Độc Sủng, Boss Muốn Chiếm Lấy Tôi!

Chương 8: HÔM NAY CÔ CŨNG ĐẸP QUÁ RỒI ĐẤY.



Trở về phòng làm việc sau cuộc họp tâm trạng của Mặc Hiên Kì có vẻ tốt hơn thường ngày rất nhiều. Anh cũng không để tâm mà nhận thấy hai người bạn của mình đã ngồi trong phòng từ bao giờ.

Long Kim Bảo cũng thấy lạ, anh chưa bao giờ thấy cái tên mặt lạnh này cười bao giờ. Có lẽ nào là bị bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi mà cứ ngơ ngơ như người mất hồn.

Cứ thấy Mặc Hiên Kì cầm chiếc điện thoại trên tay thông báo thì rung liên tục, mà anh lại mỉm cười chứ như thường ngày là lúc mà anh đang làm việc có cái thông báo của ai đến là anh cho sa đóng cửa cái công ty đó luôn. Không phải bàn nữa chắc chắn có chuyện.

Long Kim Bảo quay sang ra hiệu ánh mắt với Kiều Duy Huân, hai người cũng khá nghi hoặc. Nên Long Kim Bảo nhẹ bước mà tiến đến sau lưng Mặc Hiên Kì rồi nhân thời cơ anh lơ là mà cướp lấy chiếc điện thoại đọc tới đọc để.

Thật không ngờ luôn đó, lần đầu anh biết người bạn vốn tiết kiệm đến keo kẹt này lại chi tiêu nhiều như thế trong một buổi sáng.

" Uây, này Huân, Mặc Hiên Kì bữa nay mở lòng lắm. Hắn dám tiêu tiền mà không gọi chúng ta. Ôi trời không thể tưởng tượng ra được nha."

Kiều Duy Huân nhấm nháp ngụm trà, rồi từ từ mà phán xét, phân tích " trà này cũng có nguồn gốc, cũng phải có cái ngon cái vị khác hẳn với mọi loại trà nên mới được mọi người ưa chuộng. Tiền tiêu cũng có giới hạn của người tạo ra đồng tiền nhưng tiêu nhiều như này chắc không phải Kì đâu. "

Rơi vào trầm tư một lúc rồi gật gật đầu Long Kim Bảo cũng nói " Cũng đúng nhỉ, hình như nhà cậu ta vừa có thêm một nữ chủ nhân thì phải. Không lẽ..."

Nãy đến giờ không để ý đến Mặc Hiên Kì, nhưng bỗng dưng gáy lưng cảm thấy một hơi lạnh đến gần.

" Long Kim Bảo có cậu muốn chết không? Tôi sẽ cho cậu toại nguyện " Một giọng nói sắc lạnh vang lên từ phía sau lưng Long Kim Bảo.



Cắt ngang mấy cái chuyện chơi đùa vớ vẩn Kiều Duy Huân nghiêm túc mà hỏi Mặc Hiên Kì " Cậu để thẻ cho vợ cậu quẹt thoải mái thế à, không phải cậu thích Hách Gia Nhi đó rồi chứ?"

Cũng không khẳng định anh cũng không phủ định lại câu nói của lão bạn mình. Dù gì mấy bữa nay trêu đùa với cô anh cũng thấy khá thú vị chứ không cảm thấy chán ghét như bao người phụ nữ khác.

Nhờ câu nói này mà khiến anh chìm vào trầm tư suy nghĩ, anh cũng không biết thích là cái cảm giác gì, yêu là sao? Nói tóm lại là anh không ghét cô chỉ thế thôi.

Thấy điều lạ Kiều Duy Huân nói tiếp " Nếu như muốn biết lời tôi nói có đúng hay không thì tối nay đưa cô ấy cùng đến dự tiệc sinh nhật mẹ tôi đi. Tôi giúp cậu thử nghiệm."

………

Từ công ty trở về Mặc Hiên Kì vẫn cứ đăm ra suy nghĩ về câu nói của Kiều Duy Huân, anh tự hỏi có phải bản thân đã nảy sinh chút tình cảm gì đó với người con gái kia không.

Lý nào lại thế được, hai người cũng chỉ mới tiếp xúc thân thể có hai lần, nói chuyện thì rõ ràng cũng có nổi mấy lần đâu. Thế mà vẫn có được tình cảm ư?

" Mặc Hiên Kì... này, anh có nghe tôi nói không?" Hách Gia Nhi hét lớn thẳng mặt anh mà hỏi.

' Thật sự không hiểu nổi tên này làm gì mà cứ ngơ ngẩn từ nãy tới giờ. Anh ta mà cũng có chuyện cần suy nghĩ à? Người gì đâu mà thật khó hiểu. ' Não chạy không thấy số Hách Gia Nhi lẩm bẩm một mình mà không để cho người đàn ông trước mặt mình biết.

Hoàng hồn lại Mặc Hiên Kì nghiêm giọng mà bảo Hách Gia Nhi " tối nay cùng tôi đi chúc thọ Kiều phu nhân."

Cho gọi trợ lý Trương và cô Mộc anh dặn họ một lúc rồi đi tắm để lại cho Hách Gia Nhi một dấu chấm hỏi lớn.



Mẹ của Kiều Duy Huân bạn anh ta thì mình anh ta đi chúc đi chứ liên quan gì cô mà bắt cô phải theo cùng, người gì đâu kì cục vậy chứ. Vừa mới đi mua sắm mệt lử cả ra giờ lại đi tiếp chắc cô đột tử mất thôi.

Một tiếng, rồi hai tiếng thử hết bộ váy này, đầu tóc nọ mà chẳng có cái nào để cho vừa lòng vị trợ lý và cô giúp việc kia. Nói thật cô cũng chán lắm rồi, lần cuối này nữa mà còn không ổn thì dẹp luôn cô quyết không thử thêm nữa.

Bước vào phòng thay đồ rồi bước ra, mặc trên người một chiếc váy trắng pha lẫn tí màu xanh trời nhẹ nhàng. Làm cho người con gái trở nên đẹp đến thơ mộng, với bàn tay mảnh mai làn da trắng nõn nà cô vuốt sang một bên mấy lọn tóc mai nhỏ.

Đi xuống cầu thang một cách chậm chậm, tay giữ lấy váy nhấc lên để tránh dẫm phải thì không biết sẽ ra sao nữa.

" Mặc Hiên Kì, anh xem thế này đã được chưa chú tôi sắp bị hành chết rồi. Nếu mà còn không được thì tôi không đi nữa. " Hách Gia Nhi khoanh tay ngang bụng mà nhìn anh với ánh mặt kiểu cầu xin đừng ép cô thay đồ nữa.

Trái lại chỉ thấy Mặc Hiên Kì ngơ ra mà không nói gì, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới hoàn hồn trở lại. Toang thật sự, không thể ngờ được hằng ngày nhìn cô giống như một con hổ nhỏ giơ nanh vuốt kia mà hôm nay lại như một con thỏ con vậy.

Đẹp thế này ai mà không thích cho được, bà Mộc cũng ra hiệu cho trợ lý Trương đi chuẩn bị xe trước rồi mình cũng rời đi làm việc nhà. Dành lại không gian riêng cho hai người.

" Hôm nay cô cũng...đẹp quá rồi đấy. "

Mặc Hiên Kì ấp a ấp úng mà nói.

Hách GiaNhi vừa nghe xong hai bên má đỏ ửng lên, không phải là cô nghe nhầm đó chứ. Mặc Hiên Kì tổng tài ác mà lạnh lùng này mà còn biết khen người ta đẹp sao. Cô cảm thấy sợ rồi đó, da gà nổi luôn.
Chương trước Chương tiếp