Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước
Chương 53
Mặt trời còn lên chưa hết, giấc ngủ cũng chưa thẳng thóm đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại .
Con nghe nè ba . Giọng anh còn ngáy ngủ cũng bởi vì đêm qua uống quá nhiều nên bây giờ đầu anh hơi đau nhức.Đang ở đâu vào viện nhanh đi mẹ con đang nhập viện .Mẹ sao vậy ba . Giọng anh gấp gáp cũng đã tỉnh táo hơn hẳnBà ấy bị viêm ruột thừa hiện bác sĩ đang phẫu thuật bên trong .Rồi con đến ngay .Anh không biết trời trăng mấy gió gì nữa lật đật chỉnh lại quần áo , tay vội vuốt cái đầu đang rối tung rối mù .
Khi anh đến nơi bà cũng phẫu thuật xong xuôi đang nằm ở phòng hồi sức .
Do đi gấp cái bộ dạng không mấy chỉnh tề của anh làm ba anh muốn đạp cho mấy phát.
Đi đâu mà ăn người ngợm chẳng khác gì con khỉ thế kia ?Người còn hăng mùi rượu chua ơi là chua ?Ba anh đanh mặt lại, ông cập tay sau lưng mà nhìn anh phán xét, cái sự quyến rũ của tuổi thiếu niên ông nhường hết cho anh mà anh bây giờ chả khác gì mấy cái loài động vật hoang dã trong rừng xanh làm ông tức điên .
- Nè đừng có mắng con trai tôi là con khỉ , không có con khỉ nào đẹp như nó đâu
Mẹ anh dù mới phẫu thuật xong nhưng vẫn cố cải cho bằng được khi nghe chồng bảo thằng con vàng ngọc của là khỉ, bản năng làm bà không cho phép ông nói con mình như vậy vì bà thấy con mình đẹp ơi là đẹp .
- Mẹ để sức nghĩ ngơi đi, đừng cãi nhau với ba .
Anh trầm giọng nói với bà tay còn lại thì xoa bốp cánh tay cho bà .
Con .... con mẹ đang về phía con đấy . Mẹ anh tức nghẹn đến chẳng nói thành lời .Mẹ đấy ăn uống kiểu gì mà để viêm ruột thừa vậy .Anh cũng trách móc mẹ mình vì là con trai nên anh không biết phải nói sao cho mẹ hiểu sự lo lắng của mình, mặc dù so với nhiều người đồng niên bà có thể vẫn còn trẻ hơn họ rất nhiều nhưng tuổi tác càng lớn thì sức khỏe càng quan trọng dù bề ngoài có trẻ đẹp cũng không thể phủ nhận bên trong đã có dấu hiệu của tuổi già .
Viêm ruột thừa là tình trạng khẩn cấp cũng mai bà được cấp cứu kịp thời không thì hậu quả đã khó lường rồi .
- Tại hai đứa không đấy, mẹ với ba mầy ở nhà buồn chết ăn bây ăn bạ cho qua bữa một đứa thì đi học tuốt trời
Tây đứa thì bỏ ra ở riêng mẹ với ba mầy còn trẻ đẹp là mai rồi đấy .
Người có tiền họ sẽ chú ý ăn uống nhưng ba mẹ anh thì ngược lại cũng vì có hai vợ chồng họ cũng lười nấu này nấu nọ chi cho cầu kì , có gì ăn đó không thì kéo nhau đi ăn bên ngoài , nói chung cũng vui mà cũng hại sức khỏe .
Không bữa cơm nào bằng bữa cơm gia đình ,cha mẹ con cái quay quần bên nhau là ấm áp nhất rồi .
Nhưng mỗi người một cuộc đời, một lý tưởng sống khác nhau ba mẹ anh cũng đâu thể nào giam hãm anh và
Minh Khôi cả đời được .
Con biết rồi sau này sẽ về nhà ăn cơm thường hơn với ba mẹ được không ?Dẫn con dâu nữa thì tốt .Mẹ anh bâng quơ nói, bà cũng biết con mình số đào hoa nặng nợ nhưng mãi chẳng có ai làm nó vừa ý mà ngoảnh đầu, mà nói thiệt bà cũng chẳng ưng nổi cô bạn gái nào của con mình mặc dù họ cũng tốt . Nhiều lần bà cũng muốn nó yên bề gia thất vợ con đủ đầy để bằng bạn bằng bè lại sợ đốc hối mà nó cưới liều nên thôi thì khi nào sự thích hợp cùng với yêu thương đủ đầy thì cưới cũng chưa muộn .
Lúc này anh mới nhớ đến cô .
Anh nhanh chống mở điện thoại ra kiểm tra xem cô đã gọi điện thoại cho mình không nhưng anh làm anh hụt hẫng rồi không có cuộc gọi nào cả .
Nhưng bây giờ không thể đến gặp cô ngay được mẹ anh đang bệnh lại không có Minh Khôi ở đây bà sẽ tuổi thân mất .
Nếu mà không đi ngay bây giờ anh sẽ đánh mất cô.
Càng nghĩ càng làm anh đau đầu, anh đưa tay vò lấy đầu mình ,mặt mài nhăn lại căng thẳng .
Nhưng câu nói hôm qua trong cuộc gọi làm anh vững tâm hơn đôi chút .
Cô bảo khi nào cưới sẽ báo cho anh nên bây giờ anh vẫn còn thời gian .
Xong anh thở ra gương mặt cũng giãn ra đôi chút
Mẹ anh quan sát nãy giờ thấy biểu cảm lạ lẫm của anh thì quay sang nói nhỏ với chồng mình .
- Nó bị khùng hả ông ?
:
Bên này vừa sáng người bên nhà bà Hải vựa gạo đã sang, bà mối cũng đi theo họ .
Sáng nay ba mẹ cô tốt đẹp lạ thường nhưng cũng dễ hiểu mà .
Họ qua chỉ vỏn vẹn bốn người vợ chồng bà Hải cùng đứa con trai ngờ nghệch đã gần bốn mươi , cùng bà mối .
Cặp rượu trắng được đặt trong chai thủy tinh sang trọng với chiếc nơ tạo nên sự chỉnh chu cho một cuộc hỏi cưới .
Mẹ và ba cô gạc lại chuyện cãi vã đêm qua họ lục lội tìm tòi để có được bộ đồ đẹp nhất để chào đón khách quý .
Vợ Chồng bà Hải đã ngoài bảy mươi mái tóc bạc phơ nhưng nét mặt cương nghị dữ dằn vẫn còn nguyên trạng .
Vợ chồng ông bà dữ có tiếng huyện bên nên ít nhiều cô cũng có biết .
Người đàn ông khờ đó vẫn ngồi khúm núm từ nảy đến giờ ánh mắt như đứa trẻ nhìn ngó xung quanh .
Bà mối là người lên tiếng trước.
Vợ chồng ông Tâm đây có đứa con gái cũng đã đủ tuổi dựng vợ gã chồng lại vừa hay nhà bà Hài cũng có cậu con trai chưa vợ thật là ý trời .Thôi thì hai ông bà ngồi xui dí nhau đi cho tụi trẻ có đôi có cặp .Bên kia người lớn thì vui vẽ trò chuyện nhưng người nào cũng mang một bụng dã tạo .
Bên này cô và Nhã Trân vẫn trầm ngâm nhìn họ .
- Làm cha thì đúng hơn làm chồng cái nổi gì ?
Nhã Trân khinh bỉ lời nói phát ra gay gốc vô cùng, trên đáy mắt nó vẫn còn đỏ hoe bởi đêm qua nó với chị nó đã có một đêm không ngủ .
Con nghe nè ba . Giọng anh còn ngáy ngủ cũng bởi vì đêm qua uống quá nhiều nên bây giờ đầu anh hơi đau nhức.Đang ở đâu vào viện nhanh đi mẹ con đang nhập viện .Mẹ sao vậy ba . Giọng anh gấp gáp cũng đã tỉnh táo hơn hẳnBà ấy bị viêm ruột thừa hiện bác sĩ đang phẫu thuật bên trong .Rồi con đến ngay .Anh không biết trời trăng mấy gió gì nữa lật đật chỉnh lại quần áo , tay vội vuốt cái đầu đang rối tung rối mù .
Khi anh đến nơi bà cũng phẫu thuật xong xuôi đang nằm ở phòng hồi sức .
Do đi gấp cái bộ dạng không mấy chỉnh tề của anh làm ba anh muốn đạp cho mấy phát.
Đi đâu mà ăn người ngợm chẳng khác gì con khỉ thế kia ?Người còn hăng mùi rượu chua ơi là chua ?Ba anh đanh mặt lại, ông cập tay sau lưng mà nhìn anh phán xét, cái sự quyến rũ của tuổi thiếu niên ông nhường hết cho anh mà anh bây giờ chả khác gì mấy cái loài động vật hoang dã trong rừng xanh làm ông tức điên .
- Nè đừng có mắng con trai tôi là con khỉ , không có con khỉ nào đẹp như nó đâu
Mẹ anh dù mới phẫu thuật xong nhưng vẫn cố cải cho bằng được khi nghe chồng bảo thằng con vàng ngọc của là khỉ, bản năng làm bà không cho phép ông nói con mình như vậy vì bà thấy con mình đẹp ơi là đẹp .
- Mẹ để sức nghĩ ngơi đi, đừng cãi nhau với ba .
Anh trầm giọng nói với bà tay còn lại thì xoa bốp cánh tay cho bà .
Con .... con mẹ đang về phía con đấy . Mẹ anh tức nghẹn đến chẳng nói thành lời .Mẹ đấy ăn uống kiểu gì mà để viêm ruột thừa vậy .Anh cũng trách móc mẹ mình vì là con trai nên anh không biết phải nói sao cho mẹ hiểu sự lo lắng của mình, mặc dù so với nhiều người đồng niên bà có thể vẫn còn trẻ hơn họ rất nhiều nhưng tuổi tác càng lớn thì sức khỏe càng quan trọng dù bề ngoài có trẻ đẹp cũng không thể phủ nhận bên trong đã có dấu hiệu của tuổi già .
