Đôi Ta Chưa Từng Hẹn Ước
Chương 55
Hai hôm, bốn mươi tám giờ trôi qua nhanh chống .
Cô nhớ lần cưới về nhà Khánh Trâm ăn cưới, ba mẹ nó tất bật, không khí nhà nó vui vẽ nhộn nhịp họ hàng hai bên quây quần chúc phúc .
Vậy mà giờ đây khi mà lát nữa cô sẽ phải theo người mà mình không thương để thành vợ thành chồng .
Nhà cô bây giờ chỉ vọn vẹn hai cái bàn tròn kê trước sân trên đó có dĩa bánh quy dạng kí cô đi chợ mua hôm qua
cùng với ấm nước trà còng nóng hôi hội để cho mấy bác họ hàng ai có đến thì dùng .
Nhà đám cưới nhưng không khí chã khác gì đám tang vắng lặng, tiêu điều, không tiếng nhạc không trang trí gì cho ra cái đám cưới, họ hàng thấy ba mẹ cô bê tha sự nghiệp cũng không muốn dao du .
Đám cưới chẳng nổi một món ăn nào để đãi cho họ hàng vì làm gì có tiền mà đãi,
cha mẹ cô muốn gã nhưng lại chẳng quan tâm bỏ mặc chị em cô muốn làm gì thì làm , cô cũng thật muốn bỏ quách cho rồi nhưng nghĩ lại nếu nhà họ qua thấy bên đây không được dĩa bánh, ấm trà họ cho rằng không tôn trọng họ lại khó dễ về sau, e là khó sống .
Nên bất đắc dĩ cô mới chuẩn bị sơ sài cho có lễ .
Dù đã là người lớn nhưng ở cái việc dựng vợ gã chồng này cô không biết phải làm gì cả cũng không ai thật tâm chỉ dại .
Cô sang nhà ông Tám hỏi ông bà mấy nghi lễ thì cần mua cái gì không ? Ông bà chỉ cái gì cô mua theo cái đó .
Nhìn tạm cũng có đủ nghi thức cho một buổi lễ ở quê .
Gần đến giờ mẹ cô thấy cô còn thờ thần thì hối thúc .
- Vô thay đồ đi ,mầy ngồi đó đợi tao bê mầy vào ha gì ?
Cô không nói gì nhiều lặn lẽ bỏ vào bên trong .
Cái áo dài này thuê ở một tiệm áo cưới đã lỗi thời, không phải vì mấy tiệm kia quá mắc mà là vì cô thấy sao cũng được miễn có mặc là được. Nhưng khi thay rồi nhìn mình trong gương cô thật sự buồn không nổi nữa mà bật cười thành tiếng .
Nhìn cô bây giờ chả khác gì mấy bà xui cả , cái áo dài này quả thật là một phong cách trưởng thành .
Đội cái mấn lên , cô từ trong phòng bước ra làm Minh Thắng reo lên .
- Chị nhìn chị xinh quá .
Cô cười gượng đón lấy tay thằng bé mà bồng lên .
Xinh không, thấy chị xinh không ?Xinh lắm , y như cô dâu hôm bữa ở nhà ông Tám luôn .Nó diễn tả hành động ngô nghê, chỉ có Nhã Trân vẫn trầm mặt , biểu cảm không mấy vui vẽ, thấy chị nó cười ngượng, thấy cái sự hồn nhiên của Minh Thắng thì nó lại giận ba mẹ nó cùng .
Lát đát cũng có mấy bác mấy ông bà ở gần xóm lại ngồi, cha mẹ cô cũng miễn cưỡng ra tiếp họ.
Đáng lý ra thì không ai đến luôn rồi nhưng vì cô đi năn nỉ họ đến để nhìn cho bớt quạnh quẽ ảm đạm .
Cô không dám mời cả Khánh Trâm và Tuệ Lâm vì nếu xuống đây bọn nó biết được tình trạng bây giờ sẽ mắng cho cô một trận ra trò không chừng sẽ phá cái đám cưới này luôn mất .
Còn người đó thì đã nói là không đến rồi cô còn mặt dày mà báo cho anh làm gì ?
Tầm chín giờ, bên nhà trai kéo qua khoảng mười người thật ra họ cũng không mấy mặn mà, mâm quả cũng không đủ đầy chỉ lẹt chẹt cho có lễ .
