Đứa Con Bị Ghét Bỏ

Chương 37: Thăm dò



Đúng như kế hoạch. Sau khi buổi lễ sáng hôm ấy vừa kết thúc, Purity nhân lúc không ai để ý liền thả thiết trùng vào bụi cỏ. Bước đầu của kế hoạch thành công tốt đẹp.

Purity mau chóng tụ họp với đám người Alfred trên một con hẻm nhỏ. Nụ cười trên môi nàng ngay lập tức vụt tắt khi nhận ra Artemisa không có ở đó. Nàng liền hỏi:

- Artemisa đâu rồi?

- Huynh cũng không biết. - Alfred nhún vai nói. - Mới sáng sớm đã không từ mà biệt. Chỉ để lại một mẫu giấy nhắn rằng có việc quan trọng cần làm. Còn việc quan trọng đó là gì thì thật lòng huynh cũng không biết.

Nghe đến đây thì trong lòng Purity không khỏi bất an. Vốn ngày từ đầu nàng cũng chẳng đặt chút niềm tin nào vào Artemisa. Nhưng vì nhiệm vụ lần này có liên hệ mật thiết đến Harry nên nàng mới tạm thời dẹp bỏ hiềm khích cũ mà bắt tay hợp tác với Artemisa. Thật mong rằng đây chỉ là do Purity quá nhạy cảm. Mong rằng cảm giác bất an này chỉ là do nàng tự tưởng tượng ra.

- Purity! - Alfred đột nhiên gọi khiến nàng giật mình. - Muội mau điều khiển nó đi.

- Vâng! - Purity bối rối đáp.

Chỉ đến lúc này nàng mới nhớ ra rằng bản thân còn một mối lo khác quan trọng không kém. Purity mau chóng dùng thần lực kết nối với thiết trùng. Thiết trùng mới vài tuần hương trước vẫn bất động mà nay như tìm được sức sống. Theo sự điều khiển của Purity, nó mau chóng bay đến điền trang bí ẩn kia.



Trạch viện đó thật sự rất cổ quái. Hoàn toàn không có lấy một cái cửa sổ. Sau một hồi thăm dò thì Purity mới phát hiện ra khe cửa nhỏ có thể để thiết trùng bay qua được.

Sàn nhà được lát bằng gỗ hòe bóng loáng. Trần nhà rất cao. Những sợi dây thừng treo thỏng xuống như mạng nhện. Những cây cột cũng được làm bằng gỗ hòe đầy những vết như bị một lưỡi gươm sắc nhọn tạo nên. Bên trên những cây cột treo những chiếc đèn lồng đỏ, nhờ vào ánh sáng yếu ớt của ngọn nến bên trong đèn mà nhìn thấy được những câu đối được viết kì công. Đèn lồng cũng là nguồn sáng duy nhất của cả căn phòng. Một thứ ánh sáng đỏ đầy mị hoặc, tựa như sắc đỏ của hoàng hôn. Không! Là màu của máu.

Purity càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Cả căn phòng rộng lớn như vậy mà chẳng có lấy một người nào. Chưa nói đến vị giáo chủ bí ẩn nọ, ngay cả một nữ tu cũng không thấy. Trong lúc nàng đang băn khoăn suy nghĩ thì bỗng có tiếng mở cửa. Nàng vội vàng điều khiển thiết trùng bay lên cao. Người mở cửa vậy mà lại là vị sứ giả đã làm lễ nhập môn cho nàng hôm nọ. Người này hành vi đoan chính nhưng càng quan sát ông ta, Purity càng cảm thấy có điều kỳ lạ.

- Người này thật sự rất lạ. - Purity mơ hồ nói ra cảm nhận của mình.

Karen từ nãy đến giờ đều quan sát sự việc được thiết trùng cung cấp lại chẳng có gì đáng ngờ, hỏi:

Chủ nhân, người này hành vi đoan chính, có gì đáng ngờ cơ chứ?Hành vi của người này... Cứng nhắc như rối gỗ vậy. Có vẻ linh hồn đã rời khỏi thân xác từ lâu rồi. - Alfred chỉ ra.Karen nghe đến đây thì chấn động đến mức lùi ra phía sau vài bước. Quan sát thật kỹ, người này quả thực hành xử vô hồn, tựa như một con rối mặc kệ người ta sai khiến. Nhưng cho dù con rối có được làm tỉ mỉ đến đâu thì vẫn chỉ là vật vô tri vô giác, vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay.

Con rối bước đến trước bức tường. Nó đập đầu liên tục vào bức tường đá. Cứ như vậy mở được cơ quan. Bức tường dần dần được hạ xuống để rối gỗ tiến vào bên trong.

Thiết trùng cũng nhân cơ hội này mà bay vào. Đột nhiên, một tia lửa đỏ bay đến. Purity không còn cảm nhận được sự tồn tại của thiết trùng nữa.
Chương trước Chương tiếp