Đứa Con Bị Ghét Bỏ

Chương 51: Giấc mơ.



Purity trải qua một giấc mơ. Xung quanh nàng bị bao phủ bởi bóng tối. Bên tai là tiếng gió rít. "Lại là khung cảnh này.", nàng chán nản nghĩ. Nàng thừa biết đây là một giấc mơ. Nhưng tại sao lúc nào xung quanh cũng chỉ toàn là bóng tối?

- Ngươi yêu rồi? - Một giọng nữ vang lên.

Nàng giật mình, quay đầu về phía tiếng nói. Chẳng thấy gì cả! Vẫn là một vùng tối đen như mực. "Là mình tưởng tượng ra ư?", nàng thầm nghĩ, bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.

Đáng tiếc, đây không phải là một đoạn nhân duyên tốt đẹp đâu! - Một giọng nam khác nói.Là ai? Ra đây ngay! - Nàng hét lớn.Ngươi không thể nhìn thấy được bọn ta đâu! - Người nữ nói. - Đừng tốn công vô ích nữa.Ta chẳng yêu ai cả! - Purity nói.

Không! Ngươi có! - Giọng nam phản bác. - Ngươi đã yêu thần Chấp Pháp của chúng ta.Đừng nói bậy! - Purity không phục hét lên.Đừng có chối nữa! Bọn ta đã đọc trong sổ Nhân Duyên mà. Nữ nhân đa tình! Ngươi rõ ràng có yêu hắn. - Người nam nói.Purity im lặng một lúc, bao nhiêu suy nghĩ lướt qua trí óc nàng. "Nếu như đây đúng thật là một giấc mơ thì cũng chẳng hại gì.", nàng nghĩ vậy, cố ý thăm dò hỏi:

Nếu vậy thì ngài ấy có yêu ta không?Hừm! Phải nói sao nhỉ? - Người nữ đắn đo một lúc, như đang cố gắng lựa chọn từ ngữ thích hợp. - Chỉ sợ rằng ngài ấy sẽ không yêu ngươi như cách ngươi muốn đâu!Purity!Purity giật mình tỉnh giấc. Vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Nàng biết rõ nhưng cũng không khỏi toát mồ hôi. Nàng ngước mắt lên liền thấy Hubert và Karen đang lo lắng nhìn nàng.

Muội không sao. - Nàng trấn an hai người bọn họ.Muội còn dám nói là bản thân không sao ư? - Hubert bất bình lên tiếng. - Lúc đó, muội đột nhiên ngất xỉu làm huynh sợ chết khiếp. Đến giờ khi nghĩ lại huynh vẫn còn toát mồ hôi! Sau này không cho phép muội hành động ngông cuồng như vậy nữa!Muội không dám nữa đâu. Muội xin lỗi! Đã để hai người lo lắng vì muội rồi. - Nàng bảo.Ta cũng rất lo.Purity giật nảy mình, quay sang liền thấy Frediano đang nhìn chằm chằm mình.

- Vết thương của ngươi còn đau nữa không? - Frediano ân cần hỏi.

Purity đương còn ngớ người vì nàng chỉ vừa mới nhận ra người mà nàng đã mượn bờ vai để ngủ lại là Frediano.

Quay đầu lại thì lại thấy bản thân đang dùng áo choàng của hắn để đắp như đắp chân. Nhất thời nàng không thể trả lời được. Hắn thấy nàng như vậy thì cứ cho là do nàng mất máu quá nhiều, cẩn thận nâng cánh tay nàng lên xem xét. Nàng thấy hắn chạm vào người nàng thì vội rút tay ra.



- Ta không sao. Đa tạ! - Nàng xấu hổ nói.

Frediano thừ người ra. Sau đó, hắn đằng hắng rồi bảo:

Chuyện ngày hôm nay ta xin đa tạ ba người các vị. Hãy để ta đưa cả ba quay trở về Lâu đài Mặt Trời. Cứ xem như là một lời cảm ơn cũng được.Vậy thì bọn ta xin làm phiền ngài rồi! - Hubert nói.

Suốt quãng đường đi trở về Lâu đài Mặt Trời, Purity và Frediano chẳng nói một lời nào. Hubert thì vẫn vô tư, suốt chặng đường đều tìm chủ đề để trò chuyện. Purity không muốn hắn nhận ra sự bất thường nên chỉ đành miễn cưỡng trò chuyện với hắn, về sau cũng không đáp lại nữa. Hubert thấy vậy thì nhanh chóng mất hứng. Sau đó cũng chỉ yên tĩnh ngắm phong cảnh. Hắn cũng không thể trách nàng, nàng thật sự không có hứng nói chuyện.

Giấc mơ đó cứ quanh quẩn bám lấy đầu nàng không thôi. Giấc mơ đó liệu có thật hay không? Liệu rằng lời nói của đôi nam nữ đó có đáng tin hay không? Lỡ như đó không phải là một giấc mơ. Nàng nghĩ đến đây không nhịn được, bất giác rùng mình. Sao nàng lại quên mất phải đề phòng như vậy chứ? Lỡ đâu đó không phải là một giấc mơ mà có kẻ cả gan nhập mộng của nàng thì sao? Nếu vậy thì những lời nói hàm hồ của nàng lúc đó chẳng phải bị người khác nghe thấy hết rồi sao? Nàng hoảng sợ, không tự chủ quay sang nhìn Frediano. Hắn lại không biết tâm tư nhỏ này của nàng, vẫn đang chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài. Purity cắn cắn môi. Nàng không dám tưởng tượng đến việc có kẻ sẽ dựa vào việc ấy mà gây bất lợi cho nàng và hắn. Có vẻ như nàng cần phải điều tra rõ ràng việc này.

Đoàn xe ngựa dừng lại trước cổng lớn của Lâu đài Mặt Trời. Frediano phẩy tay nhẹ, cánh cửa liền tự động mở ra.

Hắn bước xuống, rồi quay lại đỡ nàng xuống xe. Purity có hơi ngần ngại, nhưng vẫn đặt tay nàng lên mu bàn tay hắn rồi bước xuống.

Việc xảy ra hôm nay là bí mật giữa chúng ta, mong ngài đừng tiết lộ với ai khác. - Purity nói.Việc gì cơ? Ta chỉ là thuận đường đưa ba người các vị trở về thôi. - Frediano bảo.Hắn cầm tay nàng lên, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nàng rồi mỉm cười bước lên xe. Purity ngớ ngẩn một lúc.

Nàng nhìn xuống bàn tay, thầm cảm khái: "Môi ngài ấy mềm thật. Nhưng tay thì rất thô ráp.". Nàng ngẩng đầu nhìn đoàn xe đã lẩn vào trong những đám mây một lúc, chỉ đến khi Karen gọi nàng mới vội vã trở về phòng.
Chương trước Chương tiếp