Người đàn ông được cho là chú rể vẫn một dạng khờ khạo mặc mấy người nọ muốn làm gì thì làm .
Vợ chồng bà Hải vẫn diện áo dài trang nghiêm lịch sự, họ kéo tay thằng con trai đã sắp vào tuổi tứ tuần của mình đến cạnh cô , đem tay của người đó đặt vào tay vô .
Cô cũng không bài xích mà dực ra bởi người đàn ông này không có lỗi gì với cô cả, suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương bởi sống trên đời mà ý vị cuộc sống anh ta còn không biết rõ như thế nào quả thật là đã là thiệt thòi rất nhiều .
Bà mối nói năng gì đó một tràn, thì thời khắc mà ba mẹ cô mong chờ nhất cũng đến .
Họ cho sính lễ, tiền trắng là hai trăm triệu thêm mười cây vàng hai cùng một cặp nhẫn cưới và đôi khuyên tai
Quá hào phóng rồi, tuy mâm quả không đâu vào đâu nhưng sính lễ như vậy là quá rộng lượng rồi, bởi trước đó mẹ cô từng nói đến việc người đàn ông đó không được lanh lợi sẽ làm khổ con gái bà vì thế bên nhà họ mới bảo để họ bồi thường về mặt vật chất nhưng mấy cái lí do vớ vẫn đó với người kinh doanh buông bán chỉ làm họ nực cười thôi mánh khoé trẻ con đó họ liếc sơ cũng biết mong muốn của mẹ cô là gì .
Đương nhiên số tiền đó và vàng là để riêng cho ba mẹ cô ,còn của hồi môn của cô chỉ vỏn vẹn cặp nhẫn cưới với đôi khuyên tay .
Người mai mối lúc này mới hướng dẫn người đàn ông đeo vào cho cô, anh ta cũng chăm chú nghe người nọ chỉ mà đeo nhẫn rồi đeo khuyên cho cô .
Lúc anh ta đeo khuyên cho mình cô còn mơ tưởng đến hình ảnh người đàn ông đó đang cuối người đeo cho cô , cô đúng là một gã tồi sao còn mơ tưởng đến một gã đàn ông khác khi mà đang đứng trước mặt chồng mình chứ.
Nhưng liệu về sau cô có thể xem người này là chồng mình được không ?
Cô nhớ lần cưới về nhà Khánh Trâm ăn cưới, ba mẹ nó tất bật, không khí nhà nó vui vẽ nhộn nhịp họ hàng hai bên quây quần chúc phúc .
Vậy mà giờ đây khi mà lát nữa cô sẽ phải theo người mà mình không thương để thành vợ thành chồng .
Nhà cô bây giờ chỉ vọn vẹn hai cái bàn tròn kê trước sân trên đó có dĩa bánh quy dạng kí cô đi chợ mua hôm qua
cùng với ấm nước trà còng nóng hôi hội để cho mấy bác họ hàng ai có đến thì dùng .
Nhà đám cưới nhưng không khí chã khác gì đám tang vắng lặng, tiêu điều, không tiếng nhạc không trang trí gì cho ra cái đám cưới, họ hàng thấy ba mẹ cô bê tha sự nghiệp cũng không muốn dao du .
Đám cưới chẳng nổi một món ăn nào để đãi cho họ hàng vì làm gì có tiền mà đãi,
cha mẹ cô muốn gã nhưng lại chẳng quan tâm bỏ mặc chị em cô muốn làm gì thì làm , cô cũng thật muốn bỏ quách cho rồi nhưng nghĩ lại nếu nhà họ qua thấy bên đây không được dĩa bánh, ấm trà họ cho rằng không tôn trọng họ lại khó dễ về sau, e là khó sống .
Nên bất đắc dĩ cô mới chuẩn bị sơ sài cho có lễ .
Dù đã là người lớn nhưng ở cái việc dựng vợ gã chồng này cô không biết phải làm gì cả cũng không ai thật tâm chỉ dại .
Cô sang nhà ông Tám hỏi ông bà mấy nghi lễ thì cần mua cái gì không ? Ông bà chỉ cái gì cô mua theo cái đó .
Nhìn tạm cũng có đủ nghi thức cho một buổi lễ ở quê .
Gần đến giờ mẹ cô thấy cô còn thờ thần thì hối thúc .
- Vô thay đồ đi ,mầy ngồi đó đợi tao bê mầy vào ha gì ?
