Độc Sủng, Boss Muốn Chiếm Lấy Tôi!

Chương 18: GHEN! ĐÃ YÊU EM MẤT RỒI!(H)



Sau trận bắn súng trở về khắp người Mặc Hiên Kì toả ra một mùi hương thật sự rất khó ngửi. Nhưng tiện đường nên ghé qua phòng Hách Gia Nhi tắm luôn cũng được. Anh nhanh chân mà sải từng bước lớn, bóng người anh từ xa như một ánh sang kì lạ khiến bọn đàn em vừa nhìn đã đoán ra.

Cúi gập người xuống mấy tên vệ sĩ canh cửa kia cùng hô " Lão đại. "

Như một lời chào, mấy con người đó vẫn chưa ý thức ra được tầm mấy giây nữa đây thôi là họ sẽ bị trần đòn.

Mặc Hiên Kì đẩy cửa đi vào phòng, nhưng lạ thay trong đây lại chả có tí tiếng động nào khiến cho một con người vốn nhạy bén như anh đã biết sói con nhà anh lại nghịch ngợm mà trốn đi chơi rồi.

Đoán không sai thì chắc cũng chỉ là chạy đến bữa tiệc ngoài trời kia thôi. Dù gì cũng đã đoán được trước nên Mặc Hiên Kì vẫn thông thả mà tắm.

Tiếng nước róc rách ngày một chảy thành dòng, từng hàng nước lạnh mắt chảy luồn trên làn da săn chắc của người đàn ông. Cơ bụng sáu múi hiện rõ, cứ như theo quán tính anh lấy tay mình vuốt tóc ra phía sau gáy làm cho từng đường nét sắc sảo ở trên khuôn mặt điển trai kia.

…………

Ở một khung cảnh khác, hai con người đang chơi vui giữa trận thì rời đi đến một nơi yên tĩnh khác

Trrong cái không khí chắc là ngại ngùng hay sao mà chẳng ai trong hai người mở miệng nói câu gì.

Bỗng trong bụi cây nhảy vọt ra một con chó săn lớn, cùng với đó là một tiếng sủa gừ gừ của nó làm Hách Gia Nhi nghiêng người xém tí thì ngã. Nhưng lạ thay sao cú ngã này lại có cảm giác như ai có ai thứ gì đó đỡ từ bên dưới vậy.

Ngẩng mặt lên nhìn Hách Gia Nhi mới phát hiện ra bản thân đang nằm trong vòng tay của Long Thìn.



Bốn đôi mắt nhìn nhau một lúc, cho đến khi con chó gừ gừ thếm mấy tiếng nữa họ mới hoàn hồn lại mà đứng thẳng người ra. Hách Hia Nhi vẫn rất sợ con chó lớn ấy nên đành nép sau lưng của người đàn ông to cao ấy.

" Mic! Ngươi hư lắm rồi đấy, còn không nhận ra ta sao? " Nghe thấy có người gọi đúng tên của mình, chú chó lật ngay cái bản mặt từ hung dưng hiền.

Nó vẫy vẫy đuôi mà chạy về phía Long Thìn thì lại khiến cho Hách Gia Nhi khép nép hơn. Có lẽ là nỗi ám ảnh trong tuổi thơ lại ùa về. Thấy vậy Long Thìn liền ra hiệu cho chú chó đáng yêu kia rời đi.

Mời Hách Gia Nhi đến bộ bàn đá ngoài trời thưởng thức trà ngon, hai người bắt đầu trò chuyện. Từ đó mà Hách Gia Nhi cũng nói cười rất vui.

Trở về phòng sau cuộc trò chuyện ăn ý, cô nàng này thong thả đi cửa chính nhưng lại quên mất rằng trước cửa phòng mình còn có mấy tên vệ sĩ khó nhằn.

Vừa đi gần đến nơi thì như có một luồng sức mạnh nào đó nhấc bỗng cô lên vai. Nhìn từ phía sau tấm lưng rộng lớn này thì cũng đủ biết đây là ai rồi.

' Chết chắc rồi lại để Mặc Hiên Kì tóm được thì xong rồi, giờ phải làm sao đây?....Ơ hay tại sao mình lại phải sợ anh ta chứ! ' Hách Gia Nhi đấu tranh mạnh mẽ với bộ não của mình và kết luận cuối cùng của cô vẫn là không cần lo sợ.

Cạch!

Rầm!

Tiếng mở cửa cùng âm vang đóng cửa rất lớn, tưởng chừng như tấm cửa có thể rơi bất kì lúc nào.



' Đúng là dở khóc dở cười mà, hai người có tội tình chi mà nở làm tôi đau đến vậy. ' Tác giả thay lời của tấm cửa vô tội kia lên tiếng nhé.

Vứt cô xuống giường thật mạnh Mặc Hiên Kì chẳng nói chẳng rằng mà đè Hách Gia Nhi nằm người mình.

Hai bờ môi chạm nhau, nơi đầu lưỡi của người đàn ông cố tách cánh môi đỏ mọng kia ra mà xen vào trong khoang miệng cái nơi đầy rẫy dư vị ngọt ngào. Hơi thở dần gấp gáp đến khó thở Hách Gia Nhi liền đẩy mạnh Măc Hiên Kì ra mà hét lớn dò hỏi.

" Mặc Hiên Kì...anh bị điên hả? Có chuyện gì thì nói đi chứ! "

Một nụ cười tà mị ngày một hiện rõ lên qua từng đường cong của đôi môi. Không ngần ngại Mặc Hiên Kì thốt lên những câu chữ khó nghe.

" Chẳng lẽ còn phải hỏi, cô trốn tôi ra khỏi phòng không phải là để đi gặp người đàn ông khác sao? Lại còn cười cười nói nói nữa chứ, cô còn không biết mình đã có chồng rồi hay sao? "

' Gặp người đàn ông khác? Đã có chồng? Anh ta đang lên cơn gì vậy cơ chứ, không phải chính anh ta nói cuộc hôn nhân này chỉ là hợp đồng thôi hay sao?...'

Thật sự chẳng thể nhịn được cơ mà, tự dưng lại chất vấn cô đủ điều thế cơ chứ. Đúng là có vấn đề. " Anh ghen à? "

Với một câu nói trúng tim đen Mặc Hiên Kì lại trả lời ngay khiến cô nàng được phe đơ người.

" Đúng đấy rồi sao? Là tôi ghen khi nhìn thấy người phụ nữ của mình cười đùa với người đàn ông khác ở bên ngoài. Mặc dù là cuộc hôn nhân hợp đồng nhưng có lẽ tôi đã yêu em mất rồi, Hách Gia Nhi.."

Đẩy cô nằm xuống giường Mặc Hiên Kì dần xâm chiếm lấy bờ môi của Hách Gia Nhi. Nhưng lần này anh lại nhẹ nhàng đến lạ khiến cho cô cũng không phản kháng lại anh nữa mà cùng hoà vào cái không khí tà mị đó.
Chương trước Chương tiếp