Viêm ruột thừa là tình trạng khẩn cấp cũng mai bà được cấp cứu kịp thời không thì hậu quả đã khó lường rồi .
- Tại hai đứa không đấy, mẹ với ba mầy ở nhà buồn chết ăn bây ăn bạ cho qua bữa một đứa thì đi học tuốt trời
Tây đứa thì bỏ ra ở riêng mẹ với ba mầy còn trẻ đẹp là mai rồi đấy .
Người có tiền họ sẽ chú ý ăn uống nhưng ba mẹ anh thì ngược lại cũng vì có hai vợ chồng họ cũng lười nấu này nấu nọ chi cho cầu kì , có gì ăn đó không thì kéo nhau đi ăn bên ngoài , nói chung cũng vui mà cũng hại sức khỏe .
Không bữa cơm nào bằng bữa cơm gia đình ,cha mẹ con cái quay quần bên nhau là ấm áp nhất rồi .
Nhưng mỗi người một cuộc đời, một lý tưởng sống khác nhau ba mẹ anh cũng đâu thể nào giam hãm anh và
Minh Khôi cả đời được .
Con biết rồi sau này sẽ về nhà ăn cơm thường hơn với ba mẹ được không ?Dẫn con dâu nữa thì tốt .Mẹ anh bâng quơ nói, bà cũng biết con mình số đào hoa nặng nợ nhưng mãi chẳng có ai làm nó vừa ý mà ngoảnh đầu, mà nói thiệt bà cũng chẳng ưng nổi cô bạn gái nào của con mình mặc dù họ cũng tốt . Nhiều lần bà cũng muốn nó yên bề gia thất vợ con đủ đầy để bằng bạn bằng bè lại sợ đốc hối mà nó cưới liều nên thôi thì khi nào sự thích hợp cùng với yêu thương đủ đầy thì cưới cũng chưa muộn .
Lúc này anh mới nhớ đến cô .
Anh nhanh chống mở điện thoại ra kiểm tra xem cô đã gọi điện thoại cho mình không nhưng anh làm anh hụt hẫng rồi không có cuộc gọi nào cả .
Nhưng bây giờ không thể đến gặp cô ngay được mẹ anh đang bệnh lại không có Minh Khôi ở đây bà sẽ tuổi thân mất .
Nếu mà không đi ngay bây giờ anh sẽ đánh mất cô.
Càng nghĩ càng làm anh đau đầu, anh đưa tay vò lấy đầu mình ,mặt mài nhăn lại căng thẳng .
Nhưng câu nói hôm qua trong cuộc gọi làm anh vững tâm hơn đôi chút .
Cô bảo khi nào cưới sẽ báo cho anh nên bây giờ anh vẫn còn thời gian .
Xong anh thở ra gương mặt cũng giãn ra đôi chút
Mẹ anh quan sát nãy giờ thấy biểu cảm lạ lẫm của anh thì quay sang nói nhỏ với chồng mình .
- Nó bị khùng hả ông ?
:
Bên này vừa sáng người bên nhà bà Hải vựa gạo đã sang, bà mối cũng đi theo họ .
Sáng nay ba mẹ cô tốt đẹp lạ thường nhưng cũng dễ hiểu mà .
Họ qua chỉ vỏn vẹn bốn người vợ chồng bà Hải cùng đứa con trai ngờ nghệch đã gần bốn mươi , cùng bà mối .
Cặp rượu trắng được đặt trong chai thủy tinh sang trọng với chiếc nơ tạo nên sự chỉnh chu cho một cuộc hỏi cưới .
Mẹ và ba cô gạc lại chuyện cãi vã đêm qua họ lục lội tìm tòi để có được bộ đồ đẹp nhất để chào đón khách quý .
Vợ Chồng bà Hải đã ngoài bảy mươi mái tóc bạc phơ nhưng nét mặt cương nghị dữ dằn vẫn còn nguyên trạng .
Vợ chồng ông bà dữ có tiếng huyện bên nên ít nhiều cô cũng có biết .
Người đàn ông khờ đó vẫn ngồi khúm núm từ nảy đến giờ ánh mắt như đứa trẻ nhìn ngó xung quanh .
Bà mối là người lên tiếng trước.
Vợ chồng ông Tâm đây có đứa con gái cũng đã đủ tuổi dựng vợ gã chồng lại vừa hay nhà bà Hài cũng có cậu con trai chưa vợ thật là ý trời .Thôi thì hai ông bà ngồi xui dí nhau đi cho tụi trẻ có đôi có cặp .Bên kia người lớn thì vui vẽ trò chuyện nhưng người nào cũng mang một bụng dã tạo .
Bên này cô và Nhã Trân vẫn trầm ngâm nhìn họ .
- Làm cha thì đúng hơn làm chồng cái nổi gì ?
Nhã Trân khinh bỉ lời nói phát ra gay gốc vô cùng, trên đáy mắt nó vẫn còn đỏ hoe bởi đêm qua nó với chị nó đã có một đêm không ngủ .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương