều một cú nhảy dù.

Nhờ định lý của chuyên ngành vật lý, Hách Gia Nhi đã nhanh trí tập hợp hết những thứ có thể giữ khí tốt nhất mà may lại thành một chiếc dù lớn.

Mà với tác động của động lực học cùng với sức đẩy không khí từ dưới lên thì cô đã thành công tiếp đất.

Đến nơi mọi người gọi cô lại cùng nhau nướng thịt, bày bố hết thảm này thảm nọ để thưởng thức mĩ vị. Phải nói là rất vui.

Trong nhóm bỗng có một giọng nói vang lên, Chu Mạch người vừa vị Mặc Dao Dao đánh cho một trận tơi bời tò mò mà nói ra ý kiến của mình. " Hách Gia Nhi, cô sống ở đâu vậy? Tại sao cô lại vào được bang hội của chúng tôi thế? Từ trước tới nay theo luật thì sẽ không cho phụ nữ tham gia vào mấy chuyện này đâu, kể cả tổ phó cũng là nhờ đi cửa sau mới vào được đó. "

Hách Gia Nhi cũng chẳng biết phải trả lời anh chàng nay ra sao đây nữa. Không lẽ cô nên thừa nhận cái thân phận phu nhân lão đại này cho mọi người cùng biết đến à. Rồi nghe xong còn mấy ai thân với cô như thế này nữa không.

Nghĩ đủ thứ chuyện cuối cùng cô cũng chịu giải đáp cái câu hỏi khó nói của Chu Mạch.

Đang ấp a ấp úng chuẩn bị nói thì Long Thìn từ xa mà tiến lại gần chỗ mấy người Hách Gia Nhi đang ngồi tán chuyện.

" Cô là Hách Gia Nhi? " Long Thìn nhìn quanh người cô một lượt thật kĩ. Có lẽ con người anh vốn không gần phụ nữ, ưa sạch sẽ nên anh không đứng lại gần người phụ nữ.

Ngước mắt lên mà nhìn Long Thìn - tổ trưởng hiện tại của mình - thì vừa hay va phải ánh mắt hung hãn của một con sói mà có phần nhẹ nhàng, ấm áp kia. Từ sắc thái đến ngay cái biểu cảm này không ngờ lại giống Mặc Hiên Kì một cách kì lạ đến vậy.

" Không biết tổ trưởng tìm tôi có việc gì? Nếu không có chuyện gì thì..."

" Tôi còn còn chưa nói gì mà cô lại vội có cái ý định từ chối rồi sao? " Long Thìn cướp ngang lời nói của Hách Gia Nhi, trên tay là hai túi đồ ăn lớn anh mà anh đã mua sẵn trên đường đi công tác về.



Nhưng vốn ưa sạch sẽ nên bàn tay của người đàn ông luôn đeo một đôi bao tay đã qua khử khuẩn. Chỉ trừ giết người là ngoại lệ anh cũng không ngần ngại mà cho mấy phát đạn, băm thây đủ các thứ như Mặc Hiên Kì.

Nói đấy thôi chứ anh thừa biết Hách Gia Nhi là cái cô vợ tiểu thư nhà quyền quý mà lão bạn Mặc Hiên Kì vừa rước về mà.

Trong sự tò mò của mọi người cứ thế mà bóng lưng hai con người giỏi giang kia dần xa hẳn.

…………

Trong phòng tập luyện, tiếng súng cùng tiếng nói của mấy người đàn ông đang tranh tài với nhau mà không một ai nhường ai.

" Kì, tôi sắp vượt cậu nhé! Thật không ngờ cậu cũng có cái ngày này. " Long Kim Bảo thốt vang điệu cười nghênh kiệu, tưởng như đang vả vào mặt Mặc Hiên Kì một cú chê to đoàng.

Đổi lại đó thì Mặc Hiên Kì lại chẳng buồn quan tâm mà lạnh lùng bật lại lời nói hóng hách kia của Long Kim Bảo.

" Thắng mãi rồi cũng chán, nhưng cậu nghĩ cậu sẽ thắng nếu như tôi không nhường sao? "

Thấy tức rồi đấy, thật sự có cần thẳng thế không biết nữa. Đùa chứ từ khi tám tuổi biết bắn súng đến giờ trong bốn người tính cả Long Thìn nữa thì anh luôn được giành hạng nhất chứ đâu. Nhưng mà nhất ở đây nó lạ lắm, kiểu nhất mà từ dưới lên á.

Mặc dù vậy nhưng với cái bản chất hiếu thắng của Long Kim Bảo thì anh sẽ không phớt lờ câu nói mà Mặc Hiên Kì vừa nói sao. Nếu được vậy thì tên của tác giả sẽ viết ngược lại cho mọi người xem.

" Thế thì thi lại đi, lần này tốt nhất là cậu đừng nhường tôi nữa hãy đấu hết sức có thể của cậu đi. Tôi không tin tôi sẽ thua mãi được."

Nhưng trận đấu vừa diễn ra thì Mặc Hiên Kì mấy phát liền đều được điểm mười tròn. Đổi lại thì Long Kim Bảo lại chỉ được chín điểm.

Anh không chịu thua, mặc kệ mồ hôi đã thấm ướt hết phần áo phía sau lưng, và cả cái khuôn mặt mà bao chị em mê đắm không thoát khỏi được kia thì anh vẫn cố thách thức lão bạn của mình đấu đi đấu lại tận mấy vòng.

Cuối cùng thì người dành chiến thắng vẫn là Mặc Hiên Kì, kẻ tự đâm đầu thì lại mệt nhoài cả ra.
Chương trước Chương tiếp