Cô không nói gì nhiều lặn lẽ bỏ vào bên trong .
Cái áo dài này thuê ở một tiệm áo cưới đã lỗi thời, không phải vì mấy tiệm kia quá mắc mà là vì cô thấy sao cũng được miễn có mặc là được. Nhưng khi thay rồi nhìn mình trong gương cô thật sự buồn không nổi nữa mà bật cười thành tiếng .
Nhìn cô bây giờ chả khác gì mấy bà xui cả , cái áo dài này quả thật là một phong cách trưởng thành .
Đội cái mấn lên , cô từ trong phòng bước ra làm Minh Thắng reo lên .
- Chị nhìn chị xinh quá .
Cô cười gượng đón lấy tay thằng bé mà bồng lên .
Xinh không, thấy chị xinh không ?Xinh lắm , y như cô dâu hôm bữa ở nhà ông Tám luôn .Nó diễn tả hành động ngô nghê, chỉ có Nhã Trân vẫn trầm mặt , biểu cảm không mấy vui vẽ, thấy chị nó cười ngượng, thấy cái sự hồn nhiên của Minh Thắng thì nó lại giận ba mẹ nó cùng .
Lát đát cũng có mấy bác mấy ông bà ở gần xóm lại ngồi, cha mẹ cô cũng miễn cưỡng ra tiếp họ.
Đáng lý ra thì không ai đến luôn rồi nhưng vì cô đi năn nỉ họ đến để nhìn cho bớt quạnh quẽ ảm đạm .
Cô không dám mời cả Khánh Trâm và Tuệ Lâm vì nếu xuống đây bọn nó biết được tình trạng bây giờ sẽ mắng cho cô một trận ra trò không chừng sẽ phá cái đám cưới này luôn mất .
Còn người đó thì đã nói là không đến rồi cô còn mặt dày mà báo cho anh làm gì ?
Tầm chín giờ, bên nhà trai kéo qua khoảng mười người thật ra họ cũng không mấy mặn mà, mâm quả cũng không đủ đầy chỉ lẹt chẹt cho có lễ .
Người đàn ông được cho là chú rể vẫn một dạng khờ khạo mặc mấy người nọ muốn làm gì thì làm .
Vợ chồng bà Hải vẫn diện áo dài trang nghiêm lịch sự, họ kéo tay thằng con trai đã sắp vào tuổi tứ tuần của mình đến cạnh cô , đem tay của người đó đặt vào tay vô .
Cô cũng không bài xích mà dực ra bởi người đàn ông này không có lỗi gì với cô cả, suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương bởi sống trên đời mà ý vị cuộc sống anh ta còn không biết rõ như thế nào quả thật là đã là thiệt thòi rất nhiều .
Bà mối nói năng gì đó một tràn, thì thời khắc mà ba mẹ cô mong chờ nhất cũng đến .
Họ cho sính lễ, tiền trắng là hai trăm triệu thêm mười cây vàng hai cùng một cặp nhẫn cưới và đôi khuyên tai
Quá hào phóng rồi, tuy mâm quả không đâu vào đâu nhưng sính lễ như vậy là quá rộng lượng rồi, bởi trước đó mẹ cô từng nói đến việc người đàn ông đó không được lanh lợi sẽ làm khổ con gái bà vì thế bên nhà họ mới bảo để họ bồi thường về mặt vật chất nhưng mấy cái lí do vớ vẫn đó với người kinh doanh buông bán chỉ làm họ nực cười thôi mánh khoé trẻ con đó họ liếc sơ cũng biết mong muốn của mẹ cô là gì .
Đương nhiên số tiền đó và vàng là để riêng cho ba mẹ cô ,còn của hồi môn của cô chỉ vỏn vẹn cặp nhẫn cưới với đôi khuyên tay .
Người mai mối lúc này mới hướng dẫn người đàn ông đeo vào cho cô, anh ta cũng chăm chú nghe người nọ chỉ mà đeo nhẫn rồi đeo khuyên cho cô .
Lúc anh ta đeo khuyên cho mình cô còn mơ tưởng đến hình ảnh người đàn ông đó đang cuối người đeo cho cô , cô đúng là một gã tồi sao còn mơ tưởng đến một gã đàn ông khác khi mà đang đứng trước mặt chồng mình chứ.
Nhưng liệu về sau cô có thể xem người này là chồng mình được không ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương