Độc Sủng, Boss Muốn Chiếm Lấy Tôi!
Chương 9: MẮC KẸT TRONG KHO ĐÔNG LẠNH.
Đến với bữa tiệc, chỉ thấy toàn danh gia vọng tộc từ khắp nơi đổ về. Thú thật là nhà họ Kiều cũng có cái tiếng, cái danh trong thương trường kinh tế. Dù gì cũng không đứng sau AFK của Mặc Hiên Kì là mấy nên khách khứa toàn tầng lớp thượng lưu đến lấy lòng, cũng không có gì là lạ cả.
Là một bữa tiệc lớn thì không thể thiếu sự hiện diện của các nhà báo được, đứng chờ ở cổng chỉ cần là bắt gặp vị khách nào thì chắc hẳn máy ảnh cũng có đến tận mấy trăm bức ảnh rồi.
Bỗng từ đằng xa mấy chiếc xe đen bóng sang trọng tiến tới, chiếc xe đầu tiên, bước xuống không ai khác là Mặc Hiên Kì.
Diện một bộ đồ đen với chiếc áo vét, quần âu đặt sẵn nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế thới. Anh vừa xuống xe mà đã chiếm hết hào quang của khung hình máy ảnh, các cô gái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực mà tự động chạy về phía người đàn ông này.
Cho đến khi anh mở cảnh cửa thứ phụ của xe mà giơ bàn tay ra nhận lấy một bàn tay thon mảnh khác. Tất cả ánh mắt của mọi người bắt đầu tò mò mà cố mở to ra để nhìn xem cho rõ là ai mà lại có thể được đích thân vị tổng tài có tiếng này mở cửa và nắm tay.
Đôi chân thon dài, với nước da trắng tựa tuyết trong bộ váy trắng xanh nhẹ tong nhẹ nhàng, giản dị càng tô lên nét đẹp ở khuôn mặt và nước tóc.
Quả thật đẹp đến phụ nữ còn mê chứ đừng nới gì là đàn ông mà không có tí ham muốn gì. Cả hội trường như chìm đắm, ghen tị với nhan sắc của hai người này, tiếng bàn tán cũng dần nhiều hơn.
Có người hỏi " có gái đó là ai vậy? Cô ấy xinh thật đấy nhìn mà ghen tị quá."
" Hình như là vợ của anh ấy đó. "
" Nghe nói cô gái đó là tiểu thư duy nhất của Hách gia Hách Gia Nhi đó. Tôi nghe danh cô ấy đẹp tựa thiên thần, thật không ngờ hôm nay được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này tôi bỗng cảm thấy cuộc đời không có người thứ hai đẹp hơn nữa."
"...."
Rồi người đáp người hỏi cứ thế mà lặp đi lặp lại cho đến khi có thêm sự xuật hiện của Long Kim Bảo thì tiếng bàn tán mới giảm ít hơn, ống kính cũng quay sang anh ấy một nửa.
" Kìa Long thiếu gia. A đẹp trai quá đi mất. "
" Long thiếu gia kết bạn wechat đi mà."
" Nhanh nhanh, mau chụp đi. "
Bữa tiệc bắt đầu, tất cả các khách mời đổ dồn về sảnh lớn mà chúc thọ Kiều phu nhân. Không khí trở nên sôi động, hoà vào đó là các bản nhạc và bao điệu múa của những cặp đôi trẻ.
Hách Gia Nhi nãy giờ cảm thấy rất nhàm chán, cô không thích cái cảm giác đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào mình. Cô bèn nói với Mặc Hiên Kì " lần sau đừng đưa tôi đến những nơi nhiều người như này nữa, tôi không thích nơi đông người."
Cứ cảm thấy lời nới của Hách Gia Nhi có ẩn ý nên anh nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng anh cũng hiểu. Trao đổi ánh mắt với trợ lý của mình cũng đủ rồi. Sau một lúc cô không còn cảm thấy nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình nữa, cô quay ngang quay dọc nhìn một lượt rồi quay lại hỏi Mặc Hiên Kì.
" Mấy người đó đây hết rồi? "
Dứt khoát chẳng chần chừ mà nói " Dám dòm ngó người phụ nữ của tôi thì chỉ có thể bãi bỏ hai con mắt thôi. "
Không phải thật chứ, đâu cần làm quá như vậy, họ cũng là người mà lẽ nào Mặc Hiên Kì lại tàn bạo như vậy.
Nhìn thấy biểu cảm lo lắng của Hách Gia Nhi, anh bật cười mà nói " Tôi không có làm gì họ đâu chỉ là mời họ đi chỗ khác uống rượu thôi. Không phải cô đăng nghĩ xấu tôi chứ?"
" Hừ, anh lại trêu tôi. Không nói chuyện với anh nữa tôi đi kiếm cái gì lót bụng đây cả trưa tôi còn chưa ăn nữa." Vừa xoa xoa bụng cô đứng dậy mà tiến tới bàn để đồ ăn.
Cô cầm lên một chiếc bánh kem nhỏ mà nhấm nháp từng miếng một. Bỗng một giọng nói kính cẩn, lịch sự mà nói " Vị tiểu thư này có thể đi cùng tôi một lúc không? Kiều thiếu muốn gặp cô ạ."
Không nghĩ ngợi gì cô liền gật đầu rồi vui vẻ mà nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Phép lịch sự vốn tồn tại ở quý cô này từ khi mà còn trong bụng mẹ rồi chăng. Người gì đâu mà làm tim của vị nhân viên này tim đập thình thịch đến như vậy chứ?
………
" Chào Kiều thiếu, không biết anh mời tôi tới đây làm gì? Phải chăng có chuyện cần bảo ban hay sao? " Hách Gia Nhi mở lời.
Kiều Duy Huân thật sự không ngờ cô gái trước mặt mình lại đáng yêu đến vậy. Anh thật không nên có cái ý nghĩ lấy người con gái này ra làm cái bia thử tình cảm cho hắn. Bây giờ hối hận còn kịp không, thôi vậy đã đâm lao thì theo lao luôn vậy.
" Nghe danh cô học thức thâm hậu, am hiểu nghệ thuật, trong nhà tôi có một vật báu gia truyền nhiều đời nhờ cô xem giúp liệu cô không thấy phiền chứ? "
Vừa nói anh vừa cầm cái con dấu được làm bằng phỉ thuý đỏ nhưng lại mang màu sắc bên ngoài là màu trắng đến trước mặt Hách Gia Nhi.
Tò mò mà cầm lên nhìn kĩ càng một lượt, phải nói là kĩ thuật điểu khắc rất tinh xảo không có một chút sai sót về đường nét gì. Nhưng đối với cô thì cũng không khó để nhận biết lắm.
" Báu vật nhà anh đáng giá báu vật quý hiếm đó, vật này được làm bằng phỉ thuý đỏ vốn mất tích lâu đời nay rồi. Nếu giờ mà đem ra thị trường thi nhà anh đảm bảo vượt tầm thế giới đó, tôi không nói hay đâu nhưng mà nó là vật gia truyền thì nên cất cho kĩ. Thế đã được chưa tôi còn phải về nữa.
Cũng được tận mấy tiếng rồi thôi vậy không thể kéo dài thời gian hơn được nữa, tầm này chắc Mặc Hiên Kì cũng có cảm giác gì rồi nếu anh thật sự thích cô vợ này. Vậy nên Kiều Duy Huân đành để cho Hách Gia Nhi rời đi.
Nhưng mà Hách Gia Nhi đi được một lúc lại đi lạc đường nên đi nhầm vào kho đông lạnh của nhà họ Kiều. Cô đi một lúc không để ý rơi mất chiếc dây chuyền mẹ tặng ở đâu đó trong kho nên cô quay lại tìm.
Cô mãi mê lục lọi khắp kho mà không biết nhân viên đã đóng cửa kho từ lúc nào. Nhiệt độ ngày càng tăng làm Hách Gia Nhi thấy có điều gì đó sai sai. Mặc dù đã tìm được dây chuyện nhưng lại bị khoá lại trong kho, cô cố kêu lớn mà chẳng ai nghe.
Thất vọng mà ôm mình co lại một góc tường, liệu có ai biết mà đến cứu cô không? Nếu mà cô xảy ra chuyện gì thì không Mặc Hiên Kì sẽ làm gì với Kiều Duy Huân nữa.
Là một bữa tiệc lớn thì không thể thiếu sự hiện diện của các nhà báo được, đứng chờ ở cổng chỉ cần là bắt gặp vị khách nào thì chắc hẳn máy ảnh cũng có đến tận mấy trăm bức ảnh rồi.
Bỗng từ đằng xa mấy chiếc xe đen bóng sang trọng tiến tới, chiếc xe đầu tiên, bước xuống không ai khác là Mặc Hiên Kì.
Diện một bộ đồ đen với chiếc áo vét, quần âu đặt sẵn nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế thới. Anh vừa xuống xe mà đã chiếm hết hào quang của khung hình máy ảnh, các cô gái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực mà tự động chạy về phía người đàn ông này.
Cho đến khi anh mở cảnh cửa thứ phụ của xe mà giơ bàn tay ra nhận lấy một bàn tay thon mảnh khác. Tất cả ánh mắt của mọi người bắt đầu tò mò mà cố mở to ra để nhìn xem cho rõ là ai mà lại có thể được đích thân vị tổng tài có tiếng này mở cửa và nắm tay.
Đôi chân thon dài, với nước da trắng tựa tuyết trong bộ váy trắng xanh nhẹ tong nhẹ nhàng, giản dị càng tô lên nét đẹp ở khuôn mặt và nước tóc.
Quả thật đẹp đến phụ nữ còn mê chứ đừng nới gì là đàn ông mà không có tí ham muốn gì. Cả hội trường như chìm đắm, ghen tị với nhan sắc của hai người này, tiếng bàn tán cũng dần nhiều hơn.
Có người hỏi " có gái đó là ai vậy? Cô ấy xinh thật đấy nhìn mà ghen tị quá."
" Hình như là vợ của anh ấy đó. "
" Nghe nói cô gái đó là tiểu thư duy nhất của Hách gia Hách Gia Nhi đó. Tôi nghe danh cô ấy đẹp tựa thiên thần, thật không ngờ hôm nay được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này tôi bỗng cảm thấy cuộc đời không có người thứ hai đẹp hơn nữa."
"...."
Rồi người đáp người hỏi cứ thế mà lặp đi lặp lại cho đến khi có thêm sự xuật hiện của Long Kim Bảo thì tiếng bàn tán mới giảm ít hơn, ống kính cũng quay sang anh ấy một nửa.
" Kìa Long thiếu gia. A đẹp trai quá đi mất. "
" Long thiếu gia kết bạn wechat đi mà."
" Nhanh nhanh, mau chụp đi. "
Bữa tiệc bắt đầu, tất cả các khách mời đổ dồn về sảnh lớn mà chúc thọ Kiều phu nhân. Không khí trở nên sôi động, hoà vào đó là các bản nhạc và bao điệu múa của những cặp đôi trẻ.
Hách Gia Nhi nãy giờ cảm thấy rất nhàm chán, cô không thích cái cảm giác đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào mình. Cô bèn nói với Mặc Hiên Kì " lần sau đừng đưa tôi đến những nơi nhiều người như này nữa, tôi không thích nơi đông người."
Cứ cảm thấy lời nới của Hách Gia Nhi có ẩn ý nên anh nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng anh cũng hiểu. Trao đổi ánh mắt với trợ lý của mình cũng đủ rồi. Sau một lúc cô không còn cảm thấy nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình nữa, cô quay ngang quay dọc nhìn một lượt rồi quay lại hỏi Mặc Hiên Kì.
" Mấy người đó đây hết rồi? "
Dứt khoát chẳng chần chừ mà nói " Dám dòm ngó người phụ nữ của tôi thì chỉ có thể bãi bỏ hai con mắt thôi. "
Không phải thật chứ, đâu cần làm quá như vậy, họ cũng là người mà lẽ nào Mặc Hiên Kì lại tàn bạo như vậy.
Nhìn thấy biểu cảm lo lắng của Hách Gia Nhi, anh bật cười mà nói " Tôi không có làm gì họ đâu chỉ là mời họ đi chỗ khác uống rượu thôi. Không phải cô đăng nghĩ xấu tôi chứ?"
" Hừ, anh lại trêu tôi. Không nói chuyện với anh nữa tôi đi kiếm cái gì lót bụng đây cả trưa tôi còn chưa ăn nữa." Vừa xoa xoa bụng cô đứng dậy mà tiến tới bàn để đồ ăn.
Cô cầm lên một chiếc bánh kem nhỏ mà nhấm nháp từng miếng một. Bỗng một giọng nói kính cẩn, lịch sự mà nói " Vị tiểu thư này có thể đi cùng tôi một lúc không? Kiều thiếu muốn gặp cô ạ."
Không nghĩ ngợi gì cô liền gật đầu rồi vui vẻ mà nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Phép lịch sự vốn tồn tại ở quý cô này từ khi mà còn trong bụng mẹ rồi chăng. Người gì đâu mà làm tim của vị nhân viên này tim đập thình thịch đến như vậy chứ?
………
" Chào Kiều thiếu, không biết anh mời tôi tới đây làm gì? Phải chăng có chuyện cần bảo ban hay sao? " Hách Gia Nhi mở lời.
Kiều Duy Huân thật sự không ngờ cô gái trước mặt mình lại đáng yêu đến vậy. Anh thật không nên có cái ý nghĩ lấy người con gái này ra làm cái bia thử tình cảm cho hắn. Bây giờ hối hận còn kịp không, thôi vậy đã đâm lao thì theo lao luôn vậy.
" Nghe danh cô học thức thâm hậu, am hiểu nghệ thuật, trong nhà tôi có một vật báu gia truyền nhiều đời nhờ cô xem giúp liệu cô không thấy phiền chứ? "
Vừa nói anh vừa cầm cái con dấu được làm bằng phỉ thuý đỏ nhưng lại mang màu sắc bên ngoài là màu trắng đến trước mặt Hách Gia Nhi.
Tò mò mà cầm lên nhìn kĩ càng một lượt, phải nói là kĩ thuật điểu khắc rất tinh xảo không có một chút sai sót về đường nét gì. Nhưng đối với cô thì cũng không khó để nhận biết lắm.
" Báu vật nhà anh đáng giá báu vật quý hiếm đó, vật này được làm bằng phỉ thuý đỏ vốn mất tích lâu đời nay rồi. Nếu giờ mà đem ra thị trường thi nhà anh đảm bảo vượt tầm thế giới đó, tôi không nói hay đâu nhưng mà nó là vật gia truyền thì nên cất cho kĩ. Thế đã được chưa tôi còn phải về nữa.
Cũng được tận mấy tiếng rồi thôi vậy không thể kéo dài thời gian hơn được nữa, tầm này chắc Mặc Hiên Kì cũng có cảm giác gì rồi nếu anh thật sự thích cô vợ này. Vậy nên Kiều Duy Huân đành để cho Hách Gia Nhi rời đi.
Nhưng mà Hách Gia Nhi đi được một lúc lại đi lạc đường nên đi nhầm vào kho đông lạnh của nhà họ Kiều. Cô đi một lúc không để ý rơi mất chiếc dây chuyền mẹ tặng ở đâu đó trong kho nên cô quay lại tìm.
Cô mãi mê lục lọi khắp kho mà không biết nhân viên đã đóng cửa kho từ lúc nào. Nhiệt độ ngày càng tăng làm Hách Gia Nhi thấy có điều gì đó sai sai. Mặc dù đã tìm được dây chuyện nhưng lại bị khoá lại trong kho, cô cố kêu lớn mà chẳng ai nghe.
Thất vọng mà ôm mình co lại một góc tường, liệu có ai biết mà đến cứu cô không? Nếu mà cô xảy ra chuyện gì thì không Mặc Hiên Kì sẽ làm gì với Kiều Duy Huân